(Hân Ngôn Dụ Thư - 2Yu couple) Chuyện Mỗi Ngày Của Chị Cá Và Sư Tử Mèo Nhỏ!
Câu chuyện số 9: Bất hòa
Hôm nay Dụ Ngôn và Ngu Thư Hân lại cãi nhau, đây đã là lần thứ năm trong tháng. Chẳng biết có vẻ vì sức mạnh của tháng 12 giá lạnh hay không, mà họ cứ vì những chuyện nhỏ nhặt cãi nhau. Lần nào cũng vậy, cả hai đều là những thứ nhỏ nhặt mà trước đây họ chẳng để ý đến, giờ lại thành nguyên nhân cho các cuộc bất hòa gay gắt. Thậm chí có lần, chỉ vì chuyện sao đối phương không chịu bắt máy mà giận hờn suốt ba ngày, buộc các thành viên khác phải ra tay giảng hòa. Đấy là vì tháng 12 sao, hay vì kỳ hạn của một cuộc tình đã đến? Nếu là phải, nó có phải quá nhanh rồi hay không. Họ còn chưa bên cạnh nhau được tròn một năm, kể từ khi chính thức nói yêu đương. Dụ Ngôn có lẽ đã chịu không nổi nữa, nên lời đó cuối cùng cô cũng nói ra, "Em mệt mỏi khi cãi nhau liên tục với chị lắm rồi. Chúng ta nên dừng thôi! Em quá mệt rồi!". Cô ôm đầu, tỏ ra mệt mỏi và bất lực trước chuyện tình yêu cứ ngày một thêm chìm sâu vào bế tắc của cả hai.Khi Dụ Ngôn nói ra lời đó, cô không hề ngẩng lên nhìn Ngu Thư Hân, mặt dù cả hai đang ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn mà cả hai vẫn thường cùng nhau ăn tối. Trên chiếc bàn ấy luôn bày cái món ngon mà cô gái nhỏ làm cho cô nàng người yêu lớn tuổi hơn của mình. Mỗi lần ăn, đều là những nụ cười, những câu nói trêu ghẹo, hay đôi khi là những cái hôn ngọt ngào và cái chạm chân khẽ dưới bàn. Nhưng bây giờ, nó là nơi để nói lời chia ly.Một lúc lâu sau, Ngu Thư Hân mới cất tiếng hỏi, "Em chắc chứ?". Cô khi nói lời này là dùng bộ dáng bình tĩnh để nói, mặt cũng không biểu lộ cảm xúc, hoàn toàn trái ngược với một Tiểu Thư Hân vui vẻ nô đùa bình thường mà mọi người vẫn thấy. Trông vào tựa như một người đã trải qua trăm chuyện, đang dần trở nên chai lỳ với mọi chuyện trên đời, mọi xúc cảm đều trở thành mặc định bình ổn và chấp nhận."Chị biết em không phải kiểu đem chuyện nghiêm túc ra đùa mà. Thư Hân! Chúng ta nên dừng lại thôi!", Dụ Ngôn nén những giọt nước mắt đang trực trào rơi. Cô khôn khéo che đi khuôn mặt mình, không để Ngu Thư Hân nhìn thấy mình trở thành bộ dáng yếu đuối. Không, cô sợ chị ấy chỉ cần thấy nước mắt mình rơi, nhất định sẽ bất chấp giữ người. "Chị cũng biết em sẽ không dễ dàng gì bỏ cuộc. Em quên rồi nhỉ! Ngày đó, khi yêu nhau, em cũng đã nói em dù thế nào cũng không từ bỏ. Nhưng bây giờ... Lời em đáng tin chút nào không Dụ Ngôn?", Ngu Thư Hân cười cay đắng. Nước mắt trong lòng cuối cùng vẫn là chảy ngược vào trong, muốn rơi lệ cũng không cách nào rơi cho Dụ Ngôn thấy. Cô sợ em ấy thấy, lại tự trách bản thân mình. Cô không muốn em ấy dằn vặt."Đừng nói như chị thật sự hiểu em. Chị không hiểu gì cả. Chuyện ngày xưa, cũng đừng cho nó là thật nữa. Khi ấy chỉ là em chưa hiểu chuyện, vẫn chưa biết mình sẽ có ngày...."."Có ngày hối hận rút lời à? Hay có ngày sẽ hết yêu chị?".Dụ Ngôn quay đi không đáp, cố nén nước mắt, hít thở sâu, điều chỉnh giọng bình ổn, cố tỏ ra bình thường và vô tình, đáp, "Lời xưa em không muốn giữ nữa. Em bỏ lời hứa, đoạn tình cảm này em cũng không muốn giữ nữa. Em còn phải theo đuổi giấc mơ, còn phải đứng trên sân khấu của mình. Em không muốn chuyện tình yêu này cản đường mình. Hy vọng chị hiểu cho em, Thư Hân! Em hy vọng chị yêu em, thì chị cũng hãy hiểu cho ước mơ và cảm giác của em. Đừng khiến nhau đau khổ nữa, ta dừng lại được rồi!". Cô vừa dứt lời liền tháo nhẫn đôi cả hai đã lén mua, âm thầm đeo cùng nhau ném lên bàn, rồi cứ vậy đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Bóng lưng cứ vậy nhỏ dần, rồi biến mất sau cánh cửa mở ra và khép lại.Cuối cùng Dụ Ngôn cũng đã không chịu nổi và rơi đi, đến lúc này nước mắt của Ngu Thư Hân mới từ giọt một rơi xuống thành dòng. Cô cứ nghĩ mình sẽ nuốt luôn nước mắt vào trong, nhưng hóa ra chỉ cần em ấy quay lưng lại, bước qua cánh cửa phòng ăn, mọi chuyện chính thức kết thúc cũng là khi sự mạnh mẽ cuối cùng của cô cũng bị phá hủy.Vốn dĩ từ đầu là Ngu Thư Hân theo đuổi Dụ Ngôn, nên có lẽ cuối cùng cô vẫn là người yêu nhiều hơn em ấy. Em ấy như vậy nói buông là buông, cái gì cũng không giữ lại. Nhẫn trả, người rời đi, cô cuối cùng vẫn là người bị bỏ lại trong cuộc tình này. Đoạn tình cảm này của cô, cứ tưởng trải qua nhiều chuyện, không sợ tháng năm vùi dập, cuối cùng lại là vì những câu chuyện cãi nhau mà khiến tất cả vỡ tan. Ngu Thư Hân bắt đầu chiêm nghiệm, cô tự hỏi liệu thời gian qua mình có quá đáng với Dụ Ngôn, hay làm gì khiến em ấy khó chịu hay không. Mà có lẽ những khi cãi nhau, cô nên nhường em ấy, nên yêu chiều em ấy, cũng sẽ chẳng có những hôm mặt lạnh mày nhẹ, để rồi cứ vậy khiến em ấy mệt mỏi và rời đi. Em ấy rời đi, cô bị bỏ lại, chắc hẳn lại là lỗi của cô rồi. Dụ Ngôn vốn dĩ có niềm đam mê mãnh liệt và quyết tâm vô cùng lớn với khát vọng đứng trên sấn khấu, muốn mọi người đều phải ngước nhìn mình. Bắt đầu những ngày còn trẻ, trải qua nhiều gian nan, bất chấp mọi tai tiếng và gian truân, cuối cùng cũng có những thành công nhất định, nhưng có lẽ vì em ấy yêu Ngu Thư Hân - một cô gái, nên mọi thứ đều như rối lên, lạc khỏi quỹ đạo của nó. Cho nên, sau cùng em ấy đã lựa chọn từ bỏ, ném lại cô ở đây và chạy đi mất. Cô cứ nghĩ cô sẽ yêu em ấy, yêu luôn ước mơ của em ấy, nên không tính đến chuyện công khai, nhưng đến nay, hóa ra không chỉ đơn giản là không công khai, thì cơ bản cô cũng trở thành vấn đề trong lòng em ấy rồi.Đêm đó Ngu Thư Hân cả đêm đều không ngủ, người cứ vậy cuộn tròn trên giường, không cách nào chợp mắt. Trong đầu cô đều là hình ảnh của Dụ Ngôn và những lời của em ấy vẫn bên tai, khiến cô mỉm cười mà nước mắt cứ rơi, lòng đau thắt lại, tựa như có hàng ngàn mũi kim cứ đâm vào, từng hồi một lại nhói đau đến tận cùng xương tủy. Làm sau để cô quên em ấy và buông tay khi trong tim vẫn còn tình cảm. Mọi thứ điều quá nhanh, mới hôm qua cô vẫn còn định mua cho em ấy cây đàn mới, để bù lại cho em ấy sau những điều tổn thươn qua những cuộc cãi nhau gần kề, nhưng... Tất cả mọi thứ trên đời này thật khó đoán và hóa ra đúng như người ta nói, cuộc tình nào rồi cũng sẽ đến hồi kết. Có lẽ đây là hồi kết cho cả hai. Dù hơi sớm, nhưng trước khi mọi thứ quá tốt đẹp hơn để dằn vặt khi nhớ về, thì chỉ vọn vẹn chưa đến một năm, kỷ niệm về nhau còn chưa quá nhiều, nhanh chóng bỏ đi thì vẫn không quá nhiều nuối tiếc. Ấy vậy, nhưng sao tim cô đau quá, mọi thứ trong đầu đều quá hỗn độn, nước mắt cứ không ngừng rơi, cảm giác đau lòng cứ như muốn dìm chết cô, đớn đau hơn cả cái chết.Tầm ba giờ sáng đêm hôm đó, khi Ngu Thư Hân nước mắt đã cạn, hai mắt sưng lên đỏ hoe, trong nhà không còn một ai, mọi người đều bận rộn với lịch trình của mình, đột ngột một hồi điện thoại vang lên. Người gọi là Khổng Tuyết Nhi. Nghe điện thoại tầm ba phút, sau đó gương mặt cô trở nên nghiêm trọng và lo lắng, cô lập tức lấy chìa khóa xe, rồi chạy ra ngoài, lái thẳng đến căn hộ của Kim Tử Hàm. Vừa đến nơi, cô điên cuồng gõ cửa trong sợ hãi, đến khi cửa mở thì lập tức chạy thẳng vào trong. Đến lúc nhìn thấy Dụ Ngôn ngồi tựa lưng trong nhà tắm, mặt gục xuống, bộ dáng trong bất lực, máu trên tay thì chảy, mảnh kính vỡ tứ tung, cô liền không nghĩ liền đi đến, vươn tay ôm chặt lấy em ấy. "Ngôn bảo bảo! Cho chị cơ hội được không? Chị hối hận rồi. Chị đáng ra nên chạy theo em, nên quyết liệt ôm chặt lấy em, giữ em ở lại. Chúng ta đừng bất hòa nữa, về với chị đi em!", Ngu Thư Hân dịu dàng vuốt nhẹ đầu Dụ Ngôn. Ngay từ khoảnh khắc cô nghe Khổng Tuyết Nhi báo cô gái nhỏ của mình uống say, nổi điên đập kính nhà tắm đến lúc nhìn thấy em ấy gục ngã, cô liền biết mình sai rồi và lần này dù cho hạ mình xuống nước, đến mặt mũi gì cũng không còn, cô cũng sẽ mang đứa trẻ này quay về với mình. Dụ Ngôn như phát điên, cô cố đẩy Ngu Thư Hân ra, điên cuồng đánh vào người chị ấy, nhưng đến cuối cùng cô vẫn biết đau lòng, vẫn không nỡ đánh tiếp, từ đánh đối phương hóa thành tức giận nắm tay thành đấm đập mạnh xuống sàn nhà tắm đầy mãnh vỡ của kính. Cô mắng, "Ai kêu chị đến đây! Buông em ra, Ngu Thư Hân! Em chia tay chị rồi, ai cho chị ôm em hả? Em ghét chị! Chị là đồ khó ưa! Buông em ra! Em ghét chị!". Những giọt nước mắt của cô không ngừng rơi, cô như con thú hoang đang điên tiết, điên cuồng, muốn xả hết những điều tức giận, nhưng kết quả lại cứ làm mình bị thương."Chị không buông đâu. Sẽ không bao giờ buông đâu. Em nói chị thương ước mơ của em, thì chị thương ước mơ của em, cũng sẽ không ép em từ bỏ ước mơ của mình, hay phải cho chị danh phận. Và ước mở của chị chính là chăm sóc em, nên mong em cũng hãy yêu thương ước mơ của chị, đừng làm bản thân mình bị thương, đừng đẩy chị ra nữa. Lúc nãy đến đây Tuyết Nhi nói rồi, chị biết rồi. Em không cần sợ, chị tự sẽ có cách để giải quyết vấn đề của gia đình chị. Họ không tán thành, muốn em tránh xa chị, đe dọa ước mơ của em, thì chị sẽ bảo vệ em. Chị không để họ tổn thương em đâu, cũng không để chính mình thân bại danh liệt, hay gặp trở ngại gì khác, em đừng sợ hãi nữa, cũng đừng chạy trốn chị và làm bị thương mình nữa. Ngôn bảo bảo, chị xin em đó!". "Ngu Thư Hân! Ngu ngốc vừa thôi. Em từ bỏ rồi, em thật sự sắp từ bỏ rồi mà. Chị chạy đến đây làm gì, em đã ném trả nhẫn rồi. Buông em ra!", Dụ Ngôn vẫn cố cứng rắn. Nhưng sự thật cô đã mềm lòng, toàn thân đều buông xuôi, tựa hẳn vào Ngu Thư Hân."Ừm! Em ném, nhưng chị vẫn giữ. Đừng khóc nữa, cô gái nhỏ của chị. Sau này chị cũng không vì chuyện nhỏ mà cãi nhau với em nữa, cái gì cũng nhường em cả. Đừng bỏ chị lại, cho chị tiếp tục chăm sóc em. Lần này, chị chắc chắn sẽ làm tốt hơn. Nên đừng bất hòa nữa, chúng ta làm lành nhé em!", Ngu Thư Hân nhẹ vén tóc Dụ Ngôn. Cô nhìn đôi mắt của em ấy đã đỏ hoe và sưng vì khóc mà lòng đau đớn, cảm giác như toàn bộ tâm can đều bị vạn tuyển xuyên qua. Hôn lên môi em ấy, cô thì thầm, "Đừng giận nữa, vợ yêu à! Về nhà thôi! Qua mười hai giờ rồi, sinh nhật chị rồi, coi như đây là quà cho chị đi nhé!".Ngu Thư Hân không nhắc Dụ Ngôn cũng nhớ hôm nay là sinh nhật của chị ấy, nên mới cố ý chia tay trước sinh nhật, mục đích làm chị ấy đau lòng từ bỏ. Nhưng hóa ra chị ấy không bỏ được và cô cũng vậy. Thật đau lòng làm sao, cô từ lúc yêu chị ấy trở nên yếu mềm thật rồi. Nhìn xuống đôi chân trầy xước và chảy máu do bị kính vỡ đâm phải của chị ấy, cô đau lòng hỏi, "Đau không? Chị bị ngốc đúng không? Chảy máu cả rồi!"."Em cũng chảy máu mà, nói ai!", Ngu Thư Hân tỏ ra vui vẻ, có chút cố ý trêu đùa với Dụ Ngôn, cốt để không khí trở nên bớt căng thẳng."Nói ai đó. Em cắn chị bây giờ!", Dụ Ngôn giơ tay vờ dọa đánh.Ngu Thư Hân bắt lấy tay Dụ Ngôn, áp nhẹ má mình, chẳng ngại máu trên tay em ấy dính mặt mình, thâm tình nói, "Ngôn bảo bảo! Sau này, dù gì cũng đừng nói chia tay nữa. Chị sợ có lần sau, chị thật sự chịu không nổi nữa. Chị cũng là con gái, cũng yếu đuối lắm. Đừng bỏ chị lại nữa nhé! Chị thật sự rất yêu em, Ngôn bảo bào à!".Dụ Ngôn dùng ngón cái vuốt nhẹ môi Ngu Thư Hân, cô đáp, "Ừm!". Sau đó cô nhanh chóng kéo đầu chị ấy vào hôn, một nụ hôn nồng cháy và đầy sự nhớ nhung. Dù chỉ mới xa nhau chưa đến một ngày, nhưng cảm giác chia tay họ vừa trải qua quá khủng khiếp, nó khiến cả hai như hai kẻ rơi xuống vực, cảm tưởng như xa vời vợi, chẳng thể còn chạm đến nhau. Đến hiện tại, khi mọi chuyện đã ổn hơn, cuộc bất hòa không còn, cả hai lại về bên nhau, sau cơn mưa trời lại sáng.Một nhà vui, nhưng một nhà buồn. Kim Tử Hàm nhìn đống hỗn loạn của Dụ Ngôn, thầm ôm đầu, than, "Nhà em hình như không hợp phong thủy rồi. Kiểu gì cứ giận người yêu là nhà em mọi thứ đều đổ vỡ hết, mau mé be bét".Khổng Tuyết Nhi đang lấy hòm y tế xuống, chuẩn bị cho Ngu Thư Hân và Dụ Ngôn sơ cứu cầm máu, nghe Kim Tử Hàm nói không khỏi bật cười, "Hahaha! Em nên đổi nhà đi là vừa. Không thì..."."Không thì em đến nhà chị ở nhá!", Kim Tử Hàm cười gian, nháy mắt với Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi gật đầu, đáp, "Ok! Chị có một căn ở Phúc Kiến, nên em thích có thể dọn đến đó, mỗi ngày như oán phụ ngồi ôm áo chờ mong chị về"."Ơ! Khó ưa quá!", Kim Tử Hàm nũng nịu, đánh nhẹ vào vai Khổng Tuyết Nhi.Khổng Tuyết Nhi bật cười, sau đó để hòm y tế lên bàn, rồi nắm lấy điện thoại nhắn gì đó, sau đó tiến đến kéo tay Kim Tử Hàm đi, nói, "Đi nào! Chị dắt em đi "Kim ốc tàng Hàm" nè!". Cô tinh quái cười, nháy mắt với người yêu.Kim Tử Hàm hiểu ý, nên liền tíu tít đi theo. Đôi trẻ rất nhanh sau đó liền chạy đi mất, bỏ lại cặp đôi gương vỡ lại lành tâm sự mỏng với nhau. Điện thoại Ngu Thư Hân rung lên, cô lấy ra xem thì tin nhắn tới là Khổng Tuyết Nhi, Em đi chơi với Tử Hàm. Chị xinh nhật vui vẻ! Hôm nay quà của em và Tử Hàm tặng chị chính là bé Ngôn đó! Chị "chơi" từ từ nha!Ngu Thư Hân đọc xong tin nhắn bật cười khúc khích, nhưng cũng nhanh sau đó bị Dụ Ngôn hôn môi chặn lại. Dụ Ngôn ghé sát mặt Ngu Thư Hân, bộ dáng câu dẫn, cố ý dụ dỗ, khẽ phà hơi vào môi của đối phương, cô hỏi, "Chúng mừng sinh nhật chị! Hôm nay chị muốn quà, hay muốn em?"."Đoán xem?".
P/s: Chúng mừng sinh nhật Cá béo! Hy vọng tuổi hai mươi lăm những điều tốt đẹp sẽ đến với chị, chị luôn có mọi người yêu quý ở bên, bé Muối cũng luôn yêu thương chị. Yêu chị!
P/s: Chúng mừng sinh nhật Cá béo! Hy vọng tuổi hai mươi lăm những điều tốt đẹp sẽ đến với chị, chị luôn có mọi người yêu quý ở bên, bé Muối cũng luôn yêu thương chị. Yêu chị!