(GL/18+/H VĂN) DỤC TUYẾN

1



Lông mi khẽ động, mí mắt dần hé mở. Nàng theo bản năng duỗi người, ánh mắt chậm rãi đảo quanh bốn phía. Một căn nhà tranh tồi tàn hiện ra trong tầm mắt, mái lá đã mục, mùi đất ẩm bốc lên lẫn cùng mùi nôn mửa và nước thải đọng lại lâu ngày, hôi hám đến nghẹt thở.

Thân thể nàng lúc này không nằm trên giường, mà chỉ là một mảnh chiếu rách đặt trên nền đất thô ráp. Trên người khoác bộ quần áo nâu sậm, vải vóc cũ kỹ như bị người ta xé toạc, cánh tay, ngang bụng và hai bên chân đều lỗ chỗ từng mảnh, để lộ làn da bầm tím chằng chịt, vết thương mới cũ xen lẫn.

Có xúc cảm lành lạnh nơi gò má, nhưng nàng chưa tìm được gương để soi xem dung nhan hiện tại ra sao.

Đúng lúc ấy, một âm thanh máy móc vang lên, như từ xa truyền tới, sòng sòng đâm thẳng vào đầu nàng. Giọng điệu vô cảm, nhưng vẫn điều chỉnh ngữ điệu một cách máy móc để tỏ vẻ cung kính:

“ Kí chủ, ngài tỉnh? ”

“ Uh, Mạch Mạch hiện tại, tình huống của ta là như thế nào? ” Mạch Mạch là tên nàng đặt cho hệ thống

“ Dạ! Hiện tại ngài đã xuyên tiến vào thế giới tiểu thuyết A/B/O văn, lấy bối cảnh cổ đại.

Ở đây, A được gọi là Càn Nguyên, O là Khôn Trạch, còn B là Trung Nhân. Địa vị được định theo thứ tự từ Càn Nguyên đến Khôn Trạch, căn cứ vào mức độ sinh sản mà xác lập trọng vị. Trung Nhân thể chất yếu kém, phần lớn không có năng lực cũng chẳng có khả năng mang thai cao, nên thường bị xem nhẹ, xếp ở cuối cùng.

Thế nhưng, qua nhiều thế kỷ, triều đình liên tục tiến hành cải cách. Từng có cả Khôn Trạch lẫn Trung Nhân kế vị hoàng vị. Bởi vậy đến nay, bất kể ngươi là Càn Nguyên, Khôn Trạch hay Trung Nhân, thì để giữ được địa vị, nhất định phải dựa vào bối cảnh phía sau hoặc thực lực của chính mình làm chủ”

“Có phải chỉ cần là con ông cháu cha thì muốn làm gì cũng được?” Mộc Diệp lãnh đạm nói.

“Đúng vậy, ký chủ. Tuy nhiên, vẫn còn một bộ phận kém hiểu biết, cố chấp giữ tư tưởng phong kiến, lấy thân phận Càn Nguyên mà khinh thường Khôn Trạch cùng Trung Nhân. Bề ngoài thì hòa thuận, nhưng thực chất bằng mặt chẳng bằng lòng.” Hệ thống bổ sung.

“Cũng chẳng trách được,” Nàng hờ hững cười nhạt. “Dù sao đã qua mấy thế hệ, cái cốt lõi ấy sớm di truyền ăn sâu vào máu. Trải qua bao thời đại, nếu không có nền giáo dục đúng đắn, e là tư tưởng ấy còn tồn tại dài dài.”

“ Nói, thân thể này này thì sao?” Bỏ qua những vấn đề đấy, dù sao nàng cũng chả có nghĩa vụ gì để quan tâm, trước hết là lo lắng cho cái thân thể này trước đã

Yên lặng một lúc,thứ gì đó không hình không dạng bổ vào mạch não nàng, để Mộc Diệp trên mặt không khỏi vặn vẹo, vài giọt mồ hôi theo đó cũng chảy xuống đủ biết đau đớn đến như thế nào!

“ Truyền tải hoàn tất, thỉnh ngài xem xét ” Mạch Mạch vô biểu tình mà trịnh trọng, ánh mắt đáp nhẹ về phía kí chủ

Thở ra một hơi, cắn lấy bờ môi của nàng, lúc này mới bình tĩnh, tiếp nhận một đại kí ức không thuộc về. Mộc Diệp bổng nhiên trầm lặng , nguyên thân chủ cũ của thân thể này là một trung nhân, xuất thân nghèo khó bị cha mẹ cán nợ cho một nhà địa chủ, chính là nhà chồng đời trước...

Nguyên thân trở thành nuôi con dâu từ bé, mà lại đến khi nàng 17 tuổi, ở trong nhà chồng bắt đầu sa sút lại biến “nàng”thành người ở miễn phí còn vì thêm nguyên nhân “nàng” phân hóa thành Trung Nhân, địa vị càng ngày càng thấp không xứng với con trai Càn Nguyên của nhà họ, sau này vì vậy lại một lần bị bán cho một Càn Nguyên khác...

Chính là hiện tại, chồng “ nàng ” là nữ Càn Nguyên, trong kí ức nguyên chủ, người kia có tính đa nghi khủng bố, lẫn tính chiếm hữu vô cùng kinh dị có trong máu Càn nguyên, chỉ cần vô tình chạm mắt với người khác bị cô ta bắt gặp, là sẽ về bị đánh rồi nhốt đến cái nhà tranh.

Cũng là nơi đầu tiên mà nàng đang thấy, không thì sẽ là cưỡng chế làm tình, cứ vậy vẫn luôn nhốt “ nàng ”ở đây bỏ đói lẫn nước uống,chỉ khi nào thỏa mãn tình ái mới miễn cưỡng cho “ Nàng” một chút thức ăn, đã vậy còn là đồ mốc, nước thì là loại tạp vị nước cống, đến bây giờ đã trôi qua một tuần vẫn chưa thấy vị kia Càn Nguyên, mà “ nàng ”, nơi đây mùi nước thải tỏa ra chính là của nguyên chủ, “ Nàng ” chính là uống nước tiểu chính mình để sống sót.

Trong lòng liên tục những tạp vị kìm nén, đây cũng là một nhánh trong tiểu thuyết mở đầu, mà nguyên chủ là một nhân vật phụ không có nhiều suất diễn, còn kia là vị Càn Nguyên lại là một trong các vị nhân vật chính, vậy nên, sau này, nàng ta sẽ ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt nữ chủ là một Khôn trạch, từ đó mở đầu, đem lòng yêu từ cái nhìn đầu tiên, trở về lại ghét bỏ vị này nguyên chủ, cũng thừa dịp lúc này, mặc kệ nguyên chủ đã mang thai, vô tận lương tâm mưu hại nguyên chủ lẫn đứa con trong bụng nàng, bởi cái tư tưởng một cái Trung Nhân làm sao có thể sinh ra Càn Nguyên để nối dõi, nàng chính là quan trọng nối dõi tông đường nảy sinh nguyên nhân cưới nguyên thân. Nhưng không có nghĩa sẽ chấp nhận cốt nhục mình là đứa thấp kém...

Sau này, nàng lại được tác giả tẩy trắng, từ khi nguyên thân mất, nàng trở nên hối hận nhốt mình trong nhà được nữ chủ đến an ủi, như ánh sáng len lỏi xuất hiện trong thế giới tối tăm, vị kia Càn Nguyên từ đó quyết tâm thay đỗi để được xứng danh với nữ chủ, chạy ra chiến trường lập công trở thành tướng quân còn có ân to lớn với triều đỉnh, đất nước được ghi danh sử sách...

Nhiệm vụ của nàng là tra tấn đám này cực kì tra lẫn vô nhân tính, nhưng hiện tại lever của nàng quá thấp nên chỉ mở đến nhánh nhỏ của cốt truyện, vị này là Càn Nguyên nhân vật chính mở đầu thành mục tiêu hiện tại của nàng.

Bị xúc cảm thù hận còn sót lại của nguyên chủ âm thầm ảnh hưởng, năm ngón tay nàng khẽ siết chặt, tựa như vô thức. Theo đó, sự hứng thú trong lòng Mộc Diệp cũng bị kéo lên từng chút.

Vị kia… một kẻ cực kỳ tự trọng, ngạo mạn đến tận xương, xem người khác như cỏ rác, sẽ có ngày phải cúi đầu chó liếm dưới chân nàng… Nàng rất muốn biết, lúc ấy dáng vẻ của kẻ đó sẽ khó coi đến nhường nào.

Khóe môi khẽ cong lên, tiếng cười khanh khách bật ra khỏi cổ họng, trong không gian tối tăm này nghe đến rợn người.

Mạch Mạch nhìn biểu tình biến đổi liên tục trên mặt kí chủ, trong lòng thầm mắng một câu: “Biến thái ” Chính là vì vậy, nó mới cắn răng chọn vị kí chủ này.

Bởi lẽ, trên đời này không có gì đáng sợ hơn một kẻ biến thái lại gặp trúng một kẻ còn gấp đôi mức độ biến thái như đối phương. Lần này, chỉ mong nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành.

Dù sao, trước đó nó cũng đã thay đến mười bốn đời kí chủ, người nào người nấy tưởng mạnh mồm, qua được vòng đầu thì chết mất vòng hai, vòng ba… Giờ đây còn lại mỗi Mộc Diệp là hy vọng cuối cùng.

Nếu lần này thất bại nữa… hệ thống như nó cũng sẽ bị tiêu hủy, thay mới bằng một hệ thống khác. Nghĩ đến đây, Mạch Mạch rùng mình, chỉ biết chắp tay bái Phật, hi vọng con quái vật đội lớp dịu dàng này thật sự làm được việc.

Thời gian mạch truyện hiện tại, là đúng dịp nguyên chủ đã sảy thai, bị ném đến nhà tranh này, nơi đây tiếp đến gặp vị kia Càn Nguyên cũng là lần cuối cùng sống sót...

“ Kí chủ, ngài vẫn nên chuẩn bị! Khoảng 10 phút nữa, vị kia sẽ đến!” Mạch Mạch ân cần nhắc nhở

Nghe đến thông báo, nàng suy ngẫm trong chốc lát, cẩn thận dò hỏi: “ Mạch mạch, ngươi có cái tăng nội lực bên trong? Hoặc tăng sức mạnh tấn công?”

“Có! Kí chủ, để chúc mừng ngài chính thức hợp tác, bên hệ thống đặc biệt miễn phí cho ngài 1000 tích phân, cùng 10 món đồ tùy ý chọn trong cửa hàng vật phẩm!” Màn hình máy móc nhanh chóng mở ra, vô tận vật phẩm làm nàng chọn lựa, quá nhiều ưu đãi hấp dẫn, để nàng lướt mỏi tay, đến khi nhìn viên nội đan tăng x10 sức mạnh, thời hạn hẵn đến một tháng, Mộc Diệp do dự một lúc, chốc lát vẫn chọn vật phẩm này

《 Ting! Nội đan x10 sức mạnh -1》 Mạch Mạch thông báo

Ánh mắt quét qua viên thuốc đỏ sẫm trong lòng bàn tay, Mộc Diệp không chút do dự, ngửa đầu nuốt thẳng. Cảm giác nặng nề quanh người lập tức tan đi, từng tấc thân thể như được giải thoát khỏi gông xiềng.

Nàng lựa lấy một mảng tường cũ kĩ, bàn tay siết chặt thành quyền, vung lên, một quyền nện thẳng.

“Ầm—”

Mảnh tường sụp xuống một khoảng lớn, vụn vỡ rơi lả tả.

Mộc Diệp lúc này mới khẽ nhếch môi, thoả mãn thu tay...

Cạch — tiếng cửa gỗ mở ra, âm thanh khô khốc như từ lâu lắm rồi chưa từng ai chạm đến. Một luồng ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào khiến nàng khẽ nheo mắt.

Vị kia rốt cuộc cũng xuất hiện. Mái tóc đen dày được buộc gọn đến ngang ngực, đôi mắt to đen láy, ánh nhìn u ám, không hề có lấy một tia sáng. Sống mũi cao thẳng, môi đầy đặn, dung mạo vô cùng diễm lệ, vóc dáng đẫy đà đầy đặn, nơi vòng eo cùng bờ hông đều lộ rõ nét mị hoặc trời sinh.

Nàng thầm đánh giá trong lòng, xếp loại: dạng mỹ nhân trưởng thành, nghiêng về tà mị dụ nhân.

Rõ ràng dung mạo diễm lệ đến thế, đáng tiếc tính tình lại thối nát, thật đúng là ông trời chẳng cho ai trọn vẹn tất cả. Mộc Diệp thầm nghĩ trong lòng, khóe môi chậm rãi cong lên, ngẫu nhiên nở một nụ cười tươi rạng rỡ, ánh mắt cong cong, lúm đồng tiền thoắt hiện.

Nụ cười ấy khiến Tang Mặc khựng lại tại chỗ. Xưa nay Trung Nhân kia chưa từng cười với cô như vậy, nay lại đẹp mắt đến mức khiến lòng người chột dạ. Bàn tay cầm ly nước khẽ run, đến cả miếng thịt trên tay cũng hơi lệch đi.

Mộc Diệp liếc mắt liền bắt được biểu hiện kia. Thứ nước hôm nay đột nhiên trong vắt khác thường, đến cả miếng thịt cô ta cầm cũng khác mọi ngày. Đoán được tám phần, nàng thản nhiên thầm nghĩ: Chắc là bữa ăn cuối cùng...

Khóe mắt thoáng hiện ý cười lạnh, nhưng nhanh chóng bị dịu dàng che giấu. Mộc Diệp bước từng bước chậm rãi đến gần, rồi bất chợt lao vào ôm chầm lấy Tang Mặc, bật cười vui vẻ, tiếng cười trong trẻo vang lên trong căn nhà tối tăm:

“ Ngươi cuối cùng.. cũng đến thăm ta! Ta rất nhớ ngươi” Nói đến lại siết chặt hơn, chôn mình vào trong lòng, ôm lấy cô như muốn hòa quyện vào làm một, để Tang Mặc đờ người, dù là bộ dạng có mùi hôi thối ở nàng, vẫn không đẩy ra, dù sao sẽ tiễn nàng chi bằng cho nàng lần cuối thỏa mãn ôm cô, như vậy, bờ môi vốn không nhúc nhích khẽ cong...

“ Ân, còn có mang cho ngươi đồ ăn” Thanh âm không rõ nhiệt độ vang lên, vô cùng hờ hững

Mộc Diệp không biết ôm cô bao lâu, rồi buông tay. Thừa dịp giúp cô đỡ lấy đồ trên tay mình, để cô không khỏi nhíu mày,còn nàng vẫn ân cần đặt đồ ăn xuống tấm chiếu kia, trở lại, không hề hèn mọn mà dơ tay chạm nhẹ lấy khuôn mặt, làn da bóng mượt, xúc cảm không tồi truyền đến tay nàng

“ Ngươi thì sao? Ngươi đã ăn gì chưa? Còn có bên ngoài trời trở lạnh sao ngươi không mặc nhiều đồ ấm” Nàng lo lắng, giọng điệu thấp thỏm chứa đựng sự quan tâm

Đôi mắt đen láy kia khẽ động, nhìn dáng người nhỏ bé đang ngẩng đầu lên nhìn mình. Phải nói rằng, thân là Càn Nguyên, trời sinh đã chiếm ưu thế thể chất mạnh mẽ, thân hình vượt trội. Tang Mặc cũng vậy, cao đến một thước tám, để nàng phải mỏi cổ mà ngẩng lên mới chạm được ánh mắt.

Trong lòng Mộc Diệp thầm mắng từ ngữ thô tục khó nghe với kẻ trước mặt. Quần áo trên người rách nát thế này, còn phải quan tâm loại Càn Nguyên không thiếu mặc như cô ta. Vậy mà trên khuôn mặt nàng vẫn là dáng vẻ dịu dàng, ánh mắt ấm áp vô hại, khiến Tang Mặc thoáng ngỡ ngàng.

Để Mạch Mạch nhìn trước mắt, đến thầm nể vị này, lại diễn ra được một dạng chân tâm thật lòng để so mấy vị kí chủ trước đến tràng này diễn đã bị nhân vật chính bắt được, sau đó làm gì có sau đó... Loạt tiếng thét thê thảm vẫn đọng lại trong bộ nhớ của nó...

“ Càn Nguyên trời sinh thể lực trọng, thời tiếc này sẽ không ảnh hưởng” Cô nói, mặt không biểu tình

“ Nhưng mà ngươi cũng là nữ nhân, ngươi không lo... Nhưng ta lo cho ngươi” Nàng khẽ cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia. Ngón tay vừa chạm vào liền cảm nhận được từng tia lạnh lẽo đến mức đáng sợ, như đã sớm không còn nhiệt độ người sống. Mộc Diệp không nói thêm lời dư thừa, chỉ nhanh tay kéo lấy cánh tay ấy, ôm chặt vào lòng, dùng thân thể gầy gò của mình mà ủ ấm.

“ Làm cái gì!” Tang Mặc rụt tay lại, hành động của Mộc Diệp khiến cô khó hiểu

“ Tay ngươi lạnh quá! Sẽ không tốt, ta sợ ngươi ốm” Đối mặt với sự dữ tợn của cô, nàng càng bình tĩnh, giọng nói ngọt ngào cùng thanh âm vừa đủ, bộ dạng giống như người vợ hiền từ càng làm cô khó động

Nhìn thấy cô lúc này, Mộc Diệp bỗng mạnh dạn đưa tay nắm lấy, để chính mình sưởi ấm cho cô. Trong lòng cô trỗi dậy một cảm xúc kỳ lạ. Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn dáng vẻ giết người không chớp mắt, vậy mà chỉ bởi một cảnh này, lại khiến cô do dự.

Dù sao cũng đã cùng nhau sống hai năm, nói chưa từng động tâm là giả. Chỉ tiếc, nàng lại là Trung Nhân, vốn chẳng thể vì cô sinh con, mà cho dù có thể, đứa trẻ ấy cũng chẳng biết sẽ là dạng gì.

Trong ánh mắt Tang Mạc dần nhuốm màu sâu kín, pha lẫn lạnh lẽo. Thế nhưng, khi đối diện ánh mắt nàng ngước nhìn, tia ấm áp dịu dàng ấy như một nhát dao xuyên thủng lớp băng trong cô, từng tia lạnh lẽo bị ép rút lại, để lại chút ấm nóng mơ hồ.

“ Mau ăn đi ” Cô cất tiếng, không muốn tiếp tục, đành đuổi khéo nàng

“ Ân ”Nàng cười, ngoan ngoãn quay lại, ngồi yên nhìn bửa ăn này, dù cho có chết đói qua nàng vẫn là dùng bộ dạng hạnh phúc nhất thưởng thức

Nhìn một tràng này, trông thật thảm hại, bốn chữ trong suy nghĩ lần lượt đánh ra trong tâm trí cô, mắt thấy quần áo vài mảnh, trên giữa thân người vẫn là lộ thập phồng đầu nhũ hoa xinh xắn, còn có dưới thân lộ hai chân mảnh khảnh trông có sức hút .

Thân thể này vốn là của nguyên chủ, cũng chính là hệ thống chuyên dụng lấy bộ dạng gốc của nàng đến. Dáng dấp tuy chỉ thường thường, nhưng lại có vài phần ưu điểm khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng che chở. Gương mặt không tính là tuyệt sắc, song ưa nhìn dịu dàng, từng nét nhu hòa, hiền hậu, ánh mắt khi cười ẩn chứa chân thành, khiến lòng người mềm đi không rõ cớ.

Mỗi khi cười, hai bên má sẽ hiện ra lúm đồng tiền, càng làm dung mạo thêm phần ấm áp. Dẫu hiện tại thân thể gầy guộc tiều tụy, da thịt chẳng còn tí thịt, nhưng nụ cười ấy vẫn không đổi. Vẻ ôn nhu ấy hằn sâu vào dung nhan, đến mức dù tiều tụy vẫn khiến người ta vô thức liếc nhìn đôi lần.

Chỉ là tâm không tốt, lại suy nghĩ đến những thứ vốn tà đạo, muốn nhìn đến người kia bị ức hiếp mà nằm dưới thân cô bật khóc, mắt đọng lại bờ môi nhỏ xinh chúm chím đang mấp máy, làm cỗ họng bổng trở nên khô khốc nuốt nhẹ xuống ngụm nước miếng, rõ ràng ý nghĩ đang lớn mạnh muốn được cắn nát cái môi xinh ấy..

Tang Mặc chuyên chăm chú, trở nên bay bổng tâm trí, mà vật dưới của cô như nghe thấy một dạng tương thông liên kết mà trổi dậy, càng minh chứng, ham muốn tình dục mạnh mẽ với người trước mặt còn có thứ xúc cảm kì lạ thôi thúc cô

“ Lăng Tiện” Cô khẽ gọi

Nàng ngẩng đầu, Lăng Tiện là tên của nguyên chủ, ánh mắt nàng trong trẻo nhìn cô, càng thêm khao khát muốn hủy hoại nàng lại gia tăng, trên mặt thì không mấy biểu hiện, phía dưới lại phập phồng lộ rõ, để Mộc Diệp thầm cuời lạnh, nét mặt vẫn ngây thơ một dạng không hiểu ý.

Lúc này, cô lại trở nên không vui, nhưng vẫn yên lặng không nỗi cơn cuồng bạo như trước, tự nhiên hôm nay cô muốn đến từ dịu dàng mới đến tra tấn, thầm nghĩ, vẫn cho nàng chút thời gian hưởng qua tình ái rồi ra tay sau, quan trọng bên dưới cô đã ngạnh đến kêu gào phải được va chạm da thịt...

Cô bước nhẹ đến nàng, hô hấp trở nên trọng. Mộc Diệp trong tâm biết rõ cô muốn gì!, lại càng phối hợp nỗ lực diễn...

Chương trước Chương tiếp
Loading...