Hàng xóm sát vách | MILKLOVE

8



Từ sau hôm dưới mái hiên mưa, mọi thứ giữa Milk và Love dường như thay đổi mà lại chẳng thay đổi. Milk vẫn là hàng xóm sát vách, vẫn đều đều sáng sáng gõ cửa gọi Love dậy đi làm. Chỉ khác một điều: ánh mắt nhìn nhau giờ đã không còn né tránh, mà tràn đầy một cái gì đó ấm áp, dịu dàng nhưng cũng... khiến tim loạn nhịp.

Love thì khỏi nói. Cô vẫn đỏ mặt mỗi khi Milk đứng quá gần, vẫn bực mình khi thấy chị vô tư giúp đỡ người khác, nhưng cũng biết rằng trái tim mình đã không còn đủ lý trí để ghen giận kiểu cũ nữa.

Một tối giữa tuần, Love khoanh tay ngồi trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn Milk đầy trách móc:
"Chị định làm người yêu em kiểu gì vậy? Chẳng có tỏ tình tử tế, không hoa hồng, không nến... chỉ lẳng lặng đưa ô, rồi hôn cái xong coi như xong chuyện?"

Milk gãi đầu, vẻ ngốc nghếch như mọi khi:
"Thì... đâu cần hình thức. Quan trọng là chị ở cạnh em, lo cho em là được."

Love chu môi, quay đi, giọng đầy giận lẫy:
"Ừ, giỏi lắm. Người ta thì có bao nhiêu kỷ niệm lãng mạn, còn em thì... chắc phải ghi vào nhật ký: Ngày 15 tháng 7, bị chị hàng xóm hôn bất ngờ dưới mái hiên, không một câu tỏ tình."

Milk ngẩn ra, mím môi cười khẽ. Chị không cãi lại, chỉ đặt trước mặt Love một cái túi lớn, kín đáo nhưng trông nghiêm túc.

"Cái gì đây?" – Love nghiêng người, tò mò.

"Đồ nội thất." – Milk đáp gọn. – "Chị thay mấy thứ trong phòng. Em qua xem, nếu thích... thì ở nhiều hơn."

Love tròn mắt. Chưa kịp nói gì, Milk đặt thêm một chìa khóa phòng lên bàn, nghiêm túc:
"Của em. Đừng làm mất."

Căn phòng lặng im vài giây, chỉ nghe tiếng mưa nhẹ ngoài ban công vỗ rì rào. Love khẽ cầm chìa khóa, môi mím chặt để giấu nụ cười, tim đập nhanh không khác gì khi bị Milk kéo tay hôn dưới mái hiên.

Love khẽ cầm, cô nhớ lại hồi nhỏ, Love từng bày trò "gia đình". Cô lấy vở tập, nguệch ngoạc viết to trên bìa: Sổ kết hôn, ép Milk ký vào chỗ "chồng". Milk khi ấy ngốc nghếch, tưởng trò chơi, ký cái lẹt đẹt. Love ôm cuốn sổ, cười khoái chí:

"Từ nay chị là của em rồi nha!"

Quay lại hiện tại, Love khẽ lắc đầu, nụ cười rạng rỡ hiện lên:
"Chị cao này... lúc nhỏ ký bừa, giờ cũng giao chìa khóa bừa. Nhưng mà..."

Cô nghiêng người sang, ghé sát tai Milk, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
"Em nhận. Thế là chị tỏ tình rồi đấy nhé, đừng chối."

Milk hơi ngẩn ra, mắt lóe lên sự ngạc nhiên pha chút hạnh phúc, rồi bất giác mỉm cười. Chị không nói gì thêm, chỉ đưa tay xoa đầu Love, một thói quen từ nhỏ giờ càng thêm thân thương, làm Love thấy mềm lòng.

Ở bàn ăn bên ngoài, ba mẹ hai bên vẫn tụ tập đánh bài như thường. Nghe tiếng cười khúc khích từ phòng vọng sang, mọi người lén nhìn nhau, ai cũng giả vờ như không biết gì. Nhưng trong lòng đều rõ mồn một: hai đứa nhỏ đã thực sự trở thành một "mái nhà".

Đêm đó, Love ôm chìa khóa trong tay, lòng ấm áp đến mức nửa muốn cười, nửa muốn nhảy cẫng lên. Milk ngồi kế bên, tay không rời, ánh mắt dịu dàng mà kiên định. Hai người không cần hoa hồng, nến hay lời nói long trọng—chỉ cần những hành động giản đơn, quen thuộc, nhưng đủ để thừa nhận tình cảm từ lâu.

Love nhìn Milk, vừa giận vừa yêu: "Đồ ngốc... nhưng là đồ ngốc biết chiều em."

Chương trước Chương tiếp
Loading...