HẠN ĐỊNH HOA KỲ
Chạy Trốn (3)
Chạy Trốn - Tư Lễ Giam Bỉnh Bút Bối Bao Thúc
Học sinh xuất sắc thi trượt đại học × Học sinh cùng khoá cá tính cởi mở
—3—
Việc đầu tiên hai người làm khi đến Phổ Thành chính là Giản Minh đến trung tâm thương mại mua quần áo cho Lâm Tử Hề. Vì đảm bảo tính thuần khiết của quan hệ hai người, Lâm Tử Hề ôm đồ ra ghế sau thay, Giản Minh vốn cũng không muốn nhìn, nhưng hành động soi mói của đối phương lại khiến cô ấy có chút tò mò.
Giản Minh ngồi ở ghế lái phụ, hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Lâm Tử Hề qua kính chiếu hậu, đây là lần đầu tiên cô ấy nghiêm túc nhìn Lâm Tử Hề như vậy. Nói thật, Lâm Tử Hề trông rất xinh đẹp, dáng người cao, người cũng gầy, cho dù chỉ mặc áo ba lỗ quần đùi cũng không cảm thấy lôi thôi, ngược lại bày ra một vẻ đẹp tùy ý.Lâm Tử Hề vừa cởi đồ đã nhận ra ánh mắt đến từ Giản Minh, cô vội vàng dùng quần áo che lại: "Sao cậu còn nhìn lén?" Giản Minh cúi đầu: "Có nhìn đâu."Lâm Tử Hề nhanh chóng thay quần áo, đồng thời còn không quên chỉ trích đối phương: "Bị tôi bắt quả tang còn muốn nói dối."Nếu Lâm Tử Hề đã nói như vậy, Giản Minh dứt khoát nhìn qua kính chiếu hậu:"Vậy tôi cứ nhìn thì thế nào?"Đúng ha, thì thế nào?Hai người nhìn nhau một hồi, Lâm Tử Hề quả quyết nói: "Vậy tôi không trả tiền cho cậu nữa." Còn có loại chuyện tốt này? Giản Minh dứt khoát quay đầu, cười nhìn Lâm Tử Hề: "Vậy tôi mua cho cậu một bộ nữa, có thể nhìn lại lần nữa không?"Thật là chịu thua luôn cô Lâm ạ.Bởi vì không biết Lâm Tử Hề thích quần áo phong cách gì, cho nên Giản Minh mua cho cô đều là kiểu dáng cơ bản, áo phông rộng thùng thình mặc trên người có vẻ càng thêm gầy gò. Cô thay quần áo xong rồi lại trở lại ghế lái, vừa vén mái tóc dài hoàn toàn khô ráo ra phía sau, vừa miễn cưỡng nói: "Thật ra tôi cũng không rành Phổ Thành, chỉ là hồi học lớp 10 trốn ba mẹ tới xem live, kết quả bởi vì kết thúc quá muộn lại không bắt được xe, chỉ có thể một đường đi tới khách sạn, cho nên ấn tượng đối với ban đêm ở đây rất sâu sắc.Giản Minh hạ tầm mắt xuống, một lát sau mới nói: "Tôi chưa từng làm chuyện gì sau lưng ba mẹ."Nghĩ cũng biết, trước mặt người mẹ mạnh mẽ lại nghiêm khắc của cô ấy, e là cô ấy rất khó làm chuyện gì khác người, Lâm Tử Hề rất cẩn thận thở dài một hơi. Giản Minh bỗng nhiên lại nói: "Cậu có biết sở thú quản lý voi như thế nào không? Khi voi còn rất nhỏ, họ sẽ dùng dây xích rất to trói chân nó lại, tất cả hoạt động của nó đều hoàn toàn bị dây xích thô khống chế, như vậy nó lớn lên cũng sẽ không biết hóa ra mình có thể thoát khỏi dây xích."Lâm Tử Hề bĩu môi, nghiêng mắt nhìn mặt đất bãi đỗ xe một hồi, sau đó giơ hai tay lên trước mặt Giản Minh làm động tác giãy thoát: "Đồng chí voi con, chúng ta đã thoát khỏi vườn bách thú, xin yên tâm hưởng thụ không khí tự do đi."Giản Minh bật cười, đẩy tay Lâm Tử Hề ra: "Đừng tào lao nữa, mau lái xe đi."Lúc Lâm Tử Hề lái xe, điện thoại của Giản Minh vang lên, cô ấy cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua tên người gọi, lựa chọn từ chối nhận. Nhưng rất nhanh đối phương lại gọi tới, lần này Giản Minh trực tiếp tắt máy đặt sang một bên.Có lẽ nhìn ra suy đoán của Lâm Tử Hề, Giản Minh dứt khoát đưa ra đáp án: "Là mẹ tôi."Lâm Tử Hề gật đầu: "Vườn trưởng vườn bách thú."Giản Minh cười rộ lên, thả lỏng thân thể nghiêng người lên chỗ ngồi, tựa đầu vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn về phía trước. Phổ Thành cũng không giống như mọi người nghĩ càng đến đêm càng náo nhiệt, sau khi màn đêm đã buông xuống, rất nhiều con phố cũng chìm vào giấc ngủ say. Lá cây ngô đồng bên đường chiếu ánh đèn, chỉ còn lại có lốm đốm rơi trên mặt đất, người trên đường rất ít, tối tăm lại yên tĩnh.Xe cuối cùng chạy vào một khu cổ xưa, nhà trọ Giản Minh vừa đặt ở chỗ này. Sau khi băng qua lối đi nhỏ hẹp, cuối cùng hai người đẩy cửa lớn nhà trọ ra, đây là một căn nhà thuộc diện nhà nước điển hình, diện tích nhỏ hẹp nhưng đầy đủ công năng, sau khi được chuyển sang nhà trọ bố trí tương đối thấu đáo.Lâm Tử Hề đã rất buồn ngủ, cầm bàn chải đánh răng và kem đánh răng vừa mới mua ở cửa khu đi rửa mặt một chút liền ngã xuống giường bất động. Chờ Giản Minh tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy chính là khuôn mặt ngủ không hề phòng bị của Lâm Tử Hề, cô rất cao nhưng dáng vẻ ngủ rất giống một đứa trẻ.Sau khi Giản Minh cầm lấy điều khiển chỉnh điều hòa thành chế độ ngủ, đẩy Lâm Tử Hề vào bên trong, Lâm Tử Hề ngủ mơ mơ màng màng theo động tác của cô ấy không ngừng điều chỉnh tư thế, trong nháy mắt Giản Minh nằm lên cô lại rất tự nhiên khoác cánh tay lên hông cô ấy.Giản Minh mở to mắt, lấy tay Lâm Tử Hề ra.Nửa phút sau, chân Lâm Tử Hề lại gác lên.Giản Minh đã quen ngủ một mình thở dài một hơi, nhưng cuối cùng cũng không đẩy ra nữa.