[GL] Nửa Bản Tình Ca
Chương 19
-Nè, a... há miệng ra nào.Khả Hân dừng bút, nhìn muỗng thức ăn đầy ụ trước miệng mình, chủ nhân của cánh tay cầm muỗng vẫn luôn kiên nhẫn. Khả Hân chỉ biết thở dài, há miệng đón lấy "tấm chân tình".-Để em làm việc đi, bác sĩ Hà.- Khả Hân chưa kịp nuốt đã nhìn thấy một muỗng nữa được đưa đến, vô lực lên tiếng.-Em biết đã đến giờ ăn trưa rồi không, thư ký Khả Hân?- Bác sĩ Hà xụ mặt, tỏ vẻ không hài lòng. Rõ ràng hẹn cùng nhau ăn trưa, Uyên Hà đã xử lý xong hết phần của mình, thế mà Khả Hân một muỗng cũng chưa động đến, đứng trên danh nghĩa bác sĩ mà đánh giá thì ăn uống thất thường thế này không mắc bệnh dạ dày cũng đáng!?Nhưng đứng trên danh nghĩa người yêu, nhìn Khả Hân phải thường xuyên uống thuốc khiến Uyên Hà cực kỳ đau lòng!Khả Hân đối diện với một Uyên Hà cứng rắn, chỉ đành ngoan ngoãn như cún con, đón nhận từng muỗng, từng muỗng cơm, dù sao thì công việc đang hơi "khó", chi bằng thư giãn chút.-Ô kìa, chị định ăn cơm trưa, ai ngờ lại được phát thực phẩm dành cho puppy?Cạch— Khay cơm đặt phía đối diện, đôi mắt cười cong tít sáng rực như ánh mặt trời đập vào mắt đôi tình nhân.-Bác... bác sĩ An.- Khả Hân ngượng ngùng nhích khỏi vòng tay Uyên Hà.Lúc này, Khả Hân mới nhìn xung quanh căn tin, đúng là có không ít người nhìn bọn họ.-Ngồi im coi.- Uyên Hà kéo Khả Hân lại.- Xét về thực phẩm cho chó thì tụi em sao bằng bác sĩ An với Chủ tịch?Bị trêu chọc, nàng bác sĩ chỉ cười nhẹ, vuốt làn váy, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt sắc bén phát hiện xấp tài liệu trước mặt Khả Hân, cộng thêm cái nháy mắt đầy ý tứ từ Uyên Hà, nàng ấy liền hiểu vấn đề.-Công ty dạo này bận lắm hả em? Vẫn nên tập trung ăn xong rồi làm, đau bao tử đó. -A... a... không không...Nghe bác sĩ An nói, Khả Hân vội vàng đẩy đống tài liệu sang một bên, giật lấy muỗng trên tay Uyên Hà, lập tức hóa thành bé ngoan, cắm cúi ăn cơm.-Để chị nói Nguyệt cân bằng công việc lại cho em.- Gia An tốt bụng nói.Uyên Hà không nén được xúc động, hết bậc ngón cái lại vỗ tay tán thưởng chị đồng nghiệp đáng yêu, hiểu chuyện.-Đúng đúng, vợ chị làm khổ vợ em!-Không phải đâu chị ơi.- Nghe tới đây, Khả Hân gấp gáp lắc đầu, muốn minh oan cho sếp.- Không phải chuyện ở công ty đâu ạ, là việc của bên chị Fuyu nên em mới tranh thủ xem qua một chút... Nói chung không có gì quan trọng đâu, chỉ là chọn các hạng mục rồi sắp xếp thôi.- Dưới gầm bàn, Khả Hân không quên đạp vào chân Uyên Hà "cảnh cáo".-Aaaa!?Uyên Hà rít lên, nhưng thấy Khả Hân lườm mình, chỉ đành nuốt đau vào trong.-Fuyu?- Gia An hơi cau mày, như nhớ về việc gì đó.-Dạ, chị Fuyu nhờ em sắp xếp cho nghệ sĩ mới.- Khả Hân giải thích, sau đó hai mắt lóe sáng, chủ động đưa tài liệu cho Gia An.-Em làm bên mảng giải trí luôn à?- Gia An tiếp lấy tài liệu, nàng ấy biết Khả Hân giỏi, nhưng không ngờ lại đa năng thế này.-Không ạ, lịch chuyên môn của nghệ sĩ sau này bên Four Seasons sẽ thực hiện, còn bây giờ em chỉ sắp xếp lịch cho những việc cô bé này cần làm trong thời gian ở HOPE thôi ạ.Gia An gật gù, xem nội dung cũng hiểu phần nào.-Nhập viện trong tình trạng suy nhược à? Vậy thì ngoài phục hồi cơ thể ra em nên cho em ấy đến khoa dinh dưỡng, sẵn rồi thì khám tổng quát luôn. Khoa dinh dưỡng của bệnh viện mình tốt lắm đó.- Gia An chống cằm suy nghĩ, nàng ấy nhìn một lượt các hạng mục, cuối cùng lấy viết từ áo blouse của mình ra ghi thêm gì đó.Khả Hân tò mò quan sát, Gia An viết xong thì đẩy tài liệu về phía nàng thư ký.-Đây là số của bác sĩ Lệ Thu khoa tâm lý.-Chị nghĩ em ấy có vấn đề tâm lý ạ?- Khả Hân thắc mắc.-Không phải đâu em, gặp bác sĩ không nhất thiết phải là vì mắc vấn đề về tâm lý, nhưng chị nghĩ là vẫn nên cho con bé nhìn nhận và gắn kết với bản thân. Nếu phát hiện mầm mống bệnh thì chữa, không thì cứ như những người bạn cùng tâm sự trải lòng.Khả Hân nghe Gia An nói thì gật gù.-Em yên tâm, bác sĩ Thu sẽ biết nên làm gì.Sắp xếp của Khả Hân không có sai sót gì cả, nhưng Gia An cảm thấy vẫn nên thêm vào hạng mục này vào. Nàng ấy không quá rõ những gì bạn nhỏ này đã trải qua, nhưng tuổi dậy thì cực kỳ nhạy cảm, hầu như quyết định tính cách và tư duy của con người sau này. Hồ sơ này nói cô bé đó là trẻ mồ côi, không còn người thân, vậy thì ai sẽ đóng vai trò lắng nghe tâm tư của em ấy đây? Khả Hân?Không, dù nàng thư ký rất giỏi, nhưng Gia An không nghĩ là phù hợp.Hạ Băng?Gia An lại càng không nghĩ cái cô nàng "lắm chiêu" đó sẽ chịu bỏ thời gian để ngồi một chỗ lắng nghe tâm tư của người khác. Không dạy hư đã là rất may mắn rồi.Trong mắt nàng bác sĩ thì Hạ Băng rất nóng vội, có khi còn hơn cả Nguyệt Minh, nếu không muốn nói thẳng là có phần bộp chộp.Bốp—-Ui da, sao em đánh chị!?Tiếng va chạm cùng tiếng bác sĩ Hà kêu oan đã lôi Gia An ra khỏi đôi dòng suy nghĩ.-Ai kêu chị động chạm lung tung.- Khả Hân dường như không mủi lòng trước vẻ đáng thương của bác sĩ Hà, ngược lại còn khoanh tay, quay mặt đi chỗ khác.-Chị muốn nặn mụn cho em chứ bộ! Chị An xem này, Hân thức khuya làm việc nổi cả mụn, có make up cũng thấy nè.- Uyên Hà lần nữa quay sang "mách" Gia An. Nàng bác sĩ nhìn cặp đôi nọ mà dở khóc dở cười, nàng ấy cảm thấy mình ngồi đây một hồi nữa, Uyên Hà sẽ nhét roi vào tay nàng ấy rồi bảo nàng đánh Khả Hân mất thôi... -Trời ạ, chị có công việc của chị, em cũng có công việc của em mà, thông cảm cho nhau chút đi honey.Khả Hân dùng tay ép má Uyên Hà, tránh cho bạn gái lại luyên tha luyên thuyên. Uyên Hà không nói được, không khí cũng im lặng hơn rất nhiều, đủ để cho tiếng tivi xa xa truyền đến, lọt vào tai cả ba. Bàn tay Khả Hân buông lỏng, đặt sự chú ý vào bản tin kinh tế đang được phát.[Tập đoàn SkyX đang rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu chạm đáy sau khi sa thải hàng loạt nhân sự cấp cao: Nguồn tin cho biết, sau khi cố Chủ tịch qua đời đã để lại toàn bộ cổ phần cho con gái nuôi là Tổng giám đốc Hải Vân, các con ruột của ông lại không có gì, đã gây ra tranh chấp tài sản nội bộ...]-Chà, có khi nào giống như trong phim ấy, cô Hải Vân gì đó là con ngoài giá thú của ông Chủ tịch không? Chứ người bình thường ai lại để hết tài sản cho con nuôi còn con ruột ra chuồng gà chứ?- Uyên Hà bị thông tin này thu hút, sở thích của cô ấy là hóng hớt, nên thông tin nào hot đều nắm bắt rất nhanh.-Cũng tùy thôi, chị nghĩ năng lực ai đủ thì để cho người đó...?- Bác sĩ An nhún vai.Chỉ có Khả Hân vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình, khóe môi giật giật, ánh mắt ngập tràn sự ghét bỏ, mãi cho đến phát thanh viên chuyển sang tin khác, nàng ấy mới quay sang than thở.-Trời ạ, chính cái cô Hải Vân này báo hại em tăng ca đó! Hiếm hoi mới thấy Khả Hân bày tỏ thái độ thế này, Uyên Hà và Gia An liền tập trung vào câu chuyện.-Chẳng là T Group có dự định hợp tác với tập đoàn của cô ta, ban đầu là em phụ trách, đến khi chị Nguyệt khỏe lại thì cô ta lại "yêu sách" bảo chỉ muốn làm việc với em, không gặp chị Nguyệt. Mà... chị cũng biết tính chị Nguyệt rồi đó, lập tức nổi điên, đòi dẹp hết, bảo em phải tìm chỗ đối tác mới! Nên giờ nhìn cái mặt cô ta là em khó chịu ghê!-Hửm? Có chuyện có hả?- Uyên Hà bật người ngồi dậy, áp sát vào mặt Khả Hân, hai mắt mở to nhìn chằm chằm. Khả Hân giật bắn người phải lùi về sau.-Chị... chị làm gì vậy? Đông người chị biết không hả?Uyên Hà ngồi lại vào chỗ, hừ lạnh một tiếng.-Chị cảm thấy cô ta là đang mê em nên mới muốn gặp em, người yêu tui xinh như thế cơ mà.-Này, chị nói thế chả khác nào chị nói người yêu chị An không xinh nha!-Chủ tịch cũng xinh nhưng sao bằng em a.- Uyên Hà đưa tay véo má Khả Hân đầy cưng chiều.Hai người chị chị em em ngọt ngào, hoàn toàn không để ý đến người vẫn đang ngồi đối diện. Gia An im lặng múc từng muỗng cơm, chậm rãi nhai, thu hết những trò diễn của hai người vào mắt, và nhớ luôn cả chuyện Uyên Hà vừa bảo vợ mình không xinh bằng Khả Hân...-À, Hân này, có một chuyện chị không dám nói với Nguyệt, nhưng chị nghĩ em nên biết.-Dạ?Khả Hân lần nữa giật thót người, đột nhiên bác sĩ An nói nghiêm túc như vậy, chắc chắn có chuyện không lành rồi.-Hôm trước chị thấy Fuyu nhảy lầu đấy!Khả Hân: ???Khả Hân: O.OKhả Hân: Hả?Khả Hân bật người đứng dậy, hốt hoảng thốt to một tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người..Ngày tháng cứ thế xoay vần, Lam Hạ nằm viện thêm một thời gian ngắn, đến khi các bác sĩ xác nhận rằng cơ thể đã ổn mới chính thức được xuất viện. Nhưng đó chỉ là trên giấy tờ, xuất viện ở đây là kết thúc quá trình điều trị của bản thân, cô vẫn ở lại bệnh viện để chăm sóc em gái.Khả Hân có ghé thăm, đưa cho Lam Hạ thời khóa biểu đặc biệt được sắp xếp riêng, ngoài ra chị ấy còn đề nghị sẽ thu xếp cho cô một chỗ ở gần bệnh viện.Nhưng Lam Hạ từ chối, vì cô ngại gây phiền phức và tốn kém cho người khác.Hơn hết, nếu Lam Hạ vẫn còn nhiều việc cần làm ở bệnh viện, ở cạnh Giang Đông vẫn là thích hợp nhất, cô có thể nói "Chào buổi sáng" vào mỗi sớm mai rồi "Chúc ngủ ngon" cùng đọc những câu chuyện cho em nghe.Tuy không ai khuyên nhủ, cũng chẳng ai góp ý, nhưng Lam Hạ nghĩ mình nên làm như thế, trên phim ảnh chẳng phải luôn vậy à? Biết đâu một ngày nào đó, Giang Đông thấy cô thật phiền mà bật người tỉnh dậy thì sao? Khi nghe Lam Hạ nói như thế, mấy chị điều dưỡng cười cô ngây thơ, cô mặc kệ, ưu tiên duy nhất của cô chính là Giang Đông.Ngày đầu tiên tiếp nhận lịch trình từ Khả Hân, Lam Hạ được đưa đến khoa thẩm mỹ. Khác với các khoa khác trong bệnh viện, nơi này như một ốc đảo tươi mát với lối trang trí độc đáo, trên hành lang có rất nhiều gương phản chiếu, dù ở HOPE đi ba bước là gặp một chị gái xinh đẹp, nhưng mấy chị gái điều dưỡng trong khoa này thậm chí còn xinh hơn một bậc. Lam Hạ còn tưởng các chị này có nghề tay phải là người mẫu gì cơ!Lam Hạ rụt rè bước từng bước, nếu là bình thường cô sẽ chẳng bao giờ đủ can đảm để đi một mình, luôn có Giang Đông đồng hành. Bây giờ, Lam Hạ nghĩ mình cần thay đổi, như em gái từng nói, không nhất thiết phải thay đổi ngay, cứ chầm chậm từ từ, miễn bản thân không bỏ cuộc là được.Nghĩ đến đây, Lam Hạ siết chặt tay, hình ảnh cô đầy quyết tâm phản chiếu trong gương, kế bên là chị điều dưỡng đang cười với cô. Khi Lam Hạ nhận ra, hai má vô thức ửng hồng, cô muốn đưa tay che mặt, nhưng rốt cuộc thả xuống, hít vào một hơi thật sâu, rồi thở ra. Lam Hạ quay người, đối mặt với tấm gương, chân chính nhìn thẳng vào bản thân, nhìn rõ ràng tường tận tất tần tật ưu và nhược điểm.Lam Hạ không thích bản thân mình, không thích bộ dạng yếu đuối cùng đôi mắt luôn ngấn lệ này, vẻ ngoài đã gây cho cô biết bao phiền toái, các bạn học từng bảo chính vì gương mặt đáng ghét này nên họ mới ghét cô...Hai tay trượt dài, chạm vào bụng... vỗ nhẹ, sau một thời gian dài bị vùi dập, cân nặng hẳn giảm đi không ít, thậm chí bụng nhỏ hơn lúc xưa thấy rõ.-Chị... chị ơi... em tới đây để phẫu thuật thẩm mỹ ạ?Chị điều dưỡng tròn mắt nhìn Lam Hạ, đúng là ngày nay có rất nhiều bạn nhỏ tròn 18 tuổi tìm đến phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng em gái này theo lệnh cấp trên thì chỉ đến để tư vấn thôi. Với kinh nghiệm nghề nghiệp lâu năm, chị nhận thấy Lam Hạ gần như không cần can thiệp gì: dáng mũi cao tự nhiên, đôi mắt hai mí to tròn, môi trái tim nhỏ nhắn, hài hòa và vô cùng dễ thương.
Nếu có điểm cần lưu ý, có lẽ chỉ nằm ở thần sắc mệt mỏi, thiếu sức sống, cùng vóc dáng đang thừa cân, đây là yếu tố chủ đạo khiến Lam Hạ kém sắc. Tuy nhiên, những vấn đề này hoàn toàn có thể cải thiện bằng việc tập luyện và chăm sóc bản thân, không cần đến dao kéo, đặc biệt khi cô vẫn còn ở độ tuổi tràn đầy tiềm năng phát triển.
-Em muốn làm hả?-Ơ... em tưởng mấy chị bảo em đến hút mỡ ạ...- Bạn nhỏ Lam Hạ ngượng ngùng chọt hai ngón tay vào nhau.Điều dưỡng cười khì.-Không có đâu, trước tiên em vào đây bọn chị lấy chỉ số tổng quát đã.- Nói rồi, chị gái nắm tay, dẫn Lam Hạ đi đến phòng cân đo tổng quan. Lam Hạ như con quay, ai đưa đi đâu thì đưa.-1m62.- Chị gái ghi chú vào giấy.Lam Hạ hơi nghệch ra, thời gian sống dở chết dở vừa qua vậy mà lại cao thêm được 3cm sao?-75kg.Ô, cân nặng thật sự đã giảm!Lam Hạ lần nữa quay người nhìn vào gương, hẳn là do cao lên, thân thể nhìn không còn cục mịch như trước nữa, nếu mặc những chiếc áo thun rộng hoàn toàn có thể che được khuyết điểm, nhưng điều này vẫn chưa khiến cô cảm thấy hài lòng.Tiếp theo, Lam Hạ được dẫn sang gặp bác sĩ và nghe tư vấn một tràn về các vấn đề chăm sóc da, tóc, thân thể phù hợp cho lứa tuổi. Đối với bạn nhỏ Lam Hạ lần đầu được tiếp xúc với thế giới này, tất cả đều mới lạ, cảm giác bản thân dần trở nên đặc biệt, bước vào con đường trưởng thành.Bác sĩ kết thúc buổi gặp mặt cùng một hộp quà to, tất nhiên là Khả Hân chuyển tiền nhờ bác sĩ lựa chọn cho Lam Hạ, lịch gặp chị bác sĩ này là 2 tuần một lần, mục tiêu trước mắt là giúp cô bé lấy lại vẻ ngoài tươi tắn đầy năng lượng.Tiếp theo, Lam Hạ bị đẩy sang khoa dinh dưỡng, so với khoa thẩm mỹ thì cô càng quan tâm vấn đề này hơn. -Em muốn giảm cân ạ, giảm nhanh nhất có thể, giảm triệt để!Khi bác sĩ chỉ vừa mới hỏi nguyện vọng của Lam Hạ là gì, cô đã trả lời cực kỳ dứt khoát, đến mức bác sĩ bị bất ngờ, tròn mắt nhìn cô. Mà cả chính bản thân Lam Hạ cũng bị thái độ này của mình làm cho ngạc nhiên không kém.-Em... em xin lỗi ạ.- Cô cúi đầu.- Em hơi quá, nhưng em muốn giảm cân!Suốt hơn một năm nay, luôn sống trong những nhục mạ về thân hình, dù có đôi khi Lam Hạ tự hỏi rằng lẽ nào bị tăng cân không kiểm soát là một cái tội à? Trở nên béo ú chính là biến thành quái vật sao? Nhưng những chống cự nhỏ nhoi ấy nhanh chóng bị những tiêu cực từ miệng đời bủa vây. Bác sĩ không trách móc Lam Hạ, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.-Giảm cân là tốt, tất nhiên chỉ nên giảm về đúng với số cân nặng phù hợp với chiều cao của mình thôi. Hiện tại, em đang ở mức 1m62 thì tôi nghĩ cân nặng rơi vào khoảng 53-65kg là phù hợp.... Hơn nữa, tôi nghĩ em vẫn còn có thể phát triển chiều cao đó.-Không! Không ạ!- Lam Hạ đột nhiên phản đối.65kg chẳng phải vẫn còn quá nặng sao?-Sao?- Bác sĩ khẽ nhíu mày.-Em... Em không sao ạ.- Lam Hạ cúi đầu, hai bàn tay không ngừng siết chặt lấy nhau.-Lắng nghe cơ thể mình, làm điều tốt nhất cho bản thân là được rồi em ạ. Tôi sẽ lên cho em bảng menu hợp lý, việc sắp xếp cường độ tập luyện là do em thôi.Rời khỏi phòng khoa dinh dưỡng, trên tay Lam Hạ là một tệp thông tin cùng menu bác sĩ lập, cô chăm chú nhìn vào, trong lòng có những suy nghĩ khác hơn lời dặn của bác sĩ.Giảm cân là ưu tiên trước nhất!*****Khả Hân: Em cũng cần đi khám bác sĩ, cứ thế này chắc chuyển từ bệnh dạ dày sang bệnh tim.Tác giả: flop quá mn cho xin 1 like nha, lười nên ngâm suốt
Nếu có điểm cần lưu ý, có lẽ chỉ nằm ở thần sắc mệt mỏi, thiếu sức sống, cùng vóc dáng đang thừa cân, đây là yếu tố chủ đạo khiến Lam Hạ kém sắc. Tuy nhiên, những vấn đề này hoàn toàn có thể cải thiện bằng việc tập luyện và chăm sóc bản thân, không cần đến dao kéo, đặc biệt khi cô vẫn còn ở độ tuổi tràn đầy tiềm năng phát triển.
-Em muốn làm hả?-Ơ... em tưởng mấy chị bảo em đến hút mỡ ạ...- Bạn nhỏ Lam Hạ ngượng ngùng chọt hai ngón tay vào nhau.Điều dưỡng cười khì.-Không có đâu, trước tiên em vào đây bọn chị lấy chỉ số tổng quát đã.- Nói rồi, chị gái nắm tay, dẫn Lam Hạ đi đến phòng cân đo tổng quan. Lam Hạ như con quay, ai đưa đi đâu thì đưa.-1m62.- Chị gái ghi chú vào giấy.Lam Hạ hơi nghệch ra, thời gian sống dở chết dở vừa qua vậy mà lại cao thêm được 3cm sao?-75kg.Ô, cân nặng thật sự đã giảm!Lam Hạ lần nữa quay người nhìn vào gương, hẳn là do cao lên, thân thể nhìn không còn cục mịch như trước nữa, nếu mặc những chiếc áo thun rộng hoàn toàn có thể che được khuyết điểm, nhưng điều này vẫn chưa khiến cô cảm thấy hài lòng.Tiếp theo, Lam Hạ được dẫn sang gặp bác sĩ và nghe tư vấn một tràn về các vấn đề chăm sóc da, tóc, thân thể phù hợp cho lứa tuổi. Đối với bạn nhỏ Lam Hạ lần đầu được tiếp xúc với thế giới này, tất cả đều mới lạ, cảm giác bản thân dần trở nên đặc biệt, bước vào con đường trưởng thành.Bác sĩ kết thúc buổi gặp mặt cùng một hộp quà to, tất nhiên là Khả Hân chuyển tiền nhờ bác sĩ lựa chọn cho Lam Hạ, lịch gặp chị bác sĩ này là 2 tuần một lần, mục tiêu trước mắt là giúp cô bé lấy lại vẻ ngoài tươi tắn đầy năng lượng.Tiếp theo, Lam Hạ bị đẩy sang khoa dinh dưỡng, so với khoa thẩm mỹ thì cô càng quan tâm vấn đề này hơn. -Em muốn giảm cân ạ, giảm nhanh nhất có thể, giảm triệt để!Khi bác sĩ chỉ vừa mới hỏi nguyện vọng của Lam Hạ là gì, cô đã trả lời cực kỳ dứt khoát, đến mức bác sĩ bị bất ngờ, tròn mắt nhìn cô. Mà cả chính bản thân Lam Hạ cũng bị thái độ này của mình làm cho ngạc nhiên không kém.-Em... em xin lỗi ạ.- Cô cúi đầu.- Em hơi quá, nhưng em muốn giảm cân!Suốt hơn một năm nay, luôn sống trong những nhục mạ về thân hình, dù có đôi khi Lam Hạ tự hỏi rằng lẽ nào bị tăng cân không kiểm soát là một cái tội à? Trở nên béo ú chính là biến thành quái vật sao? Nhưng những chống cự nhỏ nhoi ấy nhanh chóng bị những tiêu cực từ miệng đời bủa vây. Bác sĩ không trách móc Lam Hạ, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.-Giảm cân là tốt, tất nhiên chỉ nên giảm về đúng với số cân nặng phù hợp với chiều cao của mình thôi. Hiện tại, em đang ở mức 1m62 thì tôi nghĩ cân nặng rơi vào khoảng 53-65kg là phù hợp.... Hơn nữa, tôi nghĩ em vẫn còn có thể phát triển chiều cao đó.-Không! Không ạ!- Lam Hạ đột nhiên phản đối.65kg chẳng phải vẫn còn quá nặng sao?-Sao?- Bác sĩ khẽ nhíu mày.-Em... Em không sao ạ.- Lam Hạ cúi đầu, hai bàn tay không ngừng siết chặt lấy nhau.-Lắng nghe cơ thể mình, làm điều tốt nhất cho bản thân là được rồi em ạ. Tôi sẽ lên cho em bảng menu hợp lý, việc sắp xếp cường độ tập luyện là do em thôi.Rời khỏi phòng khoa dinh dưỡng, trên tay Lam Hạ là một tệp thông tin cùng menu bác sĩ lập, cô chăm chú nhìn vào, trong lòng có những suy nghĩ khác hơn lời dặn của bác sĩ.Giảm cân là ưu tiên trước nhất!*****Khả Hân: Em cũng cần đi khám bác sĩ, cứ thế này chắc chuyển từ bệnh dạ dày sang bệnh tim.Tác giả: flop quá mn cho xin 1 like nha, lười nên ngâm suốt