[GL] Vô tình gặp nhau

7



Không khí trong phòng bỗng trở nên im lặng lạ thường, bàn tay Thu Hồng vẫn đặt nhẹ trên cằm Miên, nhưng ánh mắt cô có gì đó khó diễn tả—sự lo lắng xen lẫn một cảm xúc mơ hồ.

Miên khẽ lùi lại một chút, không phải vì muốn tránh, mà bởi tim mình đang đập nhanh hơn bình thường.

" em thật sự ổn chứ? " Thu Hồng hỏi lại, giọng nhỏ nhưng đầy sự quan tâm.

" em ổn mà, chỉ là...bị vậy thôi " Miên cố gắng cười nhẹ, nhưng trong lòng lại không thể thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này

Cô Uyên đứng dậy, thu dọn lại đồ đạc vì có chuyện gấp cần giải quyết.

" cô Hồng ở đây trông Miên chút nhé, tôi bỗng có việc gấp phải đi rồi "

Thu Hồng thoáng giật mình, nhìn qua Mộc Miên nhưng rồi cô khẽ gật đầu.

Cô Uyên bước ra khỏi phòng, để lại hai người trong không gian riêng biệt. Miên cảm giác hơi lúng túng, đôi tay vẫn siết nhẹ vạt áo.

" cô Hồng..." Miên khẽ gọi, nhưng chưa kịp nói gì thêm, Thu Hồng đã ngồi xuống bên cạnh

" sao em cứ làm bản thân mệt mỏi vậy? " giọng cô hơi trách, nhưng lại dịu dàng đến lạ

Miên cúi đầu, cười nhẹ " em cũng không biết nữa...chắc có quá nhiều thứ phải lo "

Thu Hồng im lặng một lúc, ánh mắt cô thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng vẫn len lỏi vào.

" Miên này..." cô nói khẽ, giọng có chút chần chừ

" em có bao giờ nghĩ đến việc dừng lại, nghỉ ngơi một chút không? "

Miên nhìn cô, đôi mắt thoáng chớp nhẹ cùng bất ngờ.

" nếu em dừng lại, thì những thứ em đang cố gắng sẽ thế nào nhỉ..."

Thu Hồng không trả lời ngay, cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay lấy khăn giấy khác, cẩn thận đưa cho Miên như một hành động nhỏ bé nhưng đầy quan tâm.

" chỉ cần em biết, đôi khi dừng lại không phải là bỏ cuộc " Thu Hồng nói, giọng thật khẽ nhưng vang vọng trong lòng Miên

Miên nhìn Thu Hồng, đôi mắt thoáng chút bất ngờ trước lời nói ấy, nắm chặt chiếc khăn giấy trong tay, cảm giác tim đập có phần chậm lại.

Một khoảng lặng nhẹ nhàng trôi qua giữa hai người, chỉ có ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn vô tư rọi vào căn phòng.

" cô nghĩ em nên dừng lại một chút, đúng không? " Miên hỏi, giọng nhỏ nhưng không giấu được sự tò mò

Thu Hồng khẽ nghiêng đầu, rồi nhẹ nhàng gật.

" không phải dừng lại mãi mãi, mà chỉ là em nên để bản thân nghỉ ngơi một chút "

' hôm nay mình bị nóng hả!? sao mình lại đi khuyên can đứa nhóc này nhỉ, mình tự nhủ là không nói chuyện với Mộc Miên rồi mà!! '

Miên thở dài, đôi mắt nhìn xuống mặt bàn.

" em cũng muốn vậy, nhưng có nhiều thứ phải lo lắm "

" em luôn nghĩ mình phải gồng lên, nhưng đôi khi...em không cần làm vậy đâu " Thu Hồng nói, tay đặt nhẹ lên mép bàn

" có những người luôn sẵn sàng bên cạnh em, nhưng em lại cứ muốn một mình thôi " Miên khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút gì đó lặng lẽ

" ... "

" em quen rồi...chắc cô không biết đâu "

Thu Hồng im lặng một lúc, rồi bất chợt khẽ thở dài.

" nhìn em như vậy, cô... "

Hai người lại rơi vào im lặng. Nhưng lần này, khoảng lặng không còn quá ngột ngạt, mà mang theo một sự hiểu nhau mà không cần phải nói thêm điều gì. Ngoài cửa sổ, nắng vẫn len lỏi, nhẹ nhàng như một sự đồng cảm vô hình.

" em cảm ơn cô ạ, cũng tới lúc về nhà rồi, cô còn phải dạy buổi chiều nữa mà đúng không? "

Mộc Miên đứng dậy bất ngờ, cô ngồi bên cũng lo theo mà đứng lên.

" em tính để cằm và mũi như vậy đi về à? "

" a em..em sẽ đi rửa mặt ạ " Mộc Miên ngây ngô đi nhanh ra khỏi phòng, cô thì đứng nhìn cười phì ra

' không ngờ cô bé này khờ thiệt phì~ '

Đang nhìn theo bóng dáng đó thì trong tâm trí lại hiện cái đêm trời đánh đó lên, cô nhắm mắt lại rồi vỗ vỗ má mình không được nhớ tới nó nữa, chuyện cũ đã qua thì phải bỏ đi, dù cô cố gắng quên đi nhưng lại không quên được.

Đặc biệt khi nhớ lại cái chuyện đó thì tim cô lại đập nhanh hơn, và khi thấy Mộc Miên tim chậm lại một nhịp, những cảm xúc mơ hồ đó cô cũng không biết sao lại có được, nhưng mà cô thích trai cơ mà.

...

" bame sắp về tới nhà rồi, xíu con mở cửa đón bame nhé " mẹ Miên nhắn tin

" dạ con biết rồi " 

Miên đứng chờ trước cổng nhà, bóng tối buông xuống ôm lấy con đường nhỏ trước mặt. Những ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên từng chiếc lá, tạo nên khung cảnh tĩnh lặng nhưng lại đầy sự chờ mong.

Tiếng động cơ ô tô vang lên từ xa, ngày càng rõ hơn, khiến Miên vội đứng thẳng người. Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng. 

Mẹ Miên bước xuống trước, nở một nụ cười dịu dàng dù vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt.

"Con đợi lâu chưa? "

" dạ không, mẹ về rồi ạ " Miên nhanh chóng chạy tới, giúp mẹ lấy túi 

Ba cô bước xuống sau, tay kéo theo vali nhỏ, gương mặt thoáng vẻ mệt mỏi. Ông không nói gì, chỉ khẽ gật đầu khi Miên bước tới định giúp. Miên dừng lại, bàn tay khựng lại giữa không trung, ánh mắt lảng tránh cái nhìn của ba.

" con không cần, ba tự làm được " giọng ba cô trầm, ngắn gọn

Miên chỉ biết cúi đầu, rụt tay lại, lòng thắt lại trong một cảm giác mà cô đã quen—vừa xa cách, vừa sợ hãi.

Ba cô kéo vali bước vào nhà, không một lời hỏi han thêm. Miên im lặng theo sau, chỉ biết cầm túi đồ nhỏ của mẹ, tay nắm chặt quai túi như để trấn an chính mình.

Trong lòng cô, nỗi lo lắng và sợ hãi cứ lớn dần. Dù là trong chính căn nhà của mình, Miên vẫn luôn cảm thấy như đang đi trên một sợi dây mỏng manh khi đối diện với ông.

Chương trước Chương tiếp
Loading...