[GL] Nửa Bản Tình Ca

Chương 18



-Chị hai, coi chừng xe đó.

Giang Đông bất lực nhìn người chị gái đã chuyển từ trạng thái đứng hình sang "phê đá", suốt từ lúc rời Four Seasons. Tuy ngoài mặt nhàn nhạt, nhưng trong lòng Giang Đông vui như trẩy hội, không biết đã bao lâu rồi em chưa thấy chị gái vui như thế. Khóe môi Giang Đông khẽ cong, hy vọng từ giờ cuộc đời chị sẽ thay đổi, chỉ bước đi trên con đường trải đầy hoa.

-Đông ơi,... là chị được ký hợp đồng với Four Seasons á hả?

Lam Hạ ôm bao đàn trước ngực hệt như đang ôm một món đồ chơi, môi chu chu như làm nũng, trạng thái Giang Đông đã rất lâu rồi chưa thấy lại.

-Dạ dạ, em biết rồi! Bà nói đến lần thứ mười hai rồi đó bà ơi!

-Là chị đậu á hả Đông?

-Vâng vâng!- Giang Đông bất lực khẳng định.

-Chị có đang mơ không?- Lam Hạ vừa hỏi vừa rẽ phải.

Giang Đông một tay nắm kéo Lam Hạ sang hướng ngược lại, một tay véo má Lam Hạ.

-Đau không?

-A ha ha, đau vậy là thật òi!- Lam Hạ bật cười ra tiếng, dù má bị véo đến ửng hồng.

Đèn xanh chuyển đỏ, xe cộ dừng lại, Lam Hạ ôm lấy đàn guitar nhảy một điệu tango tự phát trên vạch sang đường, chuyện tốt nghìn năm có một, hiếm khi cô chẳng quan tâm đến ánh nhìn của người đời. Giang Đông dù rất muốn bảo chị hai ngốc nghếch, nhưng niềm vui trong lòng em cũng đang quá lớn, chỉ đành kéo Lam Hạ qua đường thật nhanh.

Từ giờ đến mãi về sau, dù có chuyện gì đi chăng nữa, em cũng sẽ bảo vệ chị hai, ngắm nhìn chị trên sân khấu, mang bản ngã thật sự của chị quay trở về, là một Lam Hạ tỏa sáng hơn cả ánh sao trời.

Nghĩ đến đây, đầu mũi Giang Đông như vươn hương thơm ngòn ngọt của sự phấn khích, em đi chậm lại một bước, câu cổ Lam Hạ, hai chị em cứ như vậy tung tăng đi trên con đường quen thuộc, dưới ánh chiều tà, về nhà.

Hợp đồng này đối với Lam Hạ không chỉ là cơ hội, mà còn là lời khẳng định, khẳng định rằng những lời chế giễu của người khác dành cho cô suốt hơn một năm nay hoàn toàn vô nghĩa.

Lần đầu tiên trong đời, Lam Hạ cảm thấy cả thế giới đều được thắp bởi hy vọng.

Cùng nhau thoát ra khỏi vũng bùn đó thôi!

Qua hai chuyến xe buýt và một chuyến tàu điện, lúc về đến nhà, hoàng hôn đã buông xuống hai mái đầu non nớt.

-Wow, hôm nay nền trời đỏ rực luôn.- Lam Hạ ngẩng mặt, dang hai tay như thể muốn ôm trọn bầu trời vào lòng.

-Nhìn đường đi.- Giang Đông vừa nói, vừa đưa tay kéo Lam Hạ tránh khỏi ổ gà chỉ cách nửa bước chân.- Chị hai ngốc.

-Có ngốc vẫn là chị hai của em thôi~

Chị một câu, em một câu, chẳng biết đã dừng chân trước nhà tự lúc nào.

-Cửa nhà không khóa?- Giang Đông khẽ nhíu mày, cánh cổng lớn chỉ cần đẩy nhẹ là mở được, đây hoàn toàn không phải tác phong của gia đình họ.

-Ba mẹ về rồi hả?

Ngược lại, Lam Hạ đang trong trạng thái phấn khích, không để ý tiểu tiết, chỉ muốn chạy ngay vào nhà, thông báo cho ba mẹ biết tin vui, chí ít, cô muốn cho họ biết rằng tài năng của mình cuối cùng cũng được công nhận.

Là Four Seasons của witch Fuyu đó!

Là về dưới trướng người đã dẫn dắt Elma cùng hàng tá tên tuổi khác!

-Họ về mà không báo à?

Giang Đông cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, hai người mà họ gọi là "ba mẹ" luôn thoắt ẩn thoắt hiện, đến mức em chẳng còn bao nhiêu ấn tượng về họ, nhưng thấy Lam Hạ vui vẻ như vậy, Giang Đông chẳng ngăn cản, để chị gái vào nhà trước, em ở phía sau cẩn thận khóa cửa.

-Á...!

Hai mắt Lam Hạ mở to, tràn ngập kinh hoàng. Đôi con ngươi run rẩy không ngừng, ánh nhìn dần trở nên nhòe nhoẹt. Cô cố gắng mở miệng, nhưng giữa cơn hoảng loạn cuộn trào, tất cả những gì bật ra chỉ là một tiếng hét vỡ vụn, sau đó là những âm thanh ú ớ nghẹn lại nơi cổ họng, không thành lời.

Nghe tiếng hét vang lên, Giang Đông hốt hoảng lao vào nhà, vẻ mặt đầy lo lắng. Đập vào mắt em là bóng dáng quen thuộc của chị gái đang ngã khụy trên sàn, toàn thân run rẩy. Giang Đông vội vã với tay bật công tắc đèn. Ánh sáng bừng lên, khai thông tầm nhìn và ngay khoảnh khắc đó, cả người em như chết lặng.

Lam Hạ khó nhọc bò từng chút về phía trước, gương mặt tái nhợt không còn giọt máu. Đôi đồng tử không ngừng run rẩy, như thể ngay cả nhãn cầu cũng đang chống chọi với một nỗi sợ không tên. Cô có thể cảm nhận rõ ràng trong lồng ngực, trái tim như muốn nhảy bật ra ngoài. Bàn tay run rẩy bấu lấy nền đất lạnh, cố gắng đứng dậy, cố gắng kéo thân thể ba mẹ xuống khỏi khoảng không vô định kia.

Niềm vui chưa kịp bén rễ, khoảnh khắc vừa thoát khỏi một vũng bùn tưởng chừng không đáy, còn chưa kịp thở phào, thì cả hai chị em lại nhận ra mình không thoát ra, mà chỉ đang rơi tiếp, rơi vào một hồ nước... lạnh ngắt và nhuộm đầy máu.

-Ba... mẹ...!?

Ba mẹ treo lơ lửng giữa phòng khách, đầu dây thắt chặt vào bộ đèn chùm pha lê đắt đỏ mà ba từng hãnh diện giới thiệu với bất kỳ ai bước vào nhà. Ánh sáng phản chiếu qua những viên pha lê giờ méo mó, lạnh lẽo như thể cũng đang rơi lệ. Dưới sàn là hai chiếc ghế ngả nghiêng, nằm đó như chứng tích câm lặng của khoảnh khắc cuối cùng. Gương mặt ba mẹ tím tái, tĩnh lặng đến rợn người, không còn chút dấu vết nào của sự sống.

Lam Hạ lê mình đến gần, gắng rướn người, vòng tay ôm lấy đôi chân ba, giờ chỉ còn lạnh ngắt và nặng trĩu. Đôi mắt cô mở to đến mức như sắp vỡ ra. Trong đầu là hàng ngàn câu hỏi gào thét: Vì cái gì mà hai người lại đột nhiên thành ra thế này?

Lam Hạ cố đứng dậy, muốn giúp ba mẹ thoát khỏi vòng dây thừng, nhưng cô thật vô dụng, chỉ một khoảng cách ngắn lại té đến bốn năm lần.

Đau đớn tột cùng.

Lam Hạ run rẩy gọi tên ba mẹ đến khàn cả giọng, tiếng kêu yếu ớt dần trở thành những tiếng nấc nghẹn ngào, không còn hình dạng của ngôn ngữ nữa. Cô lay người họ, lay đến mức đôi tay rướm đỏ nhưng hai thân thể ấy vẫn chỉ đong đưa, lạnh lẽo như búp bê bị bỏ quên.

Lam Hạ không biết mình đã khóc bao lâu, cũng chẳng còn ý thức được mọi việc xảy ra tiếp theo như thế nào, cô chỉ biết rằng đã nghe rất nhiều tiếng còi hụ, có thể là xe cứu thương, cũng có thể là xe cảnh sát. Tiếp theo đó, thanh âm hỗn loạn bên tai cô, tiếng bước chân, tiếng người nói chuyện, tiếng chụp ảnh, tất cả đều thật mơ hồ...

Rồi cô thấy người ta kéo ba mẹ xuống, cô nhào đến, giữ chặt ba mẹ không buông. Dù họ có không quan tâm, có làm cô thất vọng bao lần, nhưng họ vẫn là ba mẹ của cô, cô làm sao có thể không thương xót họ?

Người ta lại nói gì đó, Lam Hạ chỉ biết khóc.

Tại sao trong truyện cổ tích, chỉ cần một giọt nước mắt liền tạo nên kì tích?

Cô đã khóc rất lâu, thật sự rất lâu, chỉ mong ba mẹ có thể ngồi dậy,cười cũng được,mắng mỏ như mọi khi cũng được.

Dối gạt.

Cổ tích thật sự gạt người.

Dù cho cô có khóc bao nhiêu lần cũng chẳng thể xoay chuyển được sự thật đau đớn.

Ba mẹ cô mất rồi...

Lam Hạ không biết rằng, bao mộng ước của mình cũng sắp theo chân hai người ấy cùng chôn xuống mộ phần.

17 tuổi, độ tuổi trong veo như ngọn gió đầu hạ dịu dàng đầy mát mẻ.

17 tuổi, độ tuổi vô tư lự, mỗi ngày cắp sách đến trường, nhắm mắt tận hưởng hai chữ "Thanh xuân"

Nhưng đó là 17 tuổi của người khác.

17 tuổi của cô gái mang tên Lam Hạ là máu, và nước mắt, là từ vũng bùn bước một bước đặt chân vào đầm máu đỏ.

17 tuổi, độ tuổi không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng đủ nhận thức những sự việc đang diễn ra.

Thất bại.

Vỡ nợ.

Tuyệt vọng.

Tự kết liễu.

Trong bộ đồ tang trắng toát, Lam Hạ đứng lặng bên Giang Đông, cạnh hai cỗ quan tài lạnh lẽo. Vài người đến, rồi lại vội vàng rời đi. Để lại đôi ba câu nhạt nhẽo, thêm vài tiếng thương hại, xuýt xoa. Nhưng cũng chỉ có thế...

Họ không muốn dây dưa quá sâu với gia đình phá sản, đặc biệt là những người họ hàng. Họ sợ... Sợ bị liên lụy, sợ phải gánh vác thêm hai đứa trẻ vừa mồ côi này. Dù sao thì lúc trước khi ba mẹ còn sống, cũng đối xử không tốt với họ, chưa kể những năm phất lên, ba mẹ rất tự cao, trở thành cái gai trong mắt họ hàng.

Gió chiều thấm lạnh, thổi qua từng khe áo mỏng manh, kéo theo những lời bàn tán xì xào như lưỡi dao ngập ngụa thương hại, cắm sâu vào trái tim hai chị em.

Ánh mắt thẫn thờ, tuyệt vọng, bao mộng ước tan biến vào hư không.

Lam Hạ lại khóc, khóc vì một bước ngoặt cuộc đời.

Giang Đông không khóc, em đưa tay ôm Lam Hạ vào lòng, mắt vẫn nhìn về phía khoảng không vô định, trầm tư, như thể đang suy tính chuyện tương lai.

Lam Hạ lúc này, tựa như một chiếc lá úa mỏng manh giữa trận cuồng phong, run rẩy, bơ vơ, tâm trí cô rối loạn đến mức không còn phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mơ. Với một người vốn đã nhạy cảm và yếu đuối như cô, tình cảnh này chẳng khác nào một đòn chí mạng, nghiền nát mọi lớp vỏ bảo vệ mong manh nhất.

Còn Giang Đông thì sao, em đã luôn giữ bộ mặt vô cảm suốt biến cố. Chính sự lạnh lùng đó, vào lúc này, lại trở thành chỗ dựa duy nhất cho Lam Hạ. Giữa thế giới đã sụp đổ này, bàn tay của Giang Đông vẫn nắm chặt lấy tay cô, truyền qua đó một thứ ấm áp mong manh, kiên cường đến đau lòng.

-Không sao đâu, ít nhất chị em mình vẫn còn nhau mà. Không sao đâu, chị hai đừng vì hai người ích kỷ đó mà khóc nữa có được không?- Em nói.

Khi cảnh sát kết luận hai người kia tự tử vì nguyên nhân nợ nần, Giang Đông đã cười khẩy, ánh mắt đầy trào phúng nhìn về hai cái xác đã được bọc vào túi, em đã mỉa mai hai thân thể lạnh lẽo kia rằng:

-Cắm đầu vào làm ăn bỏ bê con cái, vô trách nhiệm nhưng đến cuối vẫn muốn con cái gánh họa.

Lam Hạ chỉ biết im lặng cúi đầu, dày vò hai bàn tay mình, hành động không thể quen thuộc hơn được nữa.

Hai người ấy chết thì cũng đã chết rồi, nhưng... món nợ vẫn còn đó, vẫn đặt trên vai hai chị em.

-Á à, kẻ đầu xanh tuyển kẻ đầu bạc.

Khi Lam Hạ vừa thiu thiu thiếp đi, tiếng ầm ĩ từ ngoài sân bất ngờ ập đến. Một đám người bặm trợn xông thẳng vào nhà, chẳng chút kiêng dè, đạp đổ lư hương, những tiếng động khô khốc vang lên trong không khí tĩnh lặng. Tiếng cười thô lỗ vang lên, đầy mỉa mai và tàn nhẫn. Chúng đi quanh nhà như những con kền kền, soi mói từng món đồ, thẩm định giá trị chẳng khác nào săn lùng những thứ còn sót lại từ một gia đình đã mục rữa.

Lam Hạ mơ màng dụi đôi mắt sưng húp, theo bản năng lùi về sau hai bước, siết chặt lấy bàn tay Giang Đông khi ánh mắt của đám người bặm trợn đó đang dừng lại phía hai chị em.

-Chà, không biết tao nói thì hai đứa mày có hiểu không, nhưng ba mẹ mày đã viết giấy nợ và giao toàn bộ tài sản lại cho tao.- Một gã đàn ông đi lên, trưng tờ giấy ra trước mặt hai người.

Lam Hạ nhìn vào, giây phút thấy chữ ký của ba mẹ, trái tim cô như ngừng đập.

Nếu đây là một giấc mơ, cô ước mình có thể lập tức tỉnh giấc.

-Bao gồm cả hai chị em tụi mày.- Gã đàn ông thu tay lại, đưa giấy cho tên đàn em đi cùng, hai tay gã xoa vào nhau, gương mặt đầy gian tà mà liếm môi một cái.- Nên tao sẽ bắt luôn cả hai chị em bọn bây, con nhỏ ốm có thể làm đĩ được nè.

Lam Hạ run rẩy nhìn sang Giang Đông, liền thấy mặt em gái lạnh đến không còn từ ngữ nào miêu tả được. Giang Đông đang rất tức giận, cực kỳ tức giận.

-Ôi chà, ánh mắt bén thế, còn trinh không? Còn thì tao bán càng được giá. Riêng con mập này tao nghĩ mình sẽ phải tìm tệp khách hàng khác.- Gã nói xong thì đưa tay lên, muốn động vào mặt Giang Đông.

Bộp—

Giang Đông hất văng đôi bàn tay của gã ra trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, cả đám người kia không ngờ rằng cô gái trông gầy yếu này lại có thể phản kháng mạnh mẽ như vậy.

Lam Hạ theo phản xạ kéo tay Giang Đông, lôi em lùi về sau, thành công tránh thoát khỏi cái tát từ gã đàn ông đang hóa thành thú dữ.

Gã hét lên vài câu tục tĩu, ra lệnh cho đàn em lao vào đánh hai người, Lam Hạ không kịp phản kháng, đã bị Giang Đông đẩy ngã sõng xoài xuống đất.

Lam Hạ lồm cồm bò dậy, muốn truy hô, muốn cầu cứu, nhưng khi thấy cây gậy gỗ nện thẳng vào người Giang Đông, giọng cô tắt hẳn đi.

Trong phút chốc, đầu óc Lam Hạ quay vòng, cô không còn nghĩ được gì, tay chân vô thức run lên bần bật. Lam Hạ dáo dác nhìn quanh, ánh mắt rơi xuống cây đàn guitar cũ kỹ nhưng bản thân vô cùng trân quý kia.

Giang Đông thu hút hết mọi sự phẫn nộ, tạo điều kiện cho Lam Hạ không bị kìm kẹp, chạy chỗ đàn guitar.

Những gã xấu xa chỉ có thể nghe thấy một giọng nữ hét lên thất thanh, ngay sau đó là một tiếng ầm dữ dội hòa cùng những mảnh gỗ vỡ vụn.

Tên cầm đầu nằm dài trên mặt đất, ôm lấy cái đầu đầy máu của mình, đàn em hắn như ong vỡ tổ, vội buông Giang Đông ra, chạy về phía hắn.

-Chạy thôi!

Lam Hạ cũng không biết mình lấy đâu ra sức mạnh này, thẳng tay đập cây đàn vào đầu tên đàn ông, lại còn đủ sức vát Giang Đông trên lưng, cứ vậy cắm đầu chạy khỏi nơi họ từng gọi là nhà. Trong vô thức, cô thầm cảm ơn thân hình quá khổ này, hẳn nó đã cho cô sức mạnh để có thể cõng Giang Đông.

Hộc hộc—

Hộc hộc—

Từng nhịp thở nặng nề như dồn ép lấy lồng ngực Lam Hạ, đôi chân đạp lên mặt đất lạnh lẽo, kiên quyết tiến về phía trước. Lam Hạ không biết mình đang chạy đi đâu, về đâu, cảm giác mông lung, vô định cuốn lấy tâm trí cô, nhưng chỉ trong chốc lát, nó bị cô vứt bỏ sang một bên. Cô đã quen với cảm giác ấy rồi, cả đời này chưa bao giờ thiếu vắng những khoảnh khắc mông lung. Nên bây giờ, cô không thể dừng lại.

Cô phải chạy, chạy để sống, để tồn tại, chạy để thoát khỏi những kẻ xấu xa đang muốn giẫm đạp lên chị em cô.

Bước chân nặng trĩu đạp lên một vũng nước làm gấu quần lấm lem, bộ đồ tang trắng bấy giờ cũng bị vấy bẩn. Một bước chân nữa chạm nước, phía đầu gối dường như chẳng còn sức, không thể trụ được khiến cô hụt chân, ngã sõng soài trên con đường lầy lội.

-Chị xin lỗi... Chị xin lỗi...

Lam Hạ ngồi dậy, kéo Giang Đông theo, em gái cô bị người ta đánh đầy thương tích, nước mắt cô vô thức rơi.

-Chị hai...- Giang Đông khó khăn gọi một tiếng, em vẫn luôn ngọt ngào, trao cho chị gái một nụ cười dù có trong bất kỳ hoàn cảnh tréo ngoe nào.- Em nói rồi... đừng bao giờ phung phí lời xin lỗi khi chính bản thân chị chẳng có lầm lỗi gì.

Giang Đông nâng tay lau nước mắt cho Lam Hạ, sau đó hơi nghiêng người, tựa vào mặt tường rêu phong. Lam Hạ khịt khịt mũi, kéo vạt áo lau mặt, nhưng càng lau càng lấm lem. Giang Đông nhìn thấy thì bật cười , bên hông nhói đau, em nhăn mặt, tự ôm lấy cơ thể mình.

-Em... em đau lắm hả? Mình... mình... chị hai cõng em đi bệnh viện nha.

Lam Hạ lúc này mới có thời gian quan sát rõ ràng trạng thái của Giang Đông, từ nãy đến giờ, cô chỉ biết cắm đầu chạy, thở, chạy, thở, rẽ phải, rẽ trái, chặt hẻm, xuyên qua biết bao nhiêu con đường lớn nhỏ... Tất cả chỉ vì muốn chạy thoát khỏi đám người kia. Giờ nhìn lại thì đây là chỗ nào Lam Hạ cũng... không biết nữa...

-Thôi, không đi.- Giang Đông từ chối.

-Sao không đi!? Đừng cậy mạnh, chị hai cõng em đi.- Lam Hạ nắm lấy cổ tay Giang Đông, xoay người muốn lần nữa cõng em gái.

Giang Đông rụt tay về Lam Hạ, em búng mạnh vào trán chị gái.

-Mình còn tiền để đi hả chị?

Một câu nói khiến Lam Hạ đứng hình mất vài giây, cô đứng dậy, sờ sờ vào túi tiền. móc ra được đôi ba tờ, đếm đếm, còn chưa được 100 nghìn...

-Đủ... đủ mà, băng bó thôi, không mắc vậy đâu ha...- Lam Hạ khẽ mím môi, tỏ ra rất lạc quan mà trấn an Giang Đông.

Giang Đông thở dài, rướn người nắm tay Lam Hạ kéo xuống.

-Chị hai, em không sao, chút nữa vào nhà thuốc mua bông băng với ít thuốc giảm đau là ổn. Với lại, bây giờ hai chị em mình có chuyện còn đáng quan ngại hơn.- Giang Đông nhẹ nhàng vỗ về chị gái.

Lam Hạ cắn răng, trái tim bất giác đau nhói, xuyên qua màn nước mắt.

-Chị hai, cởi mấy cái áo này vứt được không?- Giang Đông chỉ vào chiếc áo tang của Lam Hạ, em tỏ vẻ đầy ghét bỏ với vệt máu của chính mình dây trên đó.

-Nhưng mà...

Lam Hạ chần chừ, dù sao ba mẹ vừa mới mất, chuyện này có chút...

-Vứt đi, quá nổi bật, dễ bị chú ý.- Giang Đông dùng tay, muốn xé bỏ lớp áo trắng.

Lam Hạ thở dài một cái.

-Được rồi, được rồi.

Cô nhân nhượng cởi bỏ lớp áo trắng, Giang Đông giật lấy, vứt vào thùng rác hôi hám bên cạnh trong sự ngỡ ngàng của chị gái.

Lam Hạ biết là Giang Đông tức giận, nhưng mà... dù sao người mất cũng là ba mẹ. Lam Hạ biết mình nói không lại, nhưng không muốn làm cho em gái nổi trận lôi đình, cô chỉ lẳng lặng đặt ánh mắt đầy tội lỗi nhìn về thùng rác.

Giang Đông thấy thế bèn kéo Lam Hạ quay lại, ôm chị gái vào lòng.

-Chị hai...

Đây cũng là lần đầu tiên Lam Hạ nghe được giọng Giang Đông vỡ òa.

Cả hai cứ thế nắm tay nhau dò từng bước trong màn đêm tịch mịch, không ai nói thêm câu nào, nhưng cõi lòng đều cùng hướng về hố sâu tuyệt vọng.

Dù có hiểu chuyện, họ vẫn chỉ là hai cô gái mới mười mấy tuổi tuổi non nớt.

Chẳng mấy chốc, màn đêm u tối vây quanh lấy họ, chấm phá nét định đoạt tàn nhẫn của số phận lên hai người con gái.

.

Ánh chiều tà khuất lấp sau những dãy nhà cao tầng, bầu trời rơi vào màn đêm đen, ánh mắt Hạ Băng khẽ chạm vào thân ảnh tự lúc nào đã ngủ thiếp đi trên sofa. Đôi tay thon dài của nàng nâng lên, khẽ chạm vào lọn tóc lòa xòa, vén sau một bên, thấp thoáng trên gương mặt trắng hồng chính là vệt nước mắt hằng sâu.

-Đứa nhỏ này... gì mà khổ sở thế?

Nàng lẩm bẩm, khóe môi khẽ cong lên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...