(GL/18+/H VĂN) DỤC TUYẾN
5
Hai người nhanh chóng bước vào trong. Mộc Diệp tay xách nách mang một đống đồ, vừa vào đã thoăn thoắt bày biện đầy kín gian bếp nhỏ. Châu Anh thấy thế cũng lon ton đến phụ, tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, không để sót chút việc.Có thêm người, chả mấy chốc căn bếp đã đâu vào đấy, sạch sẽ gọn gàng.“A~~”Bất chợt, Mộc Diệp từ đâu lôi ra một viên đường nho, đưa đến trước miệng cô bé, còn cố tình giả bộ làm trò người lớn hay dụ trẻ con.Châu Anh ngẩn người, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, rõ ràng là xấu hổ nhưng không nỡ phụ lòng nàng. Cô lí nhí mở miệng, viên đường liền được đưa vào.Vị ngọt lịm lập tức lan toả nơi đầu lưỡi, tan nhanh như bông tuyết đầu mùa. Ngọt đến mềm lòng, ngọt đến mắt cũng muốn cong lên.“Thích khum?” Mộc Diệp nheo mắt, giọng mềm như lụa, ánh mắt mong chờ như một đứa trẻ trông kẹo.Châu Anh mím môi gật đầu, hai mắt long lanh: “Thích…”Nghe được đáp án mình muốn, Mộc Diệp cười tươi đến cong cả khóe mắt, lúm đồng tiền bên má như nở hoa. Nàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm...Châu Anh nép người, đôi má đỏ ửng, mắt cụp cụp như muốn trốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nàng xoa đầu, bên khóe môi cũng lén cong lên một đường nhỏ.Mộc Diệp quyết định ở lại, giúp Châu Anh sắp xếp lại phòng ốc. Căn phòng nhỏ đơn sơ nhưng được nàng lau chùi quét dọn sạch sẽ, chăn nệm cũ cũng được thay mới, còn đặt thêm một cái bàn con và bộ bút nghiên giấy mực. Xong xuôi đâu đấy, Mộc Diệp kéo tay cô bé ra bếp.“Hôm nay, tỷ dạy muội làm mì sợi. Sau này đói bụng thì biết mà tự nấu"Nói rồi, nàng đổ bột mì ra mâm, đổ thêm chút nước, dùng tay nhào kỹ. Bàn tay trắng trẻo thoăn thoắt nhào bột thành khối dẻo mềm. Châu Anh ngồi kế bên, đôi mắt tròn xoe nhìn theo từng động tác, thỉnh thoảng lại nuốt nước miếng vì đói.“Nào, thử xem.”Mộc Diệp dúi cục bột nhỏ vào tay cô bé. Châu Anh luống cuống, vụng về nhào nắn, bột dính đầy tay. Nhìn bộ dạng ấy, nàng bật cười khẽ, cúi xuống nắm lấy tay cô, chậm rãi chỉ dẫn từng chút một.Bột được cán mỏng, dùng dao bén thái thành từng sợi dài đều nhau. Nước trong nồi sôi lục bục, Mộc Diệp bỏ mì vào trụng chín, chan thêm nước dùng hầm xương hôm trước còn lại, rắc thêm ít hành hoa thái nhỏ. Chén mì sợi nóng hổi, nước trong veo mà thơm phức mùi bột mì quyện với vị xương hầm.Hai người ngồi ăn trên chiếc bàn con ngoài hiên, tiếng gió thổi qua làm lay động mái ngói cũ kỹ. Châu Anh húp một ngụm nước dùng, mắt lập tức sáng bừng, cười đến hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, giọng non nớt:“Ngon quá…”Mộc Diệp dịu dàng xoa đầu cô, ánh mắt nhu hòa vô cùng. Nếu có thể, nàng chỉ muốn giữ mãi đứa nhỏ này bên mình, không để ai tổn thương.Ăn xong, nàng lôi bộ bút nghiên ra, mở sách chữ lớn, bắt đầu dạy Châu Anh học chữ, học tính toán. May mắn là chữ viết nơi này tương tự chữ ở chỗ nàng."Không phải may mắn đâu kí chủ, là nhờ BUFF" Mạch Mạch không nhịn được bật tiếng, nàng liền liếc nó một cái sắc lẹm, làm nó câm nín, không dám ho he.Trong gian phòng nhỏ, tiếng giảng bài nghiêm túc vang lên, tiếng trả lời khe khẽ đáp lại. Một người là lão sư nghiêm túc, một người là học trò ngoan ngoãn.Hai người cứ thế ríu rít trong căn nhà nhỏ đến tận khi trăng lên cao. Trong bếp, ánh đèn dầu phấp phẩy, mùi mì sợi vẫn còn vương vấn nơi đầu mũi. Mộc Diệp nhìn đồng hồ nơi hệ thống ảo nhắc nhở, mới giật mình nhận ra đã muộn.Nàng đứng dậy, phủi nhẹ tay áo:
“Thôi, muộn rồi, tỷ về đây. Mai mốt tỷ lại ghé.”Châu Anh nghe vậy, lập tức cúi gằm, hai bàn tay nhỏ bé vò lấy vạt áo, đôi mắt cụp xuống, bộ dạng yểu xìu như thỏ con bị bỏ rơi, nhẹ nhàng mà lộ ra vẻ không vui.Mộc Diệp bật cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô bé, bàn tay hơi thô ráp nhưng ấm áp đến lạ.
“Thôi mà, mấy bữa nữa tỷ ghé mang đồ ngon qua cho, chịu không?”Châu Anh vừa nghe tới, đôi mắt đã sáng lên, lúm má xinh xắn nhỏ lóe hiện. Nhưng cô vẫn làm bộ như chẳng thèm, chỉ khe khẽ gật đầu, miệng “Ân…” một tiếng rất nhỏ.Về đến nhà, không gian yên ắng đến quạnh quẽ, một chút ánh sáng cũng chẳng có. Mộc Diệp cau mày. Nghĩ đến tên Càn Nguyên tính tiết kiệm đến mức không nỡ đốt một bát đèn dầu, nàng bực đến nghiến răng.Nhưng rồi lại thở dài, ngó qua sân. Gà vịt đã được lùa vào chuồng, dàn hàng ngay ngắn — nói gì thì nói, Càn Nguyên vẫn biết làm việc.Đẩy nhẹ cánh cửa, ánh trăng len lỏi rọi một vệt bạc dài vào gian nhà. Vừa mới bước vào, thân thể còn chưa kịp đứng thẳng, một lực mạnh từ phía sau bất ngờ túm chặt lấy vai nàng, kéo cả người nàng ngã ngửa về phía sau.Ngay lập tức, một lưỡi dao mảnh, lạnh buốt áp sát nơi cổ. Cùng lúc, hơi thở nóng rực của Tang Mặc phả bên tai. Tiếng răng nghiến chặt, tơ máu đỏ sậm vằn khắp mắt.
“Hừ! Tiện nhân!” Cô ta rít lên khẽ khàng, nhưng ngữ điệu như dao cứa vào màng nhĩ.Tay Tang Mặc siết chặt, lưỡi dao đè sát đến mức đầu mũi dao in hằn lên lớp da trắng nơi cổ Mộc Diệp, chỉ cách một cái động đậy là máu trào ra.“Ngươi nghĩ giày vò ta như thế rồi, ta sẽ để yên cho ngươi chắc? Cái mạng của ngươi… hôm nay ta lấy!”Nhưng lạ thay, người trong ngực cô lại không hề giãy dụa, cũng không thốt lấy một lời. Mộc Diệp đứng im, như thể tất cả đều nằm trong dự liệu. Ánh mắt nàng cúi xuống, khuôn mặt nghiêng về phía trước, nửa khuất trong bóng tối, vô cảm đến mức lạnh lẽo.Không sợ hãi, không biện hộ, cũng không xin tha.
Chỉ là ánh mắt ấy — dửng dưng, như đang nhìn một con thú hoang điên dại.Tang Mặc ở đằng sau không nhìn rõ được biểu cảm đó, chỉ cảm giác người trong ngực mình cứng đờ, nhưng tuyệt nhiên không run rẩy.Càng thế, cô càng tức tối. Cổ họng khô khốc nghẹn lại. Tơ máu trong mắt càng đỏ, bàn tay siết dao càng run."Nói!" — Tang Mặc quát lớn, âm điệu mất hết kiên nhẫn, bàn tay cầm dao run bần bật nhưng vẫn cố siết chặt, đôi mắt đầy tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.Nhưng Mộc Diệp… vẫn là một bộ dạng bình tĩnh, như thể tất cả chuyện đang xảy ra đều chẳng hề liên quan đến mình. Đôi mắt nàng thản nhiên như mặt hồ thu không gợn sóng, ánh trăng hắt vào nửa khuôn mặt ấy, vừa nhạt nhòa vừa sắc lạnh.Chính sự dửng dưng ấy khiến Tang Mặc như bị chọc điên.Tiếng cười khanh khách bất ngờ vang lên, là từ Mộc Diệp. Tiếng cười thanh thúy mà đạm mạc, lại đầy châm chọc.Tang Mặc giận đến lồng ngực phập phồng, răng nghiến ken két. Nàng dám… dám cười nhạo cô trong tình cảnh này?Ngay khi Tang Mặc còn đang định động thủ, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vươn đến, như chẳng mang theo một tia sát khí nào, nhưng vừa chạm vào cổ tay cô… Tang Mặc lập tức đổ mồ hôi lạnh.“Rắc!” Một tiếng nhỏ vang lên, cổ tay cô đau buốt như bị bẻ gãy, dao lập tức rơi xuống đất, ngón tay tê dại, Tang Mặc ôm cánh tay lùi về sau, mặt trắng bệch không tin nổi.“A… A a…!” Cô trợn trừng mắt nhìn Mộc Diệp, mà người kia vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc — dịu dàng… nhưng chứa đựng tia máu lạnh khiến người ta dựng tóc gáy.Mộc Diệp không buồn nói một lời, cúi người nhặt con dao lên. “Cạch!” — một cái bẻ tay nhẹ, thanh đao liền gãy làm đôi như cành củi mục.“Con mẹ nó… ngươi… ngươi…” Tang Mặc tức đến run người, lời chửi vừa ra khỏi miệng lại bị ánh mắt kia của Mộc Diệp khiến cô nghẹn lại.Nàng bước một bước, Tang Mặc lại lùi một bước. Cứ thế, từng chút từng chút, cô bị ép lùi đến sát vách tường.Mộc Diệp thân cao chỉ tầm 1m65, đối diện với Tang Mặc cao 1m8, nhưng khí thế kia lại khiến Tang Mặc bất giác co người, đôi vai cứng lại, không dám ngẩng đầu.Nhìn bộ dạng ấy, Mộc Diệp khẽ cười. Nụ cười nhạt nhẹ, đầy mỉa mai.Nàng vươn tay, nắm lấy cằm Tang Mặc, kéo người đối diện sát lại, ánh mắt đen láy hờ hững như dao cắt.“Liệu hồn mà biết đường an phận. Thời gian của ta… không rảnh để phí lên người như cô mãi đâu.”Âm điệu trầm thấp, nhưng đủ để sát khí trong phòng ngập lên tận nóc. Tang Mặc cảm nhận được rõ ràng, một lực chấn động vô hình đang áp sát mình, khiến bản tính hung bạo vừa nãy của cô chợt tan biến như bọt nước.Tang Mặc cắn răng… cuối cùng vẫn phải cúi đầu, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Dù hận đến nghiến nát hàm răng, cô cũng biết — hiện tại, mình vẫn chưa đấu lại được người này.Một đêm yên ắng lại bao phủ, chỉ còn ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo, hắt bóng hai người xuống nền nhà, kéo dài như hai con quỷ mượn xác qua đêm.Đến Mạch Mạch lúc này cũng phải nhìn Càn Nguyên mà hoài nghi — rốt cuộc là BUFF của ký chủ quá mạnh, hay IQ của nhân vật chính từ đầu vốn đã thấp đến đáng thương? Nếu không thì làm sao mấy phân nửa ký chủ trước lại chết dưới tay cô ta được?Mạch Mạch thật sự không hiểu nổi.Nó lặng lẽ lắc đầu. Đến lúc nào đó, nhất định phải moi cho bằng được câu trả lời từ miệng Mộc Diệp. Nó dám chắc một trăm phần trăm — nàng tuyệt đối biết rõ kết quả từ lâu.Thấy biểu hiện tạm coi là thuận mắt, Mộc Diệp mới buông tay, nhân tiện xoa xoa mái tóc mềm mượt như lụa của Tang Mặc. Mùi bồ kết còn lưu lại trên tóc cô, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng khiến nàng bất giác yêu thích. Bàn tay lướt qua, tóc mềm như nước chảy qua kẽ ngón, ngón tay nàng khẽ cong, giống như đang vuốt ve một con thú nhỏ cứng đầu.Ánh mắt Mộc Diệp cong cong, khóe môi thấp thoáng ý cười, bộ dạng chẳng khác gì kẻ đang vui vì nhặt được món đồ vừa ý. Tang Mặc khẽ hừ một tiếng, dẫu ngoài mặt tỏ vẻ bất cần, nhưng cũng ngoan ngoãn để mặc nàng xoa.“Ọc, ọc”Tiếng bụng réo bất chợt vang lên, phá tan cái không khí quái dị giữa hai người.Mộc Diệp liếc mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, khóe môi khẽ nhếch. “Ngươi đói đi?”Tang Mặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, tỏ rõ thái độ "không cần ngươi quan tâm". Nhưng ánh mắt khẽ dao động, hai vành tai đỏ ửng không trốn đi đâu được.Dĩ nhiên, Mộc Diệp nhạy bén làm sao lại không nhận ra. Nhìn bộ dáng ngượng ngùng mà cứng đầu của cô, nàng suýt bật cười thành tiếng. May mà trời sinh cho Tang Mặc một gương mặt đẹp, nếu không sợ rằng nàng cũng chẳng có kiên nhẫn mà tha cho thế này.Mộc Diệp là một nhan khống, thương tiếc cái đẹp, nhưng nếu để nàng lựa người để thật lòng yêu thương, thì nhan sắc không bao giờ là ưu tiên. Bởi có đẹp đến đâu mà tâm tính mục ruỗng, nàng cũng có thể thẳng tay bóp chết.Chẳng đợi nỗi cô mở miệng, nàng liền đi thắp đèn trong nhà, rồi thuận tay xuống bếp. Không biết qua bao lâu, hương thơm dịu nhẹ từ bếp lan ra, một tô mì sợi nóng hổi cùng quả trứng trần trong veo được nàng đặt xuống trước mặt Tang Mặc.“ Mau ăn đi.”Tang Mặc nuốt nước bọt trong cổ họng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát mì trước mặt, rồi lại liếc lên nhìn nàng, trong lòng đề phòng. Dù đói cô vẫn không nhịn được suy nghĩ — nàng định hạ độc mình?Nhìn cái vẻ như con mèo hoang phòng bị đến buồn cười ấy, Mộc Diệp chỉ hừ nhẹ, cầm đũa gắp một miếng mì ăn trước mặt cô, sau đó bình thản mà nuốt xuống. Đến lúc này, Tang Mặc mới dám thở ra một hơi, xác định đồ ăn không có vấn đề.Chỉ là… vấn đề khác lại phát sinh. Cánh tay bị nàng bóp trẹo lúc nãy đúng bên thuận, đau đến chẳng cầm nổi đũa. Cô ngồi đó, mắt nhìn bát mì thơm lừng, đầu óc cân nhắc tính cầm nguyên bát húp luôn cho nhanh.Nhưng Mộc Diệp vừa thấy dáng vẻ đó đã cau mày. Nàng là người yêu ẩm thực, đã nấu thì phải ăn cho đúng cách, tuyệt không chấp nhận ai phá hỏng mỹ thực ngay trước mặt mình.Chẳng nói chẳng rằng, Mộc Diệp đè tay cô lại, khiến Tang Mặc sững người, tưởng nàng lại định giở trò gì. Nhưng ngay sau đó, một thìa mì nóng hổi được đưa đến miệng cô. Tang Mặc ngẩn ra một nhịp, theo bản năng há miệng, sợi mì mềm trơn, vị đậm đà, trứng trần vừa chín tới, hương vị thơm ngậy khiến đôi mắt cô sáng lên.Thìa tiếp theo… lại tiếp theo… Tang Mặc quên mất đề phòng, chỉ còn biết chờ đợi Mộc Diệp đút cho ăn.Đến lúc cái bụng no căng, cô mới ngồi dựa ra sau, tay vô thức xoa bụng, khoé môi thấp thoáng ý cười. Mộc Diệp nhìn đến vết bầm trên tay cô, trong lòng cũng không nhẫn tâm ép người bị thương đi dọn dẹp, liền thu dọn chén bát luôn phần mình.Cô ngồi tựa người vào thành ghế, ánh mắt chẳng buồn thu lại, cứ thế tham lam nuốt trọn bóng dáng Mộc Diệp vào đáy mắt. Dưới ánh đèn dầu, dáng người nàng càng thêm mềm mại, cái eo nhỏ nhắn như chỉ cần ôm một vòng là vừa khít trong lòng bàn tay. Mỗi động tác cúi người, mỗi lần vén tay áo… đều khiến người ta muốn xé rách, ép xuống mà mặc sức giày vò.Khóe môi Tang Mặc nhếch lên, trong mắt lóe lên tia u tối cùng dục vọng không giấu giếm. Nghĩ đến dáng người ấy dưới thân, từng lần lưng cong lên, từng tiếng rên rỉ khàn khàn, mỗi tiếng gọi khẽ như câu hồn người khác.Tang Mặc khẽ liếm môi, đầu lưỡi lướt qua cánh môi khô nóng, ánh mắt không hề che giấu sự dâm dục trắng trợnThu dọn xong chén bát, Mộc Diệp trở về phòng, lục lọi lấy ra hộp dược. Dưới ánh nến lấp lóe, nàng kéo Tang Mặc xuống ghế. Gương mặt người đối diện với những đường nét sắc sảo mà đầy lạnh lùng, vậy mà lúc này, khi đặt dưới ánh mắt dịu dàng của nàng, lại mang theo một loại yên tĩnh đến khó hiểu.Ngón tay Mộc Diệp khéo léo lau sạch vết thương, động tác chậm rãi mà dịu nhẹ như sợ cô đau. Tang Mặc bất giác yên lặng, mặc kệ nàng xử lý. Đầu óc vẫn còn đọng lại hình ảnh dáng người mảnh mai vừa dọn bếp xong, quấn lấy ánh lửa như một làn sương sớm — đẹp đến mức khiến tim cô mềm nhũn mà lại ngứa ngáy.Mộc Diệp khẽ cười thầm, chính mình làm người ta bị thương lại chính mình phải lo liệu. Băng bó cẩn thận, tay còn cố tình buộc một chiếc nơ nhỏ xinh nơi cổ tay Tang Mặc."Uây~ Xong rồi nè! Ngươi xem." Nàng bật cười, vẫy nhẹ cổ tay cô, chiếc nơ đung đưa đáng yêu không chịu nổi.Tang Mặc muốn bày ra gương mặt lạnh lùng như thường, nào ngờ ánh mắt lại vô thức dõi theo ngón tay Mộc Diệp, đến lúc nhìn thấy môi nàng nhấp nháy, cười cong cong, đầu óc liền trống rỗng một chốc.Tràng ký ức mơ hồ như dâng lên, nơi đầu ngón tay từng bị nàng ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại lướt qua, từng chút, từng chút một… Cảm giác ấm nóng xen lẫn tê dại còn như đọng lại ở đó, tầng tầng sương mù lại quanh quẩn trong đáy mắt.
“Thôi, muộn rồi, tỷ về đây. Mai mốt tỷ lại ghé.”Châu Anh nghe vậy, lập tức cúi gằm, hai bàn tay nhỏ bé vò lấy vạt áo, đôi mắt cụp xuống, bộ dạng yểu xìu như thỏ con bị bỏ rơi, nhẹ nhàng mà lộ ra vẻ không vui.Mộc Diệp bật cười dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô bé, bàn tay hơi thô ráp nhưng ấm áp đến lạ.
“Thôi mà, mấy bữa nữa tỷ ghé mang đồ ngon qua cho, chịu không?”Châu Anh vừa nghe tới, đôi mắt đã sáng lên, lúm má xinh xắn nhỏ lóe hiện. Nhưng cô vẫn làm bộ như chẳng thèm, chỉ khe khẽ gật đầu, miệng “Ân…” một tiếng rất nhỏ.Về đến nhà, không gian yên ắng đến quạnh quẽ, một chút ánh sáng cũng chẳng có. Mộc Diệp cau mày. Nghĩ đến tên Càn Nguyên tính tiết kiệm đến mức không nỡ đốt một bát đèn dầu, nàng bực đến nghiến răng.Nhưng rồi lại thở dài, ngó qua sân. Gà vịt đã được lùa vào chuồng, dàn hàng ngay ngắn — nói gì thì nói, Càn Nguyên vẫn biết làm việc.Đẩy nhẹ cánh cửa, ánh trăng len lỏi rọi một vệt bạc dài vào gian nhà. Vừa mới bước vào, thân thể còn chưa kịp đứng thẳng, một lực mạnh từ phía sau bất ngờ túm chặt lấy vai nàng, kéo cả người nàng ngã ngửa về phía sau.Ngay lập tức, một lưỡi dao mảnh, lạnh buốt áp sát nơi cổ. Cùng lúc, hơi thở nóng rực của Tang Mặc phả bên tai. Tiếng răng nghiến chặt, tơ máu đỏ sậm vằn khắp mắt.
“Hừ! Tiện nhân!” Cô ta rít lên khẽ khàng, nhưng ngữ điệu như dao cứa vào màng nhĩ.Tay Tang Mặc siết chặt, lưỡi dao đè sát đến mức đầu mũi dao in hằn lên lớp da trắng nơi cổ Mộc Diệp, chỉ cách một cái động đậy là máu trào ra.“Ngươi nghĩ giày vò ta như thế rồi, ta sẽ để yên cho ngươi chắc? Cái mạng của ngươi… hôm nay ta lấy!”Nhưng lạ thay, người trong ngực cô lại không hề giãy dụa, cũng không thốt lấy một lời. Mộc Diệp đứng im, như thể tất cả đều nằm trong dự liệu. Ánh mắt nàng cúi xuống, khuôn mặt nghiêng về phía trước, nửa khuất trong bóng tối, vô cảm đến mức lạnh lẽo.Không sợ hãi, không biện hộ, cũng không xin tha.
Chỉ là ánh mắt ấy — dửng dưng, như đang nhìn một con thú hoang điên dại.Tang Mặc ở đằng sau không nhìn rõ được biểu cảm đó, chỉ cảm giác người trong ngực mình cứng đờ, nhưng tuyệt nhiên không run rẩy.Càng thế, cô càng tức tối. Cổ họng khô khốc nghẹn lại. Tơ máu trong mắt càng đỏ, bàn tay siết dao càng run."Nói!" — Tang Mặc quát lớn, âm điệu mất hết kiên nhẫn, bàn tay cầm dao run bần bật nhưng vẫn cố siết chặt, đôi mắt đầy tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.Nhưng Mộc Diệp… vẫn là một bộ dạng bình tĩnh, như thể tất cả chuyện đang xảy ra đều chẳng hề liên quan đến mình. Đôi mắt nàng thản nhiên như mặt hồ thu không gợn sóng, ánh trăng hắt vào nửa khuôn mặt ấy, vừa nhạt nhòa vừa sắc lạnh.Chính sự dửng dưng ấy khiến Tang Mặc như bị chọc điên.Tiếng cười khanh khách bất ngờ vang lên, là từ Mộc Diệp. Tiếng cười thanh thúy mà đạm mạc, lại đầy châm chọc.Tang Mặc giận đến lồng ngực phập phồng, răng nghiến ken két. Nàng dám… dám cười nhạo cô trong tình cảnh này?Ngay khi Tang Mặc còn đang định động thủ, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vươn đến, như chẳng mang theo một tia sát khí nào, nhưng vừa chạm vào cổ tay cô… Tang Mặc lập tức đổ mồ hôi lạnh.“Rắc!” Một tiếng nhỏ vang lên, cổ tay cô đau buốt như bị bẻ gãy, dao lập tức rơi xuống đất, ngón tay tê dại, Tang Mặc ôm cánh tay lùi về sau, mặt trắng bệch không tin nổi.“A… A a…!” Cô trợn trừng mắt nhìn Mộc Diệp, mà người kia vẫn là nụ cười dịu dàng quen thuộc — dịu dàng… nhưng chứa đựng tia máu lạnh khiến người ta dựng tóc gáy.Mộc Diệp không buồn nói một lời, cúi người nhặt con dao lên. “Cạch!” — một cái bẻ tay nhẹ, thanh đao liền gãy làm đôi như cành củi mục.“Con mẹ nó… ngươi… ngươi…” Tang Mặc tức đến run người, lời chửi vừa ra khỏi miệng lại bị ánh mắt kia của Mộc Diệp khiến cô nghẹn lại.Nàng bước một bước, Tang Mặc lại lùi một bước. Cứ thế, từng chút từng chút, cô bị ép lùi đến sát vách tường.Mộc Diệp thân cao chỉ tầm 1m65, đối diện với Tang Mặc cao 1m8, nhưng khí thế kia lại khiến Tang Mặc bất giác co người, đôi vai cứng lại, không dám ngẩng đầu.Nhìn bộ dạng ấy, Mộc Diệp khẽ cười. Nụ cười nhạt nhẹ, đầy mỉa mai.Nàng vươn tay, nắm lấy cằm Tang Mặc, kéo người đối diện sát lại, ánh mắt đen láy hờ hững như dao cắt.“Liệu hồn mà biết đường an phận. Thời gian của ta… không rảnh để phí lên người như cô mãi đâu.”Âm điệu trầm thấp, nhưng đủ để sát khí trong phòng ngập lên tận nóc. Tang Mặc cảm nhận được rõ ràng, một lực chấn động vô hình đang áp sát mình, khiến bản tính hung bạo vừa nãy của cô chợt tan biến như bọt nước.Tang Mặc cắn răng… cuối cùng vẫn phải cúi đầu, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Dù hận đến nghiến nát hàm răng, cô cũng biết — hiện tại, mình vẫn chưa đấu lại được người này.Một đêm yên ắng lại bao phủ, chỉ còn ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo, hắt bóng hai người xuống nền nhà, kéo dài như hai con quỷ mượn xác qua đêm.Đến Mạch Mạch lúc này cũng phải nhìn Càn Nguyên mà hoài nghi — rốt cuộc là BUFF của ký chủ quá mạnh, hay IQ của nhân vật chính từ đầu vốn đã thấp đến đáng thương? Nếu không thì làm sao mấy phân nửa ký chủ trước lại chết dưới tay cô ta được?Mạch Mạch thật sự không hiểu nổi.Nó lặng lẽ lắc đầu. Đến lúc nào đó, nhất định phải moi cho bằng được câu trả lời từ miệng Mộc Diệp. Nó dám chắc một trăm phần trăm — nàng tuyệt đối biết rõ kết quả từ lâu.Thấy biểu hiện tạm coi là thuận mắt, Mộc Diệp mới buông tay, nhân tiện xoa xoa mái tóc mềm mượt như lụa của Tang Mặc. Mùi bồ kết còn lưu lại trên tóc cô, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng khiến nàng bất giác yêu thích. Bàn tay lướt qua, tóc mềm như nước chảy qua kẽ ngón, ngón tay nàng khẽ cong, giống như đang vuốt ve một con thú nhỏ cứng đầu.Ánh mắt Mộc Diệp cong cong, khóe môi thấp thoáng ý cười, bộ dạng chẳng khác gì kẻ đang vui vì nhặt được món đồ vừa ý. Tang Mặc khẽ hừ một tiếng, dẫu ngoài mặt tỏ vẻ bất cần, nhưng cũng ngoan ngoãn để mặc nàng xoa.“Ọc, ọc”Tiếng bụng réo bất chợt vang lên, phá tan cái không khí quái dị giữa hai người.Mộc Diệp liếc mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, khóe môi khẽ nhếch. “Ngươi đói đi?”Tang Mặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, tỏ rõ thái độ "không cần ngươi quan tâm". Nhưng ánh mắt khẽ dao động, hai vành tai đỏ ửng không trốn đi đâu được.Dĩ nhiên, Mộc Diệp nhạy bén làm sao lại không nhận ra. Nhìn bộ dáng ngượng ngùng mà cứng đầu của cô, nàng suýt bật cười thành tiếng. May mà trời sinh cho Tang Mặc một gương mặt đẹp, nếu không sợ rằng nàng cũng chẳng có kiên nhẫn mà tha cho thế này.Mộc Diệp là một nhan khống, thương tiếc cái đẹp, nhưng nếu để nàng lựa người để thật lòng yêu thương, thì nhan sắc không bao giờ là ưu tiên. Bởi có đẹp đến đâu mà tâm tính mục ruỗng, nàng cũng có thể thẳng tay bóp chết.Chẳng đợi nỗi cô mở miệng, nàng liền đi thắp đèn trong nhà, rồi thuận tay xuống bếp. Không biết qua bao lâu, hương thơm dịu nhẹ từ bếp lan ra, một tô mì sợi nóng hổi cùng quả trứng trần trong veo được nàng đặt xuống trước mặt Tang Mặc.“ Mau ăn đi.”Tang Mặc nuốt nước bọt trong cổ họng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát mì trước mặt, rồi lại liếc lên nhìn nàng, trong lòng đề phòng. Dù đói cô vẫn không nhịn được suy nghĩ — nàng định hạ độc mình?Nhìn cái vẻ như con mèo hoang phòng bị đến buồn cười ấy, Mộc Diệp chỉ hừ nhẹ, cầm đũa gắp một miếng mì ăn trước mặt cô, sau đó bình thản mà nuốt xuống. Đến lúc này, Tang Mặc mới dám thở ra một hơi, xác định đồ ăn không có vấn đề.Chỉ là… vấn đề khác lại phát sinh. Cánh tay bị nàng bóp trẹo lúc nãy đúng bên thuận, đau đến chẳng cầm nổi đũa. Cô ngồi đó, mắt nhìn bát mì thơm lừng, đầu óc cân nhắc tính cầm nguyên bát húp luôn cho nhanh.Nhưng Mộc Diệp vừa thấy dáng vẻ đó đã cau mày. Nàng là người yêu ẩm thực, đã nấu thì phải ăn cho đúng cách, tuyệt không chấp nhận ai phá hỏng mỹ thực ngay trước mặt mình.Chẳng nói chẳng rằng, Mộc Diệp đè tay cô lại, khiến Tang Mặc sững người, tưởng nàng lại định giở trò gì. Nhưng ngay sau đó, một thìa mì nóng hổi được đưa đến miệng cô. Tang Mặc ngẩn ra một nhịp, theo bản năng há miệng, sợi mì mềm trơn, vị đậm đà, trứng trần vừa chín tới, hương vị thơm ngậy khiến đôi mắt cô sáng lên.Thìa tiếp theo… lại tiếp theo… Tang Mặc quên mất đề phòng, chỉ còn biết chờ đợi Mộc Diệp đút cho ăn.Đến lúc cái bụng no căng, cô mới ngồi dựa ra sau, tay vô thức xoa bụng, khoé môi thấp thoáng ý cười. Mộc Diệp nhìn đến vết bầm trên tay cô, trong lòng cũng không nhẫn tâm ép người bị thương đi dọn dẹp, liền thu dọn chén bát luôn phần mình.Cô ngồi tựa người vào thành ghế, ánh mắt chẳng buồn thu lại, cứ thế tham lam nuốt trọn bóng dáng Mộc Diệp vào đáy mắt. Dưới ánh đèn dầu, dáng người nàng càng thêm mềm mại, cái eo nhỏ nhắn như chỉ cần ôm một vòng là vừa khít trong lòng bàn tay. Mỗi động tác cúi người, mỗi lần vén tay áo… đều khiến người ta muốn xé rách, ép xuống mà mặc sức giày vò.Khóe môi Tang Mặc nhếch lên, trong mắt lóe lên tia u tối cùng dục vọng không giấu giếm. Nghĩ đến dáng người ấy dưới thân, từng lần lưng cong lên, từng tiếng rên rỉ khàn khàn, mỗi tiếng gọi khẽ như câu hồn người khác.Tang Mặc khẽ liếm môi, đầu lưỡi lướt qua cánh môi khô nóng, ánh mắt không hề che giấu sự dâm dục trắng trợnThu dọn xong chén bát, Mộc Diệp trở về phòng, lục lọi lấy ra hộp dược. Dưới ánh nến lấp lóe, nàng kéo Tang Mặc xuống ghế. Gương mặt người đối diện với những đường nét sắc sảo mà đầy lạnh lùng, vậy mà lúc này, khi đặt dưới ánh mắt dịu dàng của nàng, lại mang theo một loại yên tĩnh đến khó hiểu.Ngón tay Mộc Diệp khéo léo lau sạch vết thương, động tác chậm rãi mà dịu nhẹ như sợ cô đau. Tang Mặc bất giác yên lặng, mặc kệ nàng xử lý. Đầu óc vẫn còn đọng lại hình ảnh dáng người mảnh mai vừa dọn bếp xong, quấn lấy ánh lửa như một làn sương sớm — đẹp đến mức khiến tim cô mềm nhũn mà lại ngứa ngáy.Mộc Diệp khẽ cười thầm, chính mình làm người ta bị thương lại chính mình phải lo liệu. Băng bó cẩn thận, tay còn cố tình buộc một chiếc nơ nhỏ xinh nơi cổ tay Tang Mặc."Uây~ Xong rồi nè! Ngươi xem." Nàng bật cười, vẫy nhẹ cổ tay cô, chiếc nơ đung đưa đáng yêu không chịu nổi.Tang Mặc muốn bày ra gương mặt lạnh lùng như thường, nào ngờ ánh mắt lại vô thức dõi theo ngón tay Mộc Diệp, đến lúc nhìn thấy môi nàng nhấp nháy, cười cong cong, đầu óc liền trống rỗng một chốc.Tràng ký ức mơ hồ như dâng lên, nơi đầu ngón tay từng bị nàng ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại lướt qua, từng chút, từng chút một… Cảm giác ấm nóng xen lẫn tê dại còn như đọng lại ở đó, tầng tầng sương mù lại quanh quẩn trong đáy mắt.