(GL/18+/H VĂN) DỤC TUYẾN

3



Trước tiên, dựa theo trí nhớ nguyên chủ, nàng tìm về căn nhà chính.

Vừa vào đến sân, thứ nàng nghĩ đến đầu tiên chính là tắm. Cái thân thể nhớp nhúa dính đầy bùn đất và thứ dịch thể nhầy nhụa kia khiến nàng khó chịu đến mức chỉ muốn lột da.

Nàng tìm được một cái lu nước đặt bên góc sân. Nước còn lạnh buốt, phản chiếu bóng người mờ mịt. Ngó nghiêng, ở nơi hẻo lánh này, Mộc Diệp không do dự, tháo lớp xiêm y rách nát, từng mảng bẩn thỉu theo vải áo rơi xuống đất.

Múc nước tạt từng gáo lớn lên người, làn nước lạnh len lỏi qua từng kẽ tóc, kẽ ngón tay. Mộc Diệp nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để cái lạnh cắt da rửa trôi hết mọi dơ bẩn trên thân.

Động tác tuy nhanh nhưng không vội vàng, nàng không phải người sẽ qua loa với chính bản thân mình, kể cả trong hoàn cảnh thế này. Đến khi nước trong lu vơi gần nửa, thân thể mới coi như sạch sẽ trở lại.

Mộc Diệp lấy bộ xiêm y màu tro treo ở góc nhà, là quần áo của Càn Nguyên có chút rộng so với cơ thể nàng, nghĩ nghĩ vẫn quyết định chọn mặc vào người, tóc dài dùng dây buộc tạm, mái tóc ướt thấm nước nhỏ giọt xuống vai.

Gương mặt nàng lúc này hiện rõ vẻ tà mị, cặp mắt đen láy như ngậm sương mù, còn vương chút ướt át lười biếng.

Ra đến phòng bếp, nàng cũng chẳng thèm dè chừng, thẳng tay lục lọi khắp nơi. Nhìn quanh một lượt, thấy được mấy cái bánh bao nguội và chút cháo loãng trong nồi, hai tay nhanh chóng múc lấy một bát con, chẳng cần nếm thử cũng ăn đến sạch.

Dù không hề có gia vị, nhưng với chiếc bụng đói meo thì cũng tạm chấp nhận được.

“Kí chủ, cô đúng là bạo dạn thật đấy...”

Giọng Mạch Mạch vang lên đầy cảm thán, dữ liệu của nó vẫn còn run run vì cái cảnh tượng thảm thương của Càn Nguyên lúc nãy.

Không phải tận mắt thấy hết quá trình, nhưng đủ để nó kinh hồn bạt vía. Vậy mà người ngồi đây lại đang tâm tình cực tốt, cười đến cong vút đôi mắt, khí tức lạnh lẽo toát ra làm sóng dữ liệu của nó cũng nổi tầng tầng.

Mộc Diệp chẳng buồn đáp, chỉ liếc mắt một cái. Ánh mắt hờ hững ấy đủ khiến hệ thống lập tức im bặt, không dám lải nhải thêm câu nào.

Nhìn vào chút cháo còn lại trong bát, nàng khẽ thở dài, chẳng nghĩ đến cái vị Càn Nguyên cao cao tại thượng kia mà cũng nghèo nàn đến mức này.

“Mạch Mạch, ngươi nói thử coi! Một cái súc sinh ra oai thế nào mà nghèo đến mức này hả?!”

Nàng nghiến răng ken két, nghĩ đến chuyện bỏ tiền ra cưới được nguyên chủ, lại còn cầm nguyên miếng thịt dày đưa tới tận tay nàng hôm nay — thế mà trong cái nhà này, không kiếm nổi thứ đồ nào coi được!

Một trận tức nghẹn ứ trong cổ họng, Mộc Diệp bị cái cảnh này chọc cho phát điên.

“Kí chủ… này… theo dữ liệu ta biết được thì… cô ta vốn không quan tâm đến vật chất nhiều. Có chỗ ở, có đồ ăn qua ngày là đủ. Nguyên chủ chỉ cần còn sống là được…”

“V*l!”

Mạch máu trên trán nàng giật giật, bực đến mức chửi thề.

Cái quái gì mà trần đời lại có kẻ quen sống khổ rồi bắt cả người nhà mình chịu theo?

Nàng nghiến răng, hận không thể lôi cô ta đến, đánh cho sưng mặt, khóc một trận bù lu bù loa rồi mới hả giận.

“Ngài có thể kiếm tiền mà! Trong mục nhiệm vụ phụ có cái nhánh ‘làm giàu’ đấy. Nhiệm vụ này không yêu cầu gì cao đâu, dù sao kí chủ đến là đã được BUFF sẵn rồi.”

Mạch Mạch vội vàng đề xuất biện pháp, nó thật sự không muốn vị kí chủ này sinh phiền não, bởi lẽ nếu nàng mà bị ảnh hưởng gì, đến phiên nó cũng không sống nổi.

Tâm tình Mộc Diệp lập tức khá hơn đôi chút khi nghe hệ thống khuyên nhủ. Cùng chính mình tự nhủ: “Có làm mới có ăn.”

Sau một phen tự cổ vũ bản thân, nàng bắt đầu lục lọi tìm đồ để ra ngoài với quyết tâm làm giàu lập nghiệp, khí thế hừng hực, cả người như bốc lên từng làn khói lửa...

“Thỉnh ngài đến lưu vực sông này, nơi đó có nhiều loài cá giá trị cao.”

Hệ thống Mạch Mạch mở ra bản đồ, tận tình chỉ dẫn còn đánh dấu rõ vị trí cho nàng. Mộc Diệp nhướng mày, cảm thán một câu:“Có bàn tay vàng đúng là khác bọt, cái gì cũng tiện!”

Nàng xách theo cái lưới với rổ tre, theo chỉ định của hệ thống mà lần mò đến nơi. Bên bờ nước trong veo, mấy bụi cỏ rậm rạp, trời thì nắng chang chang, Mộc Diệp cuộn tay áo lên, xắn ống quấn, tay dăng lưới xuống nước, rồi kiên nhẫn ngồi xổm chờ đợi.

Một canh giờ trôi qua.
Nắng rát, mồ hôi nàng túa ra đầm đìa, từng giọt chảy dài xuống cổ, nóng đến phát bực mà dưới nước vẫn im re...

“Mạch Mạch! Cá đâu rồi!” Nàng nghiến răng, bực bội gằn giọng.

“Kí… kí chủ… dữ liệu khẳng định nơi này có cá mà…” Mạch Mạch run rẩy, giọng cũng nhỏ xíu, chẳng dám chắc chắn.

Mộc Diệp híp mắt liếc lưới, lại không nhúc nhích.
“Mạch Mạch…”
Chỉ nghe đến giọng nàng kéo dài cái tên thôi mà hệ thống suýt thì sập nguồn.

“A a a! Ngài… ngài chưa bỏ mồi ạ!”

“Hả?” Nàng ngẩn người, bừng tỉnh.
“Con mẹ nó… đúng rồi!”

Nhìn trong cửa hàng vật phẩm một lượt, nàng đen mặt phát hiện chẳng có lấy lấy một túi mồi nào miễn phí. Nhưng may thay, hệ thống cho phép đổi bằng tích phân. Chỉ có điều… giá của nó làm nàng muốn ngất xỉu — 100 tích phân cho đúng 1 lạng mồi!

Mộc Diệp nghiến răng, bàn tay run run mà vẫn phải nhấn đổi.

《Ting! Tài khoản đã trừ 100 tích phân》
Giọng thông báo vang lên, Mộc Diệp nghiến răng ken két, lườm hệ thống, hận không thể đập cho nó một trận.

Nàng xé mồi ra thành từng túi nhỏ để dành, tiện tay ném một túi xuống nước, lập tức làn nước gợn sóng, đàn cá từ đâu lao tới giằng xé nhau, chen chúc mà chui vào lưới. Mộc Diệp mắt sáng rực, phấn khích nhảy cẫng lên:

“Được rồi! Tới đây hết cho ta!

Nàng vội vàng thu lưới, giũ mớ cá vào sọt, nhanh tay phân loại.
“Cá rô… cá quả… cá chép… ui cha, có cả trắm đen!”

Hệ thống quét liên tục:
“Cá rô, cá quả: 8-10 văn/con. Cá trắm đen: 50-80 văn/con. Cá chép: 30 văn/con…”

Nghe tới giá, Mộc Diệp hả hê cười ha hả. Mớ cá nhiều đến mức cái sọt bé tẹo chả đựng nổi, nàng nghiến răng, lại ngậm đắng nuốt cay móc tích phân mua thêm mấy cái giỏ to với đòn gánh.

Nhìn đống đồ mới xuất hiện trước mắt, Mộc Diệp tâm tình mới dịu lại, xoa tay, xách đòn gánh lên vai

May mà viên nội đan vẫn còn hiệu lực, thân thể nhẹ tênh, mớ cá đầy sọt mà nàng xách đi nhẹ tựa lông hồng

Đi trước cả một đoạn đường dài, Mộc Diệp lại nhờ hệ thống mở bản đồ cho dễ nhìn. Nhìn đến lối mòn dẫn thẳng tới chợ phiên mới, nàng thở phào nhẹ nhõm. May mà cách đây chỉ nửa tiếng đường bộ, nếu xa thêm chút nữa, chắc nàng vác đám cá này đến rụng cả tay.

Chợ phiên là nơi tụ họp đông vui nhất vùng, người người chen chúc qua lại, tiếng trò chuyện náo nhiệt, tiếng trẻ con nô đùa, xen lẫn tiếng rao hàng vang lên không ngớt.

“Rau tươi mới hái đây!”

“Vải vóc giá tốt!”

“Bánh bao nóng hổi đây, ai mua hông!”

Mộc Diệp xách đòn gánh đi ngang qua từng sạp hàng, ánh mắt liếc nhìn khắp một lượt. Đa số là thực phẩm, chút vải vóc thô sơ, vài người bán gia vị khô, ngoài ra chẳng có gì đáng giá. Nàng thầm tính toán, nơi này buôn bán chủ yếu đồ ăn, cá tươi của nàng nhất định có đất dụng võ.

“Kí chủ! Chỗ này phong thủy cực tốt! Bày bán ở đây đảm bảo buôn may bán mắc!” Hệ thống Mạch Mạch phấn khích đề xuất, giọng mang theo vài phần tâng bốc.

Mộc Diệp cười nhạt, nhấc tay đặt sọt cá xuống, tìm chỗ mát mẻ, trải tấm vải bố ra, xếp từng mẻ cá còn đang giãy dụa lên.

Mẻ cá của nàng toàn loại ngon: cá trắm đen, cá quả, cá rô đồng béo tròn, cá chép ánh vảy óng ánh dưới nắng. Nước còn đọng lấp lánh, nhìn qua đã biết tươi roi rói.

Mộc Diệp vén tay áo, chống nạnh hít sâu một hơi, rồi hô to:

“Cá tươi đây! Cá tươi giãy đành đạch! Ai mua cá không nào!”

Tiếng rao lan đi, người qua đường lập tức bị âm thanh lanh lảnh cùng mùi cá tươi thu hút. Vài bà nội trợ chạy lại, thấy cá còn sống, lại là loại ngon hiếm, liền nhao nhao tranh nhau:

“Con trắm đen này, mau đến bán cho ta!”

“Giữ cho ta con cá quả kia!”

“Bao nhiêu một con thế này?”

Chưa đầy một khắc, đám cá trong sọt đã bị người ta tranh nhau mua sạch một nửa. Mộc Diệp mắt sáng như sao, nhanh nhẹn vớt từng con cho vào lá sen bọc lại, thu tiền, miệng không quên thả thêm vài câu mời chào.

“Mua đi bà con ơi! Mẻ cá cuối ngày, tươi nhất chợ, ai đến trễ là hết!”

Không khí chợ càng thêm nhộn nhịp, tiếng cười nói, tiếng tranh mua trả giá rôm rả, gương mặt nàng cũng vì vậy mà rạng rỡ không thôi.

“Mạch Mạch, ngươi đúng là thần phát tài!" Nàng hừ một tiếng, khóe môi cong lên đắc ý.

Bội thu hôm nay, Mộc Diệp ngồi trong góc quán nước, vừa nhấp ngụm trà, vừa đếm tiền, ngón tay thoăn thoắt, ánh mắt sáng rực.

Một mớ tiền đồng, cộng đi cộng lại phải đến 1000 văn, tương đương một lượng bạc — ở cái thời này, một nhà dân thường cày cuốc quanh năm suốt tháng cũng chỉ được chừng 2-3 lượng bạc, vậy mà nàng chỉ nhờ đám cá này đã kiếm được gấp đôi.

Không uổng công Mộc Diệp đây lăn lê bắt cá cả buổi dưới nắng!

Tiện thể, nàng bắt đầu tính đến việc khảo sát giá dược liệu ở mấy tiệm thuốc quanh đây, nếu nắm được mối tốt, sau này hái thuốc đem bán, tiền sẽ nhanh chóng mà đầy túi. Nghĩ đến tiền, nàng lại cười rộ, lúm đồng tiền bên má lại nhảy lên xinh xắn. Khiến người bên cạnh vô tình lướt qua cũng phải khựng lại mà lén liếc nhìn thêm mấy lần. Mộc Diệp hoàn toàn không hay biết.

“Kí chủ à… bộ dạng cười ngây ngây thế này coi chừng bị người ta bắt cóc đi đó nha…”
Mạch Mạch run run cảnh cáo trong đầu.

“Câm!” Nàng đáp nhát gọn, chẳng buồn để ý tới nó.

Đi một vòng quanh chợ, chưa đến nửa canh giờ mà nàng đã tiêu hết 500 văn, khiến Mạch Mạch ở trong cũng trợn mắt.

Nếu là những kí chủ trước từng đến thế giới này, có được BUFF trong tay, phần lớn đều tranh thủ hưởng thụ, một ngày không tiêu hết vài ba lượng bạc vào ăn chơi, vào thanh lâu mua vui, săn mỹ nam, sắm vàng bạc châu báu thì nhất định chưa thấy thỏa mãn.

Thế mà đến lượt Mộc Diệp — nàng lại thản nhiên gom mắm, muối, dấm tương, vải thô, kim chỉ, chổi cùn rế rách, rồi thêm mấy thứ lặt vặt trong nhà.

Trong thế giới hệ thống quen thuộc với đủ kiểu kí chủ thích hưởng thụ và tiêu xài hoang phí, Mộc Diệp là người đầu tiên khiến dữ liệu lệch hẳn khỏi quỹ đạo

Mộc Diệp sao biết suy nghĩ của nó, dừng lại ở sạp hàng mã mua thêm mấy món đồ chơi trẻ con, vài xâu tiền vàng giả, lược gỗ cho phụ nữ.

“Cái này để làm gì vậy kí chủ?”

“Mua cho tiện.”

Mạch Mạch:....

Cả đoạn đường đi mua sắm, Mộc Diệp hào hứng như đào được vàng, gặp gì tiện giá là quất, không chút tiếc tay. Được cái là cái gì nàng mua cũng hữu dụng, chẳng có món nào gọi là phí.

Chất đầy mớ đồ lên xe lừa thuê, nàng mới thong thả trở về

Vào đến sân, nàng nhẹ nhõm một hơi, bắt tay vào thu dọn và sắp xếp từng món một. Bao nhiêu thứ tạp vật được nàng phân loại gọn gàng, thùng gạo mới mua đổ đầy vào lu gạo trong bếp, mắm muối đổ vào hũ đựng riêng, các loại gia vị sắp theo thứ tự ngay ngắn trên kệ.

Bát đũa cũ sứt mẻ bị nàng gom lại một chỗ, lấy bộ mới tinh vừa mua thay vào, kể cả nồi niêu, chảo gang, ấm đồng cũng đầy đủ cả. Nhìn vào bếp, ngọn lửa bếp nhỏ le lói cùng mùi gạo thơm, cuối cùng cũng giống một gian bếp của nhà có người ở.

Vào đến phòng ngủ, nàng lại trải mới toàn bộ chăn gối, đệm rơm được đập mềm, chăn vải bông đơn sắc sạch sẽ, mấy chiếc màn thô cũng được giũ bụi treo lại gọn gàng. Mộc Diệp vừa làm vừa ngẫm, đến khi mọi thứ gọn ghẽ, sạch sẽ thơm tho mới khẽ gật đầu hài lòng.

Chỉ tiếc nhà tắm thì vẫn chưa có, gian nhà này vốn nghèo túng, trước giờ toàn phải múc nước ngoài giếng đến đầy trong lu rồi đứng sân mà tắm, vừa bất tiện lại vừa không kín đáo. Nàng tạm đặt một chậu gỗ lớn vào góc phòng, lúc cần có thể lấy ra dùng. Trong lòng cũng tính toán chờ gom góp thêm bạc rồi dựng riêng một gian nhà tắm kín đáo đàng hoàng.

Bày trí gọn gàng. Căn nhà này giờ mới có sức sống của người ở

Mộc Diệp thở dài một hơi, ánh mắt phảng phất như trôi vào cõi hư vô. Lặng lẽ trầm ngâm một lúc, nàng mới chậm rãi bước ra sân, mang theo mấy món đồ hàng mã mình đã mua từ chợ phiên.

Bên bếp than nhỏ, lửa lách tách kêu "tách tách" trong màn đêm tĩnh lặng, nàng lần lượt thả từng món đồ vào ngọn lửa, nhìn chúng dần hóa thành tro tàn.

Giọng nàng nhẹ nhàng, như nói với người đã khuất, cũng như tự nói với chính mình:

"Mong hai mẹ con các ngươi... kiếp sau được đầu thai vào nhà tốt, sống một đời bình an, không khổ sở, không oan uổng."

Câu nói không biết dành cho ai nghe, gió đêm thoáng qua mang theo mùi khói nhàn nhạt. Chỉ có Mạch Mạch là hiểu, cũng không khỏi âm thầm thở dài. Nó vốn nghĩ kí chủ lần này cũng như bao người khác, ai ngờ lại là người còn nhớ tới nguyên chủ, không những không thờ ơ mà còn tận tình tiễn đưa một chút tấm lòng cho họ.

Trong lòng Mạch Mạch dấy lên cảm xúc phức tạp khó tả. Có lẽ... vị này không phải dạng kí chủ mà nó từng gặp qua.

Nhìn đám lửa dần lụi tàn, Mộc Diệp múc nước dập tắt, giản gân giản cốt, rồi chậm rãi chui vào phòng ngủ sau một ngày vất vả. Trong phòng chỉ còn lại ánh trăng bàng bạc hắt qua song cửa, chiếu lên người nàng, lặng lẽ mà bình yên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...