[GL] Vô tình gặp nhau

6





Sáng nay, ánh nắng dịu nhẹ trải dài trên sân trường, nhưng trong lòng Mộc Miên lại chẳng thể dịu dàng như thế. Từ xa, Mộc Miên đã nhìn thấy Thu Hồng, người mà đã và đang rất ghét mình, bóng dáng Thu Hồng thoáng qua như một cơn gió, nhanh nhẹn và xa cách, Mộc Miên thở dài nhẹ rồi cố giữ bước chân bình tĩnh và bước tới gần.

" em chào cô ạ " giọng nói quyết tâm kêu gọi

Cô nghe thấy rồi khựng lại một chút, quay đầu để biết rõ ai đang gọi mình, miệng nở nụ cười một cái rồi bước đi tiếp và có vẻ nhanh hơn, Mộc Miên bất ngờ tay nắm chặt quai cặp, đôi chân nhất định phải bắt kịp nhịp đi của cô.

" nước uống hôm qua có ngon không ạ cô? "

" nước ngon lắm, cám ơn em nhé... "

" nước ngon là em vui rồi ạ " Mộc Miên đi kế bên cười hì hì

" cũng sắp đánh trống rồi, em lên lớp trước đi nhé.. " Thu Hồng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng như muốn kết thúc cuộc trò chuyện tại đây

" dạ! " Miên cúi người nhanh nhẹn nét mặt vui vẻ như chẳng thề biết cô muốn né tránh mình ra sao

" ... " 

" em lên lớp trước đây ạ, cô dạy vui vẻ~~~ "

Bỗng cái cảm xúc muốn né tránh hồi nãy lại tan biến, miệng cô thì nhoẻn cười, ánh mắt thoáng nhìn theo, vừa phức tạp, vừa lặng lẽ nhìn theo Miên vẫn giữ sự vui vẻ nhí nhảnh đó, như thể mọi chuyện chẳng có gì nặng nề.

Trong tiết học, Mộc Miên ngồi ở bàn đầu, tay chống cằm nhưng đôi mắt lại nhìn về cửa sổ. Cái sự nhí nhảnh thường ngày vẫn còn đó, nhưng đâu đó trong ánh mắt Mộc Miên có chút mông lung.

Tiếng giảng bài của cô Uyên vang lên đều đặn, nhưng dường như tâm trí Miên chẳng thể bám theo những con chữ trên bảng.

" Miên, em có nghe không? " cô Uyên khẽ nhắc, đôi mắt nhìn chăm chú

Miên giật mình, vội vàng ngồi thẳng lên và gật đầu " dạ, em nghe ạ! "Cả lớp khẽ cười, nhưng rồi lại nhanh chóng quay lại bài học

Miên cúi đầu nhìn sách, cố tập trung vào những dòng chữ trước mắt, nhưng đâu đó, hình ảnh của Thu Hồng vẫn hiện lên trong tâm trí mình, cái cảm giác phức tạp và lặng lẽ mà cô để lại. Miên thở dài nhẹ, tự nhủ phải dẹp hết những suy nghĩ này đi.

Nhưng đôi khi, những điều ta cố quên lại càng khắc sâu hơn. Miên đưa tay lên vẽ nguệch ngoạc vào góc tập, từng nét vẽ không rõ hình dạng nhưng mang theo cảm xúc lẫn lộn.

" miên, lên bảng giải bài này nhé " Giọng cô Uyên lại vang lên, kéo Miên trở về thực tại 

" dạ! " Miên nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy quyển sách rồi bước lên bảng

Sau khi giải bài trên bảng, Mộc Miên quay trở lại chỗ ngồi, trong lòng vẫn còn chút bồn chồn, tiết học cứ thế trôi qua, cho đến khi cô Uyên gọi Miên lên văn phòng gặp riêng sau giờ học.

" Miên, em lên văn phòng cô chút nhé " cô nói, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc

Miên hơi giật mình, nhanh chóng gật đầu. Sau khi cả lớp tan học, Miên bước đến phòng giáo viên với cảm giác hơi lo lắng, có lẽ sợ mình đã làm gì đó sai.

"Cô gọi em lên để hỏi chuyện thôi, không có gì đâu," cô Uyên cười nhẹ, cố gắng làm dịu bầu không khí

" dạ... có chuyện gì ạ? " Miên nói, tay khẽ đan vào nhau

" tối nay cô qua hơi trễ nhé, em giải trước những bài hôm qua mình mới học nha " cô đưa cho Miên hai tờ A4 chữ đầy mặt

" vâng ạ " Miên đưa hai tay cầm lấy 

Đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên trong mũi Mộc Miên có thứ gì đó chảy xuống, Miên đưa tay lau đi vì đã quen với nước mũi tự chảy của mình, vệt ngón tay lên rồi đưa nhìn một cái, Mộc Miên bất ngờ nó lại là màu đỏ.

Cô Uyên đang cười nói vui vẻ thì bất chợt ánh mắt cô dừng lại khi thấy Mộc Miên đưa tay lên lau mũi, nhìn vào ngón tay Miên, đôi mắt mở lớn khi nhận ra màu đỏ trên đó.

Cô Uyên lập tức xoay người, ánh mắt đầy lo lắng.

" Miên! Em bị sao vậy? " Cô Uyên vội vàng bước tới, tay tìm khăn giấy trong túi

" dạ em em... " Miên nói, giọng hơi run nhưng cố giữ bình tĩnh

 " ...em hay bị chảy nước mũi, nhưng lần này...chắc tại mệt quá "

Đang lau mũi thì Thu Hồng bước vào, nhìn thấy hai người đang thân thân thiết thiết với nhau tự nhiên tim mình chậm lại một nhịp, đôi mắt nhìn thẳng vào Miên với chiếc cằm nhuộm màu đỏ chót kia liền giật mình đi nhanh lại.

" a! Miên em sao vậy? " tay cô nâng cằm xem, giọng đầy lo lắng  

Miên giật mình, ánh mắt thoáng chút lưỡng lự.

" dạ..chắc tại em làm việc nhiều quá " 

Cô Uyên thở dài, giọng trở nên nghiêm túc hơn.

" em phải nghỉ ngơi nhiều hơn và cô muốn em đi khám ngay " 

Miên cúi đầu, lòng vừa ngại ngùng vừa có chút lo sợ. Bên ngoài cửa sổ, nắng trưa len lỏi vào phòng, nhưng lòng Miên lại mang theo một cảm giác nặng nề khó giải thích và trái tim đang đập nhanh vì có ai đó ở đây.

" cô Uyên nói đúng đó, cô nghĩ em nên đi khám, không thôi để bị gì sẽ mệt lắm "

" a để cô điện cho bame em nhé... " cô Uyên móc điện thoại trong túi ra

" dạ a a..khoan đã cô, cô đừng điện bame em được không " Mộc Miên đưa tay ngăn lại

" sao vậy? " Thu Hồng nhíu mày lại lo lắng

" chuyện cỏn con như vậy đừng để hai người họ biết ạ, bame em đang ở Hà Nội nên bận lắm ạ " Mộc Miên chỉ sợ bị chửi vì chuyện nhỏ này mà bắt hai người về 



Chương trước Chương tiếp
Loading...