HẠN ĐỊNH HOA KỲ
Chạy Trốn (5)
Chạy Trốn - Tư Lễ Giam Bỉnh Bút Bối Bao Thúc
Học sinh xuất sắc thi trượt đại học × Học sinh cùng khoá cá tính cởi mở
—5—
Trước khi rời khỏi Hàng Thị, Lâm Tử Hề đi đổ thêm xăng, sau khi đi ra lại phát hiện Giản Minh không ở trên xe, cô đi dạo một vòng, cuối cùng ở bên hông cửa hàng tiện lợi tìm thấy Giản Minh đang ngồi chồm hổm trên đất dùng nắp chai cho mèo hoang ăn. Lâm Tử Hề đi tới, cũng học theo cô ấy ngồi xổm trên đất: "Thời tiết nóng như vậy, cho ăn nhiều thêm chút đi." Hai người tìm nhân viên cửa hàng tiện lợi gọi một hộp thức ăn tương đối sạch sẽ, đổ hết nước còn lại vào trong hộp mới rời đi.
Bởi vì chuyện cho mèo ăn hơi trì hoãn một xíu, lúc hai người trở lại xe đã đổ rất nhiều mồ hôi, Lâm Tử Hề thế mà lại lấy khăn nước bọt lau mồ hôi cho Giản Minh. Giản Minh nhìn cô: "Sao cậu có thể lấy trộm khăn nước bọt của em bé chứ?"Lâm Tử Hề đắc ý cười rộ lên: "Đây là mới đó! Tôi thấy mềm mại thoải mái nên xin chị họ một cái, bây giờ cậu đang hưởng thụ đãi ngộ như trẻ con đó nha."Nói xong Lâm Tử Hề liền tiến lại muốn buộc khăn nước bọt vào cổ Giản Minh, Giản Minh theo bản năng muốn tránh, cuối cùng vẫn bị đặt ở trong ngực buộc lại, hai người đùa giỡn một hồi lâu mới tiếp tục xuất phát.Bà ngoại Lâm Tử Hề cũng không ở nội thành Ninh Thành, mà là ở một thôn nào đó gần biển, xuất phát từ nhà bà ngoại, khoảng mười phút là có thể tới bãi biển. Lâm Tử Hề nói khi còn bé cô thích nhất nhặt cua trên bờ cát, cũng không phải để ăn mà nhặt xong thì ném về biển.Lâm Tử Hề vừa lái xe vừa thích thú kể cho Giản Minh nghe chuyện khi còn bé của cô, rất hiển nhiên cô rất có tình cảm với thôn nhỏ kia. Cô còn nói đến quan hệ giữa cô và bà ngoại rất tốt, không có bí mật gì với bà ngoại, ngay cả khi cô còn bé thích thầm bạn học lớp bên cạnh cũng sẽ nói cho bà ngoại biết.Lâm Tử Hề nói chuyện mãi không hết, Giản Minh hiếm khi không cảm thấy nhàm chán, thỉnh thoảng đáp vài câu, miễn cưỡng tựa vào lưng ghế, thỉnh thoảng liếc qua góc mặt của Lâm Tử Hề. Sắc trời dần dần tối xuống, trên bầu trời màu lam sẫm bay vài đám mây màu đỏ, đó là bị mặt trời lặn nhuộm thành.Xét thấy Lâm Tử Hề đã lái xe một ngày, sau khi tiến vào địa giới gần nhà bà ngoại Giản Minh liền đề nghị để cô ấy lái xe, tuy rằng không thuần thục như Lâm Tử Hề, nhưng tốt xấu gì cũng là người có bằng lái xe, dù thế nào cũng có thể lái đến nhà bà ngoại.Lâm Tử Hề cũng không phản đối, dù sao cũng không xa lắm, vì thế vui vẻ đồng ý. Nhưng Giản Minh mới vừa ngồi vào buồng lái không bao lâu, Lâm Tử Hề liền nhận được điện thoại từ mẹ, không biết rốt cuộc nói cái gì, chỉ thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng đáp hai tiếng, sau khi cúp điện thoại liền liếc trộm mình, bộ dạng muốn nói lại thôi."Kỹ thuật lái xe của tôi kém như vậy sao, cậu say xe muốn ói à?" Lúc Giản Minh chăm chú nhìn hướng dẫn còn có máy điều hòa trêu cô.Lâm Tử Hề lấy nước ra uống hai ngụm mới nhỏ giọng nói: "Mẹ cậu báo cảnh sát, nói cậu bỏ nhà đi, mẹ tôi vẫn chưa biết cậu ở cùng với tôi, bảo tôi chú ý an toàn."Giản Minh nghe Lâm Tử Hề nói, chỉ "Ừ" một tiếng, không đáp lại gì, thấy vẻ mặt Lâm Tử Hề vẫn nghiêm trọng, vì thế bổ sung một câu: "Vườn trưởng vườn bách thú muốn tới bắt người.""Vậy, bây giờ chúng ta trở về sao?" Lâm Tử Hề nghiêng mặt, nghiêm túc nhìn Giản Minh.Giản Minh đang lái xe không nhìn Lâm Tử Hề, chỉ nói: "Tôi vẫn muốn đi xem biển. "Nếu voi con đã nói như vậy, đồng minh của voi con sợ cái gì chứ?Lâm Tử Hề vén hết tóc mái ra sau, lộ ra một biểu cảm khí thế như cầu vồng: "Tôi đi rồi, mặc kệ hồng thủy ngập trời."Cũng không có nghiêm trọng đến vậy, cô Lâm ơi!Giản Minh không nhịn được nhếch môi cười phá lên, giống như rất vui vẻ, đây là lần cô ấy thoải mái cười to nhất trong hai ngày nay, hiếm khi toát ra vài phần tính trẻ con và ngây thơ chỉ có thiếu nữ 18 tuổi mới có.Quả nhiên lúc xe chạy vào trong thôn đã gần 9 giờ, mặc dù có đèn đường nhưng vẫn rất tối, hai người dừng xe ở ven đường sau đó đi tới cửa nhà bà ngoại. Cửa nhà bà ngoại không đóng chặt, từ bên trong lộ ra không ít ánh sáng, vì thế Lâm Tử Hề cẩn thận đẩy cửa ra, cho bà ngoại vừa lúc nhìn qua một cái ôm thật lớn.Đêm khuya đến thăm vẫn làm cho người già thêm không ít phiền toái, may mắn bởi vì bọn nhỏ thường xuyên trở về, cho nên phòng khách luôn duy trì trạng thái có thể ở bất cứ lúc nào, chỉ là áo ngủ dép lê đều cất vào trong ngăn tủ.Lâm Tử Hề lập tức bò lên bò xuống đất tìm đồ, còn lấy chiếu ra trải lên, lấy nước giếng lau hai lần. Bà ngoại chống nạnh nhìn Lâm Tử Hề mang dép lê bận rộn trong sân, mới vừa nhiều lời, chợt nghe thấy Lâm Tử Hề khóc lóc: "Con đã 18 tuổi rồi, không phải 8 tuổi, còn hai tháng nữa là con lên đại học rồi."Bà ngoại chậc hai tiếng, thuận thế nói: "Vậy sau khi con học đại học có người yêu, phải dẫn đến cho bà ngoại xem, bà ngoại nấu cơm cho các con ăn."Lâm Tử Hề đứng thẳng người, cười nói: "Nếu như người yêu của con không đẹp thì sao?" Bà ngoại không chút suy nghĩ: "Sao, không đẹp thì không ăn cơm à?"Giản Minh không nói gì tiếp tục nằm, nhưng cả người đều cười đến cuộn mình lại.