(GL/18+/H VĂN) DỤC TUYẾN
2 (H)
Từng bước nhẹ nhàng của cô áp sát lại gần, khiến nàng khẽ nghiêng đầu, chậm rãi đặt miếng thịt dang dở xuống. Đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng lau sạch trên lớp vải rách nát dính đầy bụi bẩn, dáng vẻ tùy ý ấy lại khiến Càn Nguyên kia càng thêm khao khát.Quần áo có rách đến thế nào, thân thể có dơ bẩn đến ra sao, cũng không làm giảm được dục vọng điên cuồng kia. Càn Nguyên trời sinh bản năng tranh đoạt mạnh mẽ, dục vọng cực thịnh đến mức đôi khi còn tự tổn hại chính mình.Mà nàng — lại cực thích dùng chính thứ dục vọng đó để tra tấn tinh thần người này.Mộc Diệp thong thả đứng dậy. Thay vì chờ con mồi tự tới, nàng thích chủ động hơn một bước. Nụ cười tươi tắn dâng lên trên môi, đuôi mắt cong cong mang theo vẻ dịu dàng thật lòng đến mức không ai dám hoài nghi.Nhìn thứ mình muốn từng chút một đưa đến, đôi núm đồng tiền càng hiện rõ trên má nàng, khiến Tang Mặc khựng lại một thoáng, đôi tay vốn định sờ đến nơi mềm mại phập phồng kia lại bất giác dừng lại giữa chừng.Từng ngón tay nhẹ nhàng chuyển hướng, chạm đến gương mặt nàng. Xúc cảm nơi đầu ngón thật mềm, gò má nhỏ nhắn vừa vặn trong lòng bàn tay, như món đồ chơi khéo léo khiến người không nỡ buông.Mà Mộc Diệp vẫn giữ nguyên dáng vẻ si ngốc cười đó, ánh mắt lại bất chợt đổi sắc, sâu lắng đến độ nhu hòa ấm áp tựa như đang ôm cả thiên địa vào lòng mà nhìn về phía Tang Mặc.Một ánh mắt ấy thôi, đủ khiến Tang Mặc nhất thời thất thần, vô thức đắm chìm.Cô ngẫn người, không phát hiện di chuyển xúc cảm đang trên bờ môi của mình, tay cô từ bao giờ đã bị gạt ra, từ xa lạ khớp ngón lại đảo khách thành chủ, nhẹ nhẹ chạm chạm từng phiên lướt qua bờ môi cô, từng ngón đến trêu chọc, để cô mãi mới bắt lấy được, bị tóm được đạo tặc lại bật cười khúc khích Thật đẹp, hai từ hiện ra trong tâm trí, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ dùng cho Trung Nhân trước mắt, vẫn nắm chặt lấy tay nàng, lại quên kia một chỉ tay, để nàng nhanh chóng sờ đến, kéo lấy gương mặt kia xuống, đối diện trong gang tấcNơi đây tràn ngập hơi thở, tràng không rõ ái muội, Càn Nguyên vô thức tiết ra tin tức tố hương vị mùi cam quýt kín đầy nơi này, cực kì động tình, bên dưới Càn Nguyên lại nhẫn đến khó chịu, đáng tiếc Trung Nhân lại không thể ngửi đến tin tức tố, càng không biết vị kia Càn Nguyên khao khát thế nào...Mềm, ngọt, dịu nhẹ như hương hoa anh đào thoang thoảng lan trong miệng, Tang Mặc thoáng ngẩn người, cánh môi kia từ lúc nào đã áp sát, chạm khẽ lên môi cô — dịu dàng như nước, như cánh chuồn chuồn lướt mặt hồ, chỉ một thoáng rồi vụt đi.Mùi thơm nhè nhẹ, vị ngọt tựa mật xuân phảng phất nơi đầu lưỡi, khiến hai mắt Tang Mặc bất giác phủ một tầng sương mờ. Lần đầu tiên, cô mới phát hiện ra, môi người này… có thể mang đến vị đạo mê hoặc đến thế, như độc dược nhuốm trong gió, vô thức khiến người muốn nhiều hơn, như kẻ nghiện lén tìm lại chút dư hương còn sót.Chỉ cần đợi, nàng ta sẽ lại tự dâng đến, cô thầm nghĩ. Kiêu ngạo mà chẳng cần chủ động là bản năng Càn Nguyên, càng thấy biểu hiện ấy, nàng lại càng phấn khích.Nào ai hay, Càn Nguyên tự cao tự đại, đến cuối cùng cũng chỉ là con thú bị dục vọng kéo lê, điên cuồng mà đòi hỏi chiếm lấy, chẳng biết bản thân đã rơi vào lưới từ bao giờ.Mộc Diệp lần nữa cúi xuống, môi chạm môi, Tang Mặc tự khắc nhắm mắt đón lấy, để cánh môi quấn chặt, mút lấy nhau như mật ngọt tan trong kẽ răng. Đầu lưỡi nàng khẽ cạy mở, tìm kiếm đầu kia ẩn nấp, rồi cuốn lấy, dây dưa đến quấn quýt không dứt, nuốt trọn từng nhịp thở nhau. Hơi thở Càn Nguyên trở nên loạn nhịp, gương mặt ửng hồng nổi rõ từng mảng nóng bừng, chỉ đến khi Mộc Diệp vừa lòng mới chịu buông ra, để lại sợi chỉ bạc mảnh nối đôi môi, cười nghiêng đầu nhìn ánh mắt say mê động tình kia, đẹp đến khiến người mềm lòng.Mạnh bạo nắm lấy tay cô áp đến bầu ngực phập phồng, ép cô phải bóp lấy nhũ hoa mềm căng. Bầu không khí phút chốc trở nên ướt át, kích thích đến nghẹt thở. Cô bất ngờ rồi thích thú, chẳng nể nang mà nắm chặt lấy đầu vú vân vê. Mộc Diệp giơ tay chạm vào gương mặt kia, kéo lại gần, mặc kệ giữa thân còn bao nhiêu hỗn độn dính ướt. Hơi thở trên mặt hai người dồn dập, Mộc Diệp không chạm môi như thường, mà hôn từng chút lên đôi mắt, lên gò má, cọ nhẹ đầu mũi vào nhau như trêu chọc lẫn âu yếm. Tin tức tố xộc lên ngột ngạt, trận này càng khiến ham muốn trong cả hai kéo cao đến nghẹt lại.Đợi đến khi cô chìm trọn trong mê loạn, Mộc Diệp bất ngờ dùng lực đẩy Tang Mặc ép sát vào góc tường. Nụ hôn chẳng kịp ngừng lại, tiếp tục dây dưa càng lúc càng sâu. Tang Mặc bị ép đến không kịp thở, từ đứng cũng hóa ngồi bệt xuống, mà kia Trung Nhân lại cưỡi trên người cô, hạ thân kề sát, nhiệt độ ở đũng quần cô nóng hừng hực. Mộc Diệp cố tình ngồi đè lên nơi đó, dịch người ma sát nhẹ, khoái cảm từ hạ thân dâng lên khiến Càn Nguyên rối loạn, chỉ còn biết điên cuồng ôm eo nàng, mặc kệ bên dưới đang nóng đến phát cuồng.Nàng một tay lén lút luồn xuống đũng quần từ lúc nào, môi vẫn dây dưa quấn lấy nhau. Động tác quen thuộc mà thành thạo, nhanh chóng mò vào bên trong, nắm lấy côn thịt cứng ngạnh đang chờ sẵn. Tang Mặc lúc này mới chợt nhận ra vật lạ trong quần nàng, cả người cứng lại, hơi thở rối loạn. Mãi đến khi bị bức bách không chịu nổi mới buông khỏi môi nàng, ánh mắt mông lung, mê man mà nhìn chằm chằm.Mộc Diệp lúc này đẹp đến yêu nghiệt. Ánh mắt nàng đối diện với ánh nhìn trầm luân của Tang Mặc, khóe môi khẽ cong, núm má ửng hồng, nụ cười vừa mị hoặc vừa câu dẫn. Tang Mặc nhất thời không nhận ra, chưa kịp phản ứng, quần áo trên người đã bị lột sạch từ lúc nào. Hai quả đào trắng nõn bật ra trước mắt, núm vú hồng phớt dựng lên, dụ hoặc đến mức khiến cổ họng Tang Mặc nuốt khan một ngụm.Còn chưa kịp né tránh, một lực mạnh áp đầu cô úp thẳng vào bờ ngực mềm kia. Hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh đầu mũi, đầu vú mềm mại cọ sát vào môi cô. Giọng nói bên tai khẽ khàng, như thôi miên:“Ngậm lấy.”Thuở nhỏ, Tang Mặc từng đứng nhìn lũ trẻ trong làng được Khôn Trạch ôm vào lòng, ngậm lấy bầu vú trắng nõn, bú sữa ngọt lành. Khi ấy, cô chỉ biết đứng xa, thèm đến khô cổ, ánh mắt đỏ hoe.Bây giờ, bờ ngực căng tròn lại ở trước mặt. Tang Mặc cúi xuống, ngậm lấy đầu vú, mút chặt, tham lam mà nuốt trọn. Không chỉ vì dục vọng, mà còn bởi nỗi khao khát một thứ ấm áp cô chưa từng có được.“Ân… Nhanh… nữa… ân…” Nàng không kìm được, rên rỉ tràn ra, tiếng mềm như nước đổ vào tai Càn Nguyên, khiến cô càng mút mạnh hơn.Mộc Diệp ôm chặt đầu cô, kéo sát xuống, ép đôi môi kia càng tham lam hơn. Một tay nàng lần xuống dưới, côn thịt từ lúc nào đã lộ ra khỏi quần, bị tiểu huyệt ma sát đến nóng ran, khó chịu đến ngứa ngáy, chỉ muốn lập tức đâm sâu vào, va chạm đến tận cùngNàng liếc mắt nhìn căn côn thịt kia — đỏ hồng, căng đến nỗi gân máu cũng nổi lên, trường to khiến nàng bất ngờ. Tang Mặc vẫn chôn đầu trong ngực, chẳng để tâm đến thứ bên dưới, nhưng tiểu huyệt của nàng lại ngứa ngáy, kích thích đến khó chịu.Mộc Diệp vươn tay sờ lấy, đầu ngón cái miết nhẹ, khiến Tang Mặc run người, côn thịt giật khẽ. Nàng lại cầm lấy, bóp nhẹ đầu khấc, nhéo một cái khiến Tang Mặc khựng lại, Tang Mặc tiếc nuối rời bờ vú, nghiến răng:“Bỏ ra.”Giọng lạnh như băng, hàn khí phủ kín. Cơn hứng thú bị đánh gãy, ánh mắt lập tức tối sầm, một tay ấn cô dính sát tường. Ý cười lộ ra, sâu đến khó dò.Tang Mặc bị cú ấn này, cả người dán sát vào tường, muốn vùng cũng không thoát. Đối diện là nụ cười quỷ dị, đôi mắt ánh tà mị. Trong lòng đột nhiên dâng lên một tia sợ hãi. Nhưng — danh dự Càn Nguyên không cho phép cô cúi đầu. Sát khí lập tức bốc lên, ánh mắt sắc như dao ném thẳng về phía đối phương.“Không phải muốn giết ta sao? Thế nào, kích thích chứ?”
Mộc Diệp lười nhác, cong môi cười, chẳng thèm bận tâm luồng sát khí kia dọa dẫm đến đâu.“Ngươi…!”
Tang Mặc giật mình, âm cuối kéo cao. Chết tiệt, trách sao nàng cứ chủ động dẫn dụ. Đáng lẽ cô phải nhận ra sớm. Nhưng tiếc thay, một khi Càn Nguyên đã động tình… thì chẳng chống nổi sự dụ hoặc này.Nhìn dáng vẻ bối rối kia, khóe môi nàng nhẹ cong, ánh mắt vốn dịu dàng dần phủ một tầng lạnh lẽo. Mộc Diệp thong thả lướt trong hệ thống, tìm đến vật phẩm mình cần. Khi vừa ý, viên thuốc xanh lập tức hiện lên trong lòng bàn tay trắng nõn.Nàng dịu dàng nhìn Tang Mặc, thân thiện cúi sát bên tai thổi một hơi thật nhẹ, giọng nói mềm đến mức như rót mật vào tim:“Cho ngươi một món quà kinh hỉ.”Chưa kịp để đối phương phản ứng, đầu môi nàng đã áp tới, ngậm lấy đôi môi kia. Một cái đẩy nhẹ, viên thuốc thuận thế lướt vào cuống họng Tang Mặc.Mộc Diệp thích thú nhìn bộ dạng bối rối của Tang Mặc, rồi thong thả buông lỏng, để cô thoát khỏi giam cầm. Nàng biết rõ, với tính cách của Càn Nguyên này, việc đầu tiên khi được thả tự do nhất định là nổi điên, bắt lấy nàng đánh cho hả giận, thậm chí thỏa mãn xong sẽ giết chết.Quả nhiên, ánh mắt u ám kia lập tức chuyển lạnh, Tang Mặc giận dữ nhào tới.Nhưng —Vừa nhấc tay, cả cơ thể như bị ai rút sạch khí lực, tứ chi mềm nhũn, muốn động cũng không động nổi. Sắc mặt cô chợt trắng bệch, lúc này mới kinh hãi nhận ra, tất cả là do Mộc Diệp, chính nàng cho cô nuốt phải thứ quái đản kia.“ Con mẹ nó! Ngươi cho ta uống cái gì” Tang Mặc tơ máu nổi đầy trên trán, căm phẫn nhìn nàng“ Đồ tốt!” Mộc Diệp bật cười, bồi bổ đến mức phế nguyên cơ thể, đáng tiếc chỉ có hiệu lực một tháng.Vô tình ánh mắt lại chạm phải côn thịt kia. Dù thân thể bị khống chế, thứ đó vẫn ngoan cường mà cứng ngạnh, khiến Mộc Diệp phấn khích. Dù trong lòng Càn Nguyên hận đến muốn cào nát mặt nàng, nhưng dục vọng kia — vẫn không cách nào ngăn được.Mộc Diệp trước giờ là người có nhu cầu sinh lý cực cao. Người làm nàng thỏa mãn thật sự không nhiều. Bạn gái cũ cũng từng chịu không nổi ham muốn vô độ ấy mà chia tay. Đáng tiếc, suốt năm năm nay, nàng chưa từng động đến ai khác, toàn tự tay giải quyết.Giờ đây, tiểu huyệt đã nhanh chóng tích thủy, dâm dịch tràn đầy. Nhìn đến gương mặt trước mắt — hợp gu nàng. Chẳng việc gì phải e ngại. Quan trọng nhất, là nhu cầu của nàng đang cần được giải toả.Lần nữa nàng ngồi hẳn lên côn thịt, để đầu khấc ma sát bên ngoài tiểu huyệt, cọ qua cọ lại. Côn thịt càng cứng ngạnh, mà Càn Nguyên bị một trận này kích đến kinh ngạc, thân thể run lên, rất dâm đảng. Trung Nhân này lại biết cách khiêu khích, khiến cô càng thèm, càng khốn đốn vì không động đậy được.“ Tưởng đụ ta đi.” Mộc Diệp cúi xuống thì thầm, bàn tay nắm lấy côn thịt, ngón tay xoa nắn bao quy đầu, đến mức nó tiết dịch không ngừng.“ Cút!” Càn Nguyên nghiến răng gào lên, cơn đau xen lẫn khoái cảm khiến cô phát điên, nhưng vẫn cố giữ chút tàn tạ cuối cùng của mình.Nàng nào thèm quan tâm. Ngón tay sờ sờ lên gương mặt kia, từng nét cau có chạm đến lòng bàn tay nàng, bật cười thỏa mãn. Nàng thích nhất chính là tra tấn dục vọng người khác như thế.Thuận tay kéo tung lớp áo trên người cô. Đến khi hai bờ vú to tròn lộ ra, Mộc Diệp nhất thời ngẩn người, ngực này còn căng hơn cả nàng. Hai mắt lập tức tràn đầy mê mẩn. Nàng đặc biệt yêu ngực phụ nữ — nhất là loại to thế này.Không chần chừ, nàng nhào tới, bàn tay đầy chiếm hữu mà xoa nắn, còn không quên ngậm lấy núm vú, đầu lưỡi mút chặt.“ Ân… Bỏ ra… Ân…” Càn Nguyên nghiến răng, không tin nổi mình bị một Trung Nhân đè nặng trên người, điên cuồng làm loạn, còn loạng xoạng trên ngực cô. Cảm giác đầu lưỡi nóng ướt mút lấy núm vú khiến cô rùng mình, khoái cảm ngoài dự liệu, cố cắn răng đe dọa nhưng từng tiếng rên cứ không nhịn được bật ra.“ Thích sao?” Mộc Diệp bất ngờ hỏi, bàn tay nhéo nhẹ má cô, mắt cong lên đậm trêu chọc.“ Cút!” Càn Nguyên đỏ bừng mặt, giọng càng hung bạo, càng không che nổi vẻ động tình trong mắt. Mà chính vẻ này lại càng khiến Mộc Diệp biết, cô thích nàng xoa nắn, thích nàng vần vò ngay đầu vú ấy.Nhưng quan trọng hơn là tiểu huyệt nàng vẫn đang chịu kích thích. Trước khi để côn thịt tiến vào, Mộc Diệp muốn chắc chắn nơi đó đã đầy dịch.Nàng cầm lấy bàn tay thô dài của Tang Mặc, ép chỉ tay kia chọc vào tiểu huyệt mềm ướt.“ Ngươi!” Tang Mặc hoảng hốt, ẩm ướt cùng huyết dịch nơi đầu ngón khiến cô run cả người. Cảm giác mềm ấm đến dọa người, cô nghiến răng, trút chút sức lực vào đầu ngón, như muốn trả thù.“ A...” Mộc Diệp bật khẽ, vật thể di động trong người khiến nàng bất ngờ. Cơn đau dày đặc dội lên đại não, nhưng chưa kịp than thì khoái cảm nhanh chóng trào lên. Nàng nhắm mắt, mặc kệ để cô tiếp tục lộng.“ Sướng quá... tiếp tục… Ừm… mạnh lên…” Mộc Diệp rên rỉ, bộ dạng dâm đãng càng làm côn thịt dưới thân Tang Mặc thêm nhộn nhạo. Cô cảm nhận rõ nó đang giật mạnh, nóng rực, khao khát muốn đâm chết nàng ngay tức khắc.Đáng tiếc, chỉ tay kia không đủ khiến nàng cao trào. Mộc Diệp cau mày, rút mạnh ngón tay khỏi tiểu huyệt, dịch trắng dính đầy.Nàng nhếch môi cười, nắm lấy ngón tay đó, ép thẳng vào miệng Tang Mặc.“ Liếm sạch.”Tang Mặc trợn mắt, mùi vị mặn nhàn nhạt, lẫn hương tanh nhẹ lập tức tràn đầu lưỡi. Cô nghiến răng, vùng vẫy nhưng Mộc Diệp bóp chặt cằm, bắt cô phải nuốt.“ Nuốt đi.”Giọng nàng dịu mà đầy áp chế.Tang Mặc nghẹn cả cổ, dịch bẩn trơn ướt tràn xuống cuống họng, cô miễn cưỡng mới nuốt được, mặt đỏ bừng vì nhục nhã lẫn khoái cảm mơ hồ đang âm ỉ cháy lên từ nơi sâu nhất.“Bé ngoan.” Mộc Diệp nghiêng người, vuốt ve mái tóc Tang Mặc, giọng điệu mềm mại như dỗ dành, nhưng trong mắt lại ánh lên tia u tối. Chơi đùa đủ, nàng chậm rãi tách hai chân cô ra, bàn tay siết chặt thứ nóng bỏng kia, nhắm thẳng vào nơi mềm ẩm đang run rẩy kháng cự.“To thật…” Mộc Diệp khàn giọng, từng giọt mồ hôi theo thái dương lăn xuống. Thứ đó mới vào nửa chừng đã khiến nàng run lên, huyệt vị co rút lấy, chặt đến mức khó mà nhấn sâu thêm.Tang Mặc cắn chặt răng, toàn thân căng cứng, khoái cảm lẫn đau đớn tràn thẳng lên óc, mơ hồ đến mức chỉ còn biết mở trừng mắt nhìn người kia từng chút từng chút nuốt trọn dục vọng mình, hận không thể vung tay tát mạnh một cái nhưng cơ thể lại mềm nhũn, bất lực chịu đựng.“Mau… thả lỏng… Ân…” Giọng cô khàn khàn, nhưng Mộc Diệp chỉ cười nhạt, đôi môi mím nhẹ, nhấn xuống một cái thật sâu.“Ân… sướng quá… chặt thật…” Mộc Diệp gầm nhẹ bên tai cô, mông nàng nhấp nhẹ từng đợt, đưa đẩy đến tận sâu bên trong, khiến thân thể cả hai dính sát, khoái cảm dồn dập từng cơn. Tay nàng không quên kéo đầu cô vào ngực, bắt buộc môi cô ngậm lấy đỉnh vú mình, liếm mút như con thú nhỏ bị ép phục tùng.Tiếng rên rỉ đứt quãng, thân thể run rẩy, nơi sâu nhất bị càn quét đến vô thức. Mộc Diệp chưa từng dịu dàng, nàng thích kiểu cưỡi lên mà phát cuồng, thích nhìn người dưới thân bị khoái cảm bức đến mất sạch lý trí.Cơn khoái cảm dâng trào khiến Mộc Diệp không nhịn được bật tiếng rên, cơ thể co giật từng đợt, một trận ẩm ướt trào ra, thấm dọc theo thân thể đối phương. Thứ kia vẫn ngạnh cứng bên trong, chặt chẽ đến mức nàng chỉ muốn tiếp tục, mông càng nhấp nhanh, đôi mắt phủ một tầng sương mù cuồng loạn.“Chậm… một chút… đồ điên…” Càn Nguyên khàn giọng, cơn đau lẫn khoái cảm trộn lẫn khiến ánh mắt cô bỗng nhuốm đầy tà khí, không còn hung bạo như trước mà là thứ dịu dàng bất đắc dĩ, như một kiểu nhượng bộ chỉ dành cho người này.Mộc Diệp nào quan tâm, nàng chỉ muốn chiếm đoạt lấy cảm giác này, sướng đến quên cả trời đất. Mắt đối mắt, một nụ cười ngông nghênh nở ra, môi dán lấy nhau, cuồng nhiệt, điên dại, như hai kẻ sa vào trận ái tình không lối thoát.Ở căn côn thịt bị tiểu huyệt lộng đến nóng ran, nàng cũng chẳng chịu thua. Mộc Diệp bất ngờ nhét hai ngón vào bên dưới cô, móc mạnh.
“Bạch! Bạch! Bạch!” — chẳng buồn để ý đã đủ ướt hay chưa.“Mau… bỏ… a… ân… a…”
Tiếng cô đứt quãng, mặt trắng bệch. Từ dưới dâng thẳng lên đầu, đau với sướng hòa làm một, rên khàn khàn bật khỏi cổ.
“Mạnh… tiếp… dùng lực… ân… a… đụ mạnh lên…”Càn Nguyên lúc này mất sạch lý trí. Một tay côn thịt, một tay móc tiểu huyệt, nàng thao đến tận cùng. Càng lúc càng nhanh, càng mạnh, đến khi bên dưới co rút, côn thịt giật nhẹ dấu hiệu sắp phóng.
Mộc Diệp cười quỷ dị, bất ngờ rút ra.Côn thịt mất đi ấm áp, không chịu nổi mà phụt trắng xóa lên bụng dưới cô.“A… a… a!”
Càn Nguyên hét lớn, đồng thời bên dưới cũng trào ra. Khoái cảm cuộn ngập đầu, Càn Nguyên thẳng thừng ngất lịm.Nhìn cô bị đụ đến ngất, Mộc Diệp khẽ thở ra, khóe môi cong nhẹ. Tâm tình thỏa mãn. Nàng buông tay, mặc kệ Tang Mặc nằm đó. Dù sao, nàng cũng đã đến cao trào. Căn côn thịt kia, đến tận cùng, vẫn coi như có chút giá trị.Nàng chậm rãi nhặt lấy áo của Tang Mặc choàng lên thân, bước ra khỏi căn nhà tranh mục nát, không quên đóng cửa thật chặt, nhốt lại Càn Nguyên bên trong.Giờ là lúc đổi ngược vị trí. Mộc Diệp muốn cô nếm thử mùi vị đói ăn, khát uống, tận cùng nhục nhã và khổ sở mà nguyên chủ từng trải qua. Sống chết mặc cô, tất cả còn tùy xem khi nào dục vọng trong nàng lại trỗi dậy…
Mộc Diệp lười nhác, cong môi cười, chẳng thèm bận tâm luồng sát khí kia dọa dẫm đến đâu.“Ngươi…!”
Tang Mặc giật mình, âm cuối kéo cao. Chết tiệt, trách sao nàng cứ chủ động dẫn dụ. Đáng lẽ cô phải nhận ra sớm. Nhưng tiếc thay, một khi Càn Nguyên đã động tình… thì chẳng chống nổi sự dụ hoặc này.Nhìn dáng vẻ bối rối kia, khóe môi nàng nhẹ cong, ánh mắt vốn dịu dàng dần phủ một tầng lạnh lẽo. Mộc Diệp thong thả lướt trong hệ thống, tìm đến vật phẩm mình cần. Khi vừa ý, viên thuốc xanh lập tức hiện lên trong lòng bàn tay trắng nõn.Nàng dịu dàng nhìn Tang Mặc, thân thiện cúi sát bên tai thổi một hơi thật nhẹ, giọng nói mềm đến mức như rót mật vào tim:“Cho ngươi một món quà kinh hỉ.”Chưa kịp để đối phương phản ứng, đầu môi nàng đã áp tới, ngậm lấy đôi môi kia. Một cái đẩy nhẹ, viên thuốc thuận thế lướt vào cuống họng Tang Mặc.Mộc Diệp thích thú nhìn bộ dạng bối rối của Tang Mặc, rồi thong thả buông lỏng, để cô thoát khỏi giam cầm. Nàng biết rõ, với tính cách của Càn Nguyên này, việc đầu tiên khi được thả tự do nhất định là nổi điên, bắt lấy nàng đánh cho hả giận, thậm chí thỏa mãn xong sẽ giết chết.Quả nhiên, ánh mắt u ám kia lập tức chuyển lạnh, Tang Mặc giận dữ nhào tới.Nhưng —Vừa nhấc tay, cả cơ thể như bị ai rút sạch khí lực, tứ chi mềm nhũn, muốn động cũng không động nổi. Sắc mặt cô chợt trắng bệch, lúc này mới kinh hãi nhận ra, tất cả là do Mộc Diệp, chính nàng cho cô nuốt phải thứ quái đản kia.“ Con mẹ nó! Ngươi cho ta uống cái gì” Tang Mặc tơ máu nổi đầy trên trán, căm phẫn nhìn nàng“ Đồ tốt!” Mộc Diệp bật cười, bồi bổ đến mức phế nguyên cơ thể, đáng tiếc chỉ có hiệu lực một tháng.Vô tình ánh mắt lại chạm phải côn thịt kia. Dù thân thể bị khống chế, thứ đó vẫn ngoan cường mà cứng ngạnh, khiến Mộc Diệp phấn khích. Dù trong lòng Càn Nguyên hận đến muốn cào nát mặt nàng, nhưng dục vọng kia — vẫn không cách nào ngăn được.Mộc Diệp trước giờ là người có nhu cầu sinh lý cực cao. Người làm nàng thỏa mãn thật sự không nhiều. Bạn gái cũ cũng từng chịu không nổi ham muốn vô độ ấy mà chia tay. Đáng tiếc, suốt năm năm nay, nàng chưa từng động đến ai khác, toàn tự tay giải quyết.Giờ đây, tiểu huyệt đã nhanh chóng tích thủy, dâm dịch tràn đầy. Nhìn đến gương mặt trước mắt — hợp gu nàng. Chẳng việc gì phải e ngại. Quan trọng nhất, là nhu cầu của nàng đang cần được giải toả.Lần nữa nàng ngồi hẳn lên côn thịt, để đầu khấc ma sát bên ngoài tiểu huyệt, cọ qua cọ lại. Côn thịt càng cứng ngạnh, mà Càn Nguyên bị một trận này kích đến kinh ngạc, thân thể run lên, rất dâm đảng. Trung Nhân này lại biết cách khiêu khích, khiến cô càng thèm, càng khốn đốn vì không động đậy được.“ Tưởng đụ ta đi.” Mộc Diệp cúi xuống thì thầm, bàn tay nắm lấy côn thịt, ngón tay xoa nắn bao quy đầu, đến mức nó tiết dịch không ngừng.“ Cút!” Càn Nguyên nghiến răng gào lên, cơn đau xen lẫn khoái cảm khiến cô phát điên, nhưng vẫn cố giữ chút tàn tạ cuối cùng của mình.Nàng nào thèm quan tâm. Ngón tay sờ sờ lên gương mặt kia, từng nét cau có chạm đến lòng bàn tay nàng, bật cười thỏa mãn. Nàng thích nhất chính là tra tấn dục vọng người khác như thế.Thuận tay kéo tung lớp áo trên người cô. Đến khi hai bờ vú to tròn lộ ra, Mộc Diệp nhất thời ngẩn người, ngực này còn căng hơn cả nàng. Hai mắt lập tức tràn đầy mê mẩn. Nàng đặc biệt yêu ngực phụ nữ — nhất là loại to thế này.Không chần chừ, nàng nhào tới, bàn tay đầy chiếm hữu mà xoa nắn, còn không quên ngậm lấy núm vú, đầu lưỡi mút chặt.“ Ân… Bỏ ra… Ân…” Càn Nguyên nghiến răng, không tin nổi mình bị một Trung Nhân đè nặng trên người, điên cuồng làm loạn, còn loạng xoạng trên ngực cô. Cảm giác đầu lưỡi nóng ướt mút lấy núm vú khiến cô rùng mình, khoái cảm ngoài dự liệu, cố cắn răng đe dọa nhưng từng tiếng rên cứ không nhịn được bật ra.“ Thích sao?” Mộc Diệp bất ngờ hỏi, bàn tay nhéo nhẹ má cô, mắt cong lên đậm trêu chọc.“ Cút!” Càn Nguyên đỏ bừng mặt, giọng càng hung bạo, càng không che nổi vẻ động tình trong mắt. Mà chính vẻ này lại càng khiến Mộc Diệp biết, cô thích nàng xoa nắn, thích nàng vần vò ngay đầu vú ấy.Nhưng quan trọng hơn là tiểu huyệt nàng vẫn đang chịu kích thích. Trước khi để côn thịt tiến vào, Mộc Diệp muốn chắc chắn nơi đó đã đầy dịch.Nàng cầm lấy bàn tay thô dài của Tang Mặc, ép chỉ tay kia chọc vào tiểu huyệt mềm ướt.“ Ngươi!” Tang Mặc hoảng hốt, ẩm ướt cùng huyết dịch nơi đầu ngón khiến cô run cả người. Cảm giác mềm ấm đến dọa người, cô nghiến răng, trút chút sức lực vào đầu ngón, như muốn trả thù.“ A...” Mộc Diệp bật khẽ, vật thể di động trong người khiến nàng bất ngờ. Cơn đau dày đặc dội lên đại não, nhưng chưa kịp than thì khoái cảm nhanh chóng trào lên. Nàng nhắm mắt, mặc kệ để cô tiếp tục lộng.“ Sướng quá... tiếp tục… Ừm… mạnh lên…” Mộc Diệp rên rỉ, bộ dạng dâm đãng càng làm côn thịt dưới thân Tang Mặc thêm nhộn nhạo. Cô cảm nhận rõ nó đang giật mạnh, nóng rực, khao khát muốn đâm chết nàng ngay tức khắc.Đáng tiếc, chỉ tay kia không đủ khiến nàng cao trào. Mộc Diệp cau mày, rút mạnh ngón tay khỏi tiểu huyệt, dịch trắng dính đầy.Nàng nhếch môi cười, nắm lấy ngón tay đó, ép thẳng vào miệng Tang Mặc.“ Liếm sạch.”Tang Mặc trợn mắt, mùi vị mặn nhàn nhạt, lẫn hương tanh nhẹ lập tức tràn đầu lưỡi. Cô nghiến răng, vùng vẫy nhưng Mộc Diệp bóp chặt cằm, bắt cô phải nuốt.“ Nuốt đi.”Giọng nàng dịu mà đầy áp chế.Tang Mặc nghẹn cả cổ, dịch bẩn trơn ướt tràn xuống cuống họng, cô miễn cưỡng mới nuốt được, mặt đỏ bừng vì nhục nhã lẫn khoái cảm mơ hồ đang âm ỉ cháy lên từ nơi sâu nhất.“Bé ngoan.” Mộc Diệp nghiêng người, vuốt ve mái tóc Tang Mặc, giọng điệu mềm mại như dỗ dành, nhưng trong mắt lại ánh lên tia u tối. Chơi đùa đủ, nàng chậm rãi tách hai chân cô ra, bàn tay siết chặt thứ nóng bỏng kia, nhắm thẳng vào nơi mềm ẩm đang run rẩy kháng cự.“To thật…” Mộc Diệp khàn giọng, từng giọt mồ hôi theo thái dương lăn xuống. Thứ đó mới vào nửa chừng đã khiến nàng run lên, huyệt vị co rút lấy, chặt đến mức khó mà nhấn sâu thêm.Tang Mặc cắn chặt răng, toàn thân căng cứng, khoái cảm lẫn đau đớn tràn thẳng lên óc, mơ hồ đến mức chỉ còn biết mở trừng mắt nhìn người kia từng chút từng chút nuốt trọn dục vọng mình, hận không thể vung tay tát mạnh một cái nhưng cơ thể lại mềm nhũn, bất lực chịu đựng.“Mau… thả lỏng… Ân…” Giọng cô khàn khàn, nhưng Mộc Diệp chỉ cười nhạt, đôi môi mím nhẹ, nhấn xuống một cái thật sâu.“Ân… sướng quá… chặt thật…” Mộc Diệp gầm nhẹ bên tai cô, mông nàng nhấp nhẹ từng đợt, đưa đẩy đến tận sâu bên trong, khiến thân thể cả hai dính sát, khoái cảm dồn dập từng cơn. Tay nàng không quên kéo đầu cô vào ngực, bắt buộc môi cô ngậm lấy đỉnh vú mình, liếm mút như con thú nhỏ bị ép phục tùng.Tiếng rên rỉ đứt quãng, thân thể run rẩy, nơi sâu nhất bị càn quét đến vô thức. Mộc Diệp chưa từng dịu dàng, nàng thích kiểu cưỡi lên mà phát cuồng, thích nhìn người dưới thân bị khoái cảm bức đến mất sạch lý trí.Cơn khoái cảm dâng trào khiến Mộc Diệp không nhịn được bật tiếng rên, cơ thể co giật từng đợt, một trận ẩm ướt trào ra, thấm dọc theo thân thể đối phương. Thứ kia vẫn ngạnh cứng bên trong, chặt chẽ đến mức nàng chỉ muốn tiếp tục, mông càng nhấp nhanh, đôi mắt phủ một tầng sương mù cuồng loạn.“Chậm… một chút… đồ điên…” Càn Nguyên khàn giọng, cơn đau lẫn khoái cảm trộn lẫn khiến ánh mắt cô bỗng nhuốm đầy tà khí, không còn hung bạo như trước mà là thứ dịu dàng bất đắc dĩ, như một kiểu nhượng bộ chỉ dành cho người này.Mộc Diệp nào quan tâm, nàng chỉ muốn chiếm đoạt lấy cảm giác này, sướng đến quên cả trời đất. Mắt đối mắt, một nụ cười ngông nghênh nở ra, môi dán lấy nhau, cuồng nhiệt, điên dại, như hai kẻ sa vào trận ái tình không lối thoát.Ở căn côn thịt bị tiểu huyệt lộng đến nóng ran, nàng cũng chẳng chịu thua. Mộc Diệp bất ngờ nhét hai ngón vào bên dưới cô, móc mạnh.
“Bạch! Bạch! Bạch!” — chẳng buồn để ý đã đủ ướt hay chưa.“Mau… bỏ… a… ân… a…”
Tiếng cô đứt quãng, mặt trắng bệch. Từ dưới dâng thẳng lên đầu, đau với sướng hòa làm một, rên khàn khàn bật khỏi cổ.
“Mạnh… tiếp… dùng lực… ân… a… đụ mạnh lên…”Càn Nguyên lúc này mất sạch lý trí. Một tay côn thịt, một tay móc tiểu huyệt, nàng thao đến tận cùng. Càng lúc càng nhanh, càng mạnh, đến khi bên dưới co rút, côn thịt giật nhẹ dấu hiệu sắp phóng.
Mộc Diệp cười quỷ dị, bất ngờ rút ra.Côn thịt mất đi ấm áp, không chịu nổi mà phụt trắng xóa lên bụng dưới cô.“A… a… a!”
Càn Nguyên hét lớn, đồng thời bên dưới cũng trào ra. Khoái cảm cuộn ngập đầu, Càn Nguyên thẳng thừng ngất lịm.Nhìn cô bị đụ đến ngất, Mộc Diệp khẽ thở ra, khóe môi cong nhẹ. Tâm tình thỏa mãn. Nàng buông tay, mặc kệ Tang Mặc nằm đó. Dù sao, nàng cũng đã đến cao trào. Căn côn thịt kia, đến tận cùng, vẫn coi như có chút giá trị.Nàng chậm rãi nhặt lấy áo của Tang Mặc choàng lên thân, bước ra khỏi căn nhà tranh mục nát, không quên đóng cửa thật chặt, nhốt lại Càn Nguyên bên trong.Giờ là lúc đổi ngược vị trí. Mộc Diệp muốn cô nếm thử mùi vị đói ăn, khát uống, tận cùng nhục nhã và khổ sở mà nguyên chủ từng trải qua. Sống chết mặc cô, tất cả còn tùy xem khi nào dục vọng trong nàng lại trỗi dậy…