[GL] Khó chiều

Chương 30



Chương 30

Nửa ngày trôi qua kể từ khi tôi bỏ nhà đi chỉ để lại tờ ghi chú viết vài dòng đặt trên bàn trong phòng ba mẹ. Tôi ghi rõ số vàng mình mượn tạm để bắt tay đầu tư, cố viết cô đọng, không quá chi tiết kế hoạch của mình, song vẫn đủ để ba mẹ hiểu tôi không làm gì dại dột.

Sáng sớm, tôi nhận được cuộc gọi của Khánh Vy. Giọng điệu em an tâm biết mấy khi tôi bắt máy.

"Sao chị không nói cho em biết?" Em nhỏ giọng trách.

"Để khi ba mẹ chị hỏi tới, em thực sự không biết." Tôi đáp tỉnh rụi. Sau một quyết định táo bạo, những sợ hãi trước đó về đủ mọi thứ chẳng còn là gì nữa.

"Chị..." Khánh Vy ngập ngừng. Ước gì tôi được thấy vẻ mặt em ngay lúc này. "Chị đang ở đâu?"

"Chị qua Bình Dương rồi." Tôi đọc một địa chỉ. "Địa chỉ này là nơi tụi chị mở quán. Còn chỗ ở, chị ở nhờ chỗ bạn của Khánh, khoảng một tuần thôi à."

"Vậy để em phụ chị tìm chỗ thuê nhà rồi em qua đó ở với chị..."

"Đừng!" Tôi ngắt lời Khánh Vy. "Để vài tháng nữa được không? Giờ em qua liền ba mẹ tụi mình sẽ biết đó."

"Ừa. Vậy thực tập xong em sẽ qua, tính ra em tốt nghiệp không sớm hơn bao nhiêu," Khánh Vy thở dài, "Khi đó em sẽ nói với ba mẹ em là em thuê chỗ ở gần ngân hàng mình làm việc. Em về nhà thường xuyên, ba mẹ sẽ không hỏi địa chỉ đâu. Nếu có thì em nói đại một nơi là được."

"Hôm qua, ba mẹ chị..." Tôi ấp úng, lựa từ ngữ phù hợp, "Sao?"

Khánh Vy im lặng một hồi mới nói: "Ba chị gọi em qua nhà chị. Mẹ chị khóc, liên tục hỏi em chị ở đâu. Ban đầu bác nghĩ em nói dối, sau mới tin em nói thiệt. Ba chị không nói gì hết."

Vẻ ngập ngừng cho thấy em muốn kể tiếp nhưng không biết nói sao cho phải.

"Ừm. Mẹ chị có làm gì em không?" Có thể lắm chứ, trong cơn giận và nỗi thất vọng cùng cực, biết đâu mẹ tôi đổ hết lỗi lên đầu Khánh Vy, cho rằng em là nguyên nhân tôi bỏ nhà đi.

"Không có. Em không thấy ba mẹ chị tức giận gì, hai bác giống như..."

Một khoảng lặng trải dài, tôi tự lấp đầy nó bằng những lời Khánh Vy không thể nói. Tôi hiểu em muốn nói rõ tình cảnh của nhà tôi lúc đó, muốn nói trông ba mẹ tôi tiều tuỵ như thế nào chỉ sau vài giờ, mặt khác em cũng lo ngại lời kể quá chi tiết khiến tôi cảm thấy tội lỗi và dập tắt bao kiên quyết mà tôi tích luỹ được cho đến lúc này.

Từ mà Khánh Vy không thể nói là "cầu xin".

"Ừ, chị hiểu. Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi. Tới bước này rồi mà."

"Chị..."

Tôi chờ Khánh Vy nói tiếp nhưng em không nói gì thêm, tôi đành hỏi: "Chị sao?"

Đột nhiên, em phì cười. "Sao chị lì dữ vậy? Em không ngờ luôn đó Phụng."

Tiếng cười của em giúp tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi bật cười, chọc: "Em nên nhìn chị bằng con mắt khác là vừa."

"Dữ vậy sao?"

"Chứ sao nữa? Bộ em không nghe câu 'Đừng để ai đoán được nước đi tiếp theo của mình' hả?"

Cả hai bật cười. Tôi mà nói thêm mình ôm vàng của ba mẹ để đầu tư khi kinh nghiệm kinh doanh của bản thân bằng số 0, chắc chắn em sẽ nhảy dựng lên cho mà coi. Trong đầu Khánh Vy lúc này chỉ nghĩ tôi và Khánh mở quán cà phê nhỏ mà thôi, trước mắt nên để em hiểu lầm như vậy.

"Thôi chị cúp máy, mấy ngày sau có thể chị bận không trả lời tin nhắn của em liền được."

"Tốt thôi."

"Giận hả?"

"Chỗ nào chị nghe ra em giận."

"Tốt thôi." Tôi nhại lại giọng điệu của em.

"Không giận chút nào nha."

"Tốt thôi."

Khánh Vy bật cười. Tôi chờ em cúp máy trước.

Ăn xong bữa sáng, tôi chạy vào con hẻm trong đường 30/4 phường Phú Hoà. Trông thấy tôi từ đằng xa, Khánh đứng trước cổng chờ sẵn, vẫy tay ra hiệu. Chúng tôi đi dạo một vòng khu phức hợp ẩm thực lấy cảm hứng từ vùng Provence. Đi hết một lượt, tôi nhận ra dự án sắp được hoàn thiện, chỉ tạm dừng thi công do dịch covid-19. Ước chừng khoảng hơn tháng nữa chúng tôi sẽ chính thức khai trương. Dù Khánh đã cho tôi xem mô hình trước đó, nhưng cảnh thật mang đến ấn tượng mạnh, vượt ngoài mong đợi của tôi với tư cách là một cổ đông.

Cứ mỗi bước đi, trong đầu tôi vô thức tràn ra hình ảnh về cảnh tượng hỗn loạn ở nhà. Đón đầu cảm xúc của mẹ tôi là bàng hoàng, rồi đến cơn giận dữ tam bành. Khi giây phút chối bỏ sự thật qua đi, mẹ khóc nức nở và nỗi trống trải hoang hoác trong trái tim bà. Về phía ba, tôi không tài nào hình dung nổi ông phản ứng ra sao trong tường hợp này. Dáng vẻ trầm uất của ông chất chứa những lời sâu kín, những nỗi đau không diễn tả được thành lời và biết đâu còn có cả sự thất vọng. Khi nhận ra bản thân bắt đầu chùn bước do cơn uỷ mị ập đến, tôi lắc đầu rũ bỏ hết những hình ảnh đó đi. Tôi hít một hơi thật sâu, khó chịu vì nghẹt mũi.

Tôi và Khánh dành hai tuần cùng cải tạo quán, vừa quay video làm nội dung quảng cáo cho tiệm vừa trang trí tiệm trà bánh theo đúng ý mình muốn. Suốt thời gian đó tôi không để mình lọt vào ống kính camera.

Chiều thứ Bảy, Khánh Vy chạy đến quán. Tôi dẫn Khánh Vy xem một lượt tiệm bánh ngọt, khi cùng nhau di chuyển qua tiệm trà, Khánh đón tiếp em bằng vẻ thân thiện thường trực. Khánh Vy đứng sát vào tôi hơn, cánh tay em dán lên cánh tay tôi như một cách em đánh dấu chủ quyền. Khánh lại không tinh ý nhận ra, cậu bạn mải đắm chìm vào việc chia sẻ ý tưởng về thực đơn của mình, cậu nói bằng niềm say mê như một chú cá thoả sức bơi lội trong làn nước trong xanh. Dáng người cao ráo, nước da trắng trẻo càng tôn lên đường nét khôi ngô trên gương mặt Khánh.

"Khi nào quán khai trương, Vy dẫn người yêu tới đây đi, anh sẽ set up cho tụi em một bàn ăn cực kì lãng mạn."  Khánh chỉ tay về phía  bên trong phía bên tay phải. "Vy thấy khu vực kia không? Chỗ đó sẽ là quán ăn."

"Để em hỏi ý người yêu xem sao nha." Khánh Vy cười duyên dáng rồi quay sang tôi, em hỏi: "Thấy sao chị?"

Khánh khựng lại một lúc nhưng mau chóng khôi phục dáng vẻ tự nhiên. Khánh đút hai tay vào túi quần, đủng đỉnh chờ câu trả lời.

Tôi gật đầu nhìn Khánh Vy. "Ừ, tụi mình chọn một ngày đi. Chị cũng sẽ tự tay trang trí bàn riêng cho em."

"Người yêu em đồng ý rồi đó anh." Khánh Vy ngẩng đầu, nở nụ cười có hai đồng điếu xinh xinh.

Khánh nhìn em đầy thích thú, muốn trò chuyện tiếp nhưng điện thoại trong túi quần Khánh kêu lên, cậu bạn vẫy tay, bắt điện thoại rồi tránh đi một chỗ.

"Lộ liễu dữ." Tôi phán một câu xanh rờn.

"Do chị nhìn ảnh hoài chứ bộ." Khánh Vy liếc xéo.

"Khánh là gay đó."

"Chị có đâu mà biết. Em nhìn hổng ra."

"Ừa. Khánh chưa come out đâu."

Khánh Vy gật đầu hiểu ý tôi muốn nói. Tôi chọn một bóng râm, phủi sạch bụi rồi ra hiệu cho em ngồi. Em cùng tôi ngồi trên bậc thềm, vị trí này người đi đường đi ngang qua không thể nhìn thấy chúng tôi. Giữa hai cơ thể hầu như không có khoảng trống, mùi nước hoa dịu từ Khánh Vy thức tỉnh ham muốn thầm kín trong tôi, ngay lúc tôi nhận ra sự kiên nhẫn của mình dần cạn, Khánh Vy lên tiếng.

"Chị góp vốn bao nhiêu?"

Tôi chớp mắt, nhìn xuống đôi môi em. "Hiện tại chị chưa tính ra số tiền cụ thể," tôi nói dối. "Nào xong hết, làm hợp đồng rồi chị em biết."

"Khoảng bao nhiêu? Chị cũng phải dự trù trước rồi chứ."

"Để xong hết rồi chị nói. Được không?"

Em nhìn tôi chòng chọc rồi mới gật đầu. "Em có quen biết vài KOL với influencer, chừng nào khai trương, em sẽ nhờ bạn em lên bài giới thiệu."

Chỉ nhiêu đó cũng tiếp thêm ý chí cho tôi. Trong tôi luôn được thiết lập sẵn suy nghĩ bất cứ việc gì có em góp tay vào rồi sẽ trở nên tốt đẹp. Đừng nhìn vẻ ngoài tôi lúc này mà nghĩ tôi bình tĩnh, vẫn đó những việc tôi cần sắp xếp, vẫn đó những mối lo cần giải quyết, có thể lớp khó khăn sắp tới chực kéo đến còn đáng ngại hơn lớp trước, chỉ là tôi cảm thấy được tự do và bỏ lại phần hèn nhát nhất ở phía sau.

Một cơn gió mát rượi thổi đến, cuốn theo bụi từ công trình đang thi công. Khánh Vy khẽ kêu một tiếng, em cúi đầu nhắm chặt mắt và đưa một tay lên dụi dụi. Tôi nâng mặt Khánh Vy lên, nhẹ nhàng kéo tay em xuống nhưng em vẫn cố vươn ngón tay lên dụi thêm lần nữa. Đôi mắt ươn ướt nhìn thẳng vào tôi. Tôi siết chặt những ngón tay mình trên mu bàn tay em. Không nghĩ nhiều, tôi ngả người tới trước hôn lên môi em, đôi mắt khép hờ quan sát biểu cảm của người trước mắt.

Khánh Vy không giấu được vẻ kinh ngạc trong ánh mắt. Rồi em ngả người về phía tôi, hôn lại tôi mãnh liệt hơn. Bàn tay tôi đặt sau gáy em, nhẹ nhàng vuốt ve. Dù chưa đủ, chúng tôi vẫn buông nhau ra.

"Em muốn tụi mình làm tình." Khánh Vy cắn cắn môi, hai gò má em ửng hồng.

"Chị cũng muốn," tôi hôn phớt em một cái nữa, kề trán mình lên trán em, "Vậy giờ tụi mình..."

"Này!"

Tiếng Khánh đột ngột vang từ sau lưng khiến tôi chột dạ la toáng lên và đứng phắt dậy. Còn Khánh Vy lúng túng cúi đầu, ngồi nghiêng người, một lọn tóc trượt xuống che đi một phần sườn mặt hoàn mỹ.

"À, Khánh rủ hai người đi ăn." Khánh nhìn tôi rồi nghiêng người nhìn Khánh Vy, hỏi: "Em qua đêm hay chút về luôn vậy Vy?"

"Chiều em về luôn." Khánh Vy đứng dậy, vén tóc vào sau tai.

"Tưởng em ở đến mai, anh dắt đi mấy chỗ cho em ăn chơi xả láng bữa."

Tôi liếm môi, quay sang nhìn em. "Em muốn ăn gì?"

"Ở đây quán nào ngon?" Em hỏi lại.

"Chị cũng không rành nữa, vậy để Khánh dẫn tụi mình đi đi."

Em mở giỏ lấy cho tôi cái khẩu trang mới. Dù mọi hoạt động gần như đã mở lại nhưng chúng tôi vẫn phải tuân thủ theo các quy tắc phòng dịch an toàn, khi bước vào quán ăn, chúng tôi được nhân viên đo nhiệt độ và rửa tay sát khuẩn. Trong suốt bữa ăn, tôi kín đáo dò nét mặt Khánh Vy để biết em có hài lòng với từng món ăn hay không. Biểu hiện của em mang lại câu trả lời là có.

Khánh muốn cùng chúng tôi đến thử quán nước nhưng cả hai từ chối. Tôi và em làm nốt việc dở dang trước đó đến chiều.

Vốn dĩ chúng tôi có thể khai trương sớm hơn, vào giữa tháng Tư, nhưng để an toàn, chúng tôi vẫn quyết định chờ thêm một thời gian đủ chín muồi.

Tháng Năm, Khánh thuê trang facebook địa điểm ăn uống chạy quảng cáo Làng Pháp. Hiện tại khu phức hợp của chúng tôi đã có một số cửa hàng: tiệm trà và bánh, nhà hàng BBQ, nhà hàng Pháp. Bên cạnh bài đăng giới thiệu ngày khai trương, chúng tôi cho biết thêm vẫn còn năm gian cho thuê kinh doanh ăn uống. Mỗi cửa hàng đều có tên riêng, Khánh đặt tên cho tiệm trà và bánh là Mon Bébé.

Vẻ hào nhoáng và quy mô hoành tráng thu hút nhiều bình luận và lượt chia sẻ, điều này là dấu hiệu tốt ngay ở bước đi đầu tiên nhưng nó không nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.

Khánh nhận được một số lời ngỏ ý muốn thuê một gian để kinh doanh. Qua quá trình chọn lọc và thương thảo, Khánh chỉ chốt được thêm một gian cửa hàng thức ăn nhanh.

Sau hai tháng đi vào hoạt động, khách đến "khung trời châu Âu thu nhỏ" của chúng tôi rất đông, hầu như luôn hết bàn. Với sự trợ giúp của Khánh Vy, những video giới thiệu Làng Pháp thu nhỏ núp trong hẻm được lên xu hướng, điều này không chỉ kéo thêm lượng khách hùng hậu mà còn giúp chúng tôi tiết kiệm chi phí để chạy quảng cáo.

Phần lớn khách hàng đến với chúng tôi vì lối kiến trúc mang hơi thở cổ điển miền nông thôn nước Pháp, cách trang trí đầy tinh tế. Chúng tôi đánh vào đúng thị hiếu của khách hàng trẻ, bất kì góc nào cũng có thể lên hình.

Ngay giây phút này, tôi tự hào về thành quả của mình, nóng lòng muốn cho ba mẹ thấy những gì tôi làm được.

Tôi và Khánh Vy thuê căn chung cư  hai phòng ngủ, chúng tôi ở chung một phòng, dành phòng còn lại tìm người ở ghép. Tôi đăng bài vào trong nhóm tìm nhà cho thuê ở Bình Dương, ghi rõ địa chỉ và liệt kê những tiêu chí chọn bạn cùng phòng. Bốn ngày sau, một bạn nữ gửi tin nhắn muốn đến xem nhà. Trao đổi một lúc, nhận ra bạn đáp ứng đủ tiêu chuẩn mà tôi đưa ra, chúng tôi lên lịch hẹn gặp mặt.

Tất cả đều thuận buồm xuôi gió, quả thật tôi hào hứng với những gì sắp xảy đến mà lại quên mất mình còn non trẻ đến thế nào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...