Hàng xóm sát vách | MILKLOVE

9



Sáng chủ nhật, khu chợ quen dưới ngõ nhỏ lúc nào cũng đông. Milk xách giỏ, Love đi bên cạnh, ban đầu vẫn giữ khoảng cách bình thường, tay không chạm nhau. Nhưng chen qua một đoạn đông nghịt, giữa tiếng rao của người bán và tiếng xôn xao của khách, bàn tay Love vô thức trượt vào tay Milk.

"Ê, buông ra đi, người ta thấy kìa." – Love hạ giọng, mặt nóng ran, cả người hơi lúng túng.

Milk nhướng mày, bình thản, không nói gì, cũng không buông tay.

Hai người cứ thế, một cao một thấp, tay nắm tay đi qua hàng rau, hàng cá. Khi gặp bác hàng xóm bán thịt lợn, bác liếc một cái, cười tủm tỉm:

"Ơ kìa, hai đứa nay đi chợ cùng nhau cơ à? Nắm tay tình cảm quá, y như vợ chồng ấy nhỉ?"

Love giật nảy, mặt đỏ lựng, vội muốn rút tay ra. Nhưng Milk chẳng hề nao núng, vẫn bình thản cúi xuống chọn thịt, miệng đáp gọn:
"Vâng, bác gói cho cháu nửa cân ba chỉ với."

Love tức muốn cắn cho một cái. Người ta nói vậy mà chị cứ tỉnh bơ, coi như không có gì.

Hồi tưởng ùa về. Hồi tiểu học, Love và Milk từng đi học cùng lớp học thêm. Một lần, Love bày trò gì đó bị cả lớp trêu ngược:
"Ê ê, hai người này hàng xóm sát vách, chắc sau này là vợ chồng đó!"

Milk vẫn bình tĩnh, cặm cụi làm toán, chẳng hề phản ứng. Còn Love thì đỏ mặt, tức đến mức muốn khóc, gào lên: "Không phải! Ai làm vợ chồng với chị ấy chứ!"

Cả lớp cười ầm. Milk chỉ thở dài, đưa khăn giấy cho Love lau nước mắt, vẫn chẳng nói thêm lời nào. Nhưng cảm giác ấm áp, tin cậy, và chút bực mình ấy cứ lẩn quất quanh tim Love, dai dẳng mà ngọt ngào.

Hiện tại, khi hai người rẽ vào con ngõ nhỏ quen thuộc để về, Love vẫn im lặng, tim đập loạn trong lồng ngực. Ánh nắng xuyên qua tán cây, hắt lên mái tóc dài của Milk, làm Love chợt nhận ra cô đã quen với hình ảnh này đến mức nào.

Milk nghiêng đầu, giọng dịu: "Em còn giận bác hàng xóm trêu à?"

Love không trả lời ngay, chỉ siết chặt tay đang nắm. Cô cúi đầu, lí nhí, như tự nói với chính mình:
"Ừ... giờ em chịu rồi."

Milk khẽ cười, cúi xuống để mái tóc dài chạm nhẹ vào vai Love. Chị không cần nói thêm gì nữa, chỉ đi sát bên, bước chân hòa cùng cô. Tiếng bước chân hòa cùng tiếng gió nhẹ, ấm áp hơn cả nắng trưa cuối hạ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...