[GL] Nửa Bản Tình Ca
Chương 17
Lam Hạ nhìn theo bóng Khả Hân rời đi, mãi đến khi cánh cửa phòng đóng lại, không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa, cô mới dời tầm mắt sang đôi bàn tay run rẩy của mình, hối hận sợ sệt á?Không có.So với những gì Lam Hạ từng trải qua thì đây chính là sự cứu rỗi. Mười phần trăm lợi nhuận thì sao? Dù chỉ một phần, thậm chí ngay cả khi chẳng được đồng nào, Lam Hạ vẫn sẽ ký, miễn điều kiện tiên quyết kia vẫn còn, đó chính là... Duy trì việc chữa trị cho Giang Đông.Chuyện chia chác tiền bạc với Lam Hạ không quan trọng, duy trì sự sống cho Giang Đông mới là ưu tiên hàng đầu.Lam Hạ chậm rãi bước xuống giường, đi đến cạnh cửa sổ, ánh nắng chói chang rọi vào, mang theo nhiệt lượng ấm áp hệt một cái ôm.Mười năm thì sao chứ? Dù cho phải ký một trăm năm đi nữa, Lam Hạ cũng nguyện ý.Dù chỉ nhận được một phần tiền, cô vẫn sẽ chi tiêu thật tiết kiệm, chờ đến lúc Giang Đông tỉnh dậy, sẽ lo cho em cuộc sống tốt nhất, chẳng để em thiệt thòi bất cứ thứ gì. Giang Đông thích toán học, nếu sau này em có muốn trở thành giáo sư toán học hay nhà nghiên cứu gì đó, Lam Hạ sẽ chuẩn bị hậu phương thật vững chắc cho em, như cái cách em vẫn và luôn lo lắng cho cô.Cô có thể vì em gái mà làm tất cả... chỉ cần... chỉ cần Giang Đông tỉnh dậy mà thôi!Bàn tay trượt dài trên mặt kính, để lại những vệt hằn mờ ảo, Lam Hạ nhìn thẳng vào gương mặt phản chiếu ẩn ẩn hiện hiện chồng lên khung cảnh bên ngoài, không biết là ánh sáng mặt trời hay tia quyết tâm từ lâu đã bị dập tắt lần nữa lóe nơi đáy mắt.Từng làn gió mơn man mang theo hương hoa thoang thoảng bên mũi, đắm mình thả hồn vào những suy nghĩ miên man chưa lâu. Lam Hạ nghe thấy vài âm thanh [Lộp bộp] phía trên đỉnh đầu. Cô chẳng quan tâm, cho là người phía tầng trên đang dọn đồ gì đó mà thôi. Lam Hạ quay người đi vào, ngồi ở ghế sofa cạnh cửa sổ, nơi mà chị Khả Hân tốt bụng đặt vài cuốn sách để Lam Hạ đọc cho đỡ chán. Lam Hạ vốn không thích đọc sách, ngặt nỗi ở bệnh viện mang lại cảm giác tù túng nên cô đọc thử, ấy vậy mà dính thật. Chưa kể, Lam Hạ có thể mang những quyển sách này đi đọc cho Giang Đông nghe, trong phòng bệnh có tiếng nói, đỡ ngột ngạt hơn rất nhiều, rất nhiều. Nhìn lướt qua các tựa sách một lần, sau đó liên tưởng đến hình ảnh chị Khả Hân, nói thật thì Lam Hạ không tìm được chút tương đồng nào. Chị Khả Hân dễ gần, phong thái ngọt ngào như những thiếu nữ trong tiểu thuyết tình yêu nhưng vẫn chững chạc, lúc nào cũng khoác lên mình những trang phục thời thượng không kém phần trang nhã, lịch thiệp, chắc chị ấy phải đọc mấy cuốn hàng lâm triết lý lắm nhỉ?Lam Hạ vươn tay với lấy quyển sách mình đang đọc dở, khóe môi khẽ mỉm cười [Totto chan bên cửa sổ]. Đôi khi đọc một quyển sách nào đó, con người ta lại vô thức liên tưởng đến bản thân mình.-Lam Hạ bên cửa sổ.Lam Hạ lẩm bẩm, tự cười cợt mình. Mở ra phần đọc lúc trước, hơi nghiêng người, thả mình theo lời văn, quá khứ của cô thiếu thốn cảm xúc, Lam Hạ ước gì bản thân cũng được một lần trải nghiệm như Totto chan. Có thể là bản thân mình, có thể làm những gì mình thích, có những người bạn thân thiết, những người tốt xung quanh. Tất nhiên ước mơ chỉ là mơ ước mà thôi, vì quá khó đạt được, Lam Hạ nghĩ cách duy nhất là thả hồn vào nhân vật, sống bấu víu vào cuộc đời ấy để hưởng "ké" chút trải nghiệm cũng không quá đáng chứ?Xoạt— Lam Hạ lật trang tiếp theo. Đập vào mắt cô chính là dòng chữ tiếng Nhật mềm mại nằm bên cạnh lời nói của thầy hiệu trưởng: "Trên đời này, điều đáng sợ nhất là có mắt mà không nhìn thấy vẻ đẹp, có tai nhưng không nghe thấy điều hay, có óc nhưng không nhận ra chân lý, có trái tim mà không bao giờ rung động, và do đó không bao giờ rực cháy".Tuy Lam Hạ không thể hiểu rõ những từ tiếng Nhật kia là gì, nhưng có thể đoán được người viết đang muốn nói gì đến câu thoại kia. Cô vô thức nâng tay, chạm nhẹ vào chữ viết, đầu ngón tay truyền đến cảm giác sần sùi bởi trang giấy cùng nét mực đã phai mùi từ lâu.Két—-A.Bên ngoài cửa sổ, lần nữa truyền đến những âm thanh hỗn tạp. Không như lúc nãy, không thể không quan tâm, tò mò trỗi dậy. Lam Hạ đóng sách lại, đặt sang một bên, đi ra cửa sổ, vươn người ra ngoài, ngoáy đầu nhìn lên trên, về phía ngọn nguồn âm thanh.Hai mắt mở to, sau đó gương mặt trong phút chốc đỏ rực, theo phản xạ đưa tay che miệng lại, cảm giác không đúng lắm liền nhích tay lên phía trên che mắt, nhưng vẫn thấy không phù hợp, chỉ biết tự làm mờ tầm mắt, tự thôi miên bản thân rằng mình không thấy cái gì màu đen đen ren ren hết... mình chỉ thấy một dáng người con gái quen mắt đu dây tòn ten bên ngoài cửa sổ mà thôi!Không thấy, không thấy...Không thấy, không....Không...Khoan đã! Không đúng.Gương mặt Lam Hạ từ đỏ chuyển sang tái nhợt. Chị Fuyu làm gì treo người trên dây với bộ váy ngủ thế kia?-Chị! Chị ơi.- Lam Hạ gọi to, đúng lúc Hạ Băng cúi đầu nhìn xuống. Lam Hạ không biết mình có hoa mắt không, khi thấy Hạ Băng chuyển từ trạng thái chật vật sang nở nụ cười chỉ trong vài giây chạm mắt.-Hi em...-Hi... chị...Không, bây giờ đâu phải lúc chào nhau đâu, nhìn vào bàn tay run rẩy nắm trên dây của Hạ Băng kìa. Lam Hạ không hiểu vì sao, người này và mình luôn gặp nhau trong những tình huống ngặt nghèo nhất, dù không rõ ràng nguyên nhân dẫn đến tình huống ấy là gì, nhưng Lam Hạ chưa từng thắc mắc qua, bởi chỉ mãi lo cho tình trạng người kia.-Chị ơi, chị có thể trượt xuống thêm một chút không ạ?Lam Hạ dùng hết năng lực não bộ để suy nghĩ, dù sao đây là tình huống có một không hai, mấy ai gặp ngoài đời thường xuyên đâu? Lúc này Lam Hạ chỉ có thể đưa ra cách là chờ Hạ Băng trượt xuống thêm một chút rồi giữ chặt lấy nàng, kéo vào cửa sổ.-À... ừ, tất nhiên rồi, bộ môn đu dây này tôi tập hoài. -Chị đừng sợ, em chụp được chị mà.- Thấy Hạ Băng miệng thì hùng hồn nhưng hành động lại chần chừ, Lam Hạ đoán Hạ Băng sợ hãi, nên buông lời an ủi.Gió ở ngoài ban công lớn, cân nặng Hạ Băng hẳn khá nhẹ, bằng chứng là nàng bị cơn gió thổi cho đu đưa. Lam Hạ đưa tay nắm lấy "sợi dây", nhìn sang bên phải cửa sổ mới nhận ra đây là "đồng loại" của bức màn.Két—Trên đỉnh đầu là âm thanh ma sát.Bang—Sau đó là tiếng va đập, Hạ Băng đột ngột trượt thêm một đoạn dài, vị trí Lam Hạ nắm lấy cũng tụt xuống phía dưới một đoạn. Lam Hạ nuốt ngụm nước bọt đầy khó khăn, tuy cô biết đây là bệnh viện, nhưng mà rơi từ tầng 4,5 thế này chắc chắn không cấp cứu kịp đâu. Âm thanh rất lớn này hù dọa Lam Hạ, mặt đã trắng bệch không còn chút máu-Haha, dây trong phòng tập không có lỏng lẻo như vậy. Xem em kìa, là tôi đu dây hay em đu... Căng thẳng còn hơn tôi. Luôn ngốc như vậy.Lam Hạ đơ ra vài giây, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Hạ Băng, cảm giác như lần đầu gặp gỡ, vẫn không tin được người này là thật. Bởi loại tình huống dở khóc dở cười này so với hình tượng Hạ Băng trong mắt công chúng hoàn toàn không ăn khớp với nhau. Nếu có khớp thì chỉ khớp việc khuôn mặt nàng vẫn duy trì nụ cười ngạo mạn.Bộ chị đứt dây thần kinh nhận thức hả?Bộ có gì mắc cười lắm hả chị?Lời còn chưa nói, Hạ Băng đã trượt xuống, Lam Hạ nhanh chóng đưa tay bắt ngang lấy eo nàng, nhanh chóng kéo vào trong cửa sổ. Có điểm tựa như thế, Hạ Băng đã thành công ngồi trên bệ cửa sổ, hai tay ôm lấy vai Lam Hạ, mặt đối mặt gần sát bên, bốn mắt nhìn nhau chăm chú, hai nhịp thở vô tình hòa làm một. Hình ảnh mập mờ trong giấc mơ lạ lùng trước đó hiển hiện, như muốn so sánh với thực tại... ăn khớp 100%.Thình thịch—Không biết do căn phòng này âm vang tốt hay tim cô đập tốt, mà từng nhịp đập vang vọng như tiếng trống khai trường. Cảm xúc khó tả đan xen vào nhau, hồi hộp, sợ hãi, hào hứng phấn khích cùng chút không phân biệt hư ảo. Không biết qua bao lâu, Lam Hạ vẫn mãi thẫn thờ như thế, lạc vào trong những suy nghĩ riêng đến mức không nhận ra người đối diện dường như cũng vậy.Rầm—Cửa phòng bị đẩy đầy bạo lực, mặc cho có tay đẩy chống đập cửa đi nữa, đủ để thấy người bên ngoài gấp gáp cỡ nào. Hai người đàn ông cao to xuất hiện, nhìn thấy hình ảnh trước mặt chỉ lẳng lặng đứng yên chờ đợi. Âm thanh đẩy cửa phòng đánh tan giấc mộng. Phía sau gáy cô, đôi bàn tay buông thõng. Lam Hạ còn chưa hoàn hồn, đã thấy Hạ Băng nhảy thót xuống từ bệ cửa sổ, phủi phủi làn váy ngủ mỏng manh, ánh mắt nhìn dáo dác khắp phòng cô gái nhỏ, người còn trong thất vọng chưa về kịp.-Cô Fuyu, sau này mong cô đừng làm những hành động nguy hiểm như vậy. Cô Nguyệt Minh biết sẽ tức giận, không tốt cho cả cô và bọn tôi.- Một đàn ông đi đến, rõ ràng thân người to lớn nhưng giọng rất nhỏ nhẹ, người còn lại đi đến bên cửa sổ, nhìn tàn cuộc mà cô chủ bày ra, nếu không có người báo, bọn họ cũng chẳng biết. Hạ Băng không đáp, chỉ gật đầu, nàng đi đến ghế sofa, thong thả vén tà váy ngồi xuống, không nói không rằng, bàn tay thon dài vươn ra, cầm lấy quyển sách Lam Hạ đọc dở dang. Nàng hơi cúi đầu, tóc hồng cam mỏng manh rủ xuống che đi nửa khuôn mặt.Xoạt xoạt— Từng trang giấy lật mở, dùng ngay trang có dòng chữ viết tay kia, khẽ chạm. Nàng ngước mặt lên, khóe môi vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt.-Em thích đọc thể loại này không?-Ơ... dạ dạ có...- Lam Hạ trả lời vô thức.-Nghĩ gì đó em?- Hạ Băng cười khúc khích.Giọng nói kéo Lam Hạ về thực tại, tạm rời xa những suy nghĩ vẩn vơ. Trước mắt cô, Hạ Băng nghiêng đầu, tựa vào tay, mái tóc hồng cam nhạt màu rủ xuống, trải dài như một dải lụa mềm mại. Ánh sáng từ đèn trần chiếu xuống mặt mộc, soi rọi vẻ thanh tú hiếm thấy của nàng. Mọi cảm xúc hỗn tạp của Lam Hạ trong phút chốc đều bị vẻ đẹp này bình ổn, bắt tay nhau, rơi vào trạng thái mê muội, nghe rõ nhưng không biết trả lời thế nào?Em nghĩ gì hả?Tuy không nghĩ sẽ gặp được nhau trong tình huống thế này, nhưng đã là cơ hội, phải tận dụng. Vậy nên Lam Hạ chăm chú quan sát từng cử chỉ của Hạ Băng, từ vị trí những vệt bầm đã phai mờ, đến gương mặt dần dà hồng hào hơn. Hôm nay Hạ Băng đu dây như thế, khẳng định sức khỏe đã tốt hơn nhiều, không còn "dặt dẹo" như sợi bún bị người ta đánh đập.Tốt...Thế thì tốt.Hai bàn tay cô vô thức siết nhẹ. Trong lòng có nhiều điều để nói, vừa không dám nói, vừa không biết bắt đầu từ đâu. Nên nói cảm ơn chứ nhỉ? Cảm ơn vì đã cứu em, cứu em gái em, cảm ơn vì đã cho em thêm cơ hội làm lại cuộc đời. Quá nhiều "Cảm ơn" rồi? Nhưng Lam Hạ vẫn chưa thấy đủ, thậm chí cô nghĩ mình có nên về viết một quyển sách để tri ân người trước mặt hay không? Không lố, không hề lố, vì đây là người đã cứu cô khỏi lằn ranh sinh tử, không khác gì người tái sinh cô.Cảm ơn không thì có quá quỵ lụy hay chăng? Hay là nên hỏi thăm sức khỏe, hỏi thăm tình hình trước đây? Hỏi chị còn đau ở đâu không? Chị có chỗ nào không ổn không? Bụng chị thế nào... lúc trước gã đàn ông kia chỉ toàn đánh ở đó mà thôi... Còn cả vết sẹo do bị dí tàn thuốc nữa... nhiều quá đi...Đột nhiên Lam Hạ cảm thấy cổ họng đăng đắng, nhiều đêm dài cô suy nghĩ, sự xuất hiện của Hạ Băng ở ngục tù ấy là may mắn của mình, nhưng lại là sự xui xẻo của chị ấy. Liệu rằng, liệu rằng Hạ Băng có cảm thấy mình xui xẻo và chán ghét mình hay không?"Đầu tiên là mình phải hỏi thăm sức khỏe chị ấy, sau đó là thành thật cảm ơn, cuối cùng là cho chị ấy biết mình sẽ cố gắng hết sức làm nghệ sĩ dưới trướng, mang lại nhiều lợi nhuận nhất có thể!"Lam Hạ ngẩng mặt, muốn mở lời, lại thấy Hạ Băng đang cầm cốc nước uống. Sườn mặt ẩn hiện, lộ ra góc nghiêng sắc bén, chiếc mũi cao vút mà trên mạng xã hội hay trêu rằng có thể trượt như cầu tuột. Âm thanh ừng ực rất rất nhỏ, nhưng người dụng tâm lại có thể nghe, ánh mắt cô trượt dài theo sống mũi, đến đôi môi đang chạm vào thành ly thủy tinh trong suốt. Cổ nàng khẽ động, lồng ngực phập phồng, vẻ đẹp quyến rũ của phụ nữ trưởng thành...Em nghĩ gì hả? Nhiều cái quá, em không biết cái nào là chính nữa...Lam Hạ cúi đầu, len lén qua khe hở nhỏ của những sợi tóc mà quan sát người kia. Không dưới hai lần Lam Hạ đã nghĩ đến việc gặp mặt Hạ Băng để thăm hỏi và cảm ơn, nhưng chị Khả Hân kia nói khi nào Hạ Băng gọi, sẽ được đến gặp, vậy nên Lam Hạ luôn trong trạng thái chờ đợi, hơn ai hết, cô hiểu bản thân mình ở đâu, người kia ở đâu, không dám đòi hỏi, không dám làm phiền. Ngày qua ngày, ngoài đi thăm Giang Đông thì nghĩ về Hạ Băng chính là việc làm thứ hai Lam Hạ làm nhiều nhất. Ánh mắt vô thức trượt xuống vùng bụng phẳng lỳ sau lớp áo lụa mỏng manh kia, ánh mắt vô thức trượt lên, chạm vào nơi rõ ràng không nên nhìn... Nhưng Lam Hạ vẫn nhìn, không phải bởi vì thứ đầy đặn trắng ngần kia, mà vì vết sẹo tròn sẫm màu... Lam Hạ nhớ như in vì sao lại có nó... chính là bị dí thuốc lá vào.Chỉ thấy người trước mặt dường như không ăn ảnh... khi mà ảnh trên tạp chí chẳng thể lột tả hết được những thứ nàng có.Khóe môi kéo dài nụ cười càng thêm đậm vị, đôi mắt hồ ly hệt như đọc thấu lòng người, không hối thúc, cứ như thế chờ đời cô bé ngây thơ kéo hồn quay về.-Chị... chị đẹp quá.Lam Hạ vô thức thốt lên, lời vừa dứt, tay liền che lại cái miệng hư hỏng của mình.Quyển sách được đặt xuống, ánh mắt khẽ nhíu chặt, khóe môi câu lên.-Nãy giờ em nghĩ tôi đẹp hả?Lam Hạ lúng túng, không biết giải thích thế nào, rõ ràng mình đâu có muốn nói như thế, vì sao lời "Cảm ơn" lại hóa thành mấy lời "dê" thế này vậy chứ? Lam Hạ không biết đầu mình có bị đánh hỏng hay không nữa!-Nhiều người nói lắm rồi, em có thể nghĩ cái khác không?- Hạ Băng hất tóc, giọng nói sặc mùi trêu đùa.Mặt Lam Hạ ửng đỏ... không biết giấu mặt vào đâu hết, cuối cùng dùng hai bàn tay ôm lấy mặt mình. Giọng nói vì thế bị dồn ép.-Em... em... em sau này em sẽ cố gắng nổi tiếng, rồi sáng tác một bài... à một album...tặng... tặng cho chị!Phụt—-Hahaha- Một tràn cười đầy sảng khoái ngân dài trong không gian, phòng bệnh như hợp tác với nàng, vang vọng tiếng cười. Mặt Lam Hạ lúc này không chỉ đỏ, mà còn nóng rực, đừng hỏi... Lam Hạ cũng chưa định hình được mình vừa phát ngôn thế nào đâu! Thật lòng Lam Hạ đã nghĩ như thế... chỉ là lúc nói ra, Lam Hạ mới biết những lời này chỉ nên giữ trong lòng thôi.-Ngẩng mặt lên.- Tràn cười dần tắt, Lam Hạ nghe Hạ Băng gọi mình. Hai ngón tay cô hé mở, để lộ hai con mắt, ngước lên nhìn Hạ Băng.-Nghệ sĩ của Fuyu tôi là phải tự tin!!!-Dạ...- Lam Hạ lí nhí đáp, chợt cảm thấy vừa áp lực lại vừa thích thú với danh xưng mới này.A... nghệ sĩ của chị Fuyu...-Tôi rất trông chờ.- Vẻ cười cợt vừa nãy mất hút, ánh mắt phong tình bỗng nghiêm túc đến lạ, hàng mi cong vút khẽ rung theo từng cái chớp mắt.Tay Lam Hạ ấn mạnh vào mặt mình. Không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp, loại vui vẻ, loại cảm xúc trông chờ vào tương lai đã lâu không còn tồn tại lại như sống dậy, một nguồn động lực to lớn.Lam Hạ đột ngột nhướng người, nắm lấy tay Hạ Băng.Bởi vì...Bởi vì bây giờ cô và nàng đã chung một thuyền.Lam Hạ nghĩ rằng, bản thân nên cho Hạ Băng biết những chuyện nên biết.*****Chủ tịch của HOPE Hospital: Cửa sổ mở ra là để lấy gió trời, không phải để nhảy ra ngoài đâu ạ. Tâm tư của tôi khi dùng loại cửa ấy chính là muốn phòng bệnh thoáng mát, những người đã không đóng viện phí xin đừng báo thêm. Vẫn là Chủ tịch của HOPE Hospital: Và nói thêm luôn là bệnh viện chúng tôi chỉ lo vấn đề cứu chữa, không có trách nhiệm đáp ứng mấy yêu cầu lố lăng của kẻ ám ảnh ngoại hình.Cindy: Tôi nộp đơn nghỉ việc đây.