Hàng xóm sát vách | MILKLOVE
4
Một buổi chiều giữa tuần, trời nắng hầm hập. Love vừa đi làm về đã mệt rã rời, quăng túi xách xuống sofa. Chưa kịp nghỉ ngơi, từ phòng khách đã nghe tiếng mẹ gọi:"Love, lát nữa con đi siêu thị với Milk nghen. Nhà mình hết đồ ăn rồi."Love nhăn nhó: "Dạ?". Love chưa kịp nói năng gì thì chuông cửa reo. Milk đã đứng ngoài, tay xách giỏ, dáng vẻ thản nhiên như mặc định "đi cùng".Nhìn thấy chị, Love lập tức quay mặt, giọng dỗi rõ mồn một: "Chị đi thì đi, em không rảnh."Milk nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên: "Hả? Lúc nãy mẹ em nhắn mà?""Em không biết, em mệt." – Love cãi bừa, rồi nhanh chóng chạy tót vào phòng, đóng cửa rầm một cái.Milk đứng yên một lúc, thở dài. Không nói thêm, chị lẳng lặng bước ra cửa. Milk vừa đi, mẹ Love liền quay sang nhắc: "Con bỏ chị đi một mình vậy hả? Giận nhau hay gì nữa."Love nằm trong phòng, lí nhí đáp: "Tại... con mệt."Mẹ cười, giọng trêu: "Nhìn cái mặt coi giận dỗi thấy rõ." Love im re, kéo chăn trùm đầu, trong bụng vừa chột dạ vừa ngượng ngùng.Siêu thị vào giờ tan tầm đông như trẩy hội. Người chen người, xe đẩy va vào nhau lách cách. Milk vừa né vừa đẩy xe, trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh Love bĩu môi khi nãy. Không hiểu mình lại chọc giận gì nữa. Nhưng quen rồi—Love mà tự dưng "không rảnh" nghĩa là đang dỗi.Đi ngang quầy snack, Milk dừng lại. Một gói khoai tây chiên vị mật ong đặt chình ình trước mắt. Tự nhiên nhớ tới Love—người từng tuyên bố hùng hồn "ăn hoài không chán". Milk lấy một gói bỏ vào xe, lại sang kệ sữa chua lấy thêm mấy hộp vị dâu. Cứ thế, giỏ hàng dần đầy toàn những thứ không hẳn Milk thích, mà là Love thích.Đêm xuống, Love nằm dài trong phòng. Bụng réo ọt ọt nhưng nhất quyết không mở cửa đi tìm đồ ăn. Cô kéo chăn trùm kín mặt, vừa xấu hổ vừa bực: Mình đúng là ngốc. Chị đi siêu thị không rủ thì đã sao, mắc gì phải giận.Cốc, cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang. Không có lời nào, chỉ nghe tiếng đặt đồ xuống nền nhà. Khi mở cửa, Love thấy một túi đồ lỉnh kỉnh nằm ngay ngắn: gói khoai tây mật ong đặt trên cùng, mấy hộp sữa chua dâu, cả mấy món lặt vặt khác cô thích.Love đứng ngẩn người. Tim như mềm nhũn ra, khóe môi khẽ cong lên.Cầm gói snack trên tay, Love bất giác nhớ lại hồi nhỏ.Ngày ấy, Milk rất mê bóng đá, chiều nào cũng chạy ra sân chơi với đám bạn. Còn Love thì chẳng bao giờ chịu ở nhà, cứ lẽo đẽo theo sau. Cả xóm gọi đùa là "cái đuôi nhỏ của Milk".Một lần, Milk muốn đi riêng nên lén bỏ ra sân trước. Đến khi chơi xong quay lại thì nghe mẹ Love bảo: "Con nhỏ khóc đỏ hoe, chạy về từ nãy rồi đó."Milk hoảng hồn, vội vàng chạy qua, vừa thở hổn hển vừa gõ cửa: "Đừng khóc nữa. Sau này đi đâu chị cũng dắt em theo, được chưa?"Lúc đó Love còn nức nở, mắt sưng đỏ, nhưng cuối cùng cũng chịu nín, dúi mặt vào vai Milk.Chính từ dạo đó, đi đâu cũng kéo nhau thành thói quen. Đi học thêm, đi hội chợ, đi lấy đồ hộ ba mẹ, rồi lớn lên thành... đi siêu thị.Mà cái siêu thị mới buồn cười. Bình thường một mình Milk cũng mua được, một mình Love cũng không thiếu khôn khéo. Nhưng hễ đi riêng là y như rằng: Milk thì lúng túng, toàn mua thiếu đồ, quên hết mấy món lặt vặt. Về nhà thế nào cũng bị mẹ nhắc: "Ủa, bảo mua bột giặt mà đem về mỗi gói snack?". Love thì mua dư, thấy cái gì cũng bỏ vào giỏ. Về nhà bị ba trêu: "Mua ăn một tuần hay mở cửa hàng?"Nên lâu dần, cả hai thành đôi tác chiến bất đắc dĩ. Milk đẩy xe, Love đi bên cạnh ghi chú, thỉnh thoảng chen ngang giành chọn đồ. Chỉ có đi cùng nhau mới yên chuyện.Love ngồi trên giường, vừa gặm snack vừa bật cười một mình. Mình giận cái gì không biết nữa. Chị có bao giờ đi siêu thị mà không nhớ tới mình đâu.Cửa khẽ mở. Milk bước vào, tóc còn hơi ướt vì mưa lất phất ngoài trời. Thấy Love đang ăn, chị chỉ nhẹ giọng: "Em không định để chị ăn chung à?"Love giật mình, vội che túi snack sau lưng:
"Của em! Ai biểu chị mua?"Milk thản nhiên ngồi xuống mép giường, chống cằm nhìn: "Ờ. Mai chị đi một mình nữa, xem em có giận tiếp không."Love nghẹn, đỏ mặt lườm: "Chị thử coi!"Milk bật cười khe khẽ. Rồi không nói thêm, chỉ đưa tay giật lấy gói snack, bẻ một miếng bỏ vào miệng. Love há hốc, vừa định giành lại thì Milk đã chậm rãi nói, giọng chắc nịch:"Em biết mà. Chỗ đó, lúc nào cũng phải có hai người."Love ngẩn người, tim nhói một cái. Ngay cả chuyện nhỏ nhặt như đi siêu thị, cuối cùng cũng thành lời hứa ngầm—đi đâu thì đi, nhưng không có "chị" với "em" thì chẳng bao giờ trọn vẹn.
"Của em! Ai biểu chị mua?"Milk thản nhiên ngồi xuống mép giường, chống cằm nhìn: "Ờ. Mai chị đi một mình nữa, xem em có giận tiếp không."Love nghẹn, đỏ mặt lườm: "Chị thử coi!"Milk bật cười khe khẽ. Rồi không nói thêm, chỉ đưa tay giật lấy gói snack, bẻ một miếng bỏ vào miệng. Love há hốc, vừa định giành lại thì Milk đã chậm rãi nói, giọng chắc nịch:"Em biết mà. Chỗ đó, lúc nào cũng phải có hai người."Love ngẩn người, tim nhói một cái. Ngay cả chuyện nhỏ nhặt như đi siêu thị, cuối cùng cũng thành lời hứa ngầm—đi đâu thì đi, nhưng không có "chị" với "em" thì chẳng bao giờ trọn vẹn.