(GL/18+/H VĂN) DỤC TUYẾN

9(H)



Tang Mặc tin tức tố hương cam quýt xáo động cả không khí ái muội quanh phòng.“Chỉ cần có ngươi, kể cả bị ngươi hận cũng không sao. Ít nhất khi đó, trong lòng ngươi cũng đã có ta.” Mộc Diệp buông môi cô ra, gương mặt ửng hồng, ánh mắt mê mẩn, lời nói tựa như thì thầm mà thấm vào tận xương.

“Ân… ta đúng thật hận ngươi.” Tang Mặc đáp, giọng khàn đặc vì hứng tình, côn thịt dưới thân đã sớm cứng ngạch, nhưng càng kích thích hơn chính là mấy câu nửa điên nửa si mê kia. Vì nàng thích mình, vì nàng muốn chiếm hữu mình — đến mức trong mỗi lần hoan ái, nàng đều dính sát, quấn chặt, như muốn dùng thân thể mà đóng dấu sở hữu.

Chính vì thế, Tang Mặc dù méo mó cũng bắt đầu tin, có lẽ thật sự tồn tại cái gọi là dục vọng đi kèm với yêu. Bởi cô từng nghe người ta nói, trong tình dục, một người có thể nhìn thấy đối phương yêu mình đến mức nào, khát vọng mình đến cỡ nào.

Tang Mặc biết rõ, nàng vì tư dục mà làm hại chính mình. Biết rõ tất cả đều là dối trá, là ép buộc, là chiếm đoạt. Nhưng cô lại không nhịn được có bao nhiêu vui sướng.
Cô chưa từng được ai khao khát, chưa từng có ai điên cuồng vì mình, đến mức bất chấp tất cả chỉ để giữ cô lại bên cạnh.

Tang Mặc chính là thích cái loại yêu méo mó đó — thích cái cảm giác bị người ta muốn đến phát điên, thích cái kiểu bị giữ chặt đến ngột ngạt. Trong cái lệch lạc đó, cô mới thấy an toàn, mới biết được người kia có thật sự yêu mình hay không.

Hai chiếc răng nanh sắc bén ẩn sau môi, dưới cơn hưng phấn và dục vọng chồng chất, khẽ lộ ra rồi nhấn sâu vào làn da trắng ngần trên cổ nàng. Lực cắn không nhẹ, mang theo ý đồ muốn đánh dấu thật sâu, muốn để lại vết tích thuộc về mình. Dẫu biết rõ thân thể nàng là Trung nhân, không thể đánh dấu, nhưng trong khoảnh khắc vị ngọt và hương thơm hoa nhài dìu dịu len vào khoang miệng, Tang Mặc chỉ muốn điên cuồng mà cắn sâu hơn nữa.

Mùi hoa nhài quyện với tin tức tố của chính mình, hòa quyện, tràn lan trong không khí ám muội, từng đợt từng đợt dồn vào khoang mũi, làm thần kinh Tang Mặc căng chặt rồi như chùng xuống. Bao nhiêu căng thẳng, áp lực và dục vọng bị kìm nén lâu ngày theo mùi thơm ấy mà được xoa dịu.

Tơ máu đỏ ngầu trong mắt dần phai nhạt, đôi đồng tử sáng lên như bị mê hoặc. Nhưng lòng tham thì không có điểm dừng. Tang Mặc tham lam ngấu nghiến từng tấc da thịt, hận không thể cắn nát, nuốt trọn nàng vào bụng, khảm sâu dấu vết của mình lên từng nơi nàng chạm đến.

Thứ khoái cảm đó, là cơn điên dịu ngọt, là sự mê muội kéo dài, để cô không còn biết đâu là lý trí, đâu là dục vọng. Trong thoáng chốc, Tang Mặc biết mình không còn muốn thả người này ra nữa — dù là ở dưới bất kỳ thân phận nào.

“Ân… Tang Mặc…”
Giữa cơn đau nhói lan từ cổ xuống vai, Mộc Diệp vẫn nhịn xuống, chẳng những không tránh mà còn dịu dàng ôm lấy đầu cô, ngón tay len vào tóc, từng nhịp vỗ về, yêu chiều đến mức khiến người ta nghẹn họng. Nàng mặc cho Tang Mặc cấu xé, như một loại dung túng đến điên dại.

Lần đầu tiên nghe cái tên mình bật ra từ môi nàng — không phải trong dục vọng mơ hồ, mà là trong một khoảnh khắc dịu dàng xen lẫn đau đớn — Tang Mặc đến cả lý trí mù mịt cũng phải tiếc nuối mà buông tha. Ánh mắt cô, vẫn là cái u ám quen thuộc ấy, phủ kín một tầng lạnh lẽo, nhưng bàn tay lại lưu luyến nơi dấu răng mình để lại trên làn da trắng mịn kia.

“Nên ngươi phải ở đây…” Tang Mặc cúi đầu, hơi thở nóng hầm hập phả vào da thịt mềm mại, ánh mắt quét qua gương mặt người kia, ánh nhìn sắc lẻm như lưỡi dao, “vĩnh viễn bồi ta mà trả món nợ này.”

Lời nói mềm như rót mật nhưng lại mang một loại đe dọa khiến sống lưng run rẩy. Thế nhưng Mộc Diệp chỉ nhắm mắt cười, đôi mắt đượm đầy ấm áp như thể ôm trọn cả bóng tối trong lòng Tang Mặc. Một câu “Được” nhẹ nhàng như gió thoảng mà nặng tựa ngàn cân.

Chiếc mũi xinh xắn cọ nhẹ lấy đầu mũi cô, tiếng cười khanh khách vang lên khe khẽ, tràn đầy vui vẻ, như thể cái cảnh bị đe dọa này chính là điều nàng khao khát.

Mộc Diệp chẳng cần đòi hỏi dạo đầu, trực tiếp cúi xuống hôn lấy môi Tang Mặc, đầu lưỡi liếm láp dây dưa chẳng chút kiêng nể. Tay nàng đã trượt xuống, kéo quần cô ra, nắm lấy côn thịt đang cứng đến căng tức mà không buồn do dự, một lần cắm sâu vào trong huyệt đạo mềm ướt kia.

“Phạch.”

Tiếng va chạm trần trụi vang lên trong căn phòng nhỏ. Dư âm đêm qua chưa tan, bên trong tiểu huyệt vẫn là dễ dàng nuốt trọn lấy Tang Mặc, khít khao đến mức côn thịt bị kẹp chặt mà co giật liên hồi. Cả hai vừa mới tách nhau chẳng bao lâu đã lại quấn vào như thể chẳng thể sống thiếu đối phương.

Tang Mặc cắn răng rên nhẹ, không ngờ nàng lại tới nhanh như vậy, khoái cảm từng đợt như sóng dữ ập đến, khiến cô quên cả việc phải kháng cự hay từ chối. Chỉ còn biết để mặc Mộc Diệp ở trên mình, hai đôi môi vẫn quấn lấy nhau, quần áo bị kéo xuống, từng mảnh từng mảnh rơi vương vãi.

Hai cơ thể trắng nõn quấn chặt, dính lấy nhau trong hơi thở nặng nề. Bên trong không khí mờ ám, tin tức tố từ Tang Mặc không ngừng lan tỏa, trộn vào hương hoa nhài dịu nhẹ trên người Mộc Diệp, ngọt đến phát nghiện.
“Ưm… ưm…”
Tiếng rên quen thuộc của Mộc Diệp vang lên, trong âm sắc ngập đầy nhung nhớ. Nàng ngồi hẳn lên người Tang Mặc, ôm chặt lấy đầu cô áp vào khuôn ngực mình, mái tóc rũ xuống như tấm màn che, càng khiến không khí càng thêm u tối, ám muội.

Cơ thể Mộc Diệp cử động kịch liệt, từng cú nhấp mông uyển chuyển mà dâm đãng đến mức tự tiểu huyệt co rút, chủ động thọc tới thọc lui côn thịt cứng ngạnh bên trong, phát ra thứ âm thanh nhầy nhụa ám muội khiến người nghe cũng phải ngứa ngáy.

Tang Mặc từ đầu đến cuối đều thích nàng như thế — chủ động, hoang dại, chẳng thèm giả bộ ngoan ngoãn. Cô phấn khích ôm chặt lấy bờ eo thon mềm, cúi đầu ngậm lấy đầu vú hồng hồng mà mút lấy mút để, đầu lưỡi quấn quanh, cắn nhẹ rồi lại day mút đến nghiện. Mùi thơm nhàn nhạt từ người Mộc Diệp lẫn hương tin tức tố trộn lẫn trong không khí, khiến khoái cảm dưới thân càng thêm dữ dội.

Bên dưới, mỗi lần tiểu huyệt co lại siết chặt lấy côn thịt đều khiến Tang Mặc run lên một trận, khoái cảm đan xen kích thích làm cô như mất đi hết cả lý trí, chỉ còn biết ôm chặt lấy Mộc Diệp mà để nàng muốn làm gì thì làm.

Tư thế quen thuộc rốt cuộc không kéo nổi cao trào, côn thịt vừa to vừa dài đâm vào trong, đã nghiện đến nỗi chỉ muốn dính chặt mà lại khiến Mộc Diệp buồn bực vì chưa thỏa mãn. Nàng thở dốc, ánh mắt ngập tràn dục vọng, kéo Tang Mặc đổi tư thế.

Hai người nằm nghiêng đối diện, côn thịt vẫn bị tiểu huyệt siết chặt không buông, như thể nơi đó vốn sinh ra để nuốt lấy nó, tham lam đến không muốn rời.

“Ngươi… đến mau… đụ mạnh ta.”
Giọng nói dâm dục khàn đặc, đầy sai khiến và nũng nịu, lọt vào tai Tang Mặc lại như lửa đổ thêm dầu.

Cô nhếch môi, nắm lấy một bên chân nàng vắt lên eo, hai tay trượt xuống mông nhấc cao. “Phạch”—côn thịt cứng ngạnh lập tức đâm sâu vào tận gốc, khiến Mộc Diệp bật ra một tiếng rên dài. Môi lưỡi theo dịp lại quấn lấy nhau, ẩm ướt, dây dưa đến loạn.

Tang Mặc bên dưới dùng sức không ngừng, mỗi cú thúc đều mang theo ác ý, chọc thẳng đến chỗ sâu nhất trong huyệt động, từng đợt côn thịt thọc vào thọc ra, tiếng nước dâm đãng vang vọng.

Đến khi đầu khấc hung hãn đâm thẳng vào điểm sâu trong tử cung, Mộc Diệp cả người run lên, một trận khoái cảm cuồng loạn dâng trào, sung sướng đến khó thở. “Ân… ân… thích… ta thích ngươi đụ mạnh như thế…”
Nàng ghì chặt lấy Tang Mặc, miệng không ngừng rên rỉ, thân thể mềm nhũn lại không buông tha côn thịt trong huyệt, tựa như muốn nó mãi nằm trong mình.

Tay cũng không chịu rảnh rỗi, cùng lúc xoa nắn lấy đầu vú mềm mại, không để chúng phải cô đơn. Miệng thì chẳng quên liếm mút nhĩ tai, đầu lưỡi ướt át lướt qua từng tấc da thịt, khiến Tang Mặc cả người run rẩy, rên khẽ một tiếng, mà côn thịt bên dưới lại càng thêm điên cuồng thọc vào, từng cú thúc đều mạnh mẽ dày vò, vậy mà tràng kịch liệt ấy vẫn chưa đủ để thỏa mãn cả hai.

Vẫn là tư thế nằm ngang đó, Tang Mặc siết chặt lấy Mộc Diệp trong lòng, một tay ghì ngang eo, một tay bóp lấy đầu vú đã sưng đỏ. Mặt vùi vào hõm cổ nàng, tham lam hít lấy hương thơm hòa cùng mùi tin tức tố dâm loạn. Bên dưới, côn thịt không ngừng thúc sâu, bị tiểu huyệt mềm ướt siết chặt, mỗi lần rút ra thọc vào đều vang lên tiếng nước dâm mỹ đến nghiện người.

Trong đó, nó được ôm trọn đến ấm nóng, bị lớp thịt mềm mại bao bọc đến sảng khoái, khiến chủ nhân càng thêm tham lam thúc sâu, hận không thể cùng hòa thành một thể, dính chặt không rời.

“Ân… Ưm… ta… ta ra…” Mộc Diệp rên khẽ, thân thể co rút, cao trào tràn đến ào ạt. Một trận dâm thủy ào ra, tràn đầy lấy quy đầu đang ngạnh cứng bên trong, bao bọc đến ấm nóng ướt át. Côn thịt bị ngập dâm thủy càng thêm cứng lớn, tham lam càn quét tàn dư trong tiểu huyệt mềm mịn.

Tay nàng mò xuống, tham lam hứng lấy dâm thủy của chính mình, nhấc lên trước miệng Tang Mặc. Cô vốn đã quen mùi vị dâm dục ngọt ngào đó, không do dự há miệng nuốt trọn, đầu lưỡi liếm sạch đến ngón tay nàng, dâm thủy tan trong khoang miệng ngọt ngào lại nồng nặc dục vọng.

Côn thịt bên dưới như sắp nhịn không nổi mà phun trào, Mộc Diệp lần nữa đổi tư thế, xoay người nằm sấp, mái tóc dài xõa dưới tấm lưng trắng nõn. Tang Mặc ở phía trên, ánh mắt dán chặt lấy làn da trơn mịn đầy quyến rũ, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ nàng.

Hai răng nanh bén nhọn khẽ lộ, không chút kiêng kỵ mà cắm xuống ở cổ, một lần nữa liếm mút lấy mùi hương hoa nhài dìu dịu. Tin tức tố hương cam quýt trong cơ thể Tang Mặc như bị dẫn dụ, nhanh chóng trào dâng, hòa quyện cùng hương hoa nhài mê người kia, lan khắp không khí, dục vọng quấn riết lấy nhau, càng đẩy hai người vào vũng lầy hoan ái.

Côn thịt ở tư thế này càng dễ chọc thẳng vào sâu bên trong, mỗi lần đâm vào như muốn phá nát lấy tiểu huyệt. Không đến một khe thở, nó đã nằm trọn sâu bên trong, rồi lại mạnh mẽ rút ra, đút vào không ngơi nghỉ, từng nhịp từng nhịp càng lúc càng sâu.

“Bạch! Bạch! Bạch!” — tiếng hai trứng dài va đập vào da thịt vang lên rõ rệt, nghe thôi cũng đủ biết bao nhiêu sức lực, bao nhiêu dã tính đang phát tiết.

“Ân… ngươi… mạnh nữa… ta… muốn mạnh hơn…” Mộc Diệp rên rỉ, chẳng màng xấu hổ, tay níu lấy đầu Tang Mặc kéo lại, cưỡng hôn đến kịch liệt, đầu lưỡi quấn riết không buông. Một tay khác túm lấy tóc cô, giật mạnh, như muốn bức cô càng thêm phát cuồng.

“Ta đụ ngươi mạnh đến khóc mới thôi…” Tang Mặc tàn nhẫn rít bên tai, cắn nhẹ một cái, rồi lại buông ra hôn ngấu nghiến, bàn tay siết chặt lấy mông nàng, bên dưới càng thêm hung bạo, côn thịt thọc vào thọc ra điên cuồng.

“Bạch! Bạch! Bạch!” — tiếng va chạm dâm loạn vang vọng trong căn phòng, dục vọng lấp đầy đến mức không khí cũng nóng rực, cả hai như đang quấn lấy nhau muốn nuốt trọn, muốn hòa tan, chỉ còn bản năng bản ngã chiếm hữu và thỏa mãn.

Côn thịt lúc này nhịn không nổi nữa, vừa ngạnh vừa căng, chỉ chực muốn bắn. Mộc Diệp như cũng biết, bất ngờ từ dưới đỗi vị trí với cô, nàng một dạng cưỡi lên côn thịt, mông nâng hạ điên cuồng, nuốt trọn từng tấc thô to rồi lại nhấp, lại ưỡn, đến nhìn bờ mông trắng nõn kia nuốt nuốt nhả nhả lấy côn thịt thôi cũng đủ làm Tang Mặc muốn phát điên.

"A... A... sướng quá... côn to... thích... sướng..." Mộc Diệp mê ly rên rỉ, đôi mắt lờ đờ dâm dục, cảm nhận phía dưới căng phồng, sắp cao trào, mà côn thịt bên trong cũng chịu không nổi, từng nhịp co rút chuẩn bị bắn.

"Ngươi... đến... cùng ta ra..." Mộc Diệp kéo Tang Mặc ngồi dậy, hai người mặt đối mặt, côn thịt vẫn bị tiểu huyệt nuốt đến khít chặt. Nàng ngồi cưỡi trên người cô, mông điên cuồng nhấp tới nhấp lui, âm thanh dâm loạn vang vọng khắp phòng.

"Aha... aha..." tiếng rên đứt quãng, run rẩy theo từng đợt sóng khoái cảm dồn dập. Tang Mặc mông lung, ánh mắt dâm tà chưa triệt tỉnh, lý trí nát bét dưới khoái cảm triền miên. Côn thịt ngạnh đến sắp nổ tung.

"Ta muốn bắn trong ngươi... làm ngươi mau mang nhãi con cho ta… ân..." Tang Mặc thì thào sát bên tai nàng, bàn tay siết chặt lấy mông, ép chặt tiểu huyệt dán sát vào côn thịt, rồi hung hãn đưa đẩy, côn thịt thọc sâu chạm đến tử cung, va chạm liên tục đến kịch liệt.

Vừa môi lưỡi triền miên, vừa mạnh mẽ cắm vào rút ra, khiến Mộc Diệp chỉ còn biết ôm lấy đầu cô, miệng không ngừng rên rỉ:

"Ân… ta… ta ra… ra rồi…" Mộc Diệp vặn người, cao trào đến, toàn thân run rẩy, dâm thủy ào ào trào ra thấm ướt.

"Aha… aha… ta bắn…" Tang Mặc ôm lấy eo nàng, côn thịt thọc một phát thật sâu vào tử cung, rồi từng đợt từng đợt tinh trùng đặc sánh phun mạnh vào bên trong "Phụt! Phụt! Phụt!", dòng đặc nóng tràn vào, vang vọng đến tận óc.

Bao nhiêu tinh trùng bắn dồn dập, đến tận phút cuối mới ngưng, tử cung bị bơm đầy, tràn cả ra ngoài, tinh trùng hòa với dâm thủy, chảy ướt đẫm hai đùi Càn Nguyên, nghe thôi cũng biết dâm đến cỡ nào.

"Sướng á... Ta thật thích…" Mộc Diệp rên khẽ, vòng tay siết chặt cổ cô, bên dưới tiểu huyệt vẫn chưa có ý định buông tha côn thịt, co khít lại, giữ chặt trong mình như sợ nó rời đi mất.

"Ân… ta cũng." Tang Mặc khoái cảm qua đi, cả người chìm trong cơn an ủi dịu dàng, tinh thần mềm nhũn như nước. Tay hư hỏng mò xuống bóp lấy bờ mông tròn đầy, vừa bóp vừa vuốt.

"Người… cái này là dâm tặc…" Mộc Diệp bật cười, đầu ngón tay ấn ấn vào cái mũi nhỏ xinh của cô, ánh mắt vừa mắng vừa yêu.

"Ân." Tang Mặc cũng bật cười, đôi mắt híp lại, vẻ mặt đầy thân thiện mà cũng chẳng kém phần xao động, cái kiểu cười khiến người khác vừa muốn cắn vừa muốn ôm mà giữ riêng.

"Ngươi cười đến đẹp…" Mộc Diệp không nhịn được thốt lên, vẫn ngồi trên người cô, hai người ôm lấy nhau, đối diện mặt đối mặt, tim nàng đập từng nhịp hỗn loạn, ánh mắt dính chặt vào nụ cười kia như kẻ nghiện.

"Ta vốn đẹp." Tang Mặc chẳng biết ngượng, bổ ngay một câu vô sỉ, làm Mộc Diệp tức đến muốn mắng mà lại nghẹn, bởi cô nói đúng, người này thật sự đẹp — một loại đẹp đến quyến rũ tà khí

"Ân, ngươi đẹp nhất." Mộc Diệp nói, khóe môi cong cong, hai lúm đồng tiền bên má hiện ra, đẹp đến yêu nghiệt. Sau hoan ái mà vẫn có thể khiến người khác nhìn đến thất thần, một dạng mị hoặc bẩm sinh, làm người vừa muốn cắn vừa muốn giữ riêng.

Tang Mặc ngắm nàng, ánh mắt ngập tràn dục vọng chưa dứt, lại xen vào đó vài tia si mê khó chịu.

"Ngươi… đẹp." Tang Mặc rặn ra hai chữ, sau đó cứng họng, không nói thêm được lời nào. Thứ tình cảm quấn lấy cổ họng, vừa ngông nghênh vừa lúng túng. Mộc Diệp nghe thế càng vui vẻ, cúi người cọ cọ cái mũi nhỏ vào chóp mũi cô, ngón tay nhẹ vuốt gò má rồi ôm lấy đầu cô vùi vào lòng.

"Ta thích ngươi nói vậy." Nàng cười khanh khách, thanh âm mềm mại mà dính dấp, như dính vào tận xương tủy người nghe.

Tang Mặc không đáp, chỉ siết eo nàng chặt thêm, côn thịt bên dưới vẫn còn ngoan ngoãn nằm trong tiểu huyệt mềm ấm, chẳng chịu rời.

Hương hoa nhài thoang thoảng lan tỏa trong không khí, Tang Mặc cảm thấy tâm tình dịu dàng, như được xoa dịu tận sâu thẳm bên trong. Cô nhẹ nhàng ôm lấy Mộc Diệp, để cho đối phương thoải mái tựa vào mình

“Ngươi không phải Lăng Tiện, vậy ngươi có tên không?” Lăng Tiện ôm lấy eo nàng, giờ đây cô thực sự tin nàng không phải Lăng Tiện, bởi nàng sở hữu tin tức tố, còn rất đặc biệt.

"Ta chưa có tên…” Nàng buồn bã đáp, nếu nhìn kỹ Tang Mặc có thể thấy nàng như muốn chìm xuống trong nỗi buồn.

“Ngươi thật sự không có tên? Lăng Tiện gọi ngươi là gì?” Là thực thể sinh ra từ Lăng Tiện, Tang Mặc không hề nghi ngờ. Ở nơi đây, mê tín vẫn còn thịnh hành, những điều khó giải thích như thế này được giải thích bằng tâm linh là cách ngụy trang tốt nhất mà Mộc Diệp lựa chọn, cũng để có thể lý giải những sự kiện khác mà không phải lo nghĩ nhiều.

Nàng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, giọng khẽ: “Nàng nói nàng, ta nói ta, không có tên.”

“Vậy ta gọi ngươi thế nào?” Tang Mặc nhíu mày, ánh mắt đầy khinh bỉ, không ngờ Trung Nhân lại ngu ngốc đến vậy.

Cô nhìn nàng kỹ hơn, từ lần hoan ái trước, cô đã nhận ra trong nàng có thứ tin tức tố đặc biệt. Tang Mặc tự nhận mình là người đứng trên, biết rõ nàng không phải là một Trung Nhân thấp kém bình thường

“Ngươi không đặt tên cho ta sao?” Mộc Diệp rũ người xuống, đôi môi mấp máy hé lộ vẻ thất vọng rất nhẹ.

“Ân, sao ta phải đặt cho ngươi?” Tang Mặc nhếch mày, giọng vừa hỏi vừa thử thách.

“Này... Ta là người của ngươi mà.” Nàng nói, giọng ngày càng nhỏ dần, mặt thoáng hiện vẻ thẹn thùng, không dám nhìn thẳng.

Đứng trước vẻ e lệ đó, bề ngoài Tang Mặc vẫn giữ nét bình tĩnh lạnh lùng, nhưng trong lòng lại khó tin. Nàng thật quái dị, vừa đầy ham muốn lại khiến cô kiêu ngạo đến mức thích thú khi nàng tự nguyện trao thân

“Ngươi lại như thế nào là người của ta?” Tang Mặc cười, trong nụ cười có vài phần khinh miệt.

“Ngươi chẳng phải muốn ta bồi người sao? Còn vì ngươi mang bảo bảo,” Mộc Diệp mông lung, ánh mắt xa xăm, thật ra nàng cũng không rõ ý cô. Hoan ái rồi, lại còn muốn mang thai, tại sao nàng chưa phải người của cô?

“Ân là muốn trả thù ngươi, không cần nói ngươi là của ta,” Tang Mặc lười biếng đáp lại.

“Ngươi… ngươi… hư.” Mộc Diệp hai mắt bỗng dưng ươn ướt, nước lệ chứa đầy, vẻ ủy khuất đến đau lòng, môi cắn chặt cố nén tiếng nấc.

Tang Mặc lần đầu gặp tình huống này, không ngờ lời nói của mình lại khiến nàng khóc đến vậy. Cô vốn không nghĩ sâu đến thế, chỉ chưa thật sự tin rằng nàng thích mình thật lòng. Nếu thích, sao những chuyện đã xảy ra, nàng lại dùng cách này để đối xử với cô — như thể đang bù đắp cho một hành động sai lầm. Tang Mặc không thích cảm giác ấy, nhưng lại muốn hưởng thụ cảm giác được yêu thương, được ai đó thật sự dành tình cảm cho mình.

Không phải nói thích ta sao? Vậy thì phải trao hết cho ta, ngoan ngoãn bước vào chiếc lồng ta giăng sẵn, ở bên cạnh ta.

Tang Mặc nhìn nàng, mặt lạnh dần, ánh mắt đầy sắc lạnh vì không chịu được cảnh nàng khóc trước mặt mình. Mộc Diệp vội lấy tay lau nước mắt, gắng gượng ngăn cơn nghẹn ngào, rồi bất ngờ thơm lên má cô.

“Ta thật thích ngươi. Ngươi không thích ta, ta sẽ không ép ngươi. Chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi như thế này, bồi ngươi, rồi cùng nhau sinh bảo bảo… là ta mãn nguyện” Mộc Diệp nói, giọng nhẹ mà rõ, như nói ra lý tưởng đời mình. Nàng cười rộ lên, nụ cười không phải mộng tưởng mà như một hiện thực được chạm tay tới.

Tang Mặc trầm mặc.

Cô không biết nàng là đang thật lòng hay giả ngu trước mặt cô, cố ý tạo vẻ nhu thuận để lấy lòng. Nếu không phải muốn giữ cô bên người, tại sao lại dễ dàng để tiện nhân kia động vào mình? Được thôi — Tang Mặc cũng muốn xem nàng sẽ nhẫn đến khi nào, sẽ chịu đựng bao lâu mà không lộ ra bộ mặt thật, không sinh tâm chiếm hữu với cô.

Đôi mắt cô lấp lóe, đầy ý vị.

Cô muốn nhìn thấy nàng đau khổ vì mình, càng tỏ ra thâm tình, càng giả vờ kiên nhẫn, Tang Mặc càng phải khiến nàng tự tay xé nát cái mặt nạ đó. Cô không tin vào cái gọi là tình yêu nàng dành cho mình.

Nhưng mà… cũng tốt thôi.

Cô thật sự cần nàng sinh cho mình một đứa con. Tin tức tố trên người nàng đặc biệt đến mức Tang Mặc dám chắc — so với đám Trung Nhân kia, nàng mới là người có thể sinh ra một đứa bé ưu tú cho cô.

“Ân.” Tang Mặc hờ hững đáp, vậy mà côn thịt dưới thân đã sớm ngạnh cứng bên trong tiểu huyệt, nơi ấy vẫn ngoan ngoãn quấn chặt lấy, như muốn nghe lệnh chủ nhân mà tiếp tục giao phối, gieo mầm giống.

Mộc Diệp cảm nhận được thứ nóng rực kia cứng đến muốn phá huyệt, nàng không những không né tránh, ngược lại còn nhẹ nhàng động mông, chủ động dụ dỗ. Đôi mắt trong veo mà chứa đầy nhiệt tình si mê, nàng tình nguyện, thậm chí vui vẻ mà để Tang Mặc tiếp tục chiếm hữu thân thể mình, dùng hoan ái để chứng minh tình cảm.

Vì yêu, nàng không tiếc hiến dâng tất cả — chỉ cần là của Tang Mặc.

_______________________________

( *・ω・)ノ hi~~~~~~

Chương trước Chương tiếp
Loading...