Hàng xóm sát vách | MILKLOVE
7
Love tan làm muộn hơn thường lệ. Văn phòng đã tắt bớt đèn, hành lang chỉ còn lác đác vài người ra về. Vừa bước xuống sảnh, cô lại bắt gặp hình ảnh quen thuộc đến mức... chán chường: Milk đi bên cạnh một đồng nghiệp nữ, tay cầm giúp xấp tài liệu dày cộm. Hôm trước thì thấy chị che ô cho cô kế toán, hôm kia thì xách nước cho cô nhân sự. Ngày nào cũng có một "vai chính mới" đi cạnh Milk.Love đứng yên nhìn theo, thở dài. "Lúc nào cũng vậy... hết người này lại tới người khác." – cô lẩm bẩm, khóe môi nhếch thành một nụ cười mỉa tự dành cho mình.Trong mắt người ngoài, đó chỉ là hành động ga-lăng bình thường, chẳng có gì phải bận tâm. Nhưng với Love, cảm giác như tim bị ai ấn nhẹ một cái, không đau hẳn nhưng dai dẳng.Một sự nhói rất nhỏ, nhưng đủ để lòng dạ chao đảo.Love không bước đến, chỉ lặng lẽ quay đi, bước thật nhanh ra khỏi cổng công ty, trong đầu ong ong một câu duy nhất:
"Chắc chị vui lắm, đứng cạnh ai cũng dễ dàng như vậy."Bầu trời tối sầm, gió mang theo hơi nước nặng nề. Love chưa kịp bước xa thì mưa bất ngờ trút xuống, xối xả như trút giận thay lòng người. Cô nép vội dưới mái hiên cạnh cổng, tiếng mưa đập xuống mái tôn liên hồi, loang loáng ánh đèn đường mờ ảo. Love đứng nép dưới mái hiên, tay ôm chặt túi xách, lòng còn âm ỉ khó chịu."Đúng là ai nhờ gì cũng giúp... chắc mai mốt chị dắt cả công ty đi dưới ô cho xong." – Love lầm bầm, mắt dán vào màn mưa.Tiếng bước chân bất chợt vang lên, vội vã mà quen thuộc. Milk xuất hiện, áo hơi ướt vì mưa, tay cầm chiếc ô xanh đã mở sẵn. Không một lời thừa thãi, chị nghiêng ô che trọn đầu Love, giọng ngắn gọn:"Về thôi."Love hơi ngẩng lên, nụ cười nhạt khẽ kéo môi:
"Chị không bận đi che cho người ta nữa hả? Sao nhớ đến em?"Milk khựng lại. Đôi mắt vốn điềm tĩnh thoáng hoang mang, như thể cuối cùng cũng nhận ra nguyên nhân cơn giận dỗi kia.Một khoảng lặng dài trôi qua, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp. Milk mím môi, lần này không trốn tránh bằng im lặng nữa. Chậm rãi, chị quay hẳn sang, ánh mắt thẳng thắn đến mức Love phải lúng túng tránh đi:"Em biết mà. Chị có giúp ai thì cũng chỉ... đứng cạnh một người thôi."Love thoáng sững lại. Tim cô bất giác đập dồn, nhưng vẫn gắng giữ giọng bình thường:
"Đứng cạnh... ai cơ?"Milk cúi đầu, mái tóc còn lấm tấm mưa khẽ chạm vào trán Love. Giọng chị run nhẹ, nhưng từng chữ đều rõ ràng:"Em. Từ nhỏ tới giờ... chị chỉ muốn đứng cạnh em."Trái tim Love nghẹn lại. Bao nhiêu ghen tuông, bao nhiêu tự ái vừa rồi, bỗng chốc tan ra như dòng nước mưa ngoài hiên.Cô bật cười, nhưng nụ cười run rẩy, lẫn cả ngượng ngùng:
"Chị... nói kiểu này, em biết đáp sao bây giờ?"Milk không để Love kịp suy nghĩ gì thêm. Bàn tay ấm áp siết lấy tay cô, kéo lại gần. Dưới ánh sáng nhạt nhòa của cổng công ty, môi chị khẽ chạm vào môi cô—ngắn, vụng về, nhưng đủ làm Love đỏ bừng, tim đập rối loạn.Cô nhắm mắt, không né tránh. Lần đầu tiên, thay vì giận dỗi hay giả bộ thờ ơ, Love để trái tim mình lên tiếng thay cho lời nói. Milk chỉ cười nhẹ, bình thản như mọi khi, rồi khẽ nắm tay cô, kéo đi giữa cơn mưa lất phất, bước chân hai người vừa vội vừa chậm rãi, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi.Khi về đến nhà, Love vẫn đỏ mặt, mắt lấp lánh, tim thình thịch. Milk nghiêng người, khẽ hôn trộm lên má cô, nhẹ nhàng, như một thói quen đã in sâu từ lâu. Love cười khẽ, vội cúi mặt, nhưng không buông tay.Trong nhà, qua khung cửa sổ mờ hơi nước, ba mẹ hai bên lặng lẽ nhìn ra, thấy rõ hai bàn tay nắm chặt. Không ai trêu, không ai xen vào. Chỉ có những nụ cười hiền hậu trao nhau—nụ cười của những người đã chờ giây phút này từ rất lâu.Bởi cuối cùng, hai đứa trẻ lớn lên từ hàng xóm... đã chịu thừa nhận nơi mình thật sự muốn đứng cạnh.
"Chắc chị vui lắm, đứng cạnh ai cũng dễ dàng như vậy."Bầu trời tối sầm, gió mang theo hơi nước nặng nề. Love chưa kịp bước xa thì mưa bất ngờ trút xuống, xối xả như trút giận thay lòng người. Cô nép vội dưới mái hiên cạnh cổng, tiếng mưa đập xuống mái tôn liên hồi, loang loáng ánh đèn đường mờ ảo. Love đứng nép dưới mái hiên, tay ôm chặt túi xách, lòng còn âm ỉ khó chịu."Đúng là ai nhờ gì cũng giúp... chắc mai mốt chị dắt cả công ty đi dưới ô cho xong." – Love lầm bầm, mắt dán vào màn mưa.Tiếng bước chân bất chợt vang lên, vội vã mà quen thuộc. Milk xuất hiện, áo hơi ướt vì mưa, tay cầm chiếc ô xanh đã mở sẵn. Không một lời thừa thãi, chị nghiêng ô che trọn đầu Love, giọng ngắn gọn:"Về thôi."Love hơi ngẩng lên, nụ cười nhạt khẽ kéo môi:
"Chị không bận đi che cho người ta nữa hả? Sao nhớ đến em?"Milk khựng lại. Đôi mắt vốn điềm tĩnh thoáng hoang mang, như thể cuối cùng cũng nhận ra nguyên nhân cơn giận dỗi kia.Một khoảng lặng dài trôi qua, chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp. Milk mím môi, lần này không trốn tránh bằng im lặng nữa. Chậm rãi, chị quay hẳn sang, ánh mắt thẳng thắn đến mức Love phải lúng túng tránh đi:"Em biết mà. Chị có giúp ai thì cũng chỉ... đứng cạnh một người thôi."Love thoáng sững lại. Tim cô bất giác đập dồn, nhưng vẫn gắng giữ giọng bình thường:
"Đứng cạnh... ai cơ?"Milk cúi đầu, mái tóc còn lấm tấm mưa khẽ chạm vào trán Love. Giọng chị run nhẹ, nhưng từng chữ đều rõ ràng:"Em. Từ nhỏ tới giờ... chị chỉ muốn đứng cạnh em."Trái tim Love nghẹn lại. Bao nhiêu ghen tuông, bao nhiêu tự ái vừa rồi, bỗng chốc tan ra như dòng nước mưa ngoài hiên.Cô bật cười, nhưng nụ cười run rẩy, lẫn cả ngượng ngùng:
"Chị... nói kiểu này, em biết đáp sao bây giờ?"Milk không để Love kịp suy nghĩ gì thêm. Bàn tay ấm áp siết lấy tay cô, kéo lại gần. Dưới ánh sáng nhạt nhòa của cổng công ty, môi chị khẽ chạm vào môi cô—ngắn, vụng về, nhưng đủ làm Love đỏ bừng, tim đập rối loạn.Cô nhắm mắt, không né tránh. Lần đầu tiên, thay vì giận dỗi hay giả bộ thờ ơ, Love để trái tim mình lên tiếng thay cho lời nói. Milk chỉ cười nhẹ, bình thản như mọi khi, rồi khẽ nắm tay cô, kéo đi giữa cơn mưa lất phất, bước chân hai người vừa vội vừa chậm rãi, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi.Khi về đến nhà, Love vẫn đỏ mặt, mắt lấp lánh, tim thình thịch. Milk nghiêng người, khẽ hôn trộm lên má cô, nhẹ nhàng, như một thói quen đã in sâu từ lâu. Love cười khẽ, vội cúi mặt, nhưng không buông tay.Trong nhà, qua khung cửa sổ mờ hơi nước, ba mẹ hai bên lặng lẽ nhìn ra, thấy rõ hai bàn tay nắm chặt. Không ai trêu, không ai xen vào. Chỉ có những nụ cười hiền hậu trao nhau—nụ cười của những người đã chờ giây phút này từ rất lâu.Bởi cuối cùng, hai đứa trẻ lớn lên từ hàng xóm... đã chịu thừa nhận nơi mình thật sự muốn đứng cạnh.