(GL/18+/H VĂN) DỤC TUYẾN
7(H)
Tang Mặc trước giờ nào biết thân mật là gì. Nếm lần đầu những dịu dàng xen lẫn tà khí thế này, lại là trong lúc thân thể dây dưa, còn chưa tiến vào, đã bị từng đụng chạm vụn vặt ấy dỗ dành đến thỏa mãn. Không như những lần chỉ là căn côn thịt cắm vào huyệt vị, bắn một trận tinh là xong.Mà người này — người trước mặt, cho cô cái cảm giác chưa từng có. Cảm xúc đầu tiên của việc được yêu chiều, được dẫn dụ, được người khác thực lòng muốn làm tình với mình. Chỉ là vài lần cọ cọ thân mật, vài cái liếc mắt ngả ngớn đầy dâm ý, cũng đủ làm cô như đứa trẻ ngày bé chưa từng biết thế nào là được yêu thương, giờ đây bất giác mà khát cầu.Cũng như lần đầu, dục vọng kêu gào, muốn từ nàng nhiều hơn, muốn bị nàng chơi đùa đến điên dại.Mộc Diệp yêu kiều, thong thả cởi từng nút áo trên người Tang Mặc, để lộ ra hai bờ căn vú nàng yêu thích nhất. Một tay vòng cổ cô kéo sát lại, tiếp tục cắn mút môi, đầu lưỡi luồn sâu quấn quýt. Còn bản thân nàng cũng thoát đi lớp áo, để hai bờ ngực chà xát vào nhau, mềm mại mà nóng bỏng, da thịt tê rần đến khó tả.Một tay Mộc Diệp không rảnh rỗi, trượt xuống nắn lấy đầu vú của Tang Mặc, ngón tay xoay xoay, nhéo một cái khiến cô rùng mình, một tiếng rên bất giác bật ra, khàn khàn mà vô thức.“Ưm… um…”Tang Mặc nhịn không được, giọng rên mang theo chút khàn đặc mê hoặc, một Càn Nguyên vốn cao ngạo cấm dục, lúc này lại phát ra thứ âm thanh khiêu gợi chí mạng với Thường Nhân. Nhưng rất nhanh, lý trí cô sụp đổ, bỏ mặc hết tiếng cảnh báo trong đầu, chỉ còn biết đắm chìm hưởng thụ từng đụng chạm, từng cái ma sát đến phát điên.“Ưm… ngươi… đừng nắn mạnh…” Tang Mặc mặt đỏ bừng, cố gắng mãi mới tách được khỏi nụ hôn dài. Lớp chỉ bạc còn vương trên môi, bộ dạng động tình đến ngoan ngoãn ấy làm Mộc Diệp càng thêm thích thú.“Ngươi không muốn ta chạm vào sao?” Mộc Diệp nhẹ giọng hỏi, âm thanh mang theo một tầng buồn bã rõ rệt, như thể chỉ cần một lời từ chối thôi, nàng sẽ lập tức buông tay.“Ta… ta…” Thực thích — Tang Mặc muốn nói, nhưng tự trọng cố hữu của một Càn Nguyên khiến cổ họng cô nghẹn lại. Dù dục vọng đã sớm căng như dây đàn, cũng không cho phép chính mình dễ dàng thốt ra những lời dâm loạn ấy.“Ân… ngươi thích mà.” Mộc Diệp cười khẽ, từng nụ hôn rải xuống từng phần gương mặt Tang Mặc, hôn lên mí mắt, sống mũi, rồi trượt xuống mút lấy phần xương quai xanh quyến rũ đến mê người, cố ý để lại từng dấu hôn đỏ sẫm, như đang chiếm giữ một món bảo vật mà nàng không muốn ai khác chạm vào.Căn côn thịt cứng đến khó chịu, nóng ran, khiến tiểu huyệt bên dưới cũng phải tiết càng nhiều dâm thủy để tự giải thoát.Dâm thủy nhiều đến chảy dài cả xuống đùi Tang Mặc. Mộc Diệp cúi xuống, tay quệt lấy dịch, khẽ cười, rồi đưa thẳng tới miệng cô.“Ngoan, uống đi. Rất nhanh thôi, cho ngươi vào bên trong ta.”Nàng lời nói đầy dụ hoặc Tang Mặc không nói, chỉ thè lưỡi, nuốt từng giọt một. Húp một ngụm, lại một ngụm, liếm sạch, mắt cũng mơ màng dính lấy nhau.“Ngươi uống nó, làm ta thấy thật kích thích.” Nàng khẽ cười, tiếng cười ngọt như câu lấy linh hồn cô, Mộc Diệp không tiếc đặt lên má cô từng cái hôn chụt chụt. “Bé ngoan… đến nhận thưởng.”Mộc Diệp tay đã nắm lấy căn côn thịt đang ngạnh cứng bên dưới, vuốt một cái đến dựng thẳng nó lên. Tiểu huyệt lúc này khẩn đến phát run, dịch thủy ướt nhẹp, nàng cũng không đợi lâu, banh nhẹ hai chân, ngồi xuống thẳng trên căn côn thịt ấy. Mới một lần chui vào, cả cây thịt đã bị từng lớp má hồng non mềm bên trong siết nghẹn lại, ngạch đến mức Tang Mặc nghiến chặt răng, suýt rên thành tiếng."Ngươi… ép đến… ta…" Tang Mặc cắn răng, đau đớn xen lẫn khoái cảm từng chút từng chút rót vào mạch não, mặc kệ tay phải vẫn băng xinh xắn, cô vẫn siết chặt lấy mông nàng, "Phạch" một tiếng, căn côn thịt hung hăng đâm thẳng vào trong tiểu huyệt."Aha…" Mộc Diệp bật hét, chuyện xảy ra quá nhanh để nàng chưa kịp phản ứng, nhưng khoái cảm mong mỏi lại lập tức ùa đến. Hai mắt nàng lập tức bị dục vọng nhấn chìm, ôm siết lấy bờ vai Tang Mặc. "Ngươi hư… aha… mau đụ ta…" Nàng rên rỉ, gấp gáp thúc giục người dưới thân bắt đầu vận động.“Ân… Ta… đụ chết ngươi…” Tang Mặc thở gấp, từng giọt mồ hôi nóng rẫy trượt xuống làn da bóng lưỡng, dục vọng theo từng cú thúc mà dâng đến tận óc. Một tay cô bóp chặt hai mông Mộc Diệp, sung sướng ấn mạnh côn thịt vào sâu bên trong.Mộc Diệp ôm lấy eo cô, chủ động nhấc mông, để tiểu huyệt ngập trọn căn côn thịt cương cứng, nhịp ra vào càng lúc càng mạnh, từng tiếng “Bạch! Bạch! Bạch!” vang vọng giữa căn phòng mờ tối, dịch thủy loang đầy giữa hai đùi.“Sướng… sướng quá… đụ ta mạnh lên… phải đụ ta đến sảng…” Mộc Diệp mê ly, tiếng rên vừa ngọt vừa dâm, giọng nghẹn lại giữa từng nhịp thịt va vào nhau. Tang Mặc nghe vậy, dục vọng càng dồn lên đánh bại tia lý trí cuối cùng.“Ta đụ… chết ngươi… đụ chết ngươi… ân…” Cô nghiến răng, côn thịt cứng như muốn nổ tung, từng đợt khoái cảm cuộn lên. Muốn bắn tinh, lại Tang Mặc nhịn xuống, càng dùng sức thúc thật sâu, muốn đập nát tiểu huyệt kia rồi mới bắn, lấp đầy tận cùng mà đánh dấu chủ quyền.Bạch! Bạch! Bạch!Không biết bao lâu, căn côn thịt và tiểu huyệt cứ thế giao thoa, tiếng va chạm vang rền không dứt. Tang Mặc năng lực quá ngạnh, côn thịt vẫn chưa chịu xuất, trong khi Mộc Diệp đã qua hai lần cao trào, nhưng nàng chẳng hề mệt — ngược lại còn mê luyến hơn. Nàng chính là thích cái kiểu bị đụ đến sảng, thích khoái cảm từng đợt từng đợt tràn lên như thế.Sức chịu đựng của Mộc Diệp từ trước đến nay vẫn mạnh, nàng không ngán dây dưa suốt đêm đến sáng, chỉ muốn chìm đắm trong khoái lạc, hưởng từng đợt côn thịt điên cuồng thao tới.Đầu Tang Mặc lúc này đã ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng ngực nàng, dáng vẻ như đứa nhỏ đang bú sữa mẹ, còn không quên siết lấy mông nàng mà ra sức đẩy. Mộc Diệp cười khẽ, ôm lấy suối tóc dài đen bóng của cô, ngón tay len lỏi trong từng sợi, hứng tình mà thúc giục cô mút mạch mạnh hơn, để khoái cảm tiếp tục dồn dập."Ân... sướng quá... ngươi mau làm ta sướng hơn đi... aha... aha..." Mộc Diệp càng rên rỉ, giọng mị hoặc đến muốn câu hồn, mà từng tiếng rên ấy lại như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng của Càn Nguyên. Tin tức tố cam quýt ngọt ngào, nồng đậm đến mức không khí như đặc quánh lại, chỉ càng làm cơn khát khao của chủ nhân nó dâng cao không có dấu hiệu giảm."Đừng... mút... hôn ta..." Nàng cắn răng, dùng lực kéo mặt cô ra khỏi lồng ngực, đôi môi đỏ thẫm còn vương đầy nước bọt, không kịp lau, không màng dơ bẩn. Mộc Diệp cúi xuống, lại một lần nữa phủ lên làn môi ấy tràng hôn sâu ngọt ngào đến ướt át.Nàng đưa tay Tang Mặc đặt chặt lên eo mình, thân thể mềm mại mà chủ động, tự điều chỉnh mông, ép sát căn côn thịt cứng nóng vào tận sâu, khiến cả hai dính chặt nhau, không hở nổi một khe."Ânn... ân... ân... Ta ra..." Mộc Diệp hét lớn, cả người run rẩy, cao trào ập đến khiến Tang Mặc buông môi nàng, ôm nàng càng chặt, cúi đầu tìm lấy chiếc cổ trắng ngần mà mút mạnh, liếm láp từng trận, lưu lại từng dấu hôn đỏ đậm như đánh dấu chủ quyền."Ngươi... côn thịt hảo sảng..." Mộc Diệp thở hổn hển, nói đứt quãng, côn thịt vẫn còn cắm sâu trong tiểu huyệt ngập nước, ngạnh đến khiến bụng nàng nổi từng đợt co rút. Nàng khẽ giảm nhịp, thích nhất là đối diện ánh mắt trầm mê của đối phương mỗi lần cùng mình giao hoan."Ân... ngươi tiểu huyệt cũng thế..." Tang Mặc khàn giọng, không tiếc mà khen, chính cô cũng cảm giác được — tiểu huyệt kia kẹp chặt đến nỗi dù thao lâu như vậy vẫn như lần đầu, từng đợt nuốt chặt lấy côn thịt cô, không chút lỏng lẻo, khiến người ta không muốn rút ra."Đổi tư thế đi… ngươi trên ta…" Mộc Diệp khẽ thì thầm bên tai Tang Mặc, hơi thở nóng rực, tự động nhường lại vị trí, ngoan ngoãn nằm xuống, toàn thân mềm nhũn phô bày dưới thân cô, vừa yêu diễm vừa mị hoặc, từng ánh mắt, từng đường cong đều khiến dục vọng trong Càn Nguyên bùng lên, chẳng thể nào nhịn.Ánh mắt lóe lên tia xâm chiếm, Tang Mặc lập tức đảo khách thành chủ, đè nàng xuống dưới thân, không chần chừ mà tiếp tục thúc vào."Ân… a… a… Sướng quá… Ngươi đụ ta đến sảng… mau… nhanh nữa đi…" Mộc Diệp rên rỉ không dứt, từng tiếng một câu đều câu hồn đoạt phách.Tang Mặc nhìn đôi mắt nàng lúc này ngập đầy dục vọng, trong đó phản chiếu chỉ có bóng dáng mình, lòng dâng lên một trận thoả mãn, tay cô càng siết chặt lấy hai đầu vú mềm mại, côn thịt càng ra sức ra vào, từng cú như muốn đâm xuyên tận đáy tiểu huyệt.Tiếng “Bạch! Bạch! Bạch!” vang vọng, dục tình càng dày đặc quẩn quanh hai người."Aha... aha... Ngươi hư... ngươi đụ ta không mạnh…" Mộc Diệp nửa trách nửa dụ, giọng nói khàn khàn vương đầy mị hoặc.Tang Mặc nghe thế cũng chịu không nổi, dục vọng như ngọn lửa thiêu đốt, thế nhưng cô lại cố tình giảm nhịp, thong thả mà nhấn sâu từng cú một, cảm nhận tiểu huyệt co bóp chặt lấy côn thịt mình, hưởng thụ cái ấm áp dính sát ấy.Cô cúi người, dây dưa hôn lấy môi nàng, đầu lưỡi quấn lấy nhau đến ẩm ướt, Mộc Diệp thuận thế vòng hai chân thon dài kẹp chặt lấy eo cô, để cả hai bên tiểu huyệt và côn thịt ép sát không còn kẽ hở, nhiệt độ truyền đến nhau, từng tiếng rên nhỏ vỡ ra trong cổ họng, quyện thành một mảng hoang hoải mê người.Tang Mặc bất chợt nhấc bổng Mộc Diệp lên, đổi sang tư thế mới, đưa nàng áp sát vào góc tường như muốn trả đũa, ánh mắt bừng bừng dục vọng, dường như sau bao lần bị ép, lần này quyết phải làm chủ.Môi vẫn quấn lấy nhau không rời, Tang Mặc vừa hôn, vừa đưa côn thịt thọc sâu từng nhịp, tiếng dịch thủy theo từng cú thúc chảy xuống sàn, ướt nhẹp cả hai đùi cô. Nhưng cô mặc kệ, càng thêm tham lam gia tăng tốc độ, côn thịt liên tục cày xới đến tận sâu trong huyệt vị, mạnh đến nỗi dịch thủy tràn ra từng đợt, đến khi một cú thúc mãnh liệt phá vỡ tầng sâu cuối cùng, thành công tiến thẳng vào bên trong tử cung."Aha… Ngươi… muốn… bắn trong ta?" Mộc Diệp cắn môi, hai núm đồng tiền ửng đỏ, môi dưới nhấp nhả, đôi mắt mông lung sâu thẳm, khiến Tang Mặc vừa nhìn vào đã không thoát nổi."Ân… Tưởng bắn." Tang Mặc gật đầu, giọng khàn khàn, chẳng hề che giấu dã tâm trong mắt. Cô mặc kệ người này là ai, mặc kệ thân phận nàng thế nào — đã dám trêu cô đến nước này, cô nhất định phải để nàng mang thai con mình, để dấu vết mình hằn sâu trong thân thể này.Tang Mặc cúi đầu, chôn hẳn mặt vào hõm cổ nàng, mùi hương cam quýt trộn lẫn mùi dịch thủy khiến dục vọng càng thêm bừng cháy. Ánh mắt lóe lên tia chiếm hữu thô bạo, đến cả thân phận Trung Nhân của nàng cũng bị cô đạp xuống, lúc này trong mắt cô chỉ còn lại người phụ này làm chính mình mê đắm muốn cột lại dưới thân.“Bắn… rồi lại ngạnh cho ta...” Mộc Diệp thở gấp, cười khẽ bên tai cô, bàn tay ghì chặt lấy gáy, mặc cho Tang Mặc vùi đầu vào cỗ nàng mà liếm mút đến tham lam.“Ân… lại ngạnh, đụ chết ngươi...” Tang Mặc khàn giọng, mồ hôi chảy ròng, côn thịt căng cứng đến run, rốt cuộc cũng không nhịn được. Bao quy đầu căng tràn, “phụt” một tràng tinh dịch nóng hổi phóng sâu vào trong tiểu huyệt.Chất lỏng sền sệt tràn ra theo từng nhịp co thắt, dính nhớp hai đùi. Côn thịt vẫn ngạnh, vẫn cứng như chưa đủ. Mãi đến khi bên trong tiểu huyệt đầy tràn, dịch trắng phủ kín tận đáy, Tang Mặc mới gục xuống, để mặc côn thịt vẫn cắm trong, mạch đập theo từng hơi thở hỗn loạn."Aha... Ngươi... tinh dịch... nóng quá... rát đến bên trong ta..." Mộc Diệp khẽ giận, cái môi nhỏ đỏ bừng, chúm chím hờn dỗi, càng nhìn càng chọc người. Ánh mắt kia, bộ dạng kia, như con chó nhỏ cưng nựng đòi chủ nhân để ý."Um... um..." Tang Mặc nhịn không được, cúi xuống chiếm lấy môi nàng, nuốt trọn tiếng trách yêu kia. Một tràng ân ái quấn quýt, để cô càng thêm mê mẩn cái môi mềm mại ấy, chỉ muốn cắn, muốn hôn, muốn nuốt trọn mãi mãi, để ai cũng không thể chạm vào."Hư... Ta còn muốn tiếp... không cho ngươi rút côn thịt ra." Mộc Diệp rên rỉ, giọng khàn đặc hứng tình, hai chân kẹp chặt lấy eo cô, giữ chặt côn thịt lại lần nữa cứng nóng trong cơ thể mình. Nàng cười, mắt híp lại, kéo Tang Mặc ngã lên giường, tiếp tục đòi lấy.Cả hai cứ thế quấn riết lấy nhau, tiểu huyệt siết chặt côn thịt, dính chặt đến chẳng rời. Bao nhiêu tư thế cũng thử, đến cuối cùng vẫn là Càn Nguyên chịu không nổi, bị khoái cảm dồn tới đánh gục, toàn thân run rẩy, từng đợt sướng quét sạch lý trí.Mộc Diệp sau trận hoan ái, nhẹ rút lấy côn thịt ra, để mớ tinh trùng đang đầy trong bụng chảy ào ra, từng dòng đặc nóng tràn khỏi nơi ấm áp. Nàng chẳng thèm để ý, mắt lạnh xoay người đi thẳng đến cửa hàng vật phẩm.“Mạch Mạch, ngươi chắc thứ này khiến ta không mang thai chứ?” Nàng lười nhác hỏi, ánh mắt nhàn nhã mà sâu thẳm.“Ngài cứ yên tâm,” Mạch Mạch nghiêm túc phân tích, “Thân thể ngài nếu có tinh trùng sau hoan ái sót lại cũng sẽ tự động thanh lọc hết tạp vật. Nếu sau này ngài muốn sinh con, chỉ cần dùng một viên thuốc sinh sản cao trong cửa hàng là được.”Mộc Diệp khẽ nhếch môi cười“Ta không tính sinh con.” Nàng thản nhiên nói, ánh mắt quét qua vị kia đang nằm “Ta muốn nàng — hoặc bất cứ ai ta chọn — phải mang thai con của ta.”Câu nói vừa dứt, hệ thống lập tức cứng người, ánh mắt lóe lên một tia kinh hãi.“Càn Nguyên, mang thai được không?” Mộc Diệp hỏi tiếp, giọng điệu bình thản “Có thể…” Hệ thống đành đáp.Mộc Diệp cười, nụ cười dịu dàng đến đáng sợ. Nàng tiện tay lướt qua cửa hàng, chọn lấy thứ mình muốn rồi cúi người, bàn tay thon dài siết cằm Càn Nguyên, dịu dàng đẩy viên thuốc vào trong miệng nàng ta.