(Hân Ngôn Dụ Thư - 2Yu couple) Chuyện Mỗi Ngày Của Chị Cá Và Sư Tử Mèo Nhỏ!
Câu chuyện số 8: Dũng khí
"Thư Hân! Chị từ bỏ chưa?", Khổng Tuyết Nhi hỏi khi đang ngồi kế bên Ngu Thư Hân trong một hoạt động chung. Suốt một tháng nay cô đã để ý, dễ dàng nhìn ra giữa người mình xem là chị và cô em út Dụ Ngôn của nhóm đã xảy ra chuyện không hay, đồng thời cũng nghe phông phanh chuyện cả hai người họ bị kêu lên gặp người đại diện, thêm nữa vài hôm trước Kim Tử Hàm cũng có nói chuyện với họ Dụ kia, nên cũng đã đoán ra mấu chốt vấn đề.Ngu Thư Hân trước ống kính vẫn giữ nguyên nụ cười tươi như hoa, mang đầy năng lượng ánh dương, không nhìn Khổng Tuyết Nhi, cố ý nhỏ giọng nói, "Vẫn chưa. Chị sẽ không bao giờ từ bỏ em ấy, dù là chuyện gì đi nữa"."Vậy sao chị không thèm liên lạc với em ấy? Em biết chị và Dụ Ngôn bị quản điện thoại, đi lại, nhưng chị và em ấy có thể thông qua em hay người khác để nói chuyện với nhau được mà".Ngu Thư Hân thoáng im lặng, sau thở hắt một cái, đáp, "Chị thật muốn xem con sư tử nhỏ của chị lần này sẽ làm gì"."Xem em ấy? Chị là muốn ép em ấy chọn chị, hay chọn sự nghiệp của mình?", Không Tuyết Nhi không tin nổi hỏi. Cô quen Ngu Thư Hân không lâu, nhưng cô hiểu chị ấy không phải kiểu làm khó người khác. Đặc biệt là người chị ấy yêu, chị ấy sẽ càng không làm khó. Chị ấy là kiểu cũng biết giận, nhưng là người dễ dỗ, dễ quên, yêu ai là dung túng người đó, nên chuyện chị ấy đặc Dụ Ngôn vào thế khó xử, buộc phải chọn người yêu hay sự nghiệp đúng là điều rất không tưởng."Không. Chị sẽ không ép ai đó từ bỏ thứ họ yêu thích vì mình, với Ngôn bảo bảo của chị chị sẽ càng không ép. Nhưng chỉ là... chị bắt đầu cảm thấy, bản thân cũng là một cô gái, nên lần này chị sẽ để em ấy hành động. Chị không muốn là người bắt đầu lại câu chuyện trước nữa. Tình yêu mà chỉ một mình chị cố gắng, thì đó là tình yêu đơn phương mất rồi", Ngu Thư Hân cười khẽ. Cô cũng rất khó khăn để đưa ra quyết định này. Nhưng, hôm đó trước người đại diện Dụ Ngôn đã im lặng, để cô tự mình giải quyết vấn đề, nên cô cũng thật muốn xem có phải em ấy sẽ chấp nhận im lặng mãi mãi và luôn kỳ vọng vào ở cô hay không. Những lần trước cô là vì yêu em ấy, nên cô chấp nhận để mình luôn ở thế mở đầu câu chuyện. Còn lần này, cô muốn cho em ấy cơ hội tự mình quay lại câu chuyện cho cả hai. Cơ mà, nghĩ vậy, nói vậy, nhưng đã gần một tháng này vẫn chưa có động tĩnh gì, em ấy cứ tựa như chấp nhận kết quả này, nên cô thật lòng cũng sắp không kiềm nén nổi, lại muốn bản thân lần nữa tự chạy đi giải quyết vấn đề lần nữa. Mà thật ra thì, chính cô cũng đang có vài sự thương lượng, thỏa thuận ngầm thông qua đại diện của mình, để tiện đường cho chuyện yêu đương sau này của mình lẫn em ấy, mà vẫn không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả hai.Khổng Tuyết Nhi bật cười, "Hahaha! Em thật không tin được Ngu Thư Hân mà em biết cũng có lúc muốn hơn thua với người yêu"."Đâu. Chị không hơn thua. Mà chỉ là chị muốn em ấy chủ động một chút. Tình yêu là của hai người, chị cứ để em ấy bị bao bọc sợ là khiến em ấy từ sử tử kiêu hãnh hóa thỏ nhút nhát mất. Cơ mà, nếu em ấy vẫn cứ bị động như hiện tại hoài, chị sợ sẽ lần nữa đánh rơi liêm sỉ mất thôi. Hahaha!", Ngu Thư Hân cười chính mình luôn mất liêm sỉ trước người yêu bé nhỏ của mình."Cần em và Tử Hàm kích em ấy tiến lên không? Chị biết đó. Dụ Ngôn là người mạnh mẽ, nhưng đôi khi trong tình cảm em ấy lại còn bị động hơi nhiều"."Cũng được. Nhưng nếu có thể, chị vẫn mong em ấy thật sự tự tiến lên. Chị cũng sẽ có lúc yếu đuối, nên chị thật mong em ấy có thể mạnh mẽ hơn. Để khi sau này, dù hai đứa không thể tiếp tục với nhau, với tình yêu khác em ấy vẫn có cách yêu một cách mạnh mẽ, độc lập"."Ủa? Chứ không phải khi yêu đúng người thì ta không cần lớn à?", Khổng Tuyết Nhi nửa đùa nửa thật hỏi. Cô thật ra là người có xu hướng bao bọc, nên với cô chuyện người mình yêu độc lập, trưởng thành hay không vốn không quá xem trọng.Ngu Thư Hân lắc đầu, "Không em. Với chị, yêu là khi ta biết cách trở nên trưởng thành hơn, có thể tự bảo vệ chính mình lẫn người mình yêu và tình yêu giúp ta hoàn thiện hơn. Tuy có nhiều người bảo khi yêu đúng người thì ta không cần lớn, nhưng chị lại thấy ai cũng phải trưởng thành mới tốt. Tình yêu giống như ngọn lửa vậy, không phải lúc này cũng cháy rực, mà có cả những khi ta sẽ không còn yêu nhau hết mình như tuổi trẻ nữa. Khi thời hạn đến, cái giữ chúng ta còn ở bên cạnh đối phương chính là nghĩa, là sự phù hợp, cả sự tôn trọng và cách chúng ta trưởng thành và vun đắp cho nhau. Còn yêu, nó sau cùng cũng chỉ là cảm xúc những giai đoạn đầu, không ai tự tin nói mình yêu một người cả đời được đâu, cả chị cũng vậy. Cho nên em thấy đó, đôi khi người ta đâu cưới người mình yêu, mà thay vào chỉ chọn người phù hợp với mình thôi"."Em hiểu ý chị. Vậy là chị cũng sợ Dụ Ngôn rồi sẽ hết yêu, chị cũng vậy, nên chị tập cho em ấy cách yêu trưởng thành hơn?"."Ừm. Có thể nói vậy. Chị thật sự mong, sau này, ngay cả khi cảm giác cháy rực con tim như lúc này vẫn không còn nữa, thì em ấy vẫn sẽ là người phù hợp để chị ở cạnh. Hoặc nếu không là chị, chị vẫn mong em ấy có thể cùng người khác có một đời bình yên"."Thư Hân! Em thật sự cảm thấy Dụ Ngôn được chị chọn trúng vừa là một điều gì đó tuyệt vời, vời là một cái gì đó chân thật đến có chút đau lòng. Không phải ai cũng có thể ngay lúc vẫn đang yêu nhau lại giúp đối phương trưởng thành hơn, để đối phương lỡ có hết yêu vẫn có cách phù hợp bên cạnh mình, hay lo đến chuyện cuộc đời bình yên của người đó với người khác như chị đâu"."Ơ! Thì đó là cách yêu trưởng thành mà em. Đâu phải ai cũng hết mình, rồi ích kỷ chiếm hữu như một đứa trẻ giữ lấy món đồ chơi được. Chị lớn hơn em ấy, chị không trưởng thành thì sao yêu em ấy tốt nhất được đây? Với lại, Tuyết Nhi. Em và Tử Hàm cũng đã đi qua chuyện không hay, chị nghĩ đã đến lúc em nên cho tình yêu của mình sự trưởng thành, cho đối phương và mình bản lĩnh. Bởi em biết đấy, chúng ta không chỉ là một cô gái yêu một cô gái khác, mà chúng ta còn là người hoạt động trong giới giải trí và sau lưng ta là cả ekip, người hâm mộ trông vào ta nữa".Khổng Tuyết Nhi gật đầu, "Em cũng nghĩ vậy. Có lẽ chúng ta nên dần trưởng thành, phải học cách trở nên bản lĩnh để bảo vệ thứ mình yêu được rồi. Cơ mà, sau chuyện lần trước, Tử Hàm và em đã trở nên tôn trọng nhau hơn một chút, cảm giác cũng dần tốt hơn rồi. Nhưng có lẽ điều cả em và em ấy không ngờ nhất, là người từng giúp bọn em giải quyết chuyện tình cảm nay lại đang bị dìm vào rắc rối của tình cảm đấy".Ngu Thư Hân bật cười, đáp, "Thì quân sư tình yêu cũng có rắc rối tình yêu chứ em. Ai cũng vậy, đều chỉ giỏi nhìn chuyện người, còn chuyện mình thì thật không dễ dàng gì tìm đường ra"."Eo! Vậy là quân sư dởm rồi", Khổng Tuyết Nhi cố tình trêu. Cô từ ngày xưa với Ngu Thư Hân là ngưỡng mộ, nên bình thường là chiều chị ấy vô điều kiện, nhưng hôm nay là dùng tư cách người bạn người em, là người đều có người yêu, nên đặc biệt trở nên thích trêu nhau hơn."Ờ! Dởm lắm. Nhưng ít nhất người ta không như ai kia, một tiếng của Tử Hàm kêu là liền cứng người lại, không dám nói tiếng nào. Mang tiếng là vợ, mà bị chồng mình xem như thê nô. Không hiểu luôn á!", Ngu Thư Hân trêu lại Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi dùng tay đánh yêu vào vai Ngu Thư Hân, kêu, "Em không sợ em ấy nhé! Có chị mới sợ Dụ Ngôn ấy!"."Không nha! Chị là tình nguyện yêu Dụ Ngôn đến chấp nhận bị em ấy leo lên đầu, chứ không phải sợ nhá!"."Chị giỏi nhất là biện hộ thôi"."Ưm. Chị đó giờ đều vậy, em cũng đâu phỉa ngày đầu biết chị đâu Khổng Tuyết Nhi", Ngu Thư Hân cười tự đắc.Khổng Tuyết Nhi giơ tay bất lực, cười khổ. Cô thật sự không nói lại Ngu Thư Hân mà. Nhưng đúng lúc đang vui, thì cô bất ngờ cảm nhận một nguồn sát khí rất lớn đang bắn thẳng đến mình, khiến cô không khỏi rùng mình. Cô theo thói quen nhìn tới nhìn lui, liền nhanh chóng nhìn thấy Dụ Ngôn đang nhìn về phía của cô và họ Ngu bên cạnh. Ánh mắt Dụ Ngôn lạnh hơn băng, mang theo tia sát khí như muốn nghiền nát Ngu Thư Hân và Dụ Ngôn liên tục "show ân ái" nãy giờ với nhau. Cô ấy do ở xa, nên không nghe được cả hai người bên này nói gì, nhưng lại nhìn rất rõ cả hai cứ nói nói cười cười với nhau, trông thân thiết đến khiến chú sử tử nhỏ trong lòng "vỡ hủ giấm chua". Ngu Thư Hân và Dụ Ngôn đã rất lâu không được thân thiết, gặp riêng nhau, nói chuyện thân thiết tí cũng không được, nên hiện tại thấy người yêu thân cũng người khác, dù biết đối phương là không đáng để ghen, nhưng vẫn tức, vẫn ghen không chịu nổi. Sư tử nhỏ như cô tuy tập thành hiểu chuyện, nhưng với chuyện yêu đương này vẫn không cách nào kiềm nén, thật sự muốn phát tiết.Khổng Tuyết Nhi bị Dụ Ngôn nhìn đến sợ, liền quay sang Ngu Thư Hân nói, "Thư Hân! Em nghĩ là có người làm "đổ hũ giấm" rồi"."Chị biết nãy giờ rồi", Ngu Thư Hân cười tinh ranh. Hóa ra cô đã thấy Dụ Ngôn nhìn sang chỗ mình và Khổng Tuyết Nhi nãy giờ, nhưng vẫn cố ý để cô nhóc đó ghen một lần. Cô hiện tại là cố ý để em ấy phát tiết, muốn xem cảnh sử tử nhỏ trở thành sư tử thật xem sao."Chị thật sự muốn chọc điên em ấy à, Thư Hân? Dụ Ngôn mà giận là hơi bị đáng sợ đó. Chị xem gánh nổi không đó!", Khổng Tuyết Nhi cảnh cáo.Ngu Thư Hân vẫn cười tủm tỉm, "Kệ em ấy. Chị chính là muốn tìm thấy hình ảnh Dụ Ngôn khiến cả thế giới "rén" những ngày đầu mà. Đâu thể chiều hư em ấy được. Hahaha!"."Chị chọc người yêu chị, chị vui. Còn em thì hơi bị sợ rồi đó. Em chạy trước đây!", Khổng Tuyết Nhi muốn rút lui.Ngu Thư Hân đương nhiên không muốn gây khó dễ cho ai, cũng không muốn Kim Tử Hàm và Khổng Tuyết Nhi "cháy nhà", nên cô để cho Khổng "đại tráng" chạy đi, còn mình thì cũng mau chóng đứng dậy, chuẩn bị cho phần chơi tiếp theo của chương trình mà cả nhóm đang tham gia chung với nhau. Cô vừa đứng dậy, đang phủi phủi quần áo thì bị Dụ Ngôn từ xa đi đến, kéo tay mình sát lại, cả người dính sát vào.Dụ Ngôn thì thầm nói, "Chị được lắm! Em không để ý chị liền dám vui vẻ với người khác, cố ý chọc ghen em". Nói xong tay cô càng kéo sát Ngu Thư hân thêm sát vào mình, biểu thị bản năng chiếm hữu mạnh mẽ, không quản chuyện sau hôm nay có thể bị người đại diện công ty lại gọi lên nói chuyện. Ngu Thư Hân hạnh phúc vì được Dụ Ngôn chủ động cận kề, nhưng vẫn nén không tỏ ra quá hạnh phúc trước ống kính máy quay, tránh để nhanh vậy liền có cớ cho người ta "hắc". Cô thì thầm, "Em không sợ hôm nay kéo chị về, ngày mai sự nghiệp, cố gắng bao lâu nay đều đổ sông để bể sao, Ngôn bảo bảo?"."Sao phải sợ? Không phải mọi người yêu quý em vì em là Dụ "đặc chủng binh" mạnh mẽ à? Nếu em ngay cả dũng khí ôm lấy người mình yêu, bảo vệ tình yêu của mình cũng không được thì có khác gì bảo với cả thế giới bao lâu nay là em giả vờ mạnh mẽ". "Nói hay lắm. Nhưng chị thật lòng muốn biết dũng khí này của em mất trọn một tháng để có được có thể bao lâu, hay cũng nhanh vậy liền biến mất. Em của sau này lại chọn sự nghiệp thay vì chị", Ngu Thư Hân cố ý nói khích. Đương nhiên không phải gây sự với Dụ Ngôn, mà là đang muốn cho em ấy sự phản kích để xem em ấy dũng khí là bao nhiêu. Nói ra lời như vậy, chính cô thật ra cũng đau lòng lắm.Dụ Ngôn im lặng ba giây, đúng lúc Ngu Thư Hân mất kiên nhẫn định nói thì cô lại đưa tay xuống đan tay vào tay chị ấy, thì thầm, "Nếu chị muốn. Sao hôm nay ta không trực tiếp thể hiện một chút "show ân ái" ra đây. Chị thấy sao? Em thừa nhận em coi trọng sự nghiệp, nhưng cũng không phải vì vậy mà xem người yêu của mình là thứ yếu đâu". Đến lúc này, khi Dụ Ngôn đã biểu hiện chủ động nhiều hơn, thậm chí còn dám mạnh miệng yêu cầu "show ân ái", Ngu Thư Hân cuối cùng cũng không còn cứng miệng được nữa. Tuy em ấy vẫn không phải biểu hiện trưởng thành, nhưng một chút chiếm hữu này dám bày tỏ ra như vậy cũng rất tốt, cô cũng đã thấy hài lòng hơn rất nhiều. Cô mỉm cười hạnh phúc, cúi đầu để không ai thấy mình đanh vô cùng mãn nguyện, nói, "Được rồi. Chị tin em. Cảm ơn em, Ngôn bảo bảo. Cảm ơn em đã không khiến chị đợi quá lâu. Dũng khí này của em, chị ghi nhận. Và tha lỗi cho chị nhé! Xin lỗi vì đã để mặc em suốt một tháng vừa qua, cũng xin lỗi vì đã chọc em ghen, người yêu của chị"."Không tha", Dụ Ngôn cứng miệng. Nói thì nói vậy, chứ chính cô tự thấy mình sai trước, nên Ngu Thư Hân bỏ mặc cô một tháng cô cũng không trách được. Còn về chuyện ghen, thì rõ ra đó chị ấy và Khổng Tuyết Nhi là bằng hữu chi giao, vừa rồi cũng chỉ là nói chuyện, cũng không như trước kia vừa hôn vừa ôm, nên cô vừa rồi ghen cũng là điều không phải lắm. Nhưng, cô lại nhân cơ hội này xếp đặt lại vài thứ."Sao vậy? Chị và Tuyết Nhi là bằng hữu thôi mà. Em đừng vì vậy mà ghen. Còn khi trước chỉ là..."."Không cần giải thích. Bỏ rơi em đúng một tháng, em lần này có phải là nên đòi lại vốn tí rồi không đây. Ngu Thư Hân! Đợi đến tối nay em sẽ tính đủ cả vốn lẫn lời một chút", Dụ Ngôn mờ ám nói. Cô lần này đặc biệt có dũng khí, muốn nhân lần này làm vài chuyện thú vị.Ngu Thư Hân bị Dụ Ngôn làm cho bật cười thích thú, hỏi, "Đêm nay em dám chạy đến phòng chị, chị sẽ thật tâm trả cho em vốn lẫn lời. Cơ mà, chị thật lòng không biết ai lời thật sự đâu nha!"."Để rồi chị xem"."Ok em! Chị rất mong đợi. Hahaha!".Trong khi Dụ Ngôn và Ngu Thư Hân cứ nắm tay, thân thiết, không chút nể mặt ai bên kia, thì bên này quản lí cùng ekip của cả hai với nhóm đang lo lắng đến đổ cả mồ hôi. Bọn họ muốn chạy đến tách cả hai ra thì lại bị Khổng Tuyết Nhi, An Kỳ và Tạ Khả Dần cứ tìm cách chặn lại, cố tình làm khó, lại ngại ở đây có máy quay, nên chỉ có thể tức giận trơ mắt nhìn hai người kia tay trong tay nói cười, hạnh phúc "show ân ái" trước gần trăm mấy đôi mắt tại hiện trường.Hôm ấy lúc qua xong chương trình, quan lí vừa đi đến định nói chuyện với Dụ Ngôn và Ngu Thư Hân thì nhận được cuộc goii từ ai đó. Sau nói chuyện rất nghiêm túc, thái độ cũng rất nghiêm trọng, lại nhìn nhìn hai con người yêu nhau kia, rồi lắc đầu rời đi."Quản lí sao vậy? Em còn nghĩ sẽ nói những lời kinh thiên động địa, yêu cầu chúng at tách nhau ra chứ", Dụ Ngôn thắc mắc ra mặt. Tay cô nắm chặt tay Ngu Thư Hân chậm rãi di chuyển, bước chân đồng điệu với người yêu của mình.Ngu Thư Hân bật cười, tỏ ra bí ẩn đáp, "Em nói xem nào"."Đừng nói là chị bày trò đi?"."Ơ! Nhìn chị bộ giống kẻ thích bày trò à?"."Ơ! Không chị chứ ai ở đây dám ngang nhiên làm chuyện mơ ám ở đây?"."Hahaha! Sao trong em chị gian thế?"."Đừng đùa. Nói em nghe, chị là làm gì mà quản lí chịu nhượng bộ chúng ta?"."Ờ thì... chị chỉ gọi điện báo cho cha mẹ "chồng" tương lai của em là con dâu và con gái họ đang gặp tí rắc rối. Với chị cũng cho người đại diện đi thương lượng tí, cho họ tí lợi lộc, nên chắc có lẽ vì thế nên bây giờ họ chịu mắt nhắm mắt mở bỏ qua chúng ta rồi", Ngu Thư Hân cười vui vẻ. Cô nói là thương lượng, nhưng thật ra là để cha mẹ mình âm thầm nhúng tay vào thao túng công ty chủ quản, khiến cho công ty nhượng bộ chuyện của cả hai. Cơ mà, chỉ là mới giải quyết xong công ty của cô và công ty của nhóm hiện tại, còn với công ty chủ quản của Dụ Ngôn thì có chút khó khăn, nên hiện tại vẫn chưa thỏa thuận được.Dụ Ngôn thoáng nhíu mày, sau cười nói, "Vậy trùng hợp thật. Cha mẹ "vợ" của chị cũng đã thương lượng tí với công ty chủ quản của em rồi"."A! Vậy là em nói cho cha mẹ em nghe về chị rồi à? Chị cần chuẩn bị ra mắt cha mẹ "vợ" mình không đây?"."Nên đó. Nhưng trước mắt, để xem chị qua được đêm nay không đã", Dụ Ngôn cười thách thức.Ngu Thư Hân thoáng kinh ngạc, sau cũng nhìn Dụ Ngôn lại bằng ánh mắt không nghiêm túc, mang theo tia quyến rũ câu nhân, thì thầm, "Chị thật sự cũng muốn xem đêm nay là ai "không qua được" ở đây..."."Chờ đi..."Dụ Ngôn và Ngu Thư Hân nhìn nhau đầy ý tứ riêng, chính thức cùng nhau qua cơn bão thấy được nắng ấm. Nhưng, đêm đó chuyện làm hòa của cả hai đã khiến An Kỳ nửa đêm thức giấc, buộc phải kéo theo thành viên cùng nhà còn lại đi ngủ lang nơi khác, cho cặp tình nhân kia một không gian riêng.Đêm hôm ấy, lần đầu tiên từ khi quen nhau Ngu Thư Hân bị Dụ Ngôn đè áp xuống dưới, lần đầu làm quen với cảm giác bị "sư tử mèo" cường bạo "ăn sạch", một lần lại một lần, làm đến thân thể rã rời, trên người trải dài ấn ký nhỏ to. Ngu Thư Hân cũng là tự đó hiểu được, chuyện "trên dưới" chính là như dòng đời, chính là dùng câu "ba mưoi năm hà đông, ba mươi năm hà tây" để nói. Cô chính là bị "ăn sạch" nên hiểu, thế nào là xương trong người bị rút ra triệt để, thân thể trở nên bủn rủn, không còn sức lực.Riêng Dụ Ngôn, sau lần đầu trải nghiệm cảm giác "lên trên", nhìn thấy Ngu Thư Hân dưới mình như đóa hoa sớm nở rộ từng chút, yêu đến không thể tả, mỹ đến tuyệt trần, trong lòng liền có chút nghiện. Mặc dù ở trên hơi bị mất sức, cả người đều mỏi nhừ cả ra. Nên cô rút ra được, sự thật ở "trên" hay "dưới" đều tốn sức rất nhiều, nhưng mà ở "trên" thì thú tính hơn tí. Cuối cùng, sau tất cả, vẫn là tình yêu và dũng khí kéo họ về bên nhau. Thế nên, yêu thôi chưa đủ, mà ta cần có dũng khí bảo vệ chính mình và người mình yêu, thì câu chuyện này mới là mãi mãi...