(GL/18+/H VĂN) DỤC TUYẾN
8
Giấc mộng trôi đi nhanh chóng. Tang Mặc cuối cùng cũng tỉnh lại, chẳng rõ bản thân đã ngất bao lâu. Ánh mắt ngước lên trần nhà, dục vọng đã rút đi, chỉ còn sót lại một tầng mông lung mờ ảo.Suy nghĩ hỗn loạn kéo đến, cô lờ mờ đoán được vài phần - người đang dây dưa cùng cô lúc này, e rằng chẳng còn là cái "Lăng Tiện" mà cô từng biết."Ha..." Cô bật cười khẽ, răng nanh lộ ra, đầu lưỡi liếm qua khóe môi vẫn còn vương lại mùi vị quen thuộc. Còn sống hay biến mất, Lăng Tiện đi đâu mặc kệ. Người này, hương vị này, tình dục này... phải nói là sảng đến nghiện. Tang Mặc thừa biết, bản thân thật sự thích cùng nàng làm hoan ái.Hồi ức kịch liệt tràn về trong đầu. Dáng người yêu mị nhỏ nhắn trong ngực mình, tiếng rên rỉ lẫn những âm thanh câu dẫn đó, nghĩ đến dấu ấn của cô thoải mái in trên người nàng, ngoan ngoãn để nàng đâm sâu bên trong, thỏa mãn cái ham muốn chiếm hữu, Tang Mặc liền chết mê.Cô thích nàng kiểu vô sỉ như thế - ngồi trên côn thịt, để cô thao đến tận cùng.Nhưng mà, Tang Mặc là hạng người nhớ thù. Dù hoan ái có khoái lạc đến mấy, trong đầu vẫn chẳng quên được việc chính nàng là kẻ đã nhốt mình ở cái nơi chết tiệt đó. Nghĩ đến lại thấy ngứa ngáy trong lòng. Cũng được - từ từ mà hưởng, đợi khi thân thể này hồi phục, nể tình cho nàng sống yên mấy ngày. Hoặc để nàng sinh cho mình vài đứa con, rồi hẵng giết cũng chẳng muộn.Đạt đến ý định vừa lòng, Tang Mặc mới liếc nhìn sang người bên cạnh. Nơi này đã chẳng còn bóng dáng nàng, nhiệt độ cũng lạnh đi đôi phần. Cô khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng thức dậy.Côn thịt bị thao kịch liệt cả đêm, đến giờ nhìn xuống, bao quy đầu còn sưng đỏ. Cô đưa tay sờ thử, bất ngờ nhận ra thứ thuốc lành lạnh đã được bôi sẵn từ khi nào.Tang Mặc cười khẽ, biết ngay ai đến làm chuyện này. Phải nói, nàng đến vẫn là người biết săn sóc. Nếu không có vụ việc kia, có khi cô còn bị cái dáng vẻ này của nàng lừa.Ánh mắt quét qua, thấy bộ quần áo được đặt sẵn một bên, còn có chiếc khăn bên cạnh. Đến góc phòng từ lúc nào cũng đã có sẵn thùng gỗ đầy nước, hơi nóng còn lượn lờ phía trên, đủ biết những thứ này chuẩn bị riêng cho Tang Mặc.Không khách khí, Tang Mặc thoải mái ngâm mình xuống thùng nước. Cũng chẳng biết nàng chuẩn bị từ bao giờ, đến cả nước tắm vẫn còn ấm như mới. Nàng biết được giờ cô sẽ tỉnh? Rồi mới làm...? Đến Tang Mặc cũng thấy kì lạ. Làm sao nàng có thể giữ được nhiệt độ nước đến lúc cô tỉnh lại?Hệ Thống im thin thít, một bụng ức chế nghẹn trong cổ họng. Chính là cái vị kia bắt ta phải canh chừng ngươi, đến khi ngươi tỉnh dậy mà biết đường đun nóng nước cho ngươi tắm! Chứ không phải tự nhiên mà có sẵn nước tắm như vậy đâu nhé! Ta là bị ép phải phục vụ ngươi đấy, đồ Càn Nguyên chết tiệt!Tắm rửa xong, Tang Mặc một trận sảng khoái.Cô định kéo chậu nước đi đổ, nhưng kéo mãi cũng chẳng nổi. Cô thất vọng, đành để đấy, tính sau gọi Trung Nhân đến cùng cô xử lý.Bước ra khỏi phòng, mùi thơm liền lập tức xộc vào mũi. Bụng đói bắt đầu lên tiếng làm việc. Tang Mặc đã từng nếm qua tay nghề của Mộc Diệp, không hiểu sao lúc này lại có chút trông ngóng...Tiến vào phòng bếp, phía trước là bóng người mải mê làm việc. Tóc búi gọn, dáng người nhẹ nhàng. Thanh âm như chuông gió ngân nga theo động tác.Nhìn cảnh ấy, trong lòng Tang Mặc bỗng dâng lên một cỗ cảm xúc xa lạ."Ân, ngươi tỉnh."
Mộc Diệp quay lại, thoáng bất ngờ khi thấy cô đứng đó.Tang Mặc không trả lời, vẫn bất động đứng đó. Đôi mắt thẳng thừng nhìn nàng, sâu đến mức khiến người đối diện cũng phải chột dạ.Mộc Diệp bật cười, tay vẫy vẫy, kéo cô lại gần. Tang Mặc chẳng hiểu vì sao, bất tri bất giác liền nghe theo, bước đến cạnh nàng.Một muỗng nước màu đỏ sóng sánh được đưa đến bên miệng. Chất nước óng ánh như ngọc thạch, hương thơm nhàn nhạt, vị ngọt dịu thoảng qua."Thử."Tang Mặc ngửa cổ nuốt xuống, vị ngọt thanh mà không gắt, mềm mịn tan nơi đầu lưỡi, ấm áp trôi xuống bụng. Một cảm giác dịu nhẹ khó diễn tả, làm cả người cô thả lỏng. Hai mắt vô thức sáng lên, ngẩng đầu nhìn nàng."Ngon không? Ta mới nấu chè đậu đỏ."
Mộc Diệp cười híp mắt, dáng vẻ vô cùng đắc ý, tay nghề đối với nàng mà nói là mười phần tự tin.Tang Mặc vẫn bất động, chỉ khác lần này, cô chịu gật đầu, coi như biểu lộ tâm tình. Mộc Diệp thấy vậy cũng không ép, chỉ cúi đầu cười nhạt, tự mình múc thêm một bát chè đậu đỏ, để cô lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm."Ăn sáng xong rồi mới ăn đồ ngọt."
Mộc Diệp ôn tồn nói, giọng mềm đi vài phần. Nàng xoay người, lấy từ trong nồi hấp ra một xửng bánh bao trắng nõn, viên tròn phồng căng, lớp vỏ mềm mịn không tì vết. So với mấy cái bánh bao ngoài lề đường, vàng ngả, khô héo phải bán đến hai ba văn một cái, thì thứ trong tay nàng làm thật sự khác biệt.Nàng cẩn thận đặt một cái vào tay Tang Mặc. Bánh còn nóng, hương thơm của bột gạo, thịt và nấm thoang thoảng bay lên.Tang Mặc cúi đầu, cắn thử một miếng. Lớp vỏ mềm, vừa xốp vừa thơm, nhân bên trong ngập vị ngọt béo của trứng, thịt băm nhuyễn và nấm hương dai mềm. Mắt cô lập tức sáng lên, không nhanh không chậm mà ăn sạch cái thứ nhất."Trong nồi còn đấy, ngươi muốn thì tự tới lấy."
Mộc Diệp nhìn bộ dạng cô cứ thòm thèm mà làm ra vẻ giữ mình, khẽ cong môi, nói một câu nhẹ hẫng, không có ý định ngăn cản.Vừa nghe xong, Tang Mặc như sợ nàng đổi ý, lập tức bước đến nồi. Bên trong còn đúng ba cái bánh bao trắng nõn. Cô nhanh tay lấy một cái, phủng phủng ở tay, thổi nhẹ vài cái cho bớt nóng, sau đó không quên cẩn thận xếp gọn hai cái còn lại vào chỗ khuất, cứ như sợ có ai đó đến lấy mất.Mộc Diệp nhìn cảnh đó, suýt nữa thì bật cười thành tiếng, chỉ đành cúi đầu, múc một thìa chè đậu đỏ sóng sánh trong bát, nước ngọt thanh nhẹ, hạt mềm đều mà không nát, vừa đưa vào miệng liền tan nơi đầu lưỡi, vị ngọt dịu lan khắp cổ họng, vô cùng dễ chịu.Bếp lặng lẽ mà ấm áp, chỉ còn tiếng bánh bao bị cắn nhẹ từng miếng và tiếng thìa chạm nhẹ vào thành bát.Ăn sáng xong, Tang Mặc vẫn còn mân mê bên nồi chè đậu đỏ, thỉnh thoảng lại múc một thìa, đôi mắt đắm đuối chẳng muốn rời. Mộc Diệp thì đã tính toán xong việc hôm nay. Nhìn ra khoảng đất trống phía sau nhà, nơi nắng sớm vừa hé lên phủ một tầng ánh vàng nhè nhẹ, nàng động ý định trồng trọt.Nghĩ là làm, Mộc Diệp vác cuốc đi thẳng ra sân sau. Mảnh đất còn hoang nhưng phẳng, đất tơi mà mềm, rất hợp để làm vườn. Nàng hì hụi chia đất thành năm luống đều tăm tắp, ngăn nắp đến vừa mắt. Xong rồi mới vào cửa hàng hệ thống xem hạt giống.Mạch Mạch không quên nhảy ra giới thiệu một loạt: khoai lang, khoai tây, ớt hiểm, tỏi ta, hành tím, cà chua chín mọng... Giá nào cũng tiện nghi, chỉ tầm một tích phân một loại. Mộc Diệp nhìn tài khoản còn dư 700 tích phân, tâm trạng cũng nhẹ hẫng mà chọn lấy từng thứ.Hạt giống được hệ thống xử lý sẵn, độ thích nghi và sinh trưởng cao, gieo xuống là bám đất ngay. Mộc Diệp thong thả rắc từng nắm hạt đều tay, phủ nhẹ lớp đất tơi lên trên, đoạn xách thùng nước tưới vòng đầu tiên. Nước thấm xuống mặt đất, lặng lẽ ngấm vào từng luống, để lại mùi đất ẩm ngai ngái mà dễ chịu.Xong xuôi, nàng chống cuốc đứng thẳng dậy, lau mồ hôi lấm tấm bên trán, ánh mắt vừa ý nhìn từng hàng luống mới vun xong. Hệ Thống cũng không quên nhảy ra nhắc:《Đã thiết lập lịch nhắc tưới nước mỗi 1 giờ. Có thể tuỳ chỉnh trong mục nhiệm vụ thường nhật.》Mộc Diệp cười nhạt, chừa lại khung đất phía đông, bụng nhẩm nghĩ mai sẽ kiếm thêm ít dưa hấu giống cổ đại mà gieo thử.Làm xong đống này cũng tới giữa trưa, Mộc Diệp vấn đề nan giải là nên ăn gì? Nghĩ nghĩ, đến vẫn còn thừa bột mì, nàng quyết định làm mì sợi. Không có nhiều đồ, thôi thì mì vằn thắn nghèo cũng được.Cán bột, cắt sợi, nước lèo thì lấy nước luộc xương hôm trước, thêm chút muối tiêu, củ hành nướng cho thơm. Thêm vào đó vài cọng rau sống cắt nhuyễn, trứng cút thì không có, thay bằng quả trứng gà luộc chín, cắt đôi bỏ vào.Xong đến mì vằn thắn, Mộc Diệp gọi lớn:"Tang Mặc, ăn cơm!"Nghe tới ăn, cô đến là lao thẳng từ trong phòng ra, bộ dạng gấp gáp, hai mắt nhìn chằm chằm bát mì trên bàn. Tay vẫn còn bị thương, Mộc Diệp đành đưa đũa múc mì lên, đút tới bên miệng.Tang Mặc không nói hai lời, há miệng ngậm lấy, nuốt xuống, nóng hổi mà thơm ngọt, mặt liền sáng rỡ.Bữa trưa xong xuôi, Mộc Diệp cũng mệt, lười chẳng muốn làm gì nữa, liền chui thẳng vào phòng ngủ. Tang Mặc thấy vậy cũng theo sau, nàng vốn chẳng buồn ngăn, cứ mặc cô muốn vào thì vào.Nằm xuống giường, Mộc Diệp tự chọn bên trong, để lại chỗ ngoài cho cô. Tang Mặc nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng có chút phức tạp. Cả buổi chỉ thấy nàng loanh quanh ngoài sân đào đất, đến trưa thì ngoan ngoãn nấu cơm. Tưởng đâu vừa vào phòng sẽ làm gì mờ ám, ai ngờ lại chỉ lười biếng chui lên giường ngủ.Nhìn bộ dạng lười nhác kia. Tang Mặc nghĩ nghĩ, chẳng hiểu sao tự dưng cũng thấy buồn ngủ theo. Hai mắt chớp chớp, lười để ý đến nữa, cuối cùng cũng leo lên giường, nằm cạnh nàng. Chẳng mấy chốc, người vốn khó ngủ như cô cũng nhắm mắt, hơi thở dần đều, theo nàng ngủ một giấc.Tang Mặc cứ tưởng mình ngủ đã lâu, đến lúc tỉnh lại mới phát hiện Mộc Diệp vẫn còn bên cạnh, thậm chí còn tự giác chui tọt vào lòng cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, nằm ngay sát ngực, đôi môi mím lại, trông chẳng khác gì con Hamster béo mềm, khiến bàn tay cô không nhịn được ngứa ngáy, vươn tay nhéo nhẹ một cái."Ưm..."
Bị chọc đến khó chịu, người trong ngực vô thức bật khẽ tiếng rên, đôi mắt mơ màng khẽ mở, một trận mông lung phủ vào trong mắt cô. Mộc Diệp xinh đẹp thật - ánh mắt còn vương sương mờ, hàng mi rũ nhẹ, làn da trắng mềm như nước.Mộc Diệp hé mắt, mất vài nhịp mới tỉnh táo lại, phát hiện mình chẳng biết từ khi nào đã chui vào lòng người ta. Nhưng nàng cũng lười để tâm, mắt lười biếng nhắm lại, vẫn an vị trong ngực Tang Mặc như cũ, thậm chí còn dịch sát vào thêm một chút.
"Ngươi tỉnh?"
Tang Mặc cuối cùng không nhịn được, khẽ bật hỏi. Ánh mắt nhìn xuống người kia vẫn còn lười biếng nằm nguyên trên ngực mình, chẳng có nửa điểm định rời đi."Ân."
Mộc Diệp hé mắt, cười cười, đôi mắt long lanh trong suốt như hồ nước, ánh nhìn câu người. "Dựa ngươi thoải mái, ta tính nằm thêm chút nữa."Giọng nàng lười nhác mà câu hồn, đến cái ánh mắt cũng mềm mại khiến lòng Tang Mặc bất giác run lên một cái. Cô cắn răng, cố nhịn xuống tâm tư muốn đẩy người, cuối cùng vẫn chỉ biết cứng họng, một dạng bất đắc dĩ nhượng bộ."Ta muốn hôn ngươi."
Mộc Diệp thông báo thẳng, chẳng buồn đợi đối phương gật đầu hay đồng ý, cứ thế cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi mềm kia. Không phải kiểu chiếm đoạt cuồng dã như trước, lần này lại là một nụ hôn dịu dàng, chạm nhẹ, từ tốn, để cả hai từng chút một tiến sát vào nhau, cảm nhận hơi thở vấn vít, lành lạnh mà ngọt ngào.Hôn bao lâu cũng không rõ, chỉ biết Tang Mặc chẳng chống cự, thậm chí còn bị sự mềm mại này dụ cho đắm chìm, trong lòng như có luồng khí nóng từ từ lan lên. Đến khi đôi mắt khẽ hé mở, vô thức liếc xuống cổ nàng - vết dấu hoan ái mơ hồ ẩn hiện, là dấu vết do chính mình lưu lại.Tang Mặc không nhịn được, môi khẽ cong lên, trong lòng vừa thỏa mãn lại thấy thoải mái dị thường."Ngươi môi thật ngọt."
Mộc Diệp cười, hai gò má ửng hồng, đôi mắt cong cong híp lại, nhìn cô chân thành đến mức làm người ta không đành lòng trách.Tang Mặc vẫn ngẩn người nhìn nàng, tưởng rằng kế tiếp sẽ là một trận cuồng nhiệt lăn lộn như mọi khi. Vậy mà chỉ dừng lại ở một nụ hôn mềm nhẹ. Trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng khuôn mặt lại yên tĩnh đến dọa người, không tỏ vui giận.Mộc Diệp thấy thế, tay vuốt nhẹ lên mặt cô, rồi cúi đầu hôn khẽ lên khóe môi, lại còn cọ cọ chóp mũi vào nàng, động tác dịu dàng đến mức không giống người hay thích cưỡi lên người ta phát điên. Tang Mặc bất giác cũng thích nàng thế này, trong lòng một trận mềm nhũn, ánh mắt lặng lẽ, không giấu được mê luyến."Đến tối nghĩ ăn gì?" Mộc Diệp nghiêng đầu, dịu dàng hỏi. Nàng lười nghĩ, đến chuyện ăn uống cũng muốn đẩy cho người khác quyết, cứ thế mà thuận miệng hỏi Tang Mặc.Tang Mặc nghe vậy ngẩn ra, trong mắt đầy vẻ mờ mịt. Nhà bình thường mỗi ngày một bữa cơm là chuyện thường, khá giả thì hai bữa, chứ như giờ ba bữa đều đặn thế này chẳng khác nào sống kiểu vua chúa. Trong bụng thầm nghĩ: đây là cái dạng gì thế này?"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tang Mặc đối diện với đôi mắt chứa đầy nhu tình của nàng, tâm tư trong lòng không nén được nữa, liền hỏi thẳng."Ta là ta á." Mộc Diệp đáp, miệng còn mang ý cười, chẳng trêu chọc mà cũng không nghiêm túc, bộ dạng vừa như thật vừa như đùa. Nàng nghiêng người, không biết từ lúc nào đã ngồi hẳn lên người Tang Mặc, tay ôm lấy cổ cô, khoảng cách gần đến mức nghe được tiếng thở.Hương thơm trên người nàng lẫn trong hơi thở phả vào cổ, Tang Mặc ngửi thấy đến ngây người, nhất thời đình trệ, chẳng kịp phản ứng. Hơi thở yêu mị, lành lạnh lại quấn lấy, khiến cô vô thức vòng tay ôm eo nàng, hai người dán sát nhau."Ngươi không phải Lăng Tiện." Tang Mặc khẽ nói, giọng trầm thấp, như là đang chắc chắn với chính mình."Ân? Ta không phải sao?" Mộc Diệp nhướn mày, giọng nói mang theo chút ma mị, ý cười treo nơi khóe môi."Nàng không như ngươi." Tang Mặc cắn răng, tay đã chẳng biết từ khi nào luồn vào trong lớp áo mỏng, nắm lấy bầu ngực đầy đặn mà cô vẫn khao khát. "Không có cái dạng dâm dãng câu dẫn ta thế này.""Ngươi thật thông minh." Mộc Diệp cười, chẳng buồn che giấu, còn hứng thú cúi xuống, hôn lên môi cô một cái. Tay Tang Mặc ở đâu làm loạn, nàng cũng mặc, đầu ngón tay vuốt vuốt trong mái tóc mềm, cảm giác đến thích tay."Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?" Tang Mặc nheo mắt, ánh nhìn nghi ngờ như đang dò xét một thứ nguy hiểm mà bản thân lại không nỡ buông."Ngươi sẽ tin ta sao?" Mộc Diệp khẽ nghiêng người, đầu ngón tay mơn trớn khóe mắt Tang Mặc, buộc đôi mắt ấy phải đối diện với ánh mắt mình."Còn tùy thuộc vào lời ngươi nói." Tang Mặc đáp, giọng không trốn tránh."Ân." Nàng nghe xong thì cười, nụ cười yêu diễm mà lười biếng, ánh mắt lộ rõ một tầng mềm mại. Mộc Diệp thuận thế áp sát, hơi thở kề sát mặt cô, mắt ánh lên một mảnh nhu tình như muốn nhấn chìm người đối diện. "Ta là đến vì ngươi."Từng câu từng chữ như nhành hoa mềm đâm thẳng vào tim Tang Mặc mà nở rộ."Ta là từ dục vọng của Lăng Tiện sinh ra. Đến khi bắt đầu có ý thức, điều đầu tiên ta thấy chính là ngươi." Mộc Diệp nói rất chậm, từng lời từng chữ như thì thầm bên tai, giọng nói mềm mượt mà lại khiến lòng người căng chặt. "Ta không hiểu vì sao... kể từ ánh nhìn đó, ta cứ khát vọng có ngươi, được ngươi yêu thương, không phải Lăng Tiện - mà là ta."Vừa nói, nàng vừa cười, đầu ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt Tang Mặc, mỗi lần ánh mắt giao nhau liền như chạm vào tận đáy hồn người ta.
"Ta luôn âm thầm dõi theo ngươi... Đến chuyện nhốt ngươi lại, là nàng gợi ý cho ta." Mộc Diệp khẽ thở dài, giọng nhỏ như một lời thú tội. "Nàng nói... nếu ta làm vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Ta... lại thật sự tin nàng. Vì muốn giữ lấy ngươi, ta nghe theo."Trong tiếng nói không có quá nhiều chua xót, chỉ là ánh mắt kia, từng chút từng chút nhìn về phía Tang Mặc, đau lòng đến nỗi khiến người khác chẳng đành.Tang Mặc cúi người, chẳng nói gì, chỉ khẽ hôn lên khóe mắt nàng - nơi vừa ngân ngấn nước, lại kiên cường đến cố chấp."Ngươi... hận ta đi." Mộc Diệp cười nhẹ, nụ cười mềm mại mà yếu ớt, ngón tay siết chặt lấy tay Tang Mặc. "Thật sự... xin lỗi."Ánh mắt nàng khi ấy chân thành đến mức khiến người khác nghẹn lời, mà Tang Mặc lại không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sâu xa đối diện với nàng, như đang chậm rãi suy xét điều gì đó trong lòng.Mộc Diệp thấy vậy, chỉ cười, nụ cười yếu ớt mà dịu dàng như thể chấp nhận tất cả, khiến người nhìn càng muốn ôm nàng vào ngực mà che chở.
"Ta biết... ta sai rồi." Mộc Diệp khẽ cười tự giễu, bàn tay nhẹ vuốt nơi lông mày Tang Mặc, từng ngón dịu dàng mang theo bao nỗi muộn phiền. "Lần đầu khi ta chiếm giữ thân thể này, cùng ngươi hoan ái... ta đã thích ngươi. Thật sự rất thích..."Giọng nàng nhỏ lại, mang theo một tia bất đắc dĩ: "Ta khi ấy vốn không đành lòng để ngươi chịu khổ... Nhưng nàng - nàng không cho phép ta làm vậy. Lần đó... người để ngươi lại chính là nàng. Ta... cũng bị nàng nhốt lại."Mộc Diệp ngẩng đầu, trong mắt là một tầng chua xót: "Ta nghĩ mình sẽ không còn cơ hội gặp lại ngươi... Thế nhưng đến mấy ngày trước, khi ta tỉnh lại, thân thể này lại là của ta. Nàng... đã biến mất."Nàng nói đến đây, khẽ cười, giọng mềm đến đáng thương: "Ta quay về tìm ngươi. Trước khi thả ngươi... ta dọn dẹp lại nơi này. Ta không muốn ngươi phải chịu thêm khổ sở... Ở đây lúc đó thật sự quá tồi tàn."Tang Mặc lặng yên, ánh mắt thâm trầm không biết đang nghĩ gì. Mộc Diệp cười nhẹ, lại vuốt ve má nàng:
"Còn tiền... là ta có một chút năng lực, cảm nhận được nơi nào có linh vật, ta tìm được nhân sâm rồi đem bán... lấy tiền sửa sang nhà cửa, làm thêm chút thức ăn ngon, cũng chỉ để đợi ngày tìm ngươi."Nàng ngừng một chút, đôi mắt đẹp như nước thu đầy Tang Mặc vào đáy mắt, sau đó không cho nàng cơ hội trốn tránh, cúi người áp môi mình lên môi đối phương.Nụ hôn ban đầu chỉ là dịu dàng, nhưng càng về sau, mang theo bao nhiêu giận dỗi cùng nhung nhớ, hai bờ môi liếm mút lấy nhau, đầu lưỡi dây dưa tìm kiếm đến từng hơi thở quen thuộc, từng chút một dây dưa triền miên, nước bọt giao hòa, đến cuối cùng, chẳng còn phân rõ là ai đang chủ động, ai bị động.
Mộc Diệp quay lại, thoáng bất ngờ khi thấy cô đứng đó.Tang Mặc không trả lời, vẫn bất động đứng đó. Đôi mắt thẳng thừng nhìn nàng, sâu đến mức khiến người đối diện cũng phải chột dạ.Mộc Diệp bật cười, tay vẫy vẫy, kéo cô lại gần. Tang Mặc chẳng hiểu vì sao, bất tri bất giác liền nghe theo, bước đến cạnh nàng.Một muỗng nước màu đỏ sóng sánh được đưa đến bên miệng. Chất nước óng ánh như ngọc thạch, hương thơm nhàn nhạt, vị ngọt dịu thoảng qua."Thử."Tang Mặc ngửa cổ nuốt xuống, vị ngọt thanh mà không gắt, mềm mịn tan nơi đầu lưỡi, ấm áp trôi xuống bụng. Một cảm giác dịu nhẹ khó diễn tả, làm cả người cô thả lỏng. Hai mắt vô thức sáng lên, ngẩng đầu nhìn nàng."Ngon không? Ta mới nấu chè đậu đỏ."
Mộc Diệp cười híp mắt, dáng vẻ vô cùng đắc ý, tay nghề đối với nàng mà nói là mười phần tự tin.Tang Mặc vẫn bất động, chỉ khác lần này, cô chịu gật đầu, coi như biểu lộ tâm tình. Mộc Diệp thấy vậy cũng không ép, chỉ cúi đầu cười nhạt, tự mình múc thêm một bát chè đậu đỏ, để cô lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm."Ăn sáng xong rồi mới ăn đồ ngọt."
Mộc Diệp ôn tồn nói, giọng mềm đi vài phần. Nàng xoay người, lấy từ trong nồi hấp ra một xửng bánh bao trắng nõn, viên tròn phồng căng, lớp vỏ mềm mịn không tì vết. So với mấy cái bánh bao ngoài lề đường, vàng ngả, khô héo phải bán đến hai ba văn một cái, thì thứ trong tay nàng làm thật sự khác biệt.Nàng cẩn thận đặt một cái vào tay Tang Mặc. Bánh còn nóng, hương thơm của bột gạo, thịt và nấm thoang thoảng bay lên.Tang Mặc cúi đầu, cắn thử một miếng. Lớp vỏ mềm, vừa xốp vừa thơm, nhân bên trong ngập vị ngọt béo của trứng, thịt băm nhuyễn và nấm hương dai mềm. Mắt cô lập tức sáng lên, không nhanh không chậm mà ăn sạch cái thứ nhất."Trong nồi còn đấy, ngươi muốn thì tự tới lấy."
Mộc Diệp nhìn bộ dạng cô cứ thòm thèm mà làm ra vẻ giữ mình, khẽ cong môi, nói một câu nhẹ hẫng, không có ý định ngăn cản.Vừa nghe xong, Tang Mặc như sợ nàng đổi ý, lập tức bước đến nồi. Bên trong còn đúng ba cái bánh bao trắng nõn. Cô nhanh tay lấy một cái, phủng phủng ở tay, thổi nhẹ vài cái cho bớt nóng, sau đó không quên cẩn thận xếp gọn hai cái còn lại vào chỗ khuất, cứ như sợ có ai đó đến lấy mất.Mộc Diệp nhìn cảnh đó, suýt nữa thì bật cười thành tiếng, chỉ đành cúi đầu, múc một thìa chè đậu đỏ sóng sánh trong bát, nước ngọt thanh nhẹ, hạt mềm đều mà không nát, vừa đưa vào miệng liền tan nơi đầu lưỡi, vị ngọt dịu lan khắp cổ họng, vô cùng dễ chịu.Bếp lặng lẽ mà ấm áp, chỉ còn tiếng bánh bao bị cắn nhẹ từng miếng và tiếng thìa chạm nhẹ vào thành bát.Ăn sáng xong, Tang Mặc vẫn còn mân mê bên nồi chè đậu đỏ, thỉnh thoảng lại múc một thìa, đôi mắt đắm đuối chẳng muốn rời. Mộc Diệp thì đã tính toán xong việc hôm nay. Nhìn ra khoảng đất trống phía sau nhà, nơi nắng sớm vừa hé lên phủ một tầng ánh vàng nhè nhẹ, nàng động ý định trồng trọt.Nghĩ là làm, Mộc Diệp vác cuốc đi thẳng ra sân sau. Mảnh đất còn hoang nhưng phẳng, đất tơi mà mềm, rất hợp để làm vườn. Nàng hì hụi chia đất thành năm luống đều tăm tắp, ngăn nắp đến vừa mắt. Xong rồi mới vào cửa hàng hệ thống xem hạt giống.Mạch Mạch không quên nhảy ra giới thiệu một loạt: khoai lang, khoai tây, ớt hiểm, tỏi ta, hành tím, cà chua chín mọng... Giá nào cũng tiện nghi, chỉ tầm một tích phân một loại. Mộc Diệp nhìn tài khoản còn dư 700 tích phân, tâm trạng cũng nhẹ hẫng mà chọn lấy từng thứ.Hạt giống được hệ thống xử lý sẵn, độ thích nghi và sinh trưởng cao, gieo xuống là bám đất ngay. Mộc Diệp thong thả rắc từng nắm hạt đều tay, phủ nhẹ lớp đất tơi lên trên, đoạn xách thùng nước tưới vòng đầu tiên. Nước thấm xuống mặt đất, lặng lẽ ngấm vào từng luống, để lại mùi đất ẩm ngai ngái mà dễ chịu.Xong xuôi, nàng chống cuốc đứng thẳng dậy, lau mồ hôi lấm tấm bên trán, ánh mắt vừa ý nhìn từng hàng luống mới vun xong. Hệ Thống cũng không quên nhảy ra nhắc:《Đã thiết lập lịch nhắc tưới nước mỗi 1 giờ. Có thể tuỳ chỉnh trong mục nhiệm vụ thường nhật.》Mộc Diệp cười nhạt, chừa lại khung đất phía đông, bụng nhẩm nghĩ mai sẽ kiếm thêm ít dưa hấu giống cổ đại mà gieo thử.Làm xong đống này cũng tới giữa trưa, Mộc Diệp vấn đề nan giải là nên ăn gì? Nghĩ nghĩ, đến vẫn còn thừa bột mì, nàng quyết định làm mì sợi. Không có nhiều đồ, thôi thì mì vằn thắn nghèo cũng được.Cán bột, cắt sợi, nước lèo thì lấy nước luộc xương hôm trước, thêm chút muối tiêu, củ hành nướng cho thơm. Thêm vào đó vài cọng rau sống cắt nhuyễn, trứng cút thì không có, thay bằng quả trứng gà luộc chín, cắt đôi bỏ vào.Xong đến mì vằn thắn, Mộc Diệp gọi lớn:"Tang Mặc, ăn cơm!"Nghe tới ăn, cô đến là lao thẳng từ trong phòng ra, bộ dạng gấp gáp, hai mắt nhìn chằm chằm bát mì trên bàn. Tay vẫn còn bị thương, Mộc Diệp đành đưa đũa múc mì lên, đút tới bên miệng.Tang Mặc không nói hai lời, há miệng ngậm lấy, nuốt xuống, nóng hổi mà thơm ngọt, mặt liền sáng rỡ.Bữa trưa xong xuôi, Mộc Diệp cũng mệt, lười chẳng muốn làm gì nữa, liền chui thẳng vào phòng ngủ. Tang Mặc thấy vậy cũng theo sau, nàng vốn chẳng buồn ngăn, cứ mặc cô muốn vào thì vào.Nằm xuống giường, Mộc Diệp tự chọn bên trong, để lại chỗ ngoài cho cô. Tang Mặc nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng có chút phức tạp. Cả buổi chỉ thấy nàng loanh quanh ngoài sân đào đất, đến trưa thì ngoan ngoãn nấu cơm. Tưởng đâu vừa vào phòng sẽ làm gì mờ ám, ai ngờ lại chỉ lười biếng chui lên giường ngủ.Nhìn bộ dạng lười nhác kia. Tang Mặc nghĩ nghĩ, chẳng hiểu sao tự dưng cũng thấy buồn ngủ theo. Hai mắt chớp chớp, lười để ý đến nữa, cuối cùng cũng leo lên giường, nằm cạnh nàng. Chẳng mấy chốc, người vốn khó ngủ như cô cũng nhắm mắt, hơi thở dần đều, theo nàng ngủ một giấc.Tang Mặc cứ tưởng mình ngủ đã lâu, đến lúc tỉnh lại mới phát hiện Mộc Diệp vẫn còn bên cạnh, thậm chí còn tự giác chui tọt vào lòng cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, nằm ngay sát ngực, đôi môi mím lại, trông chẳng khác gì con Hamster béo mềm, khiến bàn tay cô không nhịn được ngứa ngáy, vươn tay nhéo nhẹ một cái."Ưm..."
Bị chọc đến khó chịu, người trong ngực vô thức bật khẽ tiếng rên, đôi mắt mơ màng khẽ mở, một trận mông lung phủ vào trong mắt cô. Mộc Diệp xinh đẹp thật - ánh mắt còn vương sương mờ, hàng mi rũ nhẹ, làn da trắng mềm như nước.Mộc Diệp hé mắt, mất vài nhịp mới tỉnh táo lại, phát hiện mình chẳng biết từ khi nào đã chui vào lòng người ta. Nhưng nàng cũng lười để tâm, mắt lười biếng nhắm lại, vẫn an vị trong ngực Tang Mặc như cũ, thậm chí còn dịch sát vào thêm một chút.
"Ngươi tỉnh?"
Tang Mặc cuối cùng không nhịn được, khẽ bật hỏi. Ánh mắt nhìn xuống người kia vẫn còn lười biếng nằm nguyên trên ngực mình, chẳng có nửa điểm định rời đi."Ân."
Mộc Diệp hé mắt, cười cười, đôi mắt long lanh trong suốt như hồ nước, ánh nhìn câu người. "Dựa ngươi thoải mái, ta tính nằm thêm chút nữa."Giọng nàng lười nhác mà câu hồn, đến cái ánh mắt cũng mềm mại khiến lòng Tang Mặc bất giác run lên một cái. Cô cắn răng, cố nhịn xuống tâm tư muốn đẩy người, cuối cùng vẫn chỉ biết cứng họng, một dạng bất đắc dĩ nhượng bộ."Ta muốn hôn ngươi."
Mộc Diệp thông báo thẳng, chẳng buồn đợi đối phương gật đầu hay đồng ý, cứ thế cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi mềm kia. Không phải kiểu chiếm đoạt cuồng dã như trước, lần này lại là một nụ hôn dịu dàng, chạm nhẹ, từ tốn, để cả hai từng chút một tiến sát vào nhau, cảm nhận hơi thở vấn vít, lành lạnh mà ngọt ngào.Hôn bao lâu cũng không rõ, chỉ biết Tang Mặc chẳng chống cự, thậm chí còn bị sự mềm mại này dụ cho đắm chìm, trong lòng như có luồng khí nóng từ từ lan lên. Đến khi đôi mắt khẽ hé mở, vô thức liếc xuống cổ nàng - vết dấu hoan ái mơ hồ ẩn hiện, là dấu vết do chính mình lưu lại.Tang Mặc không nhịn được, môi khẽ cong lên, trong lòng vừa thỏa mãn lại thấy thoải mái dị thường."Ngươi môi thật ngọt."
Mộc Diệp cười, hai gò má ửng hồng, đôi mắt cong cong híp lại, nhìn cô chân thành đến mức làm người ta không đành lòng trách.Tang Mặc vẫn ngẩn người nhìn nàng, tưởng rằng kế tiếp sẽ là một trận cuồng nhiệt lăn lộn như mọi khi. Vậy mà chỉ dừng lại ở một nụ hôn mềm nhẹ. Trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng khuôn mặt lại yên tĩnh đến dọa người, không tỏ vui giận.Mộc Diệp thấy thế, tay vuốt nhẹ lên mặt cô, rồi cúi đầu hôn khẽ lên khóe môi, lại còn cọ cọ chóp mũi vào nàng, động tác dịu dàng đến mức không giống người hay thích cưỡi lên người ta phát điên. Tang Mặc bất giác cũng thích nàng thế này, trong lòng một trận mềm nhũn, ánh mắt lặng lẽ, không giấu được mê luyến."Đến tối nghĩ ăn gì?" Mộc Diệp nghiêng đầu, dịu dàng hỏi. Nàng lười nghĩ, đến chuyện ăn uống cũng muốn đẩy cho người khác quyết, cứ thế mà thuận miệng hỏi Tang Mặc.Tang Mặc nghe vậy ngẩn ra, trong mắt đầy vẻ mờ mịt. Nhà bình thường mỗi ngày một bữa cơm là chuyện thường, khá giả thì hai bữa, chứ như giờ ba bữa đều đặn thế này chẳng khác nào sống kiểu vua chúa. Trong bụng thầm nghĩ: đây là cái dạng gì thế này?"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tang Mặc đối diện với đôi mắt chứa đầy nhu tình của nàng, tâm tư trong lòng không nén được nữa, liền hỏi thẳng."Ta là ta á." Mộc Diệp đáp, miệng còn mang ý cười, chẳng trêu chọc mà cũng không nghiêm túc, bộ dạng vừa như thật vừa như đùa. Nàng nghiêng người, không biết từ lúc nào đã ngồi hẳn lên người Tang Mặc, tay ôm lấy cổ cô, khoảng cách gần đến mức nghe được tiếng thở.Hương thơm trên người nàng lẫn trong hơi thở phả vào cổ, Tang Mặc ngửi thấy đến ngây người, nhất thời đình trệ, chẳng kịp phản ứng. Hơi thở yêu mị, lành lạnh lại quấn lấy, khiến cô vô thức vòng tay ôm eo nàng, hai người dán sát nhau."Ngươi không phải Lăng Tiện." Tang Mặc khẽ nói, giọng trầm thấp, như là đang chắc chắn với chính mình."Ân? Ta không phải sao?" Mộc Diệp nhướn mày, giọng nói mang theo chút ma mị, ý cười treo nơi khóe môi."Nàng không như ngươi." Tang Mặc cắn răng, tay đã chẳng biết từ khi nào luồn vào trong lớp áo mỏng, nắm lấy bầu ngực đầy đặn mà cô vẫn khao khát. "Không có cái dạng dâm dãng câu dẫn ta thế này.""Ngươi thật thông minh." Mộc Diệp cười, chẳng buồn che giấu, còn hứng thú cúi xuống, hôn lên môi cô một cái. Tay Tang Mặc ở đâu làm loạn, nàng cũng mặc, đầu ngón tay vuốt vuốt trong mái tóc mềm, cảm giác đến thích tay."Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?" Tang Mặc nheo mắt, ánh nhìn nghi ngờ như đang dò xét một thứ nguy hiểm mà bản thân lại không nỡ buông."Ngươi sẽ tin ta sao?" Mộc Diệp khẽ nghiêng người, đầu ngón tay mơn trớn khóe mắt Tang Mặc, buộc đôi mắt ấy phải đối diện với ánh mắt mình."Còn tùy thuộc vào lời ngươi nói." Tang Mặc đáp, giọng không trốn tránh."Ân." Nàng nghe xong thì cười, nụ cười yêu diễm mà lười biếng, ánh mắt lộ rõ một tầng mềm mại. Mộc Diệp thuận thế áp sát, hơi thở kề sát mặt cô, mắt ánh lên một mảnh nhu tình như muốn nhấn chìm người đối diện. "Ta là đến vì ngươi."Từng câu từng chữ như nhành hoa mềm đâm thẳng vào tim Tang Mặc mà nở rộ."Ta là từ dục vọng của Lăng Tiện sinh ra. Đến khi bắt đầu có ý thức, điều đầu tiên ta thấy chính là ngươi." Mộc Diệp nói rất chậm, từng lời từng chữ như thì thầm bên tai, giọng nói mềm mượt mà lại khiến lòng người căng chặt. "Ta không hiểu vì sao... kể từ ánh nhìn đó, ta cứ khát vọng có ngươi, được ngươi yêu thương, không phải Lăng Tiện - mà là ta."Vừa nói, nàng vừa cười, đầu ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt Tang Mặc, mỗi lần ánh mắt giao nhau liền như chạm vào tận đáy hồn người ta.
"Ta luôn âm thầm dõi theo ngươi... Đến chuyện nhốt ngươi lại, là nàng gợi ý cho ta." Mộc Diệp khẽ thở dài, giọng nhỏ như một lời thú tội. "Nàng nói... nếu ta làm vậy, ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Ta... lại thật sự tin nàng. Vì muốn giữ lấy ngươi, ta nghe theo."Trong tiếng nói không có quá nhiều chua xót, chỉ là ánh mắt kia, từng chút từng chút nhìn về phía Tang Mặc, đau lòng đến nỗi khiến người khác chẳng đành.Tang Mặc cúi người, chẳng nói gì, chỉ khẽ hôn lên khóe mắt nàng - nơi vừa ngân ngấn nước, lại kiên cường đến cố chấp."Ngươi... hận ta đi." Mộc Diệp cười nhẹ, nụ cười mềm mại mà yếu ớt, ngón tay siết chặt lấy tay Tang Mặc. "Thật sự... xin lỗi."Ánh mắt nàng khi ấy chân thành đến mức khiến người khác nghẹn lời, mà Tang Mặc lại không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sâu xa đối diện với nàng, như đang chậm rãi suy xét điều gì đó trong lòng.Mộc Diệp thấy vậy, chỉ cười, nụ cười yếu ớt mà dịu dàng như thể chấp nhận tất cả, khiến người nhìn càng muốn ôm nàng vào ngực mà che chở.
"Ta biết... ta sai rồi." Mộc Diệp khẽ cười tự giễu, bàn tay nhẹ vuốt nơi lông mày Tang Mặc, từng ngón dịu dàng mang theo bao nỗi muộn phiền. "Lần đầu khi ta chiếm giữ thân thể này, cùng ngươi hoan ái... ta đã thích ngươi. Thật sự rất thích..."Giọng nàng nhỏ lại, mang theo một tia bất đắc dĩ: "Ta khi ấy vốn không đành lòng để ngươi chịu khổ... Nhưng nàng - nàng không cho phép ta làm vậy. Lần đó... người để ngươi lại chính là nàng. Ta... cũng bị nàng nhốt lại."Mộc Diệp ngẩng đầu, trong mắt là một tầng chua xót: "Ta nghĩ mình sẽ không còn cơ hội gặp lại ngươi... Thế nhưng đến mấy ngày trước, khi ta tỉnh lại, thân thể này lại là của ta. Nàng... đã biến mất."Nàng nói đến đây, khẽ cười, giọng mềm đến đáng thương: "Ta quay về tìm ngươi. Trước khi thả ngươi... ta dọn dẹp lại nơi này. Ta không muốn ngươi phải chịu thêm khổ sở... Ở đây lúc đó thật sự quá tồi tàn."Tang Mặc lặng yên, ánh mắt thâm trầm không biết đang nghĩ gì. Mộc Diệp cười nhẹ, lại vuốt ve má nàng:
"Còn tiền... là ta có một chút năng lực, cảm nhận được nơi nào có linh vật, ta tìm được nhân sâm rồi đem bán... lấy tiền sửa sang nhà cửa, làm thêm chút thức ăn ngon, cũng chỉ để đợi ngày tìm ngươi."Nàng ngừng một chút, đôi mắt đẹp như nước thu đầy Tang Mặc vào đáy mắt, sau đó không cho nàng cơ hội trốn tránh, cúi người áp môi mình lên môi đối phương.Nụ hôn ban đầu chỉ là dịu dàng, nhưng càng về sau, mang theo bao nhiêu giận dỗi cùng nhung nhớ, hai bờ môi liếm mút lấy nhau, đầu lưỡi dây dưa tìm kiếm đến từng hơi thở quen thuộc, từng chút một dây dưa triền miên, nước bọt giao hòa, đến cuối cùng, chẳng còn phân rõ là ai đang chủ động, ai bị động.