Hàng xóm sát vách | MILKLOVE

2



Chiều cuối tuần, trời mát rượi sau một cơn mưa rào. Con ngõ nhỏ trước nhà loáng nước, bóng đèn vàng trên cột điện hắt xuống thành vệt sáng rung rinh. Cửa hai nhà đối diện đều mở toang, hương thức ăn bay quyện vào nhau.

Nhà Milk nấu thịt kho trứng. Nhà Love lại nấu canh chua cá và xào rau muống. Tình huống này xảy ra thường xuyên đến mức ba mẹ hai bên chẳng cần bàn bạc, chỉ cần ngửi mùi bếp nhà kia là đã biết: "Thôi bưng qua, gom lại một mâm ăn cho vui."

Hai gia đình vốn thân nhau từ khi dọn về khu này. Cùng đi làm cơ quan nhà nước, ba mẹ cũng coi như đồng nghiệp, rồi lại ở chung dãy nhà. Lâu dần, việc "ăn ké" trở thành lệ. Ban đầu chỉ là hôm nào bận thì ghé ăn cho tiện, sau thành thói quen: cuối tuần cứ có mâm cơm chung, chẳng phân biệt ai chủ khách.

Tối nay cũng vậy. Gian bếp nhà Love rộn ràng. Ba Love ngồi lặt rau phụ vợ, vừa lặt vừa xuýt xoa:
"Nhà Milk kho thịt trứng thơm nức. Hợp quá, canh chua ăn với thịt kho là bá cháy luôn."

Mẹ Milk nghe vậy thì cười, bưng nồi thịt đặt xuống bàn:
"Cái này để lâu càng ngon, mai còn mặn mặn béo béo ăn với cơm cháy mới hết sẩy."

Mẹ Love cũng vừa múc canh vừa góp chuyện:
"Ừ, mà ăn một mình thì chán, gom lại mới có không khí. Cũng coi như tụi nhỏ có thêm anh chị em trong nhà."

Milk và Love nghe vậy thì mỗi người một thái độ. Milk vẫn thản nhiên, từ tốn xếp chén đũa. Còn Love thì nhăn mặt, thì thầm lẩm bẩm:
"Lúc nào cũng lôi tụi nhỏ ra làm lý do..."

Ba Love bưng chai rượu nhỏ ra, rót cho ba Milk. Hai người cụng ly, tiếng leng keng vang giòn. Không khí thoải mái, ấm áp, giống như một gia đình lớn.

Mùi canh chua cá nóng hổi bốc lên, quyện với vị ngọt béo của thịt kho, thơm ngậy của rau xào tỏi. Trên bàn đầy đủ: bát đũa, dĩa rau, nồi canh đặt giữa. Tiếng chén đũa chạm nhau lách cách, tiếng cười đùa vang đều, rộn rã cả gian bếp.

"Lâu lâu ăn chung vậy mới vui chứ. Hai đứa nhỏ nó thân nhau từ bé, coi như con chung của hai nhà." – mẹ Milk vừa gắp cá vừa cười.

Ba Love tiếp lời, giọng đùa nhưng rành rành có ẩn ý:
"Thân kiểu này, mai mốt làm sui cũng được đó chứ."

Cả bàn bật cười ầm.

Milk đang gắp rau thì hơi khựng lại, tay dừng vài giây nhưng nhanh chóng giả vờ như không. Khoé môi cong nhẹ, chẳng nói gì thêm. Còn Love thì mặt đỏ bừng, tức tốc phản ứng:
"Ba mẹ nói gì kỳ cục vậy! Ai thèm..."

Mẹ Love cười khúc khích, ghẹo con gái:
"Ủa, tự nhiên la làng làm chi. Đâu có nói tới con đâu, chắc có tật giật mình rồi."

Tiếng cười quanh bàn càng lớn. Love cúi gằm mặt, cắm cúi gắp lia lịa miếng thịt, giả vờ không nghe. Nhưng khó chịu nhất vẫn là cái dáng điềm nhiên kia của Milk.

Cô nghiêng người, ghé tai chị thì thào:
"Cười cái gì mà cười, chị hưởng ké hả?"

Milk bình thản, mắt không rời đĩa rau:
"Có cười gì đâu. Em nhạy cảm quá."

Love nghẹn họng, bĩu môi:
"Ờ, em nhạy cảm thì ai đó mới nhịn em hoài được chứ."

Milk nghiêng đầu, khoé môi cong lên:
"Ừ, nhịn quen rồi."

Love tức đến nỗi chẳng buồn đôi co. Cô cúi xuống gắp cá. Nhưng vừa nhón được thì đôi đũa dài hơn đã kịp gắp trước, bỏ thẳng vào chén cô.

"Ăn đi, em thích phần bụng mà." – Milk nói gọn lỏn, giọng dửng dưng như thể việc hiển nhiên.

Love khựng lại, tim thoáng chao. Bao ký ức hồi bé ùa về.

Ngày đó, hễ ăn chung, Milk luôn lén gắp cho cô miếng ngon nhất. Thịt gà phải là đùi, cá phải là bụng mềm, dưa hấu thì cắt phần đỏ nhất. Thậm chí có lần ăn kem, Love giành sạch, chỉ còn cái que. Cô còn tỉnh bơ liếm nốt, rồi cười toe với cái mặt tức cười của chị:
"Của em ngon hơn của chị."

Milk lúc đó chỉ thở dài, xoa đầu cô bé tám tuổi:
"Ừ, ngon thì để em."

Nhớ tới cảnh đó, Love bất giác bật cười một mình.

Milk quay sang, ngạc nhiên:
"Cười gì đó?"

Love giật mình, vội liếc xéo:
"Không có gì. Nghĩ hồi nhỏ thôi. Chị đúng là... ngốc từ bé tới giờ."

Milk chống đũa, nghiêng người lại gần, giọng trầm trầm:
"Ngốc thì mới chịu chiều em chứ."

Love nghẹn lời. Tai nóng ran, vội cúi xuống ăn tiếp, không dám đáp. Trong lòng lại nổi lên cảm giác mềm mại, khó tả.

Mâm cơm tiếp tục rộn ràng tiếng cười, ba mẹ hai bên vẫn chuyện trò không ngớt. Ngoài hiên, mưa đã tạnh hẳn, gió đêm mát rượi mang theo tiếng côn trùng rả rích. Trong căn bếp sáng đèn, cả hai gia đình ngồi quây quần như thể chẳng còn ranh giới nào nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...