HẠN ĐỊNH HOA KỲ
Chạy Trốn (1)
Chạy Trốn - Tư Lễ Giam Bỉnh Bút Bối Bao Thúc
Học sinh xuất sắc thi trượt đại học × Học sinh cùng khoá cá tính cởi mở
—1—
Giữa tháng 7 ở Tô Thành, vừa đến buổi tối liền nóng như lồng hấp, khắp nơi đều là hơi nước nhớp nháp. Lâm Tử Hề và mẹ đỡ ba uống say cùng nhau về đến nhà, thở hổn hển ném ba Lâm lên giường. Bình thường ba Lâm không uống một giọt rượu, hôm nay uống đến say mèm hoàn toàn là bởi vì vui mừng, con gái cưng của ông không phụ sự kỳ vọng của cả nhà thi đậu vào một trường đại học trọng điểm ở Phổ Thành.Tuy rằng không phải là trường đứng đầu top 1 top 2, nhưng đối với gia đình có bằng cấp trung bình này mà nói, đã có thể xem như làm rạng rỡ tổ tông rồi.Mẹ Lâm vừa ra vẻ ghét bỏ chăm sóc ba Lâm, vừa vui vẻ dặn dò Lâm Tử Hề cất kỹ giấy báo trúng tuyển. Sau khi Lâm Tử Hề trở về phòng liền cất giấy báo trúng tuyển vào ngăn kéo, một bên lấy điều khiển mở điều hòa, một bên thuận tay rút mấy tờ khăn giấy lau mồ hôi trên cổ, rồi sau đó ôm đồ ngủ vào phòng tắm.1 phút 30 giây sau Lâm Tử Hề mặc áo ba lỗ quần đùi đi ra, tóc ướt chưa hoàn toàn lau khô, đang theo động tác của cô không ngừng văng ra giọt nước thật nhỏ. Việc đầu tiên cô làm sau khi tắm xong chính là ngồi xổm trước tủ lạnh lấy kem, đang muốn mở cửa tủ lạnh thì nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng rất vang, như là tiếng vật nặng rơi xuống đất, cô ngước mắt nhìn lên trên, nhưng sau đó tiếng động trên lầu rất nhanh liền an tĩnh lại, giống như vừa rồi chỉ là một ảo giác.Lâm Tử Hề cúi đầu tiếp tục cầm kem, rồi đứng lên dùng chân đóng cửa tủ lạnh, sau đó chạy đến ban công phòng mình.Kết cấu mỗi tầng của tòa nhà này đều giống nhau, phía trên ban công phòng ngủ của cô cũng có một ban công, nếu cửa ban công trên lầu không đóng, thì cô có thể dễ dàng nghe được động tĩnh của người trên lầu.Mà thông qua ban công cô thường nghe thấy nhất chính là tiếng mẹ đang giáo dục con gái, cô biết đối phương có một cô gái cùng tuổi với mình, ở ngay phía trên phòng ngủ của cô. Hai người đã từng gặp ở thang máy, nữ sinh mặc áo sơ mi trung học tư nhân cùng váy xếp ly màu đen, khuôn mặt xinh đẹp nhưng không có cảm xúc gì, trông có vẻ khó gần lắm.Khác với mẹ Lâm, nữ chủ nhân trên lầu là một người phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ, yêu cầu đối với con gái cũng vô cùng nghiêm khắc, cách kỳ thi tốt nghiệp trung học chỉ còn hai ngày còn đang cảnh cáo con gái nói, nếu như cô ấy thi không đậu khoa kiến trúc của đại học Phổ Thành thì đời này coi như bỏ.Đối với những lời như vậy, Lâm Tử Hề chỉ nhún vai: Cả đời này cô cũng không thi đậu đại học Phổ Thành, nhưng cô cũng không cảm thấy đời này của mình bỏ đi.Có lẽ cùng là học sinh cấp ba nên có sự đồng cảm, tuy rằng hai người không có tiếp xúc gì, nhưng trong lòng cô đã sớm coi đối phương như là đồng minh, cũng kiên định đứng về phía nữ sinh này.Thật ra thì hai người đã từng có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi với nhau, đó là một đêm hiếm hoi Lâm Tử Hề mất ngủ, có lẽ là vì buổi chiều uống nhiều cà phê với bạn bè, tóm lại khi cô mở mắt lần thứ 20, đồng hồ đang không nhanh không chậm chỉ hướng hai giờ sáng.Cô bất đắc dĩ mở ban công chuẩn bị hóng gió, sau đó chợt nghe thấy nữ sinh trên lầu đang hát, rất nhỏ tiếng, tuy rằng không thể gọi là êm tai, nhưng đối phương hát rất thư giãn, làm cho cô cảm thấy rất thả lỏng.Hai người chỉ gặp qua vài lần ở trong thang máy, lúc này Lâm Tử Hề một chút cũng không nhớ ra đối phương trông như thế nào, trong ấn tượng chỉ có một học sinh xuất sắc lạnh lùng mơ hồ. Nghe tiếng hát của cô ấy, trong nháy mắt Lâm Tử Hề bỗng nhiên rất muốn gặp đối phương, vì thế cô nắm lấy lan can ban công, đầu thò ra ngoài, ngẩng người lên, nhỏ giọng kêu: "Này, này, này." Tiếng hát của đối phương ngừng lại, Lâm Tử Hề cảm thấy có hy vọng, vì thế lại gọi một lần nữa: "Nữ sinh 301, cậu nhìn xuống ban công đi."Qua khoảng nửa phút, một nữ sinh tóc đen thẳng nhô đầu ra khỏi ban công, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy dưới lầu có một nữ sinh đang toét miệng cười với mình, vẻ mặt kinh ngạc rút đi, ngay cả biểu cảm cũng nhu hòa. Cô ấy vẫn không dám lớn tiếng, chỉ vẫy tay xuống lầu: "Cậu như vậy rất nguy hiểm, mau trở vào đi."Lâm Tử Hề cũng mặc kệ lời khuyên của cô ấy, vẫn cười nói: "Tôi không ngủ được, cậu hát thêm một lát đi."Nữ sinh chống đầu nhìn xuống, khóe miệng giương lên: "Nhưng tôi hát không hay." Ặc, đây là lời nói thật, Lâm Tử Hề cũng không muốn che giấu lương tâm lừa gạt cô ấy, vì thế tiếp tục cười nói:"Nhưng tôi thích."Đêm đó ở chung ngắn ngủi là hai người ngầm hiểu, nhưng trừ lần đó ra hai người cũng không có nhiều tiếp xúc. Cuộc sống vẫn trôi qua như thường lệ, cô vẫn thường xuyên nghe được tiếng chửi cay nghiệt và cuồng loạn của nữ chủ nhân trên lầu, mà cô gái dường như vẫn luôn trầm mặc.Lâm Tử Hề thỉnh thoảng sẽ nhớ tới cô ấy, nhớ tới sự lãnh đạm của cô ấy ở trong thang máy, nhớ tới sự nghịch ngợm ban đêm ghé vào lan can của cô ấy, nhưng những khoảnh khắc này đều là đơn bạc lại phiến diện, không đủ để tạo nên một hình tượng sinh động.