Hàng xóm sát vách | MILKLOVE
end
Chiều muộn, mưa rơi lất phất. Con hẻm nhỏ trước nhà ướt nhòe, nước mưa kéo theo mùi ngai ngái của đất, của những tán cây hai bên đường vừa được gội sạch. Mái hiên cũ nằm im lặng giữa hai ngôi nhà, vững chãi như chưa từng đổi thay, chỉ khác là giờ đây có thêm chiếc ghế dài mới kê sát tường, bóng gỗ nâu ấm áp nổi bật giữa không gian mờ mịt sương mưa.Milk ngồi một bên, áo sơ mi trắng xắn gọn gàng, tay lật từng trang sách, dáng vẻ trầm lặng như bao năm. Love dựa đầu vào vai chị, hai bàn tay vòng quanh cốc cacao nóng, hơi ấm tỏa ra lan dần qua những đầu ngón tay lạnh giá."Chị này," Love khẽ gọi, mắt nhìn theo những hạt mưa tí tách rơi xuống mái tôn, để lại từng vòng tròn nhỏ trên mặt nước đọng.
"Ngày xưa chị cứ che ô cho em, chẳng nói gì. Giờ cũng vẫn thế, chỉ lẳng lặng làm."Milk hạ tờ báo xuống, xoay người nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng nhưng sâu thẳm như những ngày cũ. "Thế em muốn chị nói gì?"Love chớp mắt, môi khẽ cong lên như cố giấu nụ cười.
"Thì... nói thích em chẳng hạn."Milk hơi khựng lại, như thể bất ngờ với lời đề nghị ấy, nhưng rồi ánh mắt dịu xuống. Chị cúi đầu, chậm rãi đặt một nụ hôn lên trán Love, nhẹ đến mức tưởng như thoảng qua, nhưng ấm áp đến nỗi khiến cả khoảng hiên như sáng lên giữa cơn mưa lất phất."Chị làm còn giỏi hơn nói."Love bật cười khe khẽ, khẽ đánh nhẹ vào cánh tay Milk. Nhưng đôi mắt trong veo lại long lanh, ánh lên thứ cảm xúc không cần gọi tên.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi rì rào, rơi như bản nhạc của những năm tháng đã qua. Love im lặng một lúc, rồi khe khẽ nói, giọng êm như gió thoảng:"Chị biết không? Em chưa từng sợ ướt, vì em biết, lúc nào cũng sẽ có chị đem ô đến cho em."Milk hơi siết tay cô, một cái siết chắc nịch, chẳng cần lời đáp. Cái nắm tay ấy, như bao năm qua, luôn vững vàng và bình yên đến lạ.Họ đã lớn lên bên nhau như thế, từ những ngày thơ bé cùng nhau chạy quanh con hẻm nhỏ, cười vang dưới nắng trưa, rồi lặng lẽ ngồi cạnh nhau mỗi khi mưa về. Milk luôn đi trước một bước, luôn lặng thầm che chắn, còn Love luôn vừa giận vừa vui, quen với sự hiện diện ấy đến mức không bao giờ đặt câu hỏi.Để rồi một ngày, cả hai nhận ra mình đã không còn chỉ là hàng xóm. Tình cảm len lỏi, nhẹ nhàng mà bền bỉ, như những cơn mưa mỗi mùa hạ — chẳng ồn ào nhưng đủ để nuôi lớn những điều bình yên nhất.Bây giờ, khi đã trưởng thành, khi đã đủ dũng khí để đối diện với nhau, mọi khoảng cách mơ hồ năm nào đã biến mất. Không cần lời tỏ tình hoành tráng, không cần những hứa hẹn xa xôi. Chỉ cần là hai người, cùng nhau dưới mái hiên quen thuộc, là đủ.Love khẽ nghiêng đầu, ngắm nghiêng gương mặt quen thuộc dưới ánh đèn vàng hắt ra từ hiên nhà. Trong đôi mắt ấy, cô thấy cả tuổi thơ, cả những năm tháng họ đã cùng nhau đi qua, và cả những ngày mai — nơi vẫn có hai người, một mái hiên, và tiếng mưa rơi rì rào như bản nhạc cũ.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, lấp lánh ánh đèn hắt xuống những vũng nước. Bên trong, hai bóng hình ngồi cạnh nhau, im lặng mà gần gũi đến mức chẳng cần thêm một lời nào.Bởi, dù bao năm trôi qua, dù nắng hay mưa, một điều chưa từng đổi thay:
Milk vẫn luôn là nhà của Love.
Và Love, từ rất lâu rồi, cũng đã là nhà của Milk.