[GL] Khó chiều
Chương 31
Chương 31Tôi đứng đón bạn nữ thuê nhà dưới cổng chung cư. Chúng tôi không trao đổi gì nhiều lắm, chủ yếu cả hai nói lại những gì đã nhắn tin với nhau chỉ là có phần chi tiết hơn. Thời gian còn lại từ lúc vào thang máy đến lúc lên phòng là khoảng im lặng ngầm đánh giá lẫn nhau. Ấn tượng ban đầu ra sao trước hết thường dựa vào ngoại hình. Bạn nữ hơi gầy, biết lựa chọn trang phục phù hợp để tôn lên những nét mảnh mai ưa nhìn mà không để lộ khuyết điểm. Gọn gàng và sạch sẽ. Còn tôi, cho dù ngoại hình hay cử chỉ đều mang đến cảm giác đáng tin cậy cho đối phương, khuôn mặt thanh tú, nụ cười hoà nhã.Bước vào phòng, tôi dẫn bạn đến phòng riêng mà bạn sẽ ở, cùng đi một lượt trừ phòng riêng của tôi và Khánh Vy. Lúc Khánh Vy bước ra phòng, em cười gật đầu thay cho lời chào, bạn nữ ngẩn người một chút rồi mới rụt rè gật đầu chào lại. Nhịp hẫng khi nãy tôi hiểu là bạn bị ấn tưởng bởi ngoại hình của Khánh Vy.Cả ba chúng tôi ngồi ở bàn ăn đọc lại hợp đồng thuê, nội dung ngắn gọn chỉ bao gồm thời hạn thuê, tiền cọc trước, xác định rõ không gian chung và việc giữ gìn tài sản chung, đảm bảo quyền riêng tư của đôi bên. Còn nội quy phòng chỉ là thoả thuận bằng lời. Giữ phép lịch sự, tôi và Khánh Vy tiễn bạn xuống tận nhà gửi xe. Bạn nữ hẹn hai ngày sau bắt đầu dọn đến ở. Tôi đến ban quản lý trả phí để xin làm thêm thẻ.Hôm nay là ngày Chủ nhật gần cuối tháng Bảy, cả tôi và Khánh Vy đều được nghỉ nên chúng tôi dành nguyên ngày nằm ườn ở nhà. Từ lúc Làng Pháp trong hẻm khai trương, tôi gần như bận tối mặt, vì muốn tiết kiệm khoản tiền trả lương cho nhân viên cũng như theo sát sao tình hình tại tiệm trà bánh, tôi và Khánh kiêm luôn vai trò nhân viên của quán, đặc biệt giờ cao điểm và những ngày cuối tuần chúng tôi ít khi có thời gian nhàn rỗi. Hầu hết lúc tôi về đến nhà đã hơn 12 giờ đêm, có ngày Khánh Vy thức chờ tôi về, có ngày em đi ngủ sớm. Tôi nhớ có lần hiếm hoi tôi về nhà trước 22 giờ, Khánh Vy chạy ra đón tôi với nụ cười ngọt ngào. Chờ tôi thay đồ xong, em nằm sấp trên giường cùng nhau trò chuyện, tôi nằm thẳng người ngắm nhìn gương mặt em. Khánh Vy nhổm người dậy, ngồi quỳ trên nệm rồi đổ rạp nửa người đè lên tôi, bị bất ngờ, tôi kêu cái "hự". Khánh Vy trợn mắt đánh vào cánh tay tôi, cho rằng phản ứng vừa rồi chê em nặng. Tôi cười hì. Em nhéo má tôi rồi hôn cái chóc, tôi hơi nghiêng người tìm đến môi em mà hôn. Bàn tay Khánh Vy lướt một đường dọc từ cổ xuống những cúc áo trước ngực tôi. Khí lạnh ùa vào mơn trớn hai bầu vú trần, từng cái chạm nhẹ mang đến cảm giác thoải mái khó cưỡng, tôi mơ màng rồi lim dim đôi mắt, ngủ quên trong cơn mỏi mệt. Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi cảm nhận được cái tát trên má mình. Sáng hôm sau, tôi soi mình trong gương, có cảm giác déjà vu. Sao cảnh này quen thế nhỉ? Tôi quay sang hỏi em có phải tối qua em đánh tôi không. Khánh Vy nhún vai nói nào có và mắng tôi là con sâu ngủ. Tôi lơ đãng lẩm bẩm nhớ lúc trước cũng xảy ra một lần thế này rồi thì phải. Khánh Vy cười như một con mèo khi nghe tôi nói vậy. Ngay lúc đó, tôi biến thành con chuột.Giờ vẫn còn sớm, chỉ hơn 9 giờ, tôi và Khánh Vy quay về phòng ngồi bấm điện thoại. Dù được nghỉ nhưng tôi vẫn thường xuyên kiểm tra tin nhắn ở trang mà tôi và Khánh là quản trị viên. Khánh Vy chơi điện thoại đã, em quẳng nó sang một bên, nằm tựa đầu vào vai tôi, dính sát vào người tôi như con bạch tuộc."Chán hả?" Tôi khoá màn hình, hỏi em."Đâu có, đôi khi ngày nghỉ nằm vầy cũng thích." Khánh Vy động đậy, những lọn tóc quăn của em rối tung trên gối.Tôi biết em là kiểu người thích ra ngoài hơn là ở nhà, thích đi đây đi đó. Kể từ khi quen tôi, em dịu hơn hẳn hoặc cũng có thể thói quen ở nhà được hình thành trong dịch bệnh covid-19."Nếu em chán thì tụi mình ra ngoài chơi."Em lắc đầu. "Hông.""Hay chút nữa tụi mình thử làm món gì mới không?""Chị làm em ăn thì được. Chứ nay em lười quá, chút mình đặt đồ ăn về đi.""Ừ, nay chị cũng lười. Bữa giờ em về nhà, ba mẹ em có hỏi gì không?""Bình thường à. Có hỏi dạo này không thấy chị ghé chơi nhưng nhà chị dọn qua Quận 9 rồi nên ba mẹ em không nghĩ nhiều. Hôm qua em về nghe mẹ kể mẹ chị vẫn thường xuyên về nhà cũ, mới đây bác hỏi tìm em, cũng may mẹ em chỉ nói em đi làm không nói gì thừa. Nhà em vẫn chưa biết chị bỏ đi. Chị có từng nghĩ ba mẹ chị tìm đủ cách để kiếm chị về không? Tới lúc này chắc hai bác biết em biết chị ở đâu rồi. Nếu thường xuyên nói chuyện với mẹ em, không khó đoán được tụi mình đang ở chung."Tôi gật đầu. "Chị có nghĩ đến, mong là ba mẹ chị đừng làm vậy. Với chị tính lấy nick zalo mới kết bạn với ba mẹ, thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn để hai người yên tâm, mà nghĩ lại tốt nhất đừng để ba mẹ có được cách liên lạc với chị. Để chị nghĩ cách khác xem sao. Chị tính toán tối đa ba năm tụi chị phải hoàn được vốn, nhanh thì hai năm, rồi còn thường xuyên thay đổi trang trí theo mùa nữa, khá tốn kém ở khoản này.""Em tưởng thay đổi trang trí như vậy là chỉ một góc thôi? Kiểu cho có không khí như Tết, Giáng sinh, Halloween.""Như vậy bình thường lắm. Với lại Khánh muốn decor toàn bộ gian hàng nhất quán, như vậy mới hài hoà. Làm vậy thì không gian trang trí sẽ rất lớn. Về mặt decor chị thấy Khánh rất đầu tư và kĩ tính, muốn mọi thứ phải hoàn hảo, chăm chút từng cái một. Ở khoản này chị cũng đồng ý với Khánh, chị muốn nhìn sao cho thật chỉn chu.""Có cần em giúp gì không?"Tôi mỉm cười, biết được không chỉ nhờ mối quan hệ bạn bè của mình, Khánh Vy đôi khi cũng chia sẻ bài giới thiệu quán cho tôi. Có lẽ sợ ba mẹ tôi theo dõi facebook và đoán được phần nào từ những gì em chia sẻ nên có hôm em chia sẻ cả chục quán, để làm nhiễu mục đích thật sự. Khi có điều phải che giấu, chúng ta có xu hướng thận trọng hơn hẳn. Kể cả những trang mạng xã hội khác, Khánh Vy cũng thận trọng đến vậy dù tôi cho rằng ngoài zalo và facebook, ba mẹ tôi không dùng thêm mạng xã hội nào khác."Khi nào cần chị sẽ nói, nhen?" Tôi ôm em.Sực nhớ ra điều cần hỏi, Khánh Vy ngồi dậy. "Mà chị chưa nói cho em biết chị góp vốn bao nhiêu."Tôi giơ bốn ngón tay."Bốn mươi triệu thôi hả? Ít quá vậy? Quy mô cỡ đó mà..." Bắt gặp nụ cười bẽn lẽn của tôi, Khánh Vy im bặt.Tôi vẫn cười vô hại."GÌ???" Em gần như hét vào mặt tôi. "Bốn trăm triệu á?"Khánh Vy ôm trán chừng như lên cơn sốt. Tôi biết tới lúc mình cần nói chuyện nghiêm túc nên cũng ngồi dậy."Nhưng chị lấy đâu ra đủ tiền?""Tài khoản tiết kiệm của chị có một chút, số còn lại..." Tôi đánh giá nét mặt của người đối diện. "Chị bán vàng.""Vàng gì?""Ba mẹ chị cho, 5 cây vàng."Em dùng ánh mắt nghi ngờ dạo chơi khắp người tôi. "Xạo ke! Sự thật là gì? Nói liền."Tôi ấp úng. "Chị mượn tạm của ba mẹ.""Mượn mà không nói đúng không? Một cách nói khéo của chôm chỉa thì có."Tôi lắc đầu. "Mượn trong sự im lặng. Không hẳn, đúng hơn là mượn trước nói sau."Khánh Vy muốn ngất tới nơi. Em mấp máy môi muốn nói tiếp, sau cùng chỉ biết mím môi cạn lời."Sao vậy?" Tôi nghiêng đầu nhìn em. "Cạn lời hả?""Nói gì nữa giờ, hết lời rồi. Em từng nghĩ đường lui, đặt trường hợp chị thất bại cũng không sao, coi như làm lại từ đầu, không hợp kinh doanh buôn bán thì thôi mình làm cái khác. Giờ em cũng có thể làm hai việc song song để đỡ chi phí sinh hoạt. Nhưng nghe chị nói xong, em quyết định rồi. Phụng ơi, làm ơn thành công giùm. Dính tới hai bác em sợ quá. Thiệt đó, chị thôi cười vô tri đi, em đập chị giờ à. Em nghĩ khoản nợ này cả hai cùng trả sẽ nhanh hơn.""Chị không muốn." Tôi nói bằng chất giọng kiên định, nghe có phần lạnh nhạt.Em cau mày, khoanh hai tay trước ngực. Tôi nói tiếp: "Giờ chị không muốn nói chuyện này, để sau rồi tính đi. Nợ ba mẹ chị dù sao không áp lực phải trả sớm.""Đó không phải là vấn đề, chị hiểu ý em mà." Em nhấn mạnh.Tôi hiểu, hiểu hết ẩn ý trong từng lời em nói. Áp lực không phải ở khoản tiền mà ở cách họ nhìn nhận chúng tôi ra sao sau mọi chuyện. "Cho chị thêm thời gian, được không?" Tôi đấu dịu.Khánh Vy mím môi, nhìn tôi chằm chằm rồi thả lỏng người. Em vươn tay tới trước, bá cổ tôi và kéo tôi lại gần. "Đừng cho em ra rìa, đừng tự giải quyết một mình."Tôi gật đầu, hôn phớt lên chóp mũi em rồi đột ngột đè em xuống. Cả người Khánh Vy đổ lên nệm, em khẽ thốt lên. Rơi vào ánh mắt chờ mong của người nằm dưới, tôi biết mình cần làm gì tiếp theo.Trong lúc làm, tôi lẩm bẩm. "Đôi khi chị vẫn thành công nè."Khánh Vy phá lên cười, đánh vào lưng tôi.Đầu tháng Tám, tôi bắt đầu nhận ra một số vấn đề sau gần ba tháng hoạt động. Làng Pháp trong hẻm trở nên phổ biến hơn đồng nghĩa với khách hàng chúng tôi đón tiếp đa dạng hơn, vấn đề phát sinh cũng vì vậy mà muôn màu hơn. Bên cạnh những bình luận khen, bắt đầu dần xuất hiện những phản hồi trái chiều, bao gồm những phản hồi mang tính xây dựng lẫn những lời chê bai. Tôi đọc hết bình luận để ghi nhận thay đổi nếu nó hợp lý. Một người nhắc tên bạn bè trong video ở một bài giới thiệu Làng Pháp trong hẻm. Tôi nhấn vào phần trả lời.[ Ko ngon như quảng cáo đâu, trân châu hoàng kim có bữa nấu nhão, bữa nấu sượng, đi 2l không lần nào vừa ý, được cái đẹp mà t cũng có hình rồi ]
Trả lời: [ Kì z, sao nghe khen uống vị giống Koi Thé ]
Trả lời: [ Pha kè nhưng ko tới đó *biểu cảm cười nước mắt* ][ Nhắn tin đặt bàn ở nhà hàng nhưng ko trả lời. ][ Nhân viên thái độ ][ Được mỗi Mon decor đẹp còn lại dở dở ương ương ][ Muốn reivew thực tế ko? Mình lên bài cho biết =))) ]
Tôi nhấn vào trang cá nhân người này, kéo một lượt không có bài cảm nhận. Lúc quay lại bài đăng, tôi thấy trang Làng Pháp trong hẻm trả lời: [ Lên bài đi bạn. ]
Trả lời: [ Quán mà đi trả lời đôi co với khách hàng kiểu này *biểu cảm mặt hề* ]Tôi day day trán, biết được bình luận đó là của Khánh. Có rất nhiều cách tế nhị hơn để phản hồi lại ý kiến của khách hàng, có lẽ trong cơn bão chê Khánh đã chọn cách tệ nhất.[ Không gian chung ở trước chật, ngày nào quán đông đứng chờ ko biết bao giờ tới lượt ][ Đặt bàn xong tới nơi nhân viên đuổi về, hài *biểu cảm mặt hề* ]
Trả lời từ Làng Pháp trong hẻm: [ Bạn đi vào ngày nào? Ở gian hàng nào? Nhân viên nào dám đuổi bạn? ]Tôi hít một hơi thật sâu, một linh cảm chẳng lành. Tôi nhấn vào trang cá nhân của bạn chê nước uống của Mon Bébé. Bài đăng mới nhất bạn chia sẻ bài viết giới thiệu Làng Pháp thu nhỏ kèm dòng chú thích: Cũng tạm ổn, decor đẹp nhưng nước uống cần xem lại. Nhìn số bình luận, tôi nhấn vào đọc. Khánh dùng facebook cá nhân để bình luận: [ Bạn cho mình hỏi nước không ổn ở chỗ nào được không? ][ Lần thứ hai tụi mình đi nhóm 3 người, 3 món ko món nào ngon. Trà vải rất ngọt, đến cả quả vải ngọt tới mức tưởng mới nhúng đường. Trà sữa trân châu hoàng kim không ngon. Món còn lại mình ko nhớ tên vì tên cầu kì quá chỉ nhớ uống ko có gì ấn tượng. Nói chung về phần thức uống phải cải thiện nhiều. Đi vì đẹp chứ ko quay lại vì đồ uống ]Khánh trả lời: [ Tất cả thức uống đều có thể chọn lượng đường, bạn sợ ngọt vậy sao bạn không giảm lượng đường khi ord? Trân châu trước giờ chưa nghe ai chê, chỉ có bạn thôi, nhưng mình vẫn sẽ kiểm tra lại các topping bên mình, cảm ơn góp ý của bạn! ][ Thức uống tụi mình đều giảm chỉ còn 70% đường nhưng vẫn ngọt, và mình nói rõ ko chỉ nước ngọt mà đến trái vải cũng ngọt gắt vậy bạn nói giảm đường là giảm sao, bạn có chắc trân châu bên bạn ngày nào cũng đảm bảo như bạn nghĩ ko? ][ Cảm ơn góp ý của bạn! ]Tôi ngửa cổ, thở dài thườn thượt. Đứa con tinh thần bị chê bai là cú tát thẳng vào mặt, đặc biệt với Khánh nó ngang ngửa với một lời sỉ nhục. Thấu hiểu cảm xúc là một chuyện nhưng tôi khó lòng đồng thuận với cách giải quyết của Khánh ở thời điểm hiện tại. Tôi phân vân song vẫn nhấn vào khung tin nhắn của Khánh.[ Chút Khánh có đến quán không? Phụng nói chuyện một chút. ]Khánh chỉ thả tim tin nhắn mà không trả lời, vậy mà lại khiến tôi nhẹ nhõm. Tôi không muốn trao đổi những vấn đề quan trọng với Khánh qua tin nhắn. Khách đến, tôi buông điện thoại xuống.Sau mười lăm phút, tôi quay trở lại bài đăng lúc nãy, những bình luận khen nhiều hơn đẩy những bình luận chê xuống dưới. Tôi lục lại facebook của bạn nữ khi nãy, bài chia sẻ ở chế độ công khai đã không còn. Tôi không nghĩ bạn xoá, khả năng cao hơn là đổi chế độ riêng tư vì bất mãn với cách Khánh mò vào trang cá nhân người khác để chất vấn, tôi dám chắc sau đó sẽ là những bình luận chẳng hay ho gì, bạn bè của bạn ấy sẽ tràn vào mỉa mai bằng những từ ngữ có tính sát thương cao nhất. Dù sự thật là gì đi chăng nữa, cũng may Khánh không còn đọc được.Không dừng ở đó, bạn bình luận hứa hẹn lên bài cảm nhận chi tiết đã thực sự làm vậy. Một bài cảm nhận thật dài.______________________Mình sẽ ráng đẩy nhanh tiến độ bộ này, hoàn thành nó để tập trung viết bộ khác.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, mình vui lắm.
Trả lời: [ Kì z, sao nghe khen uống vị giống Koi Thé ]
Trả lời: [ Pha kè nhưng ko tới đó *biểu cảm cười nước mắt* ][ Nhắn tin đặt bàn ở nhà hàng nhưng ko trả lời. ][ Nhân viên thái độ ][ Được mỗi Mon decor đẹp còn lại dở dở ương ương ][ Muốn reivew thực tế ko? Mình lên bài cho biết =))) ]
Tôi nhấn vào trang cá nhân người này, kéo một lượt không có bài cảm nhận. Lúc quay lại bài đăng, tôi thấy trang Làng Pháp trong hẻm trả lời: [ Lên bài đi bạn. ]
Trả lời: [ Quán mà đi trả lời đôi co với khách hàng kiểu này *biểu cảm mặt hề* ]Tôi day day trán, biết được bình luận đó là của Khánh. Có rất nhiều cách tế nhị hơn để phản hồi lại ý kiến của khách hàng, có lẽ trong cơn bão chê Khánh đã chọn cách tệ nhất.[ Không gian chung ở trước chật, ngày nào quán đông đứng chờ ko biết bao giờ tới lượt ][ Đặt bàn xong tới nơi nhân viên đuổi về, hài *biểu cảm mặt hề* ]
Trả lời từ Làng Pháp trong hẻm: [ Bạn đi vào ngày nào? Ở gian hàng nào? Nhân viên nào dám đuổi bạn? ]Tôi hít một hơi thật sâu, một linh cảm chẳng lành. Tôi nhấn vào trang cá nhân của bạn chê nước uống của Mon Bébé. Bài đăng mới nhất bạn chia sẻ bài viết giới thiệu Làng Pháp thu nhỏ kèm dòng chú thích: Cũng tạm ổn, decor đẹp nhưng nước uống cần xem lại. Nhìn số bình luận, tôi nhấn vào đọc. Khánh dùng facebook cá nhân để bình luận: [ Bạn cho mình hỏi nước không ổn ở chỗ nào được không? ][ Lần thứ hai tụi mình đi nhóm 3 người, 3 món ko món nào ngon. Trà vải rất ngọt, đến cả quả vải ngọt tới mức tưởng mới nhúng đường. Trà sữa trân châu hoàng kim không ngon. Món còn lại mình ko nhớ tên vì tên cầu kì quá chỉ nhớ uống ko có gì ấn tượng. Nói chung về phần thức uống phải cải thiện nhiều. Đi vì đẹp chứ ko quay lại vì đồ uống ]Khánh trả lời: [ Tất cả thức uống đều có thể chọn lượng đường, bạn sợ ngọt vậy sao bạn không giảm lượng đường khi ord? Trân châu trước giờ chưa nghe ai chê, chỉ có bạn thôi, nhưng mình vẫn sẽ kiểm tra lại các topping bên mình, cảm ơn góp ý của bạn! ][ Thức uống tụi mình đều giảm chỉ còn 70% đường nhưng vẫn ngọt, và mình nói rõ ko chỉ nước ngọt mà đến trái vải cũng ngọt gắt vậy bạn nói giảm đường là giảm sao, bạn có chắc trân châu bên bạn ngày nào cũng đảm bảo như bạn nghĩ ko? ][ Cảm ơn góp ý của bạn! ]Tôi ngửa cổ, thở dài thườn thượt. Đứa con tinh thần bị chê bai là cú tát thẳng vào mặt, đặc biệt với Khánh nó ngang ngửa với một lời sỉ nhục. Thấu hiểu cảm xúc là một chuyện nhưng tôi khó lòng đồng thuận với cách giải quyết của Khánh ở thời điểm hiện tại. Tôi phân vân song vẫn nhấn vào khung tin nhắn của Khánh.[ Chút Khánh có đến quán không? Phụng nói chuyện một chút. ]Khánh chỉ thả tim tin nhắn mà không trả lời, vậy mà lại khiến tôi nhẹ nhõm. Tôi không muốn trao đổi những vấn đề quan trọng với Khánh qua tin nhắn. Khách đến, tôi buông điện thoại xuống.Sau mười lăm phút, tôi quay trở lại bài đăng lúc nãy, những bình luận khen nhiều hơn đẩy những bình luận chê xuống dưới. Tôi lục lại facebook của bạn nữ khi nãy, bài chia sẻ ở chế độ công khai đã không còn. Tôi không nghĩ bạn xoá, khả năng cao hơn là đổi chế độ riêng tư vì bất mãn với cách Khánh mò vào trang cá nhân người khác để chất vấn, tôi dám chắc sau đó sẽ là những bình luận chẳng hay ho gì, bạn bè của bạn ấy sẽ tràn vào mỉa mai bằng những từ ngữ có tính sát thương cao nhất. Dù sự thật là gì đi chăng nữa, cũng may Khánh không còn đọc được.Không dừng ở đó, bạn bình luận hứa hẹn lên bài cảm nhận chi tiết đã thực sự làm vậy. Một bài cảm nhận thật dài.______________________Mình sẽ ráng đẩy nhanh tiến độ bộ này, hoàn thành nó để tập trung viết bộ khác.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, mình vui lắm.