HẠN ĐỊNH HOA KỲ
Chạy Trốn (End)
Chạy Trốn - Tư Lễ Giam Bỉnh Bút Bối Bao Thúc
Học sinh xuất sắc thi trượt đại học × Học sinh cùng khoá cá tính cởi mở
—6—
Vất vả lắm mới đưa bà ngoại đi ngủ, Lâm Tử Hề lại lặng lẽ cầm tay Giản Minh:
"Đi đi đi, bãi cát không người lúc rạng sáng cậu chưa thấy qua đâu nhỉ?"Bởi vì bãi cát ở đây vẫn chưa được khai thác hoàn toàn, khách du lịch cũng không nhiều như bãi cát nổi tiếng, sau khi vào đêm vô cùng yên tĩnh, có điều bãi cát thiếu ánh sáng chiếu sáng, cũng không thể nói là đẹp bao nhiêu. Hai người cởi giày dọc theo bờ cát đi một đường, nước biển lành lạnh thỉnh thoảng lướt qua mắt cá chân các cô, mang đến một trận run rẩy ngắn ngủi."Có muốn trao đổi bí mật không?" Lâm Tử Hề quay đầu nhìn Giản Minh, "Tôi có thể nói trước."Giản Minh híp mắt nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Hề một hồi: "Vậy cậu nói trước đi, tôi xem có đáng giá để trao đổi bí mật của tôi hay không."Nghiêm khắc dữ vậy.Lâm Tử Hề cúi cằm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó như là nhớ tới cái gì quay đầu nói: "Tất cả bài tập vật lý cấp ba của tôi đều là sao chép." Giản Minh nhún vai, không nói chuyện, nhưng lùi lại hai bước.Lâm Tử Hề cười ha ha: "Tôi đùa thôi!"Hai người ở trên bờ cát cậu đuổi tôi chạy một hồi lâu, cuối cùng dừng lại ở gần một tảng đá ngầm, Lâm Tử Hề vịn tảng đá ngầm thở hồng hộc: "Cậu nói bí mật của cậu đi."Giản Minh leo lên tảng đá ngầm, ngồi ở chỗ cao, mặc cho gió biển thổi loạn mái tóc dài của cô ấy, cô ấy giơ tay dừng ở giữa không trung, thở ra tinh tế nhẹ nhàng, âm thanh lạnh lẽo như nước biển: "Tôi không thi đậu đại học Phổ Thành, là cố ý."Lâm Tử Hề ngẩng đầu, Giản Minh không nhìn cô, chỉ nhìn mặt biển, như là muốn nói bí mật này cho biển lớn nghe: "Tôi căn bản không có điền nguyện vọng đại học Phổ Thành, tôi cũng không muốn học kiến trúc, tôi điền đại học tôi vẫn luôn muốn đi, sau đó nói với ba mẹ tôi không thi đậu." Nói xong cô ấy bỗng nhiên nở nụ cười, cuối đầu cúi đầu nhìn về phía Lâm Tử Hề: "Bí mật này, còn có thành ý hơn của cậu nhiều."Yên lặng ngửa đầu nhìn một hồi lâu, Lâm Tử Hề cũng chậm rãi leo lên tẳng đá ngầm, ngồi ở bên cạnh Giản Lộ. "Thật tốt," cô nói, "Cậu sẽ làm những gì cậu thích và lớn lên vui vẻ."Hai người ngồi song song, vai kề vai, mái tóc dài không ngừng đan xen trong không trung. Lâm Tử Hề quay đầu nhìn đường giao nhau giữa biển và trời, cảm thấy một bên vai nặng trĩu, Giản Minh an tĩnh đặt cái túi lên vai cô, chỉ có âm thanh nước biển lưu động còn đang không ngừng vang lên, giống như là thiếu nữ nói nhỏ.Mặc kệ chạy trốn tới nơi nào, cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị bắt trở về, đối với việc này Giản Minh đã chuẩn bị chu đáo, cô ấy nói với Lâm Tử Hề: "Cậu có biết triết lý đối nhân xử thế mà người Trung Quốc thích nhất là gì không?"Lâm Tử Hề suy nghĩ một chút: "Đến cũng đến rồi?"Dường như cũng không tính là sai.Giản Minh im lặng hai giây, tiếp tục nói: "Là trung dung. Ví dụ như khi cậu ở trong một căn phòng tối đen, cậu nói muốn mở cửa sổ, vậy mọi người nhất định sẽ đi ra nói không cần phải mở cửa sổ, mở rộng cửa một chút là được. Nhưng nếu cậu nói muốn lật nóc nhà lên, vậy mọi người sẽ đồng ý cho cậu mở cửa sổ."Nghe hiểu, nhưng hình như không hiểu hoàn toàn.Nhìn khuôn mặt tò mò của Lâm Tử Hề, Giản Minh giải thích: "Muốn ba mẹ cảm thấy lần này chúng ta trốn đi chỉ là chuyện nhỏ, vậy cần một tình huống càng không thể chấp nhận để che giấu."Hiểu rồi!Lâm Tử Hề trịnh trọng gật đầu.Nhưng điều cô không ngờ tới chính là, chờ các cô về đến nhà, đối mặt với ba mẹ tức giận, phương thức xử lý theo như lời Giản Minh là đẩy cô về phía trước, nói với mọi người: "Đúng vậy, là cậu ấy dẫn con chạy trốn, nhưng lần sau bọn con còn dám nữa!"Lâm Tử Hề lập tức hiểu được tâm trạng của mục tiêu bắn tên trong thành ngữ "Cái đích cho mọi người chỉ trích".END.