(Hân Ngôn Dụ Thư - 2Yu couple) Chuyện Mỗi Ngày Của Chị Cá Và Sư Tử Mèo Nhỏ!

Câu chuyện số 7: Không thể cạnh nhau



Lời người đại diện vẫn như vậy vang trong đầu Dụ Ngôn, ám ảnh trong tâm trí của cô từ ngày hôm ấy. 

Hôm ấy người đại diện đã nói rằng, "Chuyện hai đứa hẹn hò công ty biết rồi. Hai đứa không cần phủ nhận, chuyện này anh cũng đã xác nhận qua là sự thật. Anh không kỳ thị, cũng không muốn cấm cản tình cảm của ai với ai. Nhưng hai đứa nên nhớ rõ rằng bản thân đang ở đâu và nên biết fan của các em sẽ có phản ứng thế nào nếu hai đứa yêu nhau lộ ra ngoài. Hai đứa yêu nhau, nhưng là ảnh hưởng tới danh tiếng của nhóm và các thành viên khác, sẽ gây hại rất nhiều cho tương lai và các dự án của hai đứa nữa. Cho nên, nếu hai đứa biết suy nghĩ thấu đáo, hiểu chuyện, thì cũng nên biết đã đến lúc hai đứa nên chia tay được rồi. Ngu Thư Hân, Dụ Ngôn! Hai em điều hiểu chứ?". Người đại diện nhìn Ngu Thư Hân và Dụ Ngôn chăm chú, vẻ mặt biểu hiện sự thiếu kiên nhẫn.

Dụ Ngôn đan tay vào nhau chặt, thoáng bất động, không nói nên lời vì chuyện đột ngột đang diễn ra trước mắt. Bề ngoài cô như lạnh lùng biểu hiện, nhưng trăm lòng cô là sự run rẩy bất ngờ ập đến, khiến cô vừa lo lại vừa rối, không biết nên biểu hiện điều gì, hay nói gì. Cô sau đó lén nhìn sang Ngu Thư Hân, muốn quan sát chị ấy biểu hiện gì, hay cho cô một tín hiệu gì đó. Nhưng đáp lại kỳ vọng của cô, chị ấy chỉ bình ổn ra mặt, điềm nhiên đến khiến cô sợ hãi trong lòng. Cô thật sự lúc này không hiểu chị ấy nghĩ điều gì.

Ngu Thư Hân im lặng năm giây, sau hỏi, "Nếu bọn em thật hẹn hò, vậy nếu tiếp tục thì sẽ có chuyện gì?".

"Tổng công ty và công ty của cả hai đã bàn qua. Nếu hai em tiếp tục, thì chúng tôi buộc phải cho cả hai rời nhóm, tạm đóng băng sự nghiệp trong một thời gian để điều chỉnh. Hai đứa biết đó. Ở đây chúng tôi không chấp nhận những nghệ sĩ cứng đầu, tự tung tự tác làm hại đến mọi người xung quanh. Ngu Thư Hân! Em cũng là người kinh doanh, nên chắc em hiểu mọi người ở đây tuy thân thiết với em, nhưng cũng không phải vì vậy mà bỏ công không cần lời, không có chuyện đem công sức đặt lên người cố ý đem đổ sông đổ bể".

"Dụ Ngôn! Em cảm thấy thế nào?", Ngu Thư Hân đột ngột nhìn sang Dụ Ngôn. Cô biểu thị trạng thái mong chờ với em ấy, mong em ấy có biểu thị cho mình. Dù một chút, cô cũng hy vọng lần này cũng không phải mình cô tự tung tự tác, với lại cả hai đã hứa sẽ không buông...

Dụ Ngôn bị Ngu Thư Hân nhìn đến liền khẽ giật mình, ánh mắt lay động, nhìn đối phương, môi mở ra như muốn nói, nhưng rồi lại thôi. Cô lại tiếp tục bộ mặt lạnh lùng, không biểu cảm, chuyện gì cũng không nói. Ngay cả một câu "em muốn tiếp tục" cũng không nói nên lời. Cô đã bỏ ra nhiều công sức, tiền của, thời gian cho ngày hôm nay, nên khi đứng trước việc phải từ bỏ những cố gắng vì tình yêu cô liền xuất hiện sự do dự. Thêm nữa, sau lưng cô còn quá nhiều người đã giúp đỡ cô, cô không thể vì một quyết định nhất thời mà làm họ thất vọng, nên lần này, cũng chỉ có thể làm người mình yêu không vui.

Dụ Ngôn im lặng, quay đi, biểu thị không giải thích, không bày tỏ quan điểm, Ngu Thư Hân còn có thể hy vọng thêm điều gì. Cô cười khẽ, rồi hướng người đại diện, dõng dạc nói, "Chúng em chỉ là tỷ muội. Ngoài tình bạn thân thiết, cũng không có thêm điều gì mới mẻ. Đã khiến mọi người lo lắng. Sau này chúng em sẽ điều chỉnh hành động lại, sẽ tránh gây phiền cho mọi người thêm. Em đại diện cả Dụ Ngôn thành thật xin lỗi. Đã khiến mọi người nhọc tâm rồi". Cô cúi đầu lễ phép, ngẩng dậy còn nở ra nụ cười tươi tựa nắng như mọi người thường thấy. 

Sau đó, người đại diện thấu Ngu Thư Hân và Dụ Ngôn đã kiên quyết phủ nhận, lại nhắc nhở thêm nhiều lần, rồi mới để cả hai rời đi yên bình. Nhưng cũng không phải vì vậy liền buông tha. Thay vào đó, từ lúc đó người quản lý cùng ekip đi theo cả hai sẽ giám sát thêm nghiêm ngặt, tránh để chuyện không hay, bao vậy mọi mặt đời sống của cả hai đến tận cùng, không để họ có chút tự do.

Hôm đó Dụ Ngôn về đến Ký túc xá liền muốn tìm Ngu Thư Hân nói chuyện, gaiir thích cho chị ấy thái độ của mình khi ở trước người đại diện, nhưng cô không được phép tùy tiện tìm chị ấy, điện thoại cũng bị quản chặt, không nhắn tin, không gọi điện, liền bị chôn chân trong bốn bức tường của phòng ngủ, chỉ có thể nghe nhạc, sáng tác, đọc sách, hay hát nhảy thì tùy ý.

Tình trạng của Ngu Thư Hân cũng không khá hơn, nhưng khác với Dụ Ngôn có thể không vui ra mặt, cô lại không thể không vờ mỉm cười, cố gắng không để một tia bi quan lọt ra ngoài, khiến cô người có lệ cũng cố hóa thành nụ cười tươi nhất treo trên môi.

Một tháng trôi qua, Dụ Ngôn đã không gặp riêng, hay nói chuyện với Ngu Thư Hân. Cô đeo tai nghe, mở bài hát mình yêu thích lên hết cỡ, che lắp mọi âm thanh bên ngoài, lặng lẽ ngồi bó gối trên sàn, lặng lẽ một mình trong căn phòng Ký túc xá rộng lớn không còn ai có thể nói chuyện cùng mình. Đèn tắt hết, cô tựa như bóng ma cô độc sót lại trên cõi đời. Tim cô đập từng nhịp, nhói lên mỗi khi nghĩ về người mình yêu. Mắt cô sau kính cận biểu thị sự mệt mỏi, sưng lên, thiếu sức sống, đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ cứ tuôn khẽ  vô thức. 

Trước kia, mỗi lần cãi nhau, Ngu Thư Hân cũng là luôn ở vị trí giải hòa chưa, chưa từng để Dụ Ngôn chịu đau khổ một mình, cũng sẽ không có chuyện bỏ mặc, không nói chuyện, không nhắn tin, không điện thoại, nói chung là luôn làm đủ mọi trò để cô gái nhỏ vui vẻ, không nghĩ chuyện buồn khổ nữa. Nhưng, xem ra lần này không thể rồi.

Ngu Thư Hân lần này không làm Dụ Ngôn giận, chị ấy chắc cũng không giận, nhưng lại là nhớ cũng không cách nào gặp được, yêu nhưng cũng chỉ có thể đứng cạnh nhau khi cùng chung sự kiện, mắt luôn phải quan sát khắp nơi, cẩn trọng, tỉ mỉ từng li để không bị mọi người trong ekip soi mói và cũng vì vậy thành ra cả hai chỉ có thể gượng cười tương tác với nhau, nói với nhau những lời chị em thân thiết mọi khi gần nhau. Nhìn sự tổn thương, đau lòng, buồn khổ trong mắt đối phương cũng chỉ có thể nén cơn nhói trong tim lại, vờ cười như không có chuyện gì. Có thể vui vẻ cho cả thế giới thấy, cũng không thể ôn nhu nhìn người mình yêu được một lần.

Cũng trong thời gian này không gặp nhau, Dụ Ngôn tự xét lại bản thân thật nhiều. Cô gái nhỏ tự hỏi liệu mình yêu Ngu Thư Hân bao nhiêu và liệu sự nghiệp với chị ấy trong lòng cô thứ nào nên trọng yếu hơn, cô nên chọn thế nào cho phải. Nhưng, lần nào cũng vậy, cô nghĩ trăm phương vẫn không ra. Bên tình yêu, bên sự nghiệp, cả hai đều là niềm vui, niềm kiêu hãnh của cô, cô không thể bỏ thứ nào được, nhưng có phải hay không, lần này, cô là chọn sự nghiệp thay vì chị ấy? Cô hôm đó đã im lặng, để chị ấy một mình phủ nhận tình yêu của cả hai, để rồi bây giờ muốn giải thích, muốn nói cũng không được. Không cách nào có thể vẹn toàn. 

Dụ Ngôn giống như một chú sư tử, luôn mạnh mẽ tiến lên, cố gắng mỗi ngày cho ước mơ của mình, chuyện yêu đương, tình cảm vốn không còn xem là thử thách, nhưng con sư tử ấy lại không biết trên hành trình sẽ có một chú cá tên Ngu Thư Hân cản lại. Kết quả, chú cá ấy vừa là điểm ngọt ngào, lại là điểm chí mạng khiến cô dù làm cách nào cũng cảm thấy không ổn thỏa, dần chìm sâu vào bế tắc, hại mình hại người, khiến tình yêu nhỏ kia cứ vậy bị tổn thương, trên mình gánh thêm nhiều vết nứt. Thêm nữa, có phải hay không từ đầu tình yêu này là một cán cân không đều? Người yêu trước là chị ấy, người luôn xin lỗi trước là chị ấy, lần này muốn tách ra cũng là chị ấy và cô thì chỉ ở đây để khóc, để phân vân với lựa chọn của mình. Cô tự hỏi cuối cùng là vì gì mà cô lại nên như hôm nay, cứ do dự trong mọi thứ, tiến không được, lui không xong. Để rồi tình yêu này lại chẳng biết đi về đâu.

Tối đó, Dụ Ngôn ngủ quên trên sàn nhà lạnh lẽo, không ai đến ôm về phòng, không ai đắp chăn cho, chỉ có thể tự ôm lấy mình không cảm giác lạnh lẽo, cứ vậy trải qua cảm giác tịch mịch đeo bám vào tận cơn mơ. Cô là sư tử, nhưng cũng là một cô gái, vẫn là một chú sư tử cần được yêu thương. Nhưng tiếc là, đối phương mà cô muốn, có thể yêu thương cô, lại lúc này đây không thể bên cạnh cô được nữa...



Chương trước Chương tiếp
Loading...