(GL/18+/H VĂN) DỤC TUYẾN
4
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà Mộc Diệp đã ở nơi này đến nữa tháng. So với những ngày đầu bỡ ngỡ, lúc này nàng thong dong ngồi trong sân, chậm rãi đếm số tiền tích góp được.Túi tiền chắc nịch căng phồng, còn thêm mấy tờ ngân phiếu nằm gọn gàng. Mộc Diệp không khỏi tham lam ôm chặt vào ngực, còn vùi mặt hít sâu một hơi mùi vị bạc tiền mà trong lòng thỏa mãn vô cùng.Mạch Mạch ngồi một bên nhìn bộ dạng sủng tiền quá mức của nàng mà ngứa cả mắt. Nó giờ mới biết thế nào gọi là "thấy tiền sáng mắt", yêu tiền còn hơn mạng sống.Thật ra số tiền này ngoài nhờ bán cá ở chợ phiên, phần lớn còn nhờ vào một vụ làm ăn lớn mà Mộc Diệp vô tình phát hiện được. Mạch Mạch lúc ấy thấy nàng nhàn rỗi, liền mở bản đồ nhiệm vụ phụ, dẫn nàng vào sâu trong núi nhỏ phía tây.Nơi đó, theo lời hệ thống, vốn là khu đất hoang ít người lui tới, vậy mà Mộc Diệp không ngờ lại đào được mấy củ nhân sâm quý hiếm, tuổi đời hơn mấy trăm năm.Những củ sâm đó, dù ở thời này hay thời nào, cũng đều là bảo vật vô giá. Mộc Diệp đem bán cho mấy hiệu thuốc lớn trong trấn, ngay lập tức đổi được hơn ba trăm lượng bạc cùng vài tờ ngân phiếu. Số bạc đó đủ để nàng sống sung túc mấy năm mà không cần lo nghĩ.Nhờ vậy, căn nhà rách nát ngày nào giờ đã được tân trang chỉnh tề, đồ đạc đầy đủ, trong ngoài sạch sẽ gọn gàng.Hôm nay, nàng quyết định nghỉ ngơi, không ra ngoài làm ăn nữa.Nhớ đến nhiệm vụ, nàng mở ra hệ thống kiểm tra đến hiệu ứng thuốc, thứ thuốc cho cô uống mà lúc này đã thuyên giảm đến có thể cử động thân thể, tiếc là không có đủ sức lực để đánh lại nàngMộc Diệp khẽ híp mắt, ánh sáng nơi đáy mắt tối lại, chẳng ai đoán nổi nàng đang nghĩ gì. Một hồi lâu, nàng đứng dậy, vào phòng trong lục lọi, cầm ra một bộ quần áo sạch sẽ.Đã lâu nàng không lui tới căn nhà tranh cũ kỹ phía sau sân. Tay cầm bộ y phục, ánh mắt dừng trên cánh cửa mục nát kia một lát, thần sắc không rõ hỉ nộ.Cuối cùng, nàng cúi người, gỡ lấy ổ khóa han gỉ, tiếng “cạch” vang lên khô khốc giữa buổi trưa im vắng.Cửa vừa hé, bụi bặm cuộn lên một làn nhẹ. Mộc Diệp khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đẩy cửa bước vào...Trong bóng tối tù hãm không biết bao lâu, ánh sáng yếu ớt mới len vào qua khe cửa, soi lên bóng dáng trần trụi, gầy guộc kia. Tóc tai Tang Mặc bết dính, đôi mắt đỏ ngầu như tơ máu vẫn không thuyên giảm, dữ tợn căm hận nhìn về phía người bước vào. Ánh nhìn ấy hận không thể xé rách làn da trước mặt.Tang Mặc gầy rộc, từng đường xương nhô lên, da bọc lấy thịt. Cổ họng khô rát đến chẳng thể phát nổi thành tiếng, chỉ còn ánh mắt như ngọn lửa tàn cố gắng chấp chới trong tuyệt vọng. Gương mặt từng kiêu ngạo giờ héo mòn, môi khô nứt, thân thể co rút bất lực trụi lủi nơi đó như thể một đống tro tàn.Còn Mộc Diệp, nàng từ đầu đến cuối chỉ đứng đó, từ trên cao nhìn xuống như thể kẻ ngoài cuộc, ánh mắt lãnh đạm đến khinh thường. Dù bên ngoài vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn, ngụy trang dịu dàng ôn nhu, nhưng trong đáy mắt lại là một tầng băng lạnh, vô tình đến tàn nhẫn.Nàng thong thả bước đến, chẳng hề ngại dơ bẩn, vươn tay chạm vào gương mặt người kia. Thế nhưng Tang Mặc theo bản năng nghiêng đầu né tránh, động tác tuy chậm chạp yếu ớt, nhưng vẫn giữ lại một chút cuối cùng của kiêu ngạo và hận thù.Bàn tay Mộc Diệp khựng lại giữa không trung, một thoáng tựa như xấu hổ, mà cũng chẳng phải. Ánh mắt nàng chẳng gợn sóng, dửng dưng thu tay về, tiện tay đặt xuống bên cạnh Tang Mặc một bộ y phục và một bình nước nhỏ.Không một tiếng động. Cánh cửa kia mở toang, nhưng chẳng ai bước vào, cũng chẳng có ai giữ lại. Mộc Diệp — như thể chưa từng tồn tại trong khoảng khắc này, lặng lẽ rời đi, để mặc cô trong căn phòng u tối ngột ngạt ấy.Tang Mặc ban đầu còn tưởng lại là trò đùa. Thứ ánh sáng rọi vào ấy như một mồi nhử, một cái bẫy giăng sẵn khiến toàn thân cô nổi gai ốc, không dám nhúc nhích. Nhưng khi nhận ra cánh cửa thật sự không đóng lại, không có bất kỳ bóng người nào chực chờ ngoài kia, trái tim Tang Mặc như thể bị xé nứt một khe hở.Cô cắn chặt răng, tơ máu trong mắt lại càng dày đặc, khớp xương toàn thân đau nhức, nhưng vẫn liều mạng mà động đậy. Một chút, rồi thêm chút nữa… đau đến run rẩy, đầu óc ong ong, nhưng cái khao khát được chạm vào ánh sáng, được rời khỏi nơi này, lớn đến mức khiến tinh thần cô như điên cuồng cắn xé chính mình.Khi bàn tay chạm vào mảnh áo mà Mộc Diệp để lại, một nụ cười méo mó kéo lên nơi khóe môi khô nứt. Không phải cảm kích — mà là một loại nhục nhã, một loại phẫn hận đến gần như khiến đầu óc bùng nổ."Lăng Tiện!"Cô nghiến chặt tên đó trong miệng, rồi lết cái thân thể đầy thương tích, mỗi bước đều như giẫm lên gai, lao ra ngoài bằng tàn lực còn sót.Ánh nắng đập vào mắt, không khí trong lành tràn vào buồng phổi khiến ngực Tang Mặc đau nhói. Đã bao lâu rồi? Cô không rõ, vậy mà thân thể như bị gặm nhấm, như cỏ mục dưới đáy ao, từng thớ thịt từng khớp xương đều run rẩy như không thuộc về cô nữa.Tiếng chim hót ríu rít, tiếng nước róc rách — tất cả với Tang Mặc giờ phút này đều chỉ là thứ rác rưởi màu mè. Cô chẳng cần cảnh đẹp, chẳng cần ánh sáng. Cái duy nhất cô muốn, là đầu của Mộc Diệp.Ý niệm đó cháy bùng trong đầu. Cô muốn đạp nàng dưới chân, bắt nàng quỳ xuống, liếm từng vết máu, gào khóc cầu xin tha mạng, rồi từng ngày từng đêm, ép nàng phải hầu hạ mình, dùng thân thể ấy để đổi lại sự sống. Cô muốn xé nát lớp mặt nạ ôn nhu kia, để nhìn rõ bộ mặt run sợ, hèn mọn của nàng.“Chỉ cần ta sống… chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ khiến ngươi chết không tử tế… Lăng Tiện.”Trong đôi mắt ấy lúc này chỉ còn điên loạn và dục vọng trả thù vặn vẹo, như một con sói hoang đói khát, dồn nén quá lâu, chỉ chực chờ ngày bổ nhào cắn nát cổ họng con mồi.Nhưng Tang Mặc lúc ấy vẫn chưa biết. Nàng vẫn tưởng rằng bản thân giờ đã được tự do, rằng chỉ cần chút sức lực hồi phục, nàng có thể lật ngược tình thế, xé nát kẻ đã giam giữ mình, khiến Mộc Diệp phải bò dưới chân mình mà cầu xin sống sót.Nàng không biết, người đang khiến mình căm hận đến tận xương tủy kia… thực chất chỉ mới bắt đầu. Đến mức về sau, Tang Mặc dù có thể sống sót rời khỏi, nhưng cái bóng của Trung Nhân Mộc Diệp sẽ luôn đè nặng trên lưng nàng.Tang Mặc lê thân thể mệt mỏi trở về căn nhà tranh cũ kỹ, nơi từng là chốn ở của mình. Vẫn là mái nhà tàn úa ấy, nhưng thứ đập vào mắt đầu tiên lại là… một khoảng sân sạch sẽ, không còn đống lá khô mục nát như trước. Bộ bàn ghế gỗ mộc mạc được đặt ngay ngắn dưới gốc cây già, bên tai văng vẳng tiếng gà trống gáy xa, cùng tiếng vịt quạc quạc đâu đó trong sân.Tang Mặc nhíu mày, đáy mắt tràn đầy nghi hoặc. Nơi này… từ bao giờ lại có sức sống như thế?Nàng không màng nghĩ nhiều, bụng đói cồn cào khiến từng đoạn ruột như quặn thắt. Bao ngày nhốt trong bóng tối, chỉ có chút thịt khô do Mộc Diệp để lại đến cầm chừng, giờ dù là bùn đất cũng có thể nuốt được. Nàng lảo đảo bước về phía bếp.Ánh mắt Tang Mặc lập tức sững lại.Trên chiếc bàn gỗ mới toanh là mâm cơm bày biện sẵn — một bát cơm trắng nóng hổi, canh rau dại xanh non thoảng mùi thanh mát, một đĩa thịt kho nâu sẫm sóng sánh nước sốt sệt, từng thớ thịt mềm nhừ như chỉ cần chạm đũa là tan, và kế bên là một đĩa trứng rán vàng ươm, viền hơi cháy cạnh, mùi thơm béo ngậy bốc lên lẩn khuất trong không khí.Tang Mặc trừng lớn mắt. Nàng không nhớ nhà mình có những thứ này. Cũng chẳng cần biết ai bày, bản năng sinh tồn đẩy nàng như thú đói lao đến.Không chần chừ, từng bát cơm, từng miếng thịt được nàng nhét vội vào miệng, canh rau mát lành trôi tuột xuống cổ họng, húp đến giọt cuối cùng. Thịt kho mềm tan, lớp mỡ béo béo mà không ngấy, phần nạc vừa đủ ngấm vị đậm đà. Còn đĩa trứng rán kia, lớp ngoài giòn giòn, bên trong thơm mềm, ăn kèm cơm trắng lại càng thêm vừa miệng.Tang Mặc vừa ăn vừa nghẹn ngào, mắt đỏ hoe mà chẳng rõ vì đói hay vì mùi vị xa lạ của bữa cơm no đủ sau những ngày dài đói khát.Đến khi bụng căng tròn, nàng mới buông đũa, dùng tay quệt vội khóe môi, vị ngọt béo của thịt vẫn còn vương nơi đầu lưỡi. Lúc này mới lơ đãng nhìn quanh bếp, chén bát đều được thay mới, bóng loáng đến không còn vết bẩn. Lu gạo đầy tràn, mấy hũ mắm muối trước kia bám bụi nay đã đầy nắp, xếp ngăn nắp.Nơi này đã hoàn toàn khác.Tang Mặc đứng lặng. Ánh mắt trầm xuống. Trong đầu lập tức hiện lên cái tên đáng ghét kia — Lăng TiệnĐáy mắt nàng lập tức ngập tràn phức tạp: vừa nghi hoặc, vừa nôn nóng, lại xen lẫn hận thù và dè chừng. Tất cả chỉ trong một thoáng liền bị nàng chôn xuống đáy lòng.“Hừ… Tiện nhân vẫn là biết lấy lòng ta… Sớm muộn gì, ta cũng khiến ngươi phải quỳ dưới chân ta, gào khóc cầu xin để sống.”Nghĩ vậy, khóe môi Tang Mặc cong lên nụ cười lạnh, ánh mắt như thú hoang ẩn nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi bóng dáng Mộc Diệp lần nữa xuất hiện. Chỉ cần để nàng nắm được cơ hội… nhất định sẽ trả lại từng món nợ bằng máu.Mộc Diệp đâu bận tâm, để cho cô thời gian tận hưởng ở nhà.Mộc Diệp thong thả bước qua con ngõ nhỏ lát đá, men theo lối mòn đến căn nhà mái ngói đỏ tươm tất — nơi nàng thuê lại cách đây không lâu. Căn nhà nhỏ nhưng sạch sẽ, tường vôi trắng đã được nàng cho người sửa sang, sân trước có bày một chậu hoa thược dược mới nở, sắc hồng dịu mắt. Không khí nơi đây yên tĩnh, không vương bụi trần, tựa hồ tách biệt với thế gian xô bồ ngoài chợ phố.Nàng dừng trước cánh cửa gỗ đơn sơ, tay khẽ gõ hai tiếng.“Cộc cộc…”Chẳng mấy chốc, bên trong liền có động tĩnh. Cánh cửa hé mở, một khuôn mặt nhỏ nhắn lấp ló nơi khe cửa. Gương mặt tròn xinh, làn da trắng nhạt như cánh hoa bạch liên, đôi mắt to tròn trong veo như nước suối, ánh nhìn có chút hoảng hốt xen rụt rè. Mái tóc mềm được tết thành hai bím nhỏ buông trước ngực, theo động tác nàng mà khẽ lay động. Môi hồng chúm chím, như đóa hoa nhỏ chưa hé nở.“Tỷ tỷ… ngươi đến rồi.” Giọng cô bé nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo sự mừng rỡ không che giấu được.Lời nói ấy vừa lọt vào tai, trái tim Mộc Diệp như mềm nhũn thành một vũng nước. Thứ cảm xúc ấm áp này, đã lâu rồi nàng không cảm nhận được.Năm ngày trước:Giữa cái trưa oi ả nơi chợ phố, Mộc Diệp vô tình bắt gặp một đám buôn người đang kéo lê một đứa trẻ nhỏ, thân hình gầy gò, tóc tai bù xù, váy áo rách rưới như mảnh giẻ lau. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì đói khát, đôi mắt to tròn tràn đầy sợ hãi, như con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng.Ánh mắt hai người giao nhau trong một khắc ngắn ngủi — ánh mắt ấy, tuyệt vọng đến mức khiến bước chân Mộc Diệp khựng lại. Nàng xưa nay vốn vô tình với người ngoài, chuyện thiên hạ sống chết cũng chẳng bận tâm. Nhưng ánh mắt đứa bé ấy… giống hệt muội muội nàng năm xưa trước lúc lìa đời.Chẳng kịp suy nghĩ, Mộc Diệp lạnh mặt tiến đến, một cước đá bay tên buôn người, tiện tay đoạt lấy roi da trong tay hắn. Bọn buôn người chưa kịp phản ứng đã bị nàng quét sạch.Khi đám người kia lủi đi, Mộc Diệp ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ, dùng tay vén đi những sợi tóc bết dính trên gương mặt nhỏ nhắn ấy. Làn da trắng ngần nhưng dính bụi bặm, khóe môi nứt nẻ vì khát, ánh mắt vẫn tràn ngập đề phòng sợ hãi.“Tên gì?” Nàng hỏi, thanh âm tuy lạnh nhạt nhưng lại có phần mềm xuống.Cô bé lắc đầu. “Ta… không có tên.” Giọng nói yếu ớt, như sợ nói lớn cũng sẽ bị đánh.Lòng Mộc Diệp khẽ nhói, nhìn khuôn mặt nhỏ như búp bê nhưng đã phải chịu khổ đến thế, bất giác nàng đưa tay nhấc cằm cô bé lên, ánh mắt ôn nhu hiếm thấy.“Vậy từ nay, gọi là Châu Anh đi. Châu là ngọc quý, Anh là đoá hoa nhỏ. Ta mong về sau, muội có thể sống như viên ngọc nhỏ, được người thương yêu che chở.”Đứa trẻ nghe vậy, mắt chớp chớp, trong đôi mắt to tròn ấy lần đầu tiên ánh lên một tia sáng yếu ớt. Khóe môi khẽ mấp máy như muốn khóc.“Tỷ… tỷ tỷ.”Mộc Diệp mím môi, không biết vì sao trong khoảnh khắc ấy lại cảm thấy mềm lòng.“Ây da~ Châu Anh của tỷ, có nhớ tỷ khum~~?” Nàng cười tươi, khóe mắt cong cong, lúm đồng tiền nhỏ nơi gò má hiện rõ, dịu dàng đến mức muốn tan chảy. Tay vô thức giơ lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, từng ngón tay lùa vào tóc mềm như tơ.Châu Anh đỏ bừng mặt, hai mắt to tròn khẽ chớp, rồi bất giác né tránh ánh mắt nàng, như con thỏ nhỏ lúng túng không biết trốn vào đâu. Sự ngượng ngùng ấy lại khiến Mộc Diệp càng thêm yêu thích, trong mắt tràn đầy nhu hòa, ôn nhu chưa từng có với bất kỳ ai.“Châu Anh… không thích tỷ tỷ sao?” Giọng nàng khẽ khàng, xen chút giận dỗi hờn mát, làm người nghe cũng thấy mềm lòng.“Không… không phải đâu… Là ta ngượng thôi.” Cô bé nhỏ giọng lí nhí đáp, hai tay vân vê góc áo, gò má hồng hồng, hàng mi khẽ run như sợ hãi lại như vui mừng.Mộc Diệp không nhịn được cười khẽ, ôm lấy thân hình gầy nhom của cô bé vào lòng. Châu Anh chẳng có bao nhiêu thịt, tựa như một con thỏ nhỏ ốm yếu khiến người ta xót xa. Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu mềm mại trong lòng nàng đều dành hết cho cô bé này. Không có phòng bị, cũng chẳng có toan tính.“Tỷ tỷ thích nhất là Châu Anh. Ai dám bắt nạt muội, tỷ đánh người đó cho xem.” Nàng nói, giọng nửa đùa nửa thật, đầy che chở.Châu Anh rúc vào lòng nàng, thẹn thùng “Ân” một tiếng, đôi tay nhỏ bé lần đầu vòng ra sau ôm lấy eo nàng, run rẩy nhẹ, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia vui mừng khó giấu.Nghĩ đến thân hình gầy guộc trong lòng, Mộc Diệp thở dài, lòng thầm tính toán hôm sau đi mua thêm mấy cân thịt béo, trứng gà, bánh đậu xanh, phải bồi bổ cho cô bé trắng trắng tròn tròn mới dễ ôm, chứ thế này ôm chẳng được mấy lạng thịt mà đau lòng.Nàng cúi đầu nhìn đỉnh đầu mềm mại, môi khẽ cong thành nụ cười, ý cười ấy, ngay cả gió xuân cũng không địch lại nổi.