(GL/18+/H VĂN) DỤC TUYẾN
6 (H)
“Ngươi tính nhìn ta đến bao giờ?” Mộc Diệp lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt hững hờ mà thẳng vào đôi đồng tử đang lộ rõ dục niệm của Tang Mặc.Trong mắt cô ta, chẳng có nổi chút trong sạch nào. Đầy rẫy tạp chất, dục vọng trần trụi, chẳng buồn che giấu.Mộc Diệp khẽ nhếch môi, cười như không cười. Nàng vốn đã quen kiểu ánh mắt thế này, đã từng gặp không ít. Có người e dè giấu đi, có kẻ phô bày trắng trợn.Người khác có thể nhìn ra bản chất qua ánh mắt, còn nàng thì không. Thứ nàng nhận ra, chỉ là đồng loại.Những kẻ cùng kiểu lệch lạc, biến thái, lại hay bị hút về nhau một cách kỳ lạ.Tang Mặc vẫn dửng dưng như thể câu nói đó chẳng liên quan đến mình, mắt không trốn tránh, đối diện thẳng, khoé môi cong cong châm chọc:
“Ngươi nói ta?”Giọng khàn nhẹ, chẳng phải hỏi, mà là khiêu khích.Mộc Diệp chẳng thèm dây vào. Nàng nhướng mày, lười nhác xoay người
“Nói nhầm, coi như ta lảm nhảm với không khí.”Vừa đặt tay lên cửa, sau lưng đã có bóng người áp sát.Mộc Diệp nhếch môi, chẳng thèm quay lại, chỉ liếc mắt hờ hững:
“Ngươi muốn thế nào?”Giọng nàng không lạnh không nóng.“Đây là phòng ta.” Tang Mặc đứng đó, mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại u ám lạ thường. Dù sao cũng là thật, căn phòng này vốn của cô.“Thì sao?” Mộc Diệp nhướng mày, nửa cười nửa giễu. “Cả cái nhà này có mỗi một gian ngủ. Chẳng lẽ ngươi định ngủ chung với ta?”Giọng điệu lười biếng, mang theo vài phần ghét bỏ. Nàng biết thừa Càn Nguyên đời nào chịu cùng cô ngủ chung một phòng, giờ Tang Mặc lại chơi cái kiểu đuổi người, đúng là buồn cười.“Ngươi ra ngoài. Ta ngủ ở đây.” Tang Mặc nhấc cánh tay còn lành chỉ ra ngoài, dáng điệu ngang ngược không chút nể mặt.Mộc Diệp dừng một nhịp, mắt đối mắt với Tang Mặc, nhìn cô muốn giở trò gì để ép mình ra khỏi phòng.“Ngươi ngủ cũng được thôi.” Nàng thản nhiên, chìa tay ra trước mặt cô. “Cùng lắm trả ta tiền phòng.”“Ngươi nói cái gì?”Ánh mắt kia lạnh hẳn đi, gương mặt xinh đẹp thoáng nhăn lại. Rõ là nàng đang trắng trợn đòi tiền cô.Mộc Diệp vẫn ung dung, chẳng thèm sợ khí thế hằm hằm của đối phương.
“Ta nói, muốn ta đi thì trả tiền.” Nàng chỉ cười nhạt. “Cái phòng này là tiền ta bỏ ra tu sửa, đồ vật cũng là tiền ta mua. Muốn đuổi, hoàn đủ số đó.”Tang Mặc bật cười lạnh, từng bước áp sát, bóng người cao lớn phủ xuống, đôi mắt xám lạnh soi thẳng vào nàng.“Ta là người bỏ tiền mua ngươi về.” Tang Mặc nói, từng câu từng chữ như nghiến vào tai. “Số tiền ngươi sửa cái phòng này… mới bằng một nửa số tiền ta bỏ mua ngươi.”" Nói, ngươi là mua ta bao nhiêu tiền?" Nàng trừng mắt, không kiên nhẫn nóiTang Mặc khẽ nhíu mày, giọng trầm đều không chút dao động:
“Hai mươi lượng bạc.”“Ta sửa đến ba mươi lượng, ngươi thiếu ta mười lượng. Tính trả tiền mặt hay ký sổ nợ?”Mộc Diệp thản nhiên đáp, tay đặt xấp giấy tờ trước mặt Tang Mặc, từng trang liệt kê chi li rõ từng đồng phí sửa nhà, từng món đồ nàng mua, rõ mồn một không sót xu nào.Tang Mặc sững người, ánh mắt quét qua xấp giấy tờ, sắc mặt trầm xuống. Từ bao giờ… từ bao giờ nàng biết chữ? Lại còn tiền… đống bạc đó nàng móc ở đâu ra? Chẳng lẽ…Ý nghĩ đó vừa lướt qua khiến Tang Mặc lạnh sống lưng. Có thứ bí mật mà cô tuyệt đối không muốn để ai đụng đến. Vào lúc này, nỗi sợ bị bóc trần như cái gai nhọn đâm vào lòng bàn tay, đau điếng.Không kiềm được nữa, cô bạo phát, nhào tới túm chặt hai vai Mộc Diệp, siết đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Hơi thở nóng rát phả sát mặt nàng, mang theo mùi máu và dục vọng u uất đến ngột ngạt.“Ngươi… đào đâu ra tiền?! Ngươi… mẹ kiếp… sao lại biết chữ hả?!” Tang Mặc gằn giọng, giọng nói như dã thú bị thương, từng chữ nện xuống, mặt mày vặn vẹo đến dữ tợn.“Ta á?” Mộc Diệp bật cười khẽ, mỗi lần nhìn bộ dạng Tang Mặc phát điên thế này, trong lòng nàng lại dâng lên một trận khoái ý vặn vẹo. Thứ cảm giác muốn đùa giỡn, muốn kéo nhau vào tình ái đầy trào phúng.Nàng dễ dàng thoát khỏi cái siết của cô, để Tang Mặc chỉ biết nghiến răng trừng mắt, bất lực mà tức tối. Mộc Diệp càng được đà, nhếch môi, bước sát lại, một tay ép cô dán sát vào tường, như dã thú đi săn nắm chặt mồi trong tay.“Đến thỏa mãn ta… ta lại nói cho ngươi.” Mộc Diệp cúi đầu thì thầm bên tai, môi khẽ lướt qua vành tai cô, giọng mang theo đầy dục vọng và yêu mị, ngữ điệu như khói như sương, mập mờTang Mặc khẽ rùng mình, hàm răng nanh siết chặt, dục hỏa bị khiêu khích đến muốn phát điên.Lời vừa dứt, Mộc Diệp đã không cho cô cơ hội phản ứng, trực tiếp cúi xuống, ngậm lấy môi Tang Mặc. Hai cánh môi chạm nhau, sờ sờ, cạ cạ, phút chốc liền hóa thành tràng dây dưa kịch liệt.Mộc Diệp xưa nay kỹ thuật hôn luôn là nhất, đầu lưỡi linh hoạt, vừa quấn vừa dụ, từng chút từng chút quấn đến đối phương trầm mê, đến mức Tang Mặc còn chưa kịp thở đã bị nàng giữ chặt gáy, môi lưỡi càng thêm điên cuồng dây dưa.Nàng thì vẫn thong dong giữ được hơi thở, khéo léo ép cô rơi vào trạng thái mơ hồ, khiến đầu óc Tang Mặc như bị nụ hôn ấy hút hết ý thức.Đến khi cảm thấy vừa đủ, Mộc Diệp mới khẽ buông lỏng, đầu lưỡi cố tình liếm nhẹ môi cô một cái, kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh dưới ánh nến lập lòe.Tang Mặc hai mắt mông lung, đáy mắt còn đọng lại chút mờ mịt lẫn hoảng hốt, tựa như vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc vừa rồi là chuyện gì."Ngươi là hứng đi." Mộc Diệp cười thấp, đầu ngón tay lướt xuống đũng quần cô, dễ dàng chạm vào vật cứng đã sớm bị khiêu khích đến ngạnh thẳng."Ân..." Ma xui quỷ khiến thế nào, Tang Mặc lại bật ra một tiếng đáp, chính mình còn không nhận ra.Mộc Diệp mắt sáng lên, tựa như vừa nhặt được thứ thú vị, ghé sát bên tai, tiếng cười yêu mị mang theo dụ hoặc. "Bé ngoan."Dứt câu, nàng liền không khách khí, đứng lọt giữa hai chân Tang Mặc, thản nhiên kéo quần mình xuống, tay kia thuận thế kéo luôn quần đối phương.Hai người lúc này đã để lộ phần dưới, tiểu huyệt cùng căn côn thịt đối mặt, chỉ hận không thể lập tức va chạm vào nhau mà cắn xé.Mộc Diệp vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lướt qua hạ thân phóng thích của đối phương mà không hề tỏ vẻ nôn nóng. Nàng biết rõ, thứ kia sớm muộn cũng sẽ ngoan ngoãn vào trong mình. Tang Mặc lại chưa từng trải qua loại chuyện này, toàn thân như bị thiêu đốt, máu nóng cuộn trào không ngừng, đến mức mùi tin tức tố cam quýt đặc trưng cũng bị kích thích mà tràn đầy trong không khí.Lý trí sớm đã lung lay, bản năng dục vọng điều khiển cơ thể, cô mê mang đến mức chỉ muốn lao đến người trước mặt, đè nàng dưới thân mà hung hăng giải tỏa.Cổ họng nghẹn lại, đau đớn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Lần đầu tiên trong đời, Tang Mặc cảm nhận rõ rệt cái thứ xúc cảm kì lạ này — dục vọng bản năng đến mất khống chế.Trong đầu nàng hiện lên cái cảnh tự tay túm lấy người đối diện, ép Mộc Diệp ngã xuống giường, hai tay ghì chặt lấy eo, mạnh mẽ thúc vào, từng nhát từng nhát đâm sâu vào trong huyệt vị ấm nóng kia, đút cho đến tận cùng, thao đến mức tiếng nước dâm thủy tràn ra dồn dập, ép đối phương phải cong lưng mà rên rỉ.Đáng sợ hơn cả — trong ý nghĩ đó, nàng còn muốn bắn hết tinh vào sâu bên trong, phải để cho thứ tinh dịch nóng hổi ấy bắn đến tận tử cung của Mộc Diệp mới hả dạ.Ý nghĩ đầy dâm dục và méo mó, đến mức Tang Mặc giật mình. Trước giờ nàng chưa từng có suy nghĩ ấy với bất cứ Trung Nhân nào. Nàng luôn ghê tởm chuyện làm cho Trung Nhân mang thai con của mình. Ghét đến tận xương tủy cái viễn cảnh có một đứa nhỏ mang huyết thống của nàng và một Trung Nhân tồn tại trên đời.Mà lần này… người trước mắt quá mê ly. Đẹp đến mức khiến Tang Mặc không thể rời mắt, từng đường nét đều như được trời cao cố tình đẽo gọt để làm nàng sa đọa. Đến cái ánh mắt khinh bạc ấy, cái khóe môi khẽ cong khiêu khích ấy, đến sức hút từ mùi hương, đến thần thái ngông cuồng ấy — toàn bộ đều như trúng vào nhược điểm của Tang Mặc.Một loại vẻ đẹp biết mình đẹp. Một loại quyến rũ chủ động muốn dồn người khác vào dục vọng.Và Tang Mặc… cô chưa từng gặp loại người như thế. Chưa từng có ai đủ can đảm làm thỏa mãn dục vọng cô. Chưa từng có ai dám đùa giỡn tính tình cô đến mức này.Nhưng lần này, người đó lại ở đây, ngay trước mắt.Tang Mặc híp híp mắt, khóe môi vô thức nhếch lên, lộ ra nụ cười nửa tà nửa điên. Trong cái ánh mắt dần chuyển dại kia là một tia phóng túng thèm khát đến vô sỉ.Đẹp đến muốn nuốt vào bụng. Đẹp đến phải thao cho đến khi kiệt sức, cho đến khi nước mắt ngập mặt quỳ xuống xin cô tha mới thôiÝ nghĩ ấy hiện lên, khiến côn thịt phía dưới càng ngạnh đến đau, tin tức tố nóng rực mùi cam quýt tỏa ra từng đợt.Đến cuối cùng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một tấc. Hơi thở phì phào, nóng bỏng phả thẳng lên mặt nhau. Mộc Diệp vẫn chưa vội hôn tiếp, đôi mắt đầy dâm loạn như muốn nuốt trọn gương mặt đối diện, càng nhìn càng đậm ý trêu chọc.Nàng cười khẽ, tay vòng ra sau cổ Tang Mặc, kéo sát đến bên. Chưa để môi chạm môi, nàng nghiêng người, kề môi vào bên chỏm tai đang ửng đỏ, đầu lưỡi khẽ liếm qua vành tai một lượt, rồi bất ngờ ngậm lấy, day day, mút mút.Tang Mặc lập tức run người, vô thức bật ra một tiếng rên khẽ: “Ân…”Thân thể theo bản năng co giật một chút, cái cổ trắng mịn bị ôm càng sát hơn, ánh mắt trống rỗng mê mang, khoái cảm cùng tê dại lan dọc sống lưng.Mộc Diệp lập tức phát hiện thú vị này. Khóe môi cong lên, liếm nhẹ vành tai thêm một lần nữa, cố ý day mạnh, mút đến lúc đầu lưỡi truyền sang bên trong, để Tang Mặc phải cắn răng, cả người run lẩy bẩy.“Chưa được vào đâu.” Mộc Diệp cúi sát, thì thầm bên tai, đầu lưỡi cố ý liếm nhẹ một đường khiến cả người Tang Mặc run lên, thân thể cứng đờ. “Ta muốn có dạo đầu.”Nói rồi, nàng bật cười. Nụ cười trong trẻo, lúm đồng tiền xinh đẹp hằn rõ, ánh mắt cong cong như nước, ai mà ngờ gương mặt này lại có thể phóng đãng và dâm đảng đến nhường đó.Tang Mặc mê man, ánh mắt phủ một tầng sương mờ, toàn thân như tỏa nhiệt, bên dưới căng tức đến khó chịu, dục vọng gào thét muốn thoát ra. Nhưng lời nàng nói như một câu lệnh, bản năng cô chỉ biết gật đầu, đáp một tiếng khàn đặc: “Ân.”Mộc Diệp thích thú, tiểu huyệt dưới thân sớm đã rịn dâm thủy, ẩm ướt đến dính cả vào mặt trong đùi, nhưng nàng vẫn chưa muốn vội để cô đi vào. Đứng ngoài cửa phòng dây dưa hôn không biết bao lâu, môi lưỡi quấn lấy nhau, đến cả nước bọt cũng không còn phân rõ ai là ai.Mãi đến khi thấy môi đối phương đã dần sưng đỏ, Mộc Diệp mới nhẹ nhàng rút ra, khẽ kéo tay Tang Mặc, động tác không nhanh không chậm mà lại khiến người khác khó nhịn. Nàng đẩy nhẹ cánh cửa, khép lại, âm thanh khe khẽ như khóa kín không gian. Hai người tiếp tục vồ vập lấy nhau, môi dán môi, lưỡi quấn lưỡi, quy trình ngậm cắn nuốt cứ thế lặp đi lặp lại.Càng hôn càng sâu, đến nỗi máu trên môi cũng bị cắn bật ra, quyện cùng nước bọt thành một vị ngọt tanh đầy kích thích. Hai bên sức lực chẳng ai chịu thua ai, tranh nhau nuốt lấy đối phương, như thể phải cắn nát người trước mặt mới vừa ý.Mộc Diệp đè Tang Mặc ngồi xuống giường, chính mình ngồi lên côn thịt đã sớm căng cứng kia. Nàng chưa cho nó vào, chỉ để tiểu huyệt ướt át ma sát qua lại, chà xát từng nhịp, cố tình đè ép xuống, khiến căn côn thịt cương ngạnh bị chèn đến cong sát bụng Càn Nguyên. Nàng thong thả lắc eo, để nơi mềm mại trêu chọc vật kia đến nóng bỏng, nhịp rung rung nho nhỏ, tựa hồ đang vuốt ve, lại như muốn nghiền nát đối phương dưới thân.Mộc Diệp cúi người, hơi thở mơn man bên tai cô, giọng nói lười nhác mà yêu mị, "Ta còn chưa muốn cho vào... cứ để chúng nó tiếp tục tự giao lưu đã."Tang Mặc bị dây dưa đến nghẹt thở, côn thịt dưới hạ thân bị trêu đùa tới phát điên mà vẫn chưa thể tiến vào, cô rõ ràng có thể cảm nhận dịch thủy từ tiểu huyệt của Mộc Diệp đã ướt đẫm, dính đầy lên thân côn thịt, nóng bỏng mà mềm mại. Mộc Diệp lại cứ thế nhìn cô, đôi mắt đẹp ngời ánh tình ái, khiến Tang Mặc quên cả kêu gào, quên cả ý nghĩ giãy giụa — chỉ còn bản năng muốn cắm sâu vào trong."Ta thích côn thịt của ngươi." Mộc Diệp khẽ cười, vòng tay ôm lấy đầu cô, uốn eo đẩy đẩy để căn côn thịt ma sát nhiều hơn vào cửa huyệt đang nhỏ giọt dịch dâm, còn dành thời gian cúi xuống mê hoặc mà thốt lên từng câu câu dụ hoặc."Ân… ta cũng muốn huyệt vị của ngươi…" Tang Mặc lần đầu nghe một lời khen dâm mỹ từ chính vật dưới thân mình, hai mắt ánh lên ý cười, thật thà đáp lại một câu vừa dâm loạn vừa thật lòng, khiến không khí càng thêm ám muội, đầy dục vọng.“Từ từ rồi sẽ cho ngươi vào.” Nàng cười, động tác dừng lại, dịu dàng đưa mũi cọ cọ vào mũi Tang Mặc, thân mật đến mềm lòng. Tang Mặc ngây ra, bị dọa một chút, rồi cũng vụng về học theo, cọ cọ lại, như con thú nhỏ bất giác muốn dâng ái ý cho người trước mặt.
“Ngươi nói ta?”Giọng khàn nhẹ, chẳng phải hỏi, mà là khiêu khích.Mộc Diệp chẳng thèm dây vào. Nàng nhướng mày, lười nhác xoay người
“Nói nhầm, coi như ta lảm nhảm với không khí.”Vừa đặt tay lên cửa, sau lưng đã có bóng người áp sát.Mộc Diệp nhếch môi, chẳng thèm quay lại, chỉ liếc mắt hờ hững:
“Ngươi muốn thế nào?”Giọng nàng không lạnh không nóng.“Đây là phòng ta.” Tang Mặc đứng đó, mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại u ám lạ thường. Dù sao cũng là thật, căn phòng này vốn của cô.“Thì sao?” Mộc Diệp nhướng mày, nửa cười nửa giễu. “Cả cái nhà này có mỗi một gian ngủ. Chẳng lẽ ngươi định ngủ chung với ta?”Giọng điệu lười biếng, mang theo vài phần ghét bỏ. Nàng biết thừa Càn Nguyên đời nào chịu cùng cô ngủ chung một phòng, giờ Tang Mặc lại chơi cái kiểu đuổi người, đúng là buồn cười.“Ngươi ra ngoài. Ta ngủ ở đây.” Tang Mặc nhấc cánh tay còn lành chỉ ra ngoài, dáng điệu ngang ngược không chút nể mặt.Mộc Diệp dừng một nhịp, mắt đối mắt với Tang Mặc, nhìn cô muốn giở trò gì để ép mình ra khỏi phòng.“Ngươi ngủ cũng được thôi.” Nàng thản nhiên, chìa tay ra trước mặt cô. “Cùng lắm trả ta tiền phòng.”“Ngươi nói cái gì?”Ánh mắt kia lạnh hẳn đi, gương mặt xinh đẹp thoáng nhăn lại. Rõ là nàng đang trắng trợn đòi tiền cô.Mộc Diệp vẫn ung dung, chẳng thèm sợ khí thế hằm hằm của đối phương.
“Ta nói, muốn ta đi thì trả tiền.” Nàng chỉ cười nhạt. “Cái phòng này là tiền ta bỏ ra tu sửa, đồ vật cũng là tiền ta mua. Muốn đuổi, hoàn đủ số đó.”Tang Mặc bật cười lạnh, từng bước áp sát, bóng người cao lớn phủ xuống, đôi mắt xám lạnh soi thẳng vào nàng.“Ta là người bỏ tiền mua ngươi về.” Tang Mặc nói, từng câu từng chữ như nghiến vào tai. “Số tiền ngươi sửa cái phòng này… mới bằng một nửa số tiền ta bỏ mua ngươi.”" Nói, ngươi là mua ta bao nhiêu tiền?" Nàng trừng mắt, không kiên nhẫn nóiTang Mặc khẽ nhíu mày, giọng trầm đều không chút dao động:
“Hai mươi lượng bạc.”“Ta sửa đến ba mươi lượng, ngươi thiếu ta mười lượng. Tính trả tiền mặt hay ký sổ nợ?”Mộc Diệp thản nhiên đáp, tay đặt xấp giấy tờ trước mặt Tang Mặc, từng trang liệt kê chi li rõ từng đồng phí sửa nhà, từng món đồ nàng mua, rõ mồn một không sót xu nào.Tang Mặc sững người, ánh mắt quét qua xấp giấy tờ, sắc mặt trầm xuống. Từ bao giờ… từ bao giờ nàng biết chữ? Lại còn tiền… đống bạc đó nàng móc ở đâu ra? Chẳng lẽ…Ý nghĩ đó vừa lướt qua khiến Tang Mặc lạnh sống lưng. Có thứ bí mật mà cô tuyệt đối không muốn để ai đụng đến. Vào lúc này, nỗi sợ bị bóc trần như cái gai nhọn đâm vào lòng bàn tay, đau điếng.Không kiềm được nữa, cô bạo phát, nhào tới túm chặt hai vai Mộc Diệp, siết đến mức khớp ngón tay trắng bệch. Hơi thở nóng rát phả sát mặt nàng, mang theo mùi máu và dục vọng u uất đến ngột ngạt.“Ngươi… đào đâu ra tiền?! Ngươi… mẹ kiếp… sao lại biết chữ hả?!” Tang Mặc gằn giọng, giọng nói như dã thú bị thương, từng chữ nện xuống, mặt mày vặn vẹo đến dữ tợn.“Ta á?” Mộc Diệp bật cười khẽ, mỗi lần nhìn bộ dạng Tang Mặc phát điên thế này, trong lòng nàng lại dâng lên một trận khoái ý vặn vẹo. Thứ cảm giác muốn đùa giỡn, muốn kéo nhau vào tình ái đầy trào phúng.Nàng dễ dàng thoát khỏi cái siết của cô, để Tang Mặc chỉ biết nghiến răng trừng mắt, bất lực mà tức tối. Mộc Diệp càng được đà, nhếch môi, bước sát lại, một tay ép cô dán sát vào tường, như dã thú đi săn nắm chặt mồi trong tay.“Đến thỏa mãn ta… ta lại nói cho ngươi.” Mộc Diệp cúi đầu thì thầm bên tai, môi khẽ lướt qua vành tai cô, giọng mang theo đầy dục vọng và yêu mị, ngữ điệu như khói như sương, mập mờTang Mặc khẽ rùng mình, hàm răng nanh siết chặt, dục hỏa bị khiêu khích đến muốn phát điên.Lời vừa dứt, Mộc Diệp đã không cho cô cơ hội phản ứng, trực tiếp cúi xuống, ngậm lấy môi Tang Mặc. Hai cánh môi chạm nhau, sờ sờ, cạ cạ, phút chốc liền hóa thành tràng dây dưa kịch liệt.Mộc Diệp xưa nay kỹ thuật hôn luôn là nhất, đầu lưỡi linh hoạt, vừa quấn vừa dụ, từng chút từng chút quấn đến đối phương trầm mê, đến mức Tang Mặc còn chưa kịp thở đã bị nàng giữ chặt gáy, môi lưỡi càng thêm điên cuồng dây dưa.Nàng thì vẫn thong dong giữ được hơi thở, khéo léo ép cô rơi vào trạng thái mơ hồ, khiến đầu óc Tang Mặc như bị nụ hôn ấy hút hết ý thức.Đến khi cảm thấy vừa đủ, Mộc Diệp mới khẽ buông lỏng, đầu lưỡi cố tình liếm nhẹ môi cô một cái, kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh dưới ánh nến lập lòe.Tang Mặc hai mắt mông lung, đáy mắt còn đọng lại chút mờ mịt lẫn hoảng hốt, tựa như vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc vừa rồi là chuyện gì."Ngươi là hứng đi." Mộc Diệp cười thấp, đầu ngón tay lướt xuống đũng quần cô, dễ dàng chạm vào vật cứng đã sớm bị khiêu khích đến ngạnh thẳng."Ân..." Ma xui quỷ khiến thế nào, Tang Mặc lại bật ra một tiếng đáp, chính mình còn không nhận ra.Mộc Diệp mắt sáng lên, tựa như vừa nhặt được thứ thú vị, ghé sát bên tai, tiếng cười yêu mị mang theo dụ hoặc. "Bé ngoan."Dứt câu, nàng liền không khách khí, đứng lọt giữa hai chân Tang Mặc, thản nhiên kéo quần mình xuống, tay kia thuận thế kéo luôn quần đối phương.Hai người lúc này đã để lộ phần dưới, tiểu huyệt cùng căn côn thịt đối mặt, chỉ hận không thể lập tức va chạm vào nhau mà cắn xé.Mộc Diệp vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lướt qua hạ thân phóng thích của đối phương mà không hề tỏ vẻ nôn nóng. Nàng biết rõ, thứ kia sớm muộn cũng sẽ ngoan ngoãn vào trong mình. Tang Mặc lại chưa từng trải qua loại chuyện này, toàn thân như bị thiêu đốt, máu nóng cuộn trào không ngừng, đến mức mùi tin tức tố cam quýt đặc trưng cũng bị kích thích mà tràn đầy trong không khí.Lý trí sớm đã lung lay, bản năng dục vọng điều khiển cơ thể, cô mê mang đến mức chỉ muốn lao đến người trước mặt, đè nàng dưới thân mà hung hăng giải tỏa.Cổ họng nghẹn lại, đau đớn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Lần đầu tiên trong đời, Tang Mặc cảm nhận rõ rệt cái thứ xúc cảm kì lạ này — dục vọng bản năng đến mất khống chế.Trong đầu nàng hiện lên cái cảnh tự tay túm lấy người đối diện, ép Mộc Diệp ngã xuống giường, hai tay ghì chặt lấy eo, mạnh mẽ thúc vào, từng nhát từng nhát đâm sâu vào trong huyệt vị ấm nóng kia, đút cho đến tận cùng, thao đến mức tiếng nước dâm thủy tràn ra dồn dập, ép đối phương phải cong lưng mà rên rỉ.Đáng sợ hơn cả — trong ý nghĩ đó, nàng còn muốn bắn hết tinh vào sâu bên trong, phải để cho thứ tinh dịch nóng hổi ấy bắn đến tận tử cung của Mộc Diệp mới hả dạ.Ý nghĩ đầy dâm dục và méo mó, đến mức Tang Mặc giật mình. Trước giờ nàng chưa từng có suy nghĩ ấy với bất cứ Trung Nhân nào. Nàng luôn ghê tởm chuyện làm cho Trung Nhân mang thai con của mình. Ghét đến tận xương tủy cái viễn cảnh có một đứa nhỏ mang huyết thống của nàng và một Trung Nhân tồn tại trên đời.Mà lần này… người trước mắt quá mê ly. Đẹp đến mức khiến Tang Mặc không thể rời mắt, từng đường nét đều như được trời cao cố tình đẽo gọt để làm nàng sa đọa. Đến cái ánh mắt khinh bạc ấy, cái khóe môi khẽ cong khiêu khích ấy, đến sức hút từ mùi hương, đến thần thái ngông cuồng ấy — toàn bộ đều như trúng vào nhược điểm của Tang Mặc.Một loại vẻ đẹp biết mình đẹp. Một loại quyến rũ chủ động muốn dồn người khác vào dục vọng.Và Tang Mặc… cô chưa từng gặp loại người như thế. Chưa từng có ai đủ can đảm làm thỏa mãn dục vọng cô. Chưa từng có ai dám đùa giỡn tính tình cô đến mức này.Nhưng lần này, người đó lại ở đây, ngay trước mắt.Tang Mặc híp híp mắt, khóe môi vô thức nhếch lên, lộ ra nụ cười nửa tà nửa điên. Trong cái ánh mắt dần chuyển dại kia là một tia phóng túng thèm khát đến vô sỉ.Đẹp đến muốn nuốt vào bụng. Đẹp đến phải thao cho đến khi kiệt sức, cho đến khi nước mắt ngập mặt quỳ xuống xin cô tha mới thôiÝ nghĩ ấy hiện lên, khiến côn thịt phía dưới càng ngạnh đến đau, tin tức tố nóng rực mùi cam quýt tỏa ra từng đợt.Đến cuối cùng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một tấc. Hơi thở phì phào, nóng bỏng phả thẳng lên mặt nhau. Mộc Diệp vẫn chưa vội hôn tiếp, đôi mắt đầy dâm loạn như muốn nuốt trọn gương mặt đối diện, càng nhìn càng đậm ý trêu chọc.Nàng cười khẽ, tay vòng ra sau cổ Tang Mặc, kéo sát đến bên. Chưa để môi chạm môi, nàng nghiêng người, kề môi vào bên chỏm tai đang ửng đỏ, đầu lưỡi khẽ liếm qua vành tai một lượt, rồi bất ngờ ngậm lấy, day day, mút mút.Tang Mặc lập tức run người, vô thức bật ra một tiếng rên khẽ: “Ân…”Thân thể theo bản năng co giật một chút, cái cổ trắng mịn bị ôm càng sát hơn, ánh mắt trống rỗng mê mang, khoái cảm cùng tê dại lan dọc sống lưng.Mộc Diệp lập tức phát hiện thú vị này. Khóe môi cong lên, liếm nhẹ vành tai thêm một lần nữa, cố ý day mạnh, mút đến lúc đầu lưỡi truyền sang bên trong, để Tang Mặc phải cắn răng, cả người run lẩy bẩy.“Chưa được vào đâu.” Mộc Diệp cúi sát, thì thầm bên tai, đầu lưỡi cố ý liếm nhẹ một đường khiến cả người Tang Mặc run lên, thân thể cứng đờ. “Ta muốn có dạo đầu.”Nói rồi, nàng bật cười. Nụ cười trong trẻo, lúm đồng tiền xinh đẹp hằn rõ, ánh mắt cong cong như nước, ai mà ngờ gương mặt này lại có thể phóng đãng và dâm đảng đến nhường đó.Tang Mặc mê man, ánh mắt phủ một tầng sương mờ, toàn thân như tỏa nhiệt, bên dưới căng tức đến khó chịu, dục vọng gào thét muốn thoát ra. Nhưng lời nàng nói như một câu lệnh, bản năng cô chỉ biết gật đầu, đáp một tiếng khàn đặc: “Ân.”Mộc Diệp thích thú, tiểu huyệt dưới thân sớm đã rịn dâm thủy, ẩm ướt đến dính cả vào mặt trong đùi, nhưng nàng vẫn chưa muốn vội để cô đi vào. Đứng ngoài cửa phòng dây dưa hôn không biết bao lâu, môi lưỡi quấn lấy nhau, đến cả nước bọt cũng không còn phân rõ ai là ai.Mãi đến khi thấy môi đối phương đã dần sưng đỏ, Mộc Diệp mới nhẹ nhàng rút ra, khẽ kéo tay Tang Mặc, động tác không nhanh không chậm mà lại khiến người khác khó nhịn. Nàng đẩy nhẹ cánh cửa, khép lại, âm thanh khe khẽ như khóa kín không gian. Hai người tiếp tục vồ vập lấy nhau, môi dán môi, lưỡi quấn lưỡi, quy trình ngậm cắn nuốt cứ thế lặp đi lặp lại.Càng hôn càng sâu, đến nỗi máu trên môi cũng bị cắn bật ra, quyện cùng nước bọt thành một vị ngọt tanh đầy kích thích. Hai bên sức lực chẳng ai chịu thua ai, tranh nhau nuốt lấy đối phương, như thể phải cắn nát người trước mặt mới vừa ý.Mộc Diệp đè Tang Mặc ngồi xuống giường, chính mình ngồi lên côn thịt đã sớm căng cứng kia. Nàng chưa cho nó vào, chỉ để tiểu huyệt ướt át ma sát qua lại, chà xát từng nhịp, cố tình đè ép xuống, khiến căn côn thịt cương ngạnh bị chèn đến cong sát bụng Càn Nguyên. Nàng thong thả lắc eo, để nơi mềm mại trêu chọc vật kia đến nóng bỏng, nhịp rung rung nho nhỏ, tựa hồ đang vuốt ve, lại như muốn nghiền nát đối phương dưới thân.Mộc Diệp cúi người, hơi thở mơn man bên tai cô, giọng nói lười nhác mà yêu mị, "Ta còn chưa muốn cho vào... cứ để chúng nó tiếp tục tự giao lưu đã."Tang Mặc bị dây dưa đến nghẹt thở, côn thịt dưới hạ thân bị trêu đùa tới phát điên mà vẫn chưa thể tiến vào, cô rõ ràng có thể cảm nhận dịch thủy từ tiểu huyệt của Mộc Diệp đã ướt đẫm, dính đầy lên thân côn thịt, nóng bỏng mà mềm mại. Mộc Diệp lại cứ thế nhìn cô, đôi mắt đẹp ngời ánh tình ái, khiến Tang Mặc quên cả kêu gào, quên cả ý nghĩ giãy giụa — chỉ còn bản năng muốn cắm sâu vào trong."Ta thích côn thịt của ngươi." Mộc Diệp khẽ cười, vòng tay ôm lấy đầu cô, uốn eo đẩy đẩy để căn côn thịt ma sát nhiều hơn vào cửa huyệt đang nhỏ giọt dịch dâm, còn dành thời gian cúi xuống mê hoặc mà thốt lên từng câu câu dụ hoặc."Ân… ta cũng muốn huyệt vị của ngươi…" Tang Mặc lần đầu nghe một lời khen dâm mỹ từ chính vật dưới thân mình, hai mắt ánh lên ý cười, thật thà đáp lại một câu vừa dâm loạn vừa thật lòng, khiến không khí càng thêm ám muội, đầy dục vọng.“Từ từ rồi sẽ cho ngươi vào.” Nàng cười, động tác dừng lại, dịu dàng đưa mũi cọ cọ vào mũi Tang Mặc, thân mật đến mềm lòng. Tang Mặc ngây ra, bị dọa một chút, rồi cũng vụng về học theo, cọ cọ lại, như con thú nhỏ bất giác muốn dâng ái ý cho người trước mặt.