HẠN ĐỊNH HOA KỲ
Chạy Trốn (2)
Chạy Trốn - Tư Lễ Giam Bỉnh Bút Bối Bao Thúc
Học sinh xuất sắc thi trượt đại học × Học sinh cùng khoá cá tính cởi mở
—2—
Hôm nay là ngày công bố kết quả trúng tuyển của thí sinh tỉnh Tô, nữ sinh trên lầu chắc chắn cũng biết kết quả, không biết âm thanh trên lầu vừa rồi có liên quan đến chuyện này hay không. Lâm Tử Hề cắn kem ngồi ở trên ghế bệt trên ban công, quả nhiên nghe được tiếng kêu bén nhọn của người phụ nữ trên lầu và người đàn ông không kiên nhẫn qua loa, chỉ có nữ sinh vẫn trước sau như một im lặng.
Nhưng sự im lặng càng kéo dài, cô càng lo lắng. Kem tan rất nhanh trong thời tiết nóng nực này, lúc Lâm Tử Hề há to miệng cắn, cuối cùng nghe được giọng nữ sinh: "Nếu hai người đã cảm thấy con không xứng làm con gái hai người, vậy cứ coi như con không tồn tại đi."Giọng nói của cô gái nghe rất bình thản, giống như mặt biển gió êm sóng lặng, ngay sau đó là tiếng cửa bị đóng sầm, tiếng rống giận của người đàn ông đặt dấu chấm hết cho cuộc tranh cãi này: "Mày đi rồi thì đừng quay lại nữa!"Những lời này như là xúc động dây thần kinh nào đó của Lâm Tử Hề, cô lập tức nhảy dựng lên, nhanh chóng ăn xong kem, sau đó lấy điện thoại, giấy tờ với sạc điện thoại gì đó cũng không thèm nhìn nhét vào trong túi, vội vội vàng vàng muốn xông ra ngoài, lúc mở cửa lại vội trở về cầm một chùm chìa khóa trong ngăn kéo.Cô không chọn đi thang máy mà trực tiếp chạy xuống cầu thang bộ, quả nhiên vừa tới lầu một liền nhìn thấy nữ sinh từ trong thang máy đi ra, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Lâm Tử Hề nhanh chóng đuổi theo, nắm được cổ tay mảnh khảnh của nữ sinh, đồng thời chuẩn bị một nụ cười giả tạo để ứng phó với cảnh tượng đối phương mặt đầy nước mắt trong tưởng tượng.Nhưng không, đối phương cũng không có tâm trạng suy sụp, chỉ là nhìn qua có chút sa sút, lúc nhìn thấy Lâm Tử Hề không thể tránh khỏi kinh ngạc một chút, nhưng cô ấy rất nhanh đã bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn cổ tay mình bị giữ chặt: "Cậu muốn làm gì?"Lâm Tử Hề nhìn đối phương, đầu óc điên cuồng xoay chuyển, dưới xúc động cô thốt ra: "Cậu có muốn chạy trốn cùng với tôi không?"Đối phương hiển nhiên là không ngờ tới Lâm Tử Hề sẽ nói ra đáp án như vậy, đứng há mồm, như là muốn phản bác hai người các cô cũng không có thân đến có thể "cùng nhau", hoặc như là muốn hỏi tại sao phải chạy trốn cùng cô. Nhưng hai người chỉ là đứng trầm mặc một hồi trong không khí nhớp nháp như sắp mưa, trong hơi thở đều là mùa hè khô nóng, đối phương suy nghĩ rất lâu sau vẫn là nói ra một câu: "Thế chúng ta sẽ trốn đi đâu?"Lâm Tử Hề thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới nhớ tới buông lỏng tay đối phương ra, từ trong túi xách lấy ra chìa khóa xe: "Quà sinh nhật 18 tuổi ba tôi tặng tôi, chúng ta có thể lái xe đi Ninh Thành, bà ngoại tôi ở đó. A, đúng, chúng ta đi Hàng Thị trước đi, chị họ tôi vừa mới sinh em bé." Rất rõ ràng, Lâm Tử Hề chỉ là lo lắng cho cô ấy cho nên đi theo, cũng không có tính toán cụ thể gì, áo ba lỗ với quần đùi trên người vừa nhìn biết ngay là đồ ngủ. Nữ sinh có chút dở khóc dở cười, nhưng nội tâm không thể tránh khỏi mềm mại một chút."Ai da, có muỗi!" Biểu cảm trầm ổn của Lâm Tử Hề chỉ duy trì được một giây, rất nhanh đã nhảy dựng lên chạy về phía bãi đỗ xe, chạy đồng thời còn không quên quay đầu nhìn cô ấy, "Nhanh lên nhanh lên, tôi muốn xem trong xe còn bao nhiêu xăng."Cho đến khi nữ sinh ngồi lên xe, Lâm Tử Hề mới mở miệng hỏi cô ấy: "Đúng rồi, cậu tên là gì thế?"Nữ sinh thắt dây an toàn: "Giản Minh." Lâm Tử Hề nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Danh trong danh tự (tên) sao?" Giản Minh lắc đầu: "Minh trong minh ký (khắc sâu).*Danh (名) và Minh (铭) đồng âm.Lâm Tử Hề đang kiểm tra chiếc xe nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Ồ, giống tên con trai." Giản Minh khẽ hừ một tiếng: "Có lẽ bọn họ muốn có con trai." Không ổn rồi, cô dường như nhắc tới đề tài không thích hợp.Lâm Tử Hề ho hai tiếng, lấy điện thoại ra mở hướng dẫn: "Chúng ta có nên đi Phổ Thành trước một chuyến không, ban đêm ở đó rất đẹp." Giản Minh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sao cũng được."Lâm Tử Hề âm thầm vui vẻ hẳn lên, lúc nói ra hai chữ "chạy trốn", thật ra cô cũng không nghĩ ra sẽ đi đâu, chỉ là dựa vào bản năng nói ra hai thành phố mà cô coi như quen thuộc, mãi đến khi ngồi vào trong xe cô mới nghĩ đến vấn đề đường đi - nếu như trực tiếp đến Hàng Thị, vậy đêm nay cô sợ là không thể nào ngủ, còn đi Phổ Thành không kẹt xe chỉ cần hơn một giờ, các cô có thể tìm một khách sạn nhỏ ở một đêm, ngày hôm sau lại lái đến Hàng Thị.Lâm Tử Hề vui vẻ lên đường, xe vừa chạy ra khỏi khu chung cư không lâu, Giản Minh bỗng nhiên nói:"Thật ra khi còn nhỏ tôi cực kỳ không thích Phổ Thành, ba mẹ tôi luôn nói, 'Con nhất định phải thi vào khoa kiến trúc của Đại học Phổ Thành, đó là nơi ông nội và ông ngoại đã từng ở', mà họ đều không thi đậu."Thấy Lâm Tử Hề bỗng nhiên luống cuống, Giản Minh nở nụ cười, vỗ vỗ cổ tay cô: "Đó là khi còn bé."Buổi tối thứ hai, xe cộ trên đường không nhiều lắm, nhưng Lâm Tử Hề lái rất là chậm, đèn đuôi xe màu đỏ, đèn đường mờ nhạt cùng với các loại bảng hiệu lập loè lấp lánh ven đường không ngừng đánh xuống các loại ánh sáng trên người hai người, lại rất nhanh rút đi. Nhân lúc chờ đèn đỏ, Lâm Tử Hề do dự một chút, vẫn hỏi: "Cho nên cậu không thi đậu sao?""Ừ." Giản Minh nhanh chóng trả lời, "Thiếu chút nữa, cho nên họ hy vọng tôi học lại, nhưng tôi không muốn."Lâm Tử Hề duỗi lưng: "Là tôi tôi cũng không muốn, học lại khổ lắm, ngộ nhỡ vất vả một năm thi không tốt bằng năm nay, tôi sẽ hộc máu mất."Vừa lúc đèn xanh sáng lên, Lâm Tử Hề thuần thục lên đường cao tốc, lúc này giọng Giản Minh chậm rãi vang lên: "Có một câu vừa rồi tôi muốn hỏi." Lâm Tử Hề không thèm để ý đáp lại: "Cái gì?", "Có phải cậu quên thay quần áo ra ngoài không?"......""Biết rồi."