[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 47. Một nghìn người đang xem



Chương 47

Thảo Nghi đi tới phòng pantry, tự pha cho mình một ly cà phê sữa. Phòng pantry của công ty cô diện tích không lớn, cấu trúc hình chữ U với ba dãy bàn dài và một số tủ đồ dùng, tuy diện tích nhỏ nhưng đồ ăn thức uống tương đối đa dạng và ngon miệng. Khi Thảo Nghi vừa bước vào đã thấy vài chị đồng nghiệp bên bộ phận quảng cáo đang đứng tán gẫu, đều là những gương mặt quen thuộc bởi team của cô thường xuyên làm việc với họ. Cô gật đầu chào và bước tới quầy pha cà phê. Như một phản ứng tự nhiên, họ im bặt khi có sự xuất hiện của người khác nhưng sau đó họ tiếp tục đề tài dang dở.

Họ đứng quây xung quanh bàn dài, trên bàn là những chiếc bánh ngọt cỡ nhỏ, họ vừa rôm rả trò chuyện vừa nhón tay đưa miếng bánh bích quy lên miệng. Bầu không khí xung quanh chìm trong màu sắc thư giãn nhưng cũng lắm thị phi. Họ hết xét nét người mới vào mặc dù không hề có ý xấu nhưng điều đó cũng khiến cho những người chân ướt chân ráo cảm thấy phần nào áp lực nhỏ, lại đến nói cả những chuyện tương đối riêng tư. Nhưng cơ bản, đối với một số người khái niệm riêng tư cũng rất mở, họ cho rằng việc đó thuộc về riêng tư khi nó là chuyện của họ còn nếu đặt trên người khác, phần nào riêng tư đã bị xem nhẹ.

Thảo Nghi xoay nắp hộp cà phê, ngón tay nhấn nút trên máy pha cà phê, chờ đợi.

Họ nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác. Nói đủ thứ rồi họ mới ngừng lại, cầm những chai nước hoa nhỏ xịt lên không khí, cổ tay và đánh giá từng mùi.

Thảo Nghi cho chút đường và sữa vào ly cà phê, khuấy đều rồi dùng máy đánh bọt. Cô cầm ly cà phê và bước qua nhóm người đang tán gẫu. Cô cũng lịch sự gật đầu chào trước khi rời đi nhưng một chị gọi cô lại.

"Nghi ơi, bên em chút nữa xong rồi thì gửi file qua cho tụi chị liền luôn nha," chị đồng nghiệp tay vẫn đang cầm lọ nước hoa nhỏ trong bộ nước hoa, chị ấy đưa cổ tay lên mũi ngửi ngửi.

"Vâng," cô đáp lại ngắn gọn, ánh mắt của cô bị thu hút bởi lọ nước hoa thủy tinh trong suốt, nước hoa có màu hồng nhạt.

"Em muốn thử không?" Chị đồng nghiệp thoải mái mời chào.

"Ừm. Lọ màu hồng nhạt được không chị?"

"Đưa tay em đây."

Thảo Nghi cảm nhận được cái lành lạnh ngắn ngủi do những giọt nước hoa chạm vào làn da cô. Cô nghe mùi và cảm thấy ưng ý. Mùi này hợp với Thạch Thảo. Cô ghi nhớ nhãn hiệu, cảm ơn chị đồng nghiệp rồi cầm ly cà phê quay lại bàn làm việc.

Đến giờ tan tầm, Thảo Nghi cùng đi với chị Trang gặp gỡ một số người, tạo mối quan hệ cần thiết trong công việc cũng như tiền để cho sự phát triển sau này. Cô cùng dùng bữa tối với họ. Tuy rằng giữa cô và họ cách biệt về tuổi tác, ít nhất cũng từ sáu tuổi trở lên nhưng điều đó cũng không khiến người nhỏ nhất cảm thấy lạc lõng bởi phần lớn cuộc trò chuyện chỉ xoay quanh công việc, họ cũng hiểu ý và dẫn dắt cô di vào câu chuyện khá tốt. Thảo Nghi cũng ngầm hiểu được họ đang mượn cuộc trò chuyện này để phần nào đánh giá năng lực của cô một cách đầy tế nhị. Trong quãng nghỉ của cuộc trò chuyện, khi mà cuộc nói chuyện quay về với một đề tài thoải mái hơn, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Thạch Thảo.

[ Hôm nay em đi ăn với đồng nghiệp. ]

[ Ừa. Mấy giờ em về? ]

[ Dạ chắc hơn 9 giờ em mới về. ]

[ Vậy để chị ghé qua cho Vàng với Xám ăn. ]

[ Dạ, chị có ở lại không? ]

[ Cục cưng muốn sao? ]

Chỉ với một dòng tin nhắn nhưng cô nghe được giọng điệu trêu chọc của chị.

[ Muốn chị ở lại. ]

[ Chiều ý cục cưng nha. ]

Cô tủm tỉm cười, khóa màn hình điện thoại và để lên bàn. Vừa lúc ngẩng lên, cô đã nhận được ánh nhìn đầy tinh ý của chị Trang. Gương mặt chị ấy toát lên vẻ biết tuốt.

Nhân lúc bầu không khí cuộc trò chuyện trở nên gần gũi, chị Trang đùa: "Cười kiểu này chỉ có nhắn tin với người yêu thôi."

Thảo Nghi chỉ cười nhã nhặn, kín đáo thừa nhận câu nói vừa rồi của chị.

"Đương nhiên rồi, tuổi trẻ là phải yêu đương chứ," người đối diện chị Trang lên tiếng. "Em tranh thủ lúc này mà yêu đi nha Nghi chứ mốt lao vào guồng công việc là bận tối mặt. Em nhìn cái bàn này đi, cả nam nữ đều cưới trễ không đó. Thậm chí trong bàn này có người còn chưa từng có người yêu nữa."

Thảo Nghi nhìn một lượt những khuôn mặt trưởng thành. Cô không ngờ rằng gương mặt sõi đời như vậy mà kinh nghiệm tình trường ở mức con số 0 tròn trĩnh.

Một chị đánh vai vào anh bên cạnh. "Lo mà học hỏi em nó đi nghe chưa?" Rồi chị ấy cười không ngớt.

Thảo Nghi trở về nhà sau khi cùng đi uống nhẹ với họ một hai ly. Thạch Thảo mở cửa đón cô bằng nụ cười tươi tắn. Nhưng khi cô muốn vòng tay ôm chị thì chị đã lùi lại hai bước né tránh cái ôm. Thạch Thảo nhìn cô bằng ánh mắt dò xét sau đó chị mới bước sát lại, gần tới mức giữa hai người chỉ có một khoảng cách rất nhỏ chỉ đủ cho dòng không khí len vào.

"Mùi nước hoa của ai trên người em?"

"Dạ?"

Thạch Thảo chống một tay lên hông, chờ cô trả lời. Thảo Nghi ngửi ngửi quanh người mình không thấy mùi gì lạ cả, mùi nước hoa của cô tới giờ này cũng đã tiêu tán hết, cho tới khi mùi hương nhẹ ở cổ tay cô truyền tới, Nghi mới sực nhớ ra.

"À dạ. Hôm nay trong thời gian giải lao mấy chị đồng nghiệp có test nước hoa ở phòng pantry, mấy chị có cho em xịt thử một lọ, là cái mùi này."

Thảo Nghi đưa cổ tay cho Thạch Thảo kiểm chứng nhưng chị không cúi đầu ngửi.

Cô nói tiếp: "Em thấy hứng thú vì em nghĩ là nó hợp với chị. Em cũng đặt một lọ rồi nhưng chắc qua hai tuần mới giao tới."

Thạch Thảo hài lòng với lời giải thích. Chị kêu Thảo Nghi đi tắm rồi nhanh ra sấy tóc vì đã trễ rồi. Nghi ngồi trên giường sấy tóc xong, đi qua phòng làm việc, gương mặt của chị phản chiếu thứ ánh sáng yếu ớt từ màn hình laptrop. Thảo Nghi ngồi gần đó chờ Thạch Thảo làm việc nhưng chị gật đầu ra hiệu cho cô lại gần. Chị vươn tay, luồn những ngón tay vào mái tóc đen dài của Thảo Nghi, kiểm tra tóc của cô đã khô chưa mới yên tâm bỏ tay xuống đặt lại trên bàn phím. Chị ngẩng đầu, nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của cô rớt xuống. Thảo Nghi đặt nụ hôn phớt lên cánh hoa mềm mại của Thạch Thảo.

Sáng sớm hôm sau, Thảo Nghi dậy sớm, chạy vài vòng rồi mới trở về. Trên đường trở về, cô mua hai phần ăn sáng.  Cô ăn sáng, mở tủ lạnh rót một ly nước cam rồi mới vào nhà tắm dội người và đi làm. Hôm nay Thạch Thảo được nghỉ nên cô cũng không đánh thức chị dậy.

Khi Thảo Nghi vừa đặt chân vào phòng làm việc, cô đã thấy chị Tâm đến từ rất sớm. Chị Tâm rạng rỡ chạy lại chỗ cô, cảm ơn vì lời gợi ý mới đây của Nghi. Cô lắc đầu tỏ ý không có gì cả. Chị Tâm nắm bàn tay Thảo Nghi, hai lòng tay ấm áp bóp nhẹ bàn tay cô. Hành động thân mật đột ngột này khiến Thảo Nghi thích ứng không kịp, cô nhíu mày và rút tay lại khiến chị Tâm sững sờ trong thoáng chốc. Chị ấy nhanh chóng treo lại nụ cười lên môi. Cô biết phản ứng của mình nhiều phần xa cách, dội một gáo nước lạnh vào vẻ thân thiện của người khác nhưng cô không quen lắm với cử chỉ thân mật này.

"Có gì không chị?" Giọng cô dịu dàng bù đắp cho hành động vừa rồi của mình.

"À chị chỉ tính rủ em trưa nay đi ăn."

Cô tìm lý do từ chối nhưng chị ấy vội vã nói tiếp: "Đi ăn với những người khác nữa."

Thảo Nghi gật đầu đồng ý.

Lúc ngồi vào bàn ăn, Diệu Tâm tìm cách ngồi gần Thảo Nghi. Thảo Nghi ngồi ở phía đầu bàn nên chị ấy chạy tới ngồi bên tay phải của cô, tranh thủ ngồi xuống trước giành lấy ghế mà anh đồng nghiệp vốn có ý định ngồi xuống. Diệu Tâm kéo ghế sát lại gần Thảo Nghi, khuỷu tay của hai người lơ đễnh chạm vào nhau. Sự tiếp xúc mịn màng thoáng từ hai làn da khiến cho tâm tư chị xao động.

Kết thúc bữa trưa, Thảo Nghi đứng lên trở về phòng làm việc, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tiếp tục công việc, để lại Diệu Tâm với nỗi thất vọng nho nhỏ khi mà cô không hề mở miệng nói chuyện một câu nào với chị ấy trong suốt giờ ăn trưa.

Thảo Nghi tan tầm đúng giờ, riêng ngày hôm nay cô không muốn trễ nãi giờ về một chút nào cả vì cô biết Thạch Thảo đang ở chỗ ở của cô. Cảm giác có người chờ mình về thật ngọt ngào. Thảo Nghi dọn dẹp đồ vào balo rồi chào tạm biệt mọi người.

Vừa về tới nhà, con Vàng đã nhảy chồm lên người Thảo Nghi. Cô xoa xoa đầu nó rồi nghển cổ về phía nhà bếp thoáng thấy được dáng vẻ bận rộn của Thạch Thảo. Cô mỉm cười, rón rén bước lại gần. Thảo Nghi ôm chị từ phía sau, đặt một nụ hôn nhẹ lên một bên cổ Thạch Thảo. Trên bàn bếp là dĩa bánh biscotti với hai vị và màu sắc khác nhau, hạt dinh dưỡng trên miếng bánh như những nụ hoa li ti điểm xuyết trên nền bánh. Đôi bàn tay khéo léo của chị xếp những mẩu bánh đơn giản thành bố cục hài hòa kèm với những cánh hoa khô trang trí.

Thảo Nghi rạng rỡ nói: "Em về rồi. Chị làm bánh xong mệt chưa? Em chở chị đi ăn nha."

Cô thấy dường như mọi động tác của chị trở nên đông cứng, Thạch Thảo nhìn cô bằng vẻ mặt bối rối nhưng chị nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên thường thấy. Chị xoay người người lại, đặt một tay lên vai Thảo Nghi, dịu dàng nói: "Chị đang live stream. Đợi chị chút nha."

"Dạ?" Lúc này tới lượt Thảo Nghi bị đóng băng bởi lời vừa nói của chị.

Chị bước vài bước tới kệ đang đặt điện thoại. "Mình kết thúc live stream ở đây nha. Tạm biệt mọi người, hẹn gặp lại mọi người vào lần tới."

Thạch Thảo vẫy vẫy tay với màn hình. Chị nhanh chóng kết thúc buổi phát trực tiếp. Nền tảng này không lưu lại buổi phát trực tiếp nên chị không cần xoá đi.

Chị xoay người qua nhìn cô, mím môi. "Hơn một nghìn người xem đó."

Thảo Nghi ngẩn người. "Em không biết là chị đang live stream, hôm nay đâu có trong lịch."

Vừa rồi, điện thoại bị khuất bởi bóng lưng Thạch Thảo nên cô cũng không chú ý tới nó. 

"Hôm nay chị rảnh nên ngẫu hứng một chút," chị phì cười. "Cục cưng ơi, em với chị vừa come out cho một nghìn người xem đó."

Dáng vẻ của Thảo Nghi trông giống như một bạn học sinh vừa nhận ra lỗi sai của mình, sốt sắng hỏi: "Có sao không chị?"

Chị nhún vai. "Ai biết."

Dù rằng buổi phát trực tiếp đó không tự động lưu lại nhưng đã có người kịp quay lại. Một người đã cắt đoạn thân mật đáng yêu đó ra và đăng lên với dòng chú thích: "Theo dõi chị ấy lâu rồi không ngờ có ngày xem được cảnh này." Sau khi được tung lên, tầm ảnh hưởng của nó không tới mức gây chấn động, nhưng tiếng vang không thể phủ nhận được, mức độ phổ biến cao đủ để xuất hiện trên xu hướng thu hút hàng chục nghìn lượt yêu thích cũng như bình luận. Con số ngày một nhảy vọt, chạm mốc mấy trăm nghìn lượt thích chỉ trong hai ngày.

[ Mọi người để ý phản ứng của hai người, rõ ràng là bạn kia không biết đang live stream. *biểu tượng cười ra nước mắt* ]

[ Thì ra đây là vô tình come out trong truyền thuyết. ]

[ Nụ hôn ở cổ. Xỉu thôi xin đừng đỡ dậy. ]

[ Đáng yêu quá đi thôi. ]

[ Quá ngọtttttt. ]

[ Có vẻ họ chưa muốn công khai. Đăng clip lên như thế này có ảnh hưởng tới hai người không? ]

[ Nhìn hai người lúc đơ ra một lúc thiệt sự rất ăn điểm : )) ]

[ Mình không chèo thuyền, là họ tự bắt mình leo lên thuyền! ]

[ Má ưiiiiii, đẹp đôi!!! ]

[ Mình theo dõi chị Thảo một thời gian rồi nhưng xem đến đoạn đó thật sự bị sốc. Chị Thảo ơi, em còn cơ hội không? *biểu tượng cười ra nước mắt* ]

[ Điều thu hút nhất là phản ứng của hai người họ khi vô tình để lộ.*biểu tượng cười lớn* ]

Thậm chí họ còn đào lại clip Thảo Nghi và Thạch Thảo tham gia chuyến thiện nguyện. Họ kéo nhau vào bình luận khi bắt gặp được cái nhìn cưng chiều của Thảo Nghi dành cho chị ở cuối clip. Họ cho rằng tình yêu có thể toát lên từ ánh nhìn thiết tha.

Bình luận ủng hộ nhiều nhưng bình luận tiêu cực cũng không gọi là ít. Phần lớn những bình luận tiêu cực đều nhằm vào xu hướng tính dục của người khác mà mỉa mai thậm tệ, móc mỉa họ về lấy chồng đi, cũng có bình luận giọng điệu giáo điều bề trên. Dưới những bình luận này gây nên màn tranh cãi sôi nổi nhưng không dẫn đến một kết quả. Chỉ là, qua cách họ sử dụng câu từ khi bình luận đã phần nào thể hiện được nhân sinh quan cũng như trình độ văn hóa của họ. Mạng xã hội giống như một con dao hai lưỡi, nó mang đến sự giải trí sau chuỗi ngày dài căng thẳng nhưng ngôn từ của những người ẩn mình sau màn hình đôi khi sắc bén cứa thấu trái tim, thật ra trong số đó có ai có ý thức được rằng bình luận ác ý của họ cũng có thể cướp mất một sinh mạng đâu? Họ cho rằng bình luận ác ý của họ giống như lời nói gió bay nhưng đời người lại như nước chảy mây trôi.

Hiển nhiên nhóm chat của bạn Thạch Thảo sau khi xem được đoạn clip đó, họ liền nhắn tin rần rần.

Tú pick me girl: [ Xem cười tụt quần hahahahaha, come out quá khá. Chúc em thành công. ]

Mỹ Anh Food girl: [ Hoặc thành thụ. *biểu tượng mắt long lanh* ]

Kim mẹ bỉm: [ Đang chăm con mà cũng phải lội vào xem. *nhãn dán chó cười haha* ]

Hà hay hỏi: [ Ủa tụi mày ]

Tú pick me girl: [ Mày dừng ủa đi. Bớt hỏi mấy cái có sẵn câu trả lời. ]

Như thích cà khịa: [ Đẹp đôi ghê tụi mày : )), Thảo ơi em đói chưa chị Như dắt em đi ăn nè huhuhu. ]

Mỹ Anh Food girl: [ Dắt em nữa chị Như ơi, iu iu. ]

Vy và những người bạn: [ Người yêu gì mà ngoan quá. Cho tao ord một chiếc người yêu giống vậy. *biểu tượng khóc lóc* ]

Vy và những người bạn: [ Mấy anh đang cua Thảo xem clip xong chắc té ngửa. *biểu tượng cười lớn* ]

Vy và những người bạn: [ Tụi mày đoán xem clip này có được up lên facebook không? ]

Vy và những người bạn: [ Tao nghĩ chắc không. ]

Vy và những người bạn: [ Tụi mày đã xem và không con nào thèm trả lời. ]

Thạch Thảo thấy điện thoại mình rung liên tục bởi thông báo tin nhắn, chị đọc hết nhưng chưa trả lời một tin nhắn nào. Thạch Thảo cũng đoán có thể có người đã kịp lưu lại đoạn phát trực tiếp đó, chỉ là Thạch Thảo không ngờ nó lại thu hút nhiều lượt tương tác đến như vậy. Thậm chí nhờ điều này mà lượt theo dõi Thạch Thảo từ qua đến nay tăng liên tục, tăng nhanh đến chóng mặt. Tuy nhiên Thạch Thảo cũng không có ý định dựa vào chuyện tình cảm để câu thêm lượt xem cũng như người theo dõi. Cho nên với đoạn clip đó, Thảo không trực tiếp chia sẻ lại trên tài khoản của mình dù rằng nó có thể đem đến lượng tương tác rất cao. Sau lần ấy, đã có người nghĩ rằng Thạch Thảo sẽ mượn chuyện này, để người yêu mình xuất hiện thường xuyên hơn, nhằm thu hút người ủng hộ nhưng chị lại không làm như vậy. Bởi Thạch Thảo không muốn chuyện tình cảm của mình bị ảnh hưởng bởi mạng xã hội, chị đặc biệt chú trọng tính chất riêng tư trong chuyện tình cảm của mình. Cơ hội tình cờ này cũng sẽ nhanh chóng nguội đi, đâu sẽ trở về đấy. Hiểu được điều đó, Thạch Thảo đủ khôn khéo biết lợi dụng lúc độ phổ biến tăng cao, chị đăng những ý tưởng đặc sắc liên quan đến công việc với tần suất đều đặn, tất cả các clip đều được chỉnh sửa rất dụng tâm.

Trong số những clip Thạch Thảo đăng, có hai clip mà cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Thảo Nghi xuất hiện chớp nhoáng sau mỗi lần Thạch Thảo dịu dàng nhờ: "Lấy giùm vợ túi bột đi", "Ra ngoài mua cho vợ ít hạt nha", chỉ ít ỏi cảnh tình cảm đó thôi nhưng đủ khiến người xem thỏa mãn giống như cảm nhận được vị cay kích thích ở món ăn ưa thích. Đơn giản nhưng đầy hiệu quả.

Chương trước Chương tiếp
Loading...