Hàng xóm sát vách | MILKLOVE
6
Chiều muộn, Love đứng ngoài cổng công ty, thẫn thờ nhìn về phía cổng lớn. Giữa dòng người tấp nập, bóng dáng quen thuộc của Milk hiện ra ngay lập tức. Chị vừa bước vừa trò chuyện với một đồng nghiệp nữ. Người kia cười rạng rỡ, còn Milk thì gật gù lắng nghe, ánh mắt tập trung đến mức dường như quên mất xung quanh.Trong mắt người ngoài, đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường. Nhưng trong mắt Love, tim cô nhói lên một nhịp, buồn bực dâng đến tận cổ.Cả buổi tối hôm ấy, Love chẳng thèm liếc Milk lấy một cái. Đến bữa cơm chung của hai nhà, cô nhất quyết ngồi ở góc bàn xa nhất, cúi mặt xuống gắp đồ ăn lia lịa mà chẳng nuốt nổi. Milk ngồi bên kia, im lặng gắp rau, động tác chậm chạp hơn hẳn, thái độ trầm lặng lạ thường.Ba Love để ý, khẽ nhíu mày:
"Sao tự dưng lại chia chỗ? Ăn uống gì mà như người dưng vậy? Thôi, hai đứa đổi chỗ, ngồi cạnh cho gọn."Mẹ Milk cũng hùa theo, cười cười:
"Ừ, thân nhau từ nhỏ, bày đặt ngồi xa chi. Mau đổi đi."Love tròn mắt phản đối, Milk cũng thoáng chau mày. Nhưng chưa kịp nói, hai bên phụ huynh đã quyết ngay, chẳng cho cãi. Thế là Love bị ép lách qua, ngồi sát cạnh Milk, giữa ánh mắt chọc ghẹo của cả bàn.Không khí ngượng ngập đến buồn cười. Love cúi gằm mặt, gắp miếng cơm mà tay run run, còn Milk thì ngồi thẳng đơ, động tác gắp thức ăn cứng ngắc như robot.Trong khoảnh khắc đó, Love bất giác nhớ lại hồi bé. Hồi ấy, có lần Milk đá bóng trúng con búp bê mới tinh của cô. Love tức đến phát khóc, dỗi, tuyên bố:
"Không thèm chơi với chị nữa!"Tối hôm đó, trong bữa cơm chung, hai đứa cũng nhất quyết ngồi xa nhau, quay lưng chẳng thèm nhìn. Ba mẹ hai bên lại bắt đổi chỗ, ép ngồi sát cạnh. Love hằm hằm cả buổi, Milk thì bặm môi im re. Nhưng đến khi Love lén gắp miếng trứng trong bát Milk, hai đứa bất ngờ nhìn nhau rồi cùng phá ra cười. Giận hờn thế là tan biến.Ký ức ấy thoáng vụt qua, và dường như lặp lại ngay trong hiện tại.Bữa cơm hôm nay, trong lúc cả bàn trò chuyện rộn ràng, đũa của Love vô tình gắp vào đúng đĩa mà Milk vừa đưa tới, suýt chạm nhau. Love giật tay lại, mặt đỏ bừng.Milk khẽ nghiêng đầu, giọng rất nhỏ, chỉ đủ để Love nghe:
"Chị quen ai cũng được... trừ em, đúng không?"Love sững lại. Câu nói ngắn ngủi, tưởng như buông vu vơ, nhưng lại là lần hiếm hoi Milk chịu mở miệng giải thích. Một lời nửa như dỗ dành, nửa như khẳng định, khiến trái tim Love đập thình thịch.Miệng cô không thốt nổi một chữ nào, chỉ lặng lẽ gắp thêm một miếng rau bỏ vào bát Milk.Milk khẽ cúi nhìn, khóe môi cong lên thật nhẹ, như cười mà như không.Bữa cơm kết thúc, hai nhà vẫn ngồi chuyện trò rôm rả. Love kiếm cớ đi ra ngoài hít thở. Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân quen thuộc vang phía sau. Milk lẳng lặng đi theo, không nói gì, chỉ song song sải bước trên con đường nhỏ trước ngõ.Gió tối mát rượi, đèn đường hắt ánh vàng nhạt. Love im lặng một lúc lâu, cuối cùng bật ra tiếng khẽ: "Hồi chiều... em thấy chị cười với người khác."Milk quay sang, hơi nhíu mày: "Ừ. Đồng nghiệp hỏi chuyện thôi mà."Love cắn môi, nhìn xuống mũi giày: "Em biết. Nhưng... em không thích."Milk khựng lại, ánh mắt thoáng bất ngờ. Lần đầu tiên Love nói rõ như vậy, không vòng vo, không giả vờ. Chị chậm rãi đáp, giọng bình tĩnh nhưng dịu dàng: "Chị cũng đâu có thích người ta... Chỉ có em.""Lúc nào cũng là em."Love ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đó, thấy mình chẳng còn cách nào để chối cảm xúc nữa. Má cô ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm."Ngốc thiệt." – Love lẩm bẩm, rồi khẽ nắm lấy vạt áo Milk.Hai người tiếp tục đi trong im lặng, nhưng lần này không còn khoảng cách nào chen vào được nữa.
"Sao tự dưng lại chia chỗ? Ăn uống gì mà như người dưng vậy? Thôi, hai đứa đổi chỗ, ngồi cạnh cho gọn."Mẹ Milk cũng hùa theo, cười cười:
"Ừ, thân nhau từ nhỏ, bày đặt ngồi xa chi. Mau đổi đi."Love tròn mắt phản đối, Milk cũng thoáng chau mày. Nhưng chưa kịp nói, hai bên phụ huynh đã quyết ngay, chẳng cho cãi. Thế là Love bị ép lách qua, ngồi sát cạnh Milk, giữa ánh mắt chọc ghẹo của cả bàn.Không khí ngượng ngập đến buồn cười. Love cúi gằm mặt, gắp miếng cơm mà tay run run, còn Milk thì ngồi thẳng đơ, động tác gắp thức ăn cứng ngắc như robot.Trong khoảnh khắc đó, Love bất giác nhớ lại hồi bé. Hồi ấy, có lần Milk đá bóng trúng con búp bê mới tinh của cô. Love tức đến phát khóc, dỗi, tuyên bố:
"Không thèm chơi với chị nữa!"Tối hôm đó, trong bữa cơm chung, hai đứa cũng nhất quyết ngồi xa nhau, quay lưng chẳng thèm nhìn. Ba mẹ hai bên lại bắt đổi chỗ, ép ngồi sát cạnh. Love hằm hằm cả buổi, Milk thì bặm môi im re. Nhưng đến khi Love lén gắp miếng trứng trong bát Milk, hai đứa bất ngờ nhìn nhau rồi cùng phá ra cười. Giận hờn thế là tan biến.Ký ức ấy thoáng vụt qua, và dường như lặp lại ngay trong hiện tại.Bữa cơm hôm nay, trong lúc cả bàn trò chuyện rộn ràng, đũa của Love vô tình gắp vào đúng đĩa mà Milk vừa đưa tới, suýt chạm nhau. Love giật tay lại, mặt đỏ bừng.Milk khẽ nghiêng đầu, giọng rất nhỏ, chỉ đủ để Love nghe:
"Chị quen ai cũng được... trừ em, đúng không?"Love sững lại. Câu nói ngắn ngủi, tưởng như buông vu vơ, nhưng lại là lần hiếm hoi Milk chịu mở miệng giải thích. Một lời nửa như dỗ dành, nửa như khẳng định, khiến trái tim Love đập thình thịch.Miệng cô không thốt nổi một chữ nào, chỉ lặng lẽ gắp thêm một miếng rau bỏ vào bát Milk.Milk khẽ cúi nhìn, khóe môi cong lên thật nhẹ, như cười mà như không.Bữa cơm kết thúc, hai nhà vẫn ngồi chuyện trò rôm rả. Love kiếm cớ đi ra ngoài hít thở. Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân quen thuộc vang phía sau. Milk lẳng lặng đi theo, không nói gì, chỉ song song sải bước trên con đường nhỏ trước ngõ.Gió tối mát rượi, đèn đường hắt ánh vàng nhạt. Love im lặng một lúc lâu, cuối cùng bật ra tiếng khẽ: "Hồi chiều... em thấy chị cười với người khác."Milk quay sang, hơi nhíu mày: "Ừ. Đồng nghiệp hỏi chuyện thôi mà."Love cắn môi, nhìn xuống mũi giày: "Em biết. Nhưng... em không thích."Milk khựng lại, ánh mắt thoáng bất ngờ. Lần đầu tiên Love nói rõ như vậy, không vòng vo, không giả vờ. Chị chậm rãi đáp, giọng bình tĩnh nhưng dịu dàng: "Chị cũng đâu có thích người ta... Chỉ có em.""Lúc nào cũng là em."Love ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đó, thấy mình chẳng còn cách nào để chối cảm xúc nữa. Má cô ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm."Ngốc thiệt." – Love lẩm bẩm, rồi khẽ nắm lấy vạt áo Milk.Hai người tiếp tục đi trong im lặng, nhưng lần này không còn khoảng cách nào chen vào được nữa.