Hàng xóm sát vách | MILKLOVE
3
Sáng cuối tuần, Love còn đang cuộn trong chăn thì mẹ đã gọi vọng từ dưới nhà:"Love ơi, dậy đi chợ phụ mẹ. Hôm nay nhà Milk nấu lẩu, mình đem thêm ít hải sản qua."Love mở mắt liền, nhưng không phải vì hăng hái, mà vì nghe thấy cái tên quen thuộc. Cục tức từ hôm qua vẫn còn lảng vảng trong lòng. Cô chậm rãi bước xuống giường, vừa mang dép vừa làu bàu:"Mẹ với ba suốt ngày rủ nhà đó ăn chung. Chán chết."Mẹ cô vừa xếp rổ rau vừa cười tủm tỉm:
"Chán mà tối nào cũng ngồi kế Milk hả? Ăn cái gì cũng được Milk gắp cho hả?"Love đỏ mặt, quay ngoắt đi:
"Con ngồi đó... là tại hết chỗ thôi.""Ừ, mẹ tin." – mẹ kéo dài giọng, cố ý nhấn nhá.Đến trưa, hiên nhà Milk rộn ràng. Một nồi lẩu to nghi ngút khói đặt giữa bàn, hương sả ớt cay nồng lan khắp xóm. Hai bên gia đình ngồi san sát, tiếng nói cười rộn rã. Người lớn bàn chuyện công việc, chuyện hàng xóm, vừa ăn vừa trêu ghẹo nhau.Love ngồi đối diện Milk, tay cầm đũa mà chẳng tập trung. Ánh mắt cô cứ dính chặt vào người đối diện, vừa lén liếc vừa cau mày.Milk vẫn như thường lệ: lặng lẽ lo hết việc cho mọi người, từ xếp chén, gắp thịt, nhúng rau. Dường như trong mắt chị, ai cũng đáng để chăm sóc, trừ bản thân.Cảnh ấy khiến Love nhớ ngay đến hôm qua – cảnh Milk ôm cả chồng tài liệu hộ cô đồng nghiệp nữ kia. Nắng gắt rọi xuống, cô gái cười tươi, còn Milk thì nghiêm túc, gọn gàng, chẳng để ý gì xung quanh. Chỉ nghĩ tới đó, Love đã thấy tức hộc máu.Cô bực quá, gắp một nắm rau to tướng thả thẳng vào nồi. Nước lẩu sôi ùng ục, bắn tung toé.Milk ngẩng đầu, giọng bình thản như không:
"Làm gì mà dữ vậy, rau chứ có phải kẻ thù đâu."Love bặm môi, đáp gọn lỏn:
"Ờ, kẻ thù chắc chị cũng giúp nhiệt tình thôi."Milk hơi ngẩn ra: "Hả?"Love cúi gằm, lẩm bẩm:
"Cái cô hôm qua đưa tài liệu cho chị đó. Giúp nhiệt tình ghê."À, cuối cùng Milk cũng nhớ ra. Nhưng chị chỉ nhún vai, cười nhạt:
"Có mỗi chồng giấy, tiện tay cầm phụ thôi. Em ghen à?"Love giật mình, suýt sặc. Cô vội vã chống chế:
"Ai... ai thèm ghen! Em chỉ thấy... phiền thôi."Milk không nói thêm, chỉ gắp một con tôm đỏ au bỏ vào chén Love, giọng chậm rãi:
"Phiền cũng được, miễn em chịu ăn."Love đang định bật lại thì ba Milk cười hề hề, chen ngang:
"Ủa, hai đứa nhỏ nói gì mà thì thầm riết vậy? Ngồi ăn mà cứ ghé sát vô nhau hoài."Mẹ Love liếc sang, giọng nửa đùa nửa thật:
"Ừ, coi bộ còn thân hơn anh chị em ruột. Có gì thì nói cho người lớn nghe luôn, giấu giấu chi vậy?"Love giật bắn, vội lùi ghế ra, mặt đỏ bừng:
"Con có nói gì đâu! Ăn thôi mà."Milk thì tỉnh bơ, cúi đầu gắp thêm miếng thịt bỏ vào chén Love, giọng nhàn nhạt:
"Em ăn đi, nãy giờ toàn lo nói chứ chưa ăn được bao nhiêu."Love giả bộ lườm, nhưng tim đập loạn. Cái cảm giác bị người lớn bắt gặp vừa ngượng vừa... như có gì được công khai nửa vời.Ăn được một lúc, Love chống cằm, nhớ lại chuyện hồi cấp 2. Cái thời Milk cao lêu nghêu, bạn nữ nào cũng nhờ chị lấy đồ trên kệ cao, mượn vở, thậm chí chỉ cần đi cạnh để "có cảm giác oai". Milk chẳng bao giờ từ chối, lần nào cũng dễ dãi "Ừ".Còn cô thì hầm hầm ngồi một góc, tức đến mức có lần kéo Milk ra ngoài hành lang, thốt lên:
"Chị chơi với ai cũng được, trừ em. Em không cho đâu!"Milk khi đó chỉ cười, gãi đầu:
"Thì chị vẫn chơi với em mà, có bỏ em đâu."Nghĩ lại vừa buồn cười vừa xấu hổ. Love khẽ bật cười, khiến Milk đang nhúng thịt cũng phải ngẩng lên:
"Cười gì đó?""Không có gì, nghĩ hồi xưa thôi." – Love làm bộ tỉnh – "Chị đúng là ngốc từ bé tới giờ, cái gì cũng chẳng hiểu."Milk chống đũa nhìn cô, khoé môi khẽ cong:
"Chị mà hiểu thì em còn la nữa không?"Tim Love chệch một nhịp. Cô vội quay mặt đi, nhưng Milk đã kịp nghiêng người, đưa muỗng nhỏ qua, hạ giọng đủ cho mỗi cô nghe:"Ăn đi. Em ghen nhìn rõ lắm."Love nghẹn, mặt đỏ lựng, cúi xuống múc canh để giấu. Vừa tức, vừa xấu hổ, lại vừa thấy trong lòng mềm nhũn.Tiếng trò chuyện, tiếng chén đũa lách cách vang rộn cả hiên nhà. Người lớn mải cười nói, nhưng Love thì ngồi đó, tim đập thình thịch. Cô nhận ra: cái cảm giác nhoi nhói hôm qua không phải gì khác ngoài ghen. Và đáng sợ nhất — Milk biết, mà còn thản nhiên nói thẳng ra.
"Chán mà tối nào cũng ngồi kế Milk hả? Ăn cái gì cũng được Milk gắp cho hả?"Love đỏ mặt, quay ngoắt đi:
"Con ngồi đó... là tại hết chỗ thôi.""Ừ, mẹ tin." – mẹ kéo dài giọng, cố ý nhấn nhá.Đến trưa, hiên nhà Milk rộn ràng. Một nồi lẩu to nghi ngút khói đặt giữa bàn, hương sả ớt cay nồng lan khắp xóm. Hai bên gia đình ngồi san sát, tiếng nói cười rộn rã. Người lớn bàn chuyện công việc, chuyện hàng xóm, vừa ăn vừa trêu ghẹo nhau.Love ngồi đối diện Milk, tay cầm đũa mà chẳng tập trung. Ánh mắt cô cứ dính chặt vào người đối diện, vừa lén liếc vừa cau mày.Milk vẫn như thường lệ: lặng lẽ lo hết việc cho mọi người, từ xếp chén, gắp thịt, nhúng rau. Dường như trong mắt chị, ai cũng đáng để chăm sóc, trừ bản thân.Cảnh ấy khiến Love nhớ ngay đến hôm qua – cảnh Milk ôm cả chồng tài liệu hộ cô đồng nghiệp nữ kia. Nắng gắt rọi xuống, cô gái cười tươi, còn Milk thì nghiêm túc, gọn gàng, chẳng để ý gì xung quanh. Chỉ nghĩ tới đó, Love đã thấy tức hộc máu.Cô bực quá, gắp một nắm rau to tướng thả thẳng vào nồi. Nước lẩu sôi ùng ục, bắn tung toé.Milk ngẩng đầu, giọng bình thản như không:
"Làm gì mà dữ vậy, rau chứ có phải kẻ thù đâu."Love bặm môi, đáp gọn lỏn:
"Ờ, kẻ thù chắc chị cũng giúp nhiệt tình thôi."Milk hơi ngẩn ra: "Hả?"Love cúi gằm, lẩm bẩm:
"Cái cô hôm qua đưa tài liệu cho chị đó. Giúp nhiệt tình ghê."À, cuối cùng Milk cũng nhớ ra. Nhưng chị chỉ nhún vai, cười nhạt:
"Có mỗi chồng giấy, tiện tay cầm phụ thôi. Em ghen à?"Love giật mình, suýt sặc. Cô vội vã chống chế:
"Ai... ai thèm ghen! Em chỉ thấy... phiền thôi."Milk không nói thêm, chỉ gắp một con tôm đỏ au bỏ vào chén Love, giọng chậm rãi:
"Phiền cũng được, miễn em chịu ăn."Love đang định bật lại thì ba Milk cười hề hề, chen ngang:
"Ủa, hai đứa nhỏ nói gì mà thì thầm riết vậy? Ngồi ăn mà cứ ghé sát vô nhau hoài."Mẹ Love liếc sang, giọng nửa đùa nửa thật:
"Ừ, coi bộ còn thân hơn anh chị em ruột. Có gì thì nói cho người lớn nghe luôn, giấu giấu chi vậy?"Love giật bắn, vội lùi ghế ra, mặt đỏ bừng:
"Con có nói gì đâu! Ăn thôi mà."Milk thì tỉnh bơ, cúi đầu gắp thêm miếng thịt bỏ vào chén Love, giọng nhàn nhạt:
"Em ăn đi, nãy giờ toàn lo nói chứ chưa ăn được bao nhiêu."Love giả bộ lườm, nhưng tim đập loạn. Cái cảm giác bị người lớn bắt gặp vừa ngượng vừa... như có gì được công khai nửa vời.Ăn được một lúc, Love chống cằm, nhớ lại chuyện hồi cấp 2. Cái thời Milk cao lêu nghêu, bạn nữ nào cũng nhờ chị lấy đồ trên kệ cao, mượn vở, thậm chí chỉ cần đi cạnh để "có cảm giác oai". Milk chẳng bao giờ từ chối, lần nào cũng dễ dãi "Ừ".Còn cô thì hầm hầm ngồi một góc, tức đến mức có lần kéo Milk ra ngoài hành lang, thốt lên:
"Chị chơi với ai cũng được, trừ em. Em không cho đâu!"Milk khi đó chỉ cười, gãi đầu:
"Thì chị vẫn chơi với em mà, có bỏ em đâu."Nghĩ lại vừa buồn cười vừa xấu hổ. Love khẽ bật cười, khiến Milk đang nhúng thịt cũng phải ngẩng lên:
"Cười gì đó?""Không có gì, nghĩ hồi xưa thôi." – Love làm bộ tỉnh – "Chị đúng là ngốc từ bé tới giờ, cái gì cũng chẳng hiểu."Milk chống đũa nhìn cô, khoé môi khẽ cong:
"Chị mà hiểu thì em còn la nữa không?"Tim Love chệch một nhịp. Cô vội quay mặt đi, nhưng Milk đã kịp nghiêng người, đưa muỗng nhỏ qua, hạ giọng đủ cho mỗi cô nghe:"Ăn đi. Em ghen nhìn rõ lắm."Love nghẹn, mặt đỏ lựng, cúi xuống múc canh để giấu. Vừa tức, vừa xấu hổ, lại vừa thấy trong lòng mềm nhũn.Tiếng trò chuyện, tiếng chén đũa lách cách vang rộn cả hiên nhà. Người lớn mải cười nói, nhưng Love thì ngồi đó, tim đập thình thịch. Cô nhận ra: cái cảm giác nhoi nhói hôm qua không phải gì khác ngoài ghen. Và đáng sợ nhất — Milk biết, mà còn thản nhiên nói thẳng ra.