HẠN ĐỊNH HOA KỲ

Chạy Trốn (4)



Chạy Trốn - Tư Lễ Giam Bỉnh Bút Bối Bao Thúc

Học sinh xuất sắc thi trượt đại học × Học sinh cùng khoá cá tính cởi mở

—4—

Buổi trưa ngày hôm sau lúc hai người ăn cơm trưa ở trạm phục vụ cao tốc, cuối cùng Lâm Tử Hề cũng nhận được điện thoại của mẹ, mẹ Lâm người thường nuôi dạy con cái tự lập đang chuẩn bị lái xe đến nhà bạn chơi mạt chược thì phát hiện xe của Lâm Tử Hề không thấy đâu, lúc này mới nhớ tới hình như cả buổi sáng cũng không thấy con gái.

Lâm Tử Hề biết nghe lời phải nói với mẹ: "Con lái xe đến Hàng Thị gặp chị họ, không phải chị ấy mới sinh em bé sao, con đại diện gia đình mình đến thăm hỏi một chút."

Mẹ Lâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này còn rất thấu đáo: "Vậy mẹ chuyển cho con 3000 tệ, con đến tiệm vàng mua khóa trường mệnh cho em bé nhé."

"Vâng ạ!" Lâm Tử Hề cười nở hoa.

Nhận được viện trợ kinh tế của mẫu thân đại nhân, Lâm Tử Hề lập tức mua cho cả hai một cái đùi gà, đồng thời cầm lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Giản Minh. Da Giản Minh rất trắng, vừa chảy mồ hôi trông còn trắng hơn, cô ấy cau mày tùy ý Lâm Tử Hề lấy khăn giấy lau trên mặt mình, chờ trên mặt nhẹ nhàng khoan khoái một chút rồi quay qua hong quạt điện.

Chờ cô ấy quay lại, Lâm Tử Hề đã không thấy đâu, không bao lâu lại cầm hai cây kem trở về, tiện tay đưa một cây cho Giản Minh. Một thím đang ăn mì bên cạnh thấy hai cô gái trẻ đẹp bên cạnh không nhịn được lên tiếng: "Các cháu vừa thi xong đi du lịch à?"

Lâm Tử Hề còn chưa trả lời, Giản Minh mở miệng trước: "Bọn cháu là từ nhà trốn ra." Ngữ điệu nghiêm túc làm cho mọi người xung quanh an tĩnh lại, Lâm Tử Hề cũng ngẩn người, sau khi phản ứng lại cắn kem cười khanh khách, xoay người đối mặt với thím đó: "Thật ra bọn cháu đi thăm chị họ cháu, chị ấy vừa sinh em bé."

Nói đến em bé thím ấy hứng thú, rất nghiêm túc hỏi thăm giới tính và tháng sinh của em bé, nhưng thật ra Lâm Tử Hề cũng không quá rõ, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ.

"Ngày 9 tháng 4." Chị họ nhìn Lâm Tử Hề gió bụi dặm trường vừa về đến nhà liền hỏi sinh nhật của em bé, sau khi biết nghe lời phải trả lời lại nhịn không được xoa xoa đầu đối phương, "Lúc trước chị đã nói với em rồi."

Hình như có chuyện như vậy, Lâm Tử Hề chỉ có thể làm bộ không nhớ rõ, hi hi ha ha đặt trái cây trong tay xuống, đẩy cửa ra cho Giản Minh đi vào.

Giản Minh không đi vào, mà đứng ở cửa nhìn Lâm Tử Hề, nhỏ giọng nói: "Sinh nhật của tôi cũng là ngày 9 tháng 4."

Lâm Tử Hề chớp mắt: "Vậy cậu là chị à, tôi sinh ngày 21 tháng 5. Nói xong liền kéo tay Giản Minh qua bảo cô ấy nhanh chóng bước vào, hai người một đường chạy đến bên nôi em bé.

Lâm Tử Hề khom lưng nói: "Cậu nhìn nè, đây là cậu khi được 100 ngày tuổi."

Giản Minh cự tuyệt nói: "Lúc này mới không phải tôi."

"Tôi muốn bế cậu." Lâm Tử Hề tuyên bố một tiếng, cẩn thận bế em bé từ trên nôi lên. Bé cưng trắng noãn gối đầu lên vai Lâm Tử Hề, trông cực kỳ ngoan. Lâm Tử Hề ra hiệu Giản Minh đặt tay lên bàn tay bé cưng, Giản Minh cũng không từ chối, ngón tay nắm em bé mũm mĩm nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nhỏ quá." Lâm Tử Hề nhịn không được thì thào, "Cậu khi còn bé cũng ngoan như vậy sao?" Giản Minh không nhịn được trợn mắt: "Chẳng lẽ cậu nhớ rõ chuyện lúc cậu 100 ngày tuổi sao?"

Lâm Tử cười rộ lên: "Cậu đừng nói, tôi thật đúng là còn nhớ rõ, nhưng tôi không biết có phải là thật hay không. Tôi nhớ lúc tôi còn chưa biết lật người, ba tôi không cẩn thận giẫm lên tôi, tôi khóc, ba tôi liền ôm con chó nhà tôi lại, nói với mẹ là con chó giẫm lên tôi."

Giản Minh bật cười, cảm giác đây quả thật giống chuyện xảy ra trong gia đình Lâm Tử Hề, cô ấy cúi người trong ánh mắt chăm chú của Lâm Tử Hề, dùng trán cụng đầu em bé: "Phải vui vẻ lớn lên nha."

Lâm Tử Hề thấy thế liền bế em bé ra, dùng trán của mình chạm vào đầu Giản Minh: "Phải vui vẻ lớn lên nha."

Đang nói, chị họ cầm nước rót cho hai người đi vào, thuận tay bế em bé. Lâm Tử Hề vội vàng từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ: "Đúng rồi, mẹ em bảo em mua khóa trường mệnh cho em bé."

Chị họ nhận lấy, sau đó cười: "Lúc em mới được sinh ra khóa trường mệnh là chị chọn đấy, khi đó chị cũng chỉ là một đứa trẻ, thấy cái nào đẹp thì nói cái đó, cuối cùng mua cái lớn nhất."

Lâm Tử Hề bừng tỉnh: "Chẳng trách mãi đến lúc em năm tuổi mới bắt đầu mang khóa trường mệnh kia, còn cảm thấy nặng vãi."

Bởi vì Lâm Tử Hề bắt đầu nói chuyện với chị họ, Giản Minh bưng nước uống liền nhân cơ hội đánh giá căn phòng be bé này một chút, tuy rằng đứa bé mới 100 ngày tuổi, nhưng phòng trẻ con cũng đã bố trí cực kỳ tinh tế, giấy dán tường màu hồng nhạt, bàn học và giường nhỏ đã sớm chuẩn bị, tất cả đều thể hiện sự mong đợi của cả gia đình đối với sự ra đời của đứa trẻ này.

Trên bàn sách đặt một tấm ảnh chụp chung của một nhà ba người, chị họ ôm đứa bé ngồi ở chính giữa, anh rể họ đứng ở phía sau, hai người đều dịu dàng nhìn ống kính, rõ ràng là hình ảnh rất bình thường, lại nhu hòa đến không thể tưởng tượng nổi. Đang lúc cô ấy ngẩn người, Lâm Tử Hề đặt một cái khăn lên cổ cô ấy, "Cậu sờ đi, cái khăn này mềm lắm."

Giản Minh xoay người cầm lấy khăn nước bọt xoa xoa, thật sự rất mềm, cảm giác sờ cực kỳ thoải mái, cô ấy không nhịn được sờ thêm hai cái. Lâm Tử Hề từ trong túi lấy ra hai viên kẹo trái cây, rất hiển nhiên là cho đứa nhỏ ăn.

"Bé cưng xinh đẹp có thể lấy được một viên kẹo trái cây." Cô đưa kẹo đến trước mặt Giản Minh rồi cũng lấy một viên ngửa đầu bỏ vào miệng. Giản Minh cũng cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, sau đó chỉ vào tấm ảnh trên bàn nói với cô: "Trong nhà tôi cũng có tấm ảnh y như vậy."

Lâm Tử Hề nhìn thoáng qua, không thèm để ý nói: "Kiểu ảnh này nhà ai cũng có, sinh con đều phải chụp." Thấy Giản Minh còn đang xem, Lâm Tử Hề cũng xoay người cầm ảnh lên: "Nói ra thì, hình như chúng ta chụp chung một tiệm. Mẹ tôi còn nói nhà các cậu chụp rất đẹp, ảnh đặt trong tủ kính mẫu, phía sau mẹ cậu còn viết 'Hy vọng con tôi thông minh thanh tú khỏe mạnh hiền hòa', mẹ tôi nói vừa nhìn là biết chữ của người đọc sách viết."

Giản Minh nhìn Lâm Tử Hề: "Sao cậu nhớ rõ vậy?"

Lâm Tử Hề trừng mắt nhìn cô ấy: "Bởi vì mỗi lần mẹ tôi nói tôi viết chữ không đẹp đều lấy chuyện này ra nói!"

Thông minh thanh tú khỏe mạnh hiền hòa.

Giản Minh nhớ lại những lời này, có lẽ là lúc cô ấy sinh ra, trước mặt mẹ cô ấy còn chưa bị cuộc sống và áp lực bức đến mất đi thể xác, cũng là mang tâm ý dịu dàng như vậy nuôi dạy cô ấy.

Lâm Tử Hề ngửa đầu uống xong ngụm nước cuối cùng, vỗ vỗ tay: "Đi thôi, chúng ta còn phải đi thăm bà ngoại."

Chương trước Chương tiếp
Loading...