[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?
Chương 48. Tò mò
Chương 48Dạo gần đây khi ở công ty, Thảo Nghi luôn cảm nhận được vài ánh nhìn lén lút đặt lên mình. Không quá khó để hiểu ra được lý do. Chắc hẳn là kha khá đồng nghiệp đã xem được đoạn clip mới đây giữa cô và Thạch Thảo. Tuy mức độ phổ biến của nó chỉ ở mức vừa phải, gói gọn trong một nền tảng video nhưng với những người làm trong ngành truyền thông thì việc tiếp cận mạng xã hội vừa là sở thích lại vừa mang tính chất công việc, họ tiếp cận nhanh như chớp. Đối diện với những ánh nhìn hiếu kì đó, Thảo Nghi dùng vẻ mặt điềm tĩnh nhìn lại nhưng họ chột dạ ngoảnh mặt đi. Cô biết, xu hướng tính dục của mình hiện là một trong những đề tài mới xuất hiện ở một số cuộc trò chuyện phiếm. Dù cô có trở thành đề tài bàn tán đi nữa, nó cũng chẳng khiến cô dao động mà phí thời gian lo nghĩ, thăm dò thái độ của họ.Thảo Nghi tập trung vào công việc của mình đến mức quên bẵng những lời xì xầm nhưng khi anh đồng nghiệp ngồi cạnh thỉnh thoảng trao đổi công việc với cô xong, lại níu ánh mắt trên người cô một lúc, bộ dạng muốn nói lại thôi. Cô đành khoanh tay, tựa lưng vào ghế nhìn về phía anh ấy, vẻ mặt bình tĩnh sẵn sàng chờ đối phương mở lời.Anh đồng nghiệp chột dạ. "À... anh xem đoạn clip đó rồi."Cô gật đầu chờ anh nói tiếp."Là thật hả? Tụi em là người yêu?" "Đúng.""Anh thấy mình hỏi có vẻ hơi thừa, hiển nhiên tụi em là người yêu rồi," anh ấy gãi gãi đầu vẻ khó xử. "Chỉ là anh hơi bất ngờ khi xem được đoạn clip đó. Nhưng mà tụi em nhìn dễ thương lắm."Nghe được lời anh vừa nói, Thảo Nghi lơi lỏng sự đề phòng, khuôn mặt giãn ra. "Thật ra thì... anh thích em đó Nghi," dường như sợ rằng cô khó chịu, anh ấy nhanh xua tay rồi nói tiếp. "Em đừng hiểu lầm, thích của anh ở đây là anh thích làm việc chung với em, cũng rất thích tính cách của em nữa cho nên nếu em có buồn phiền gì lời bàn tán sau lưng, em có thể trò chuyện với anh. Anh ủng hộ em."Cô đáp lại anh ấy bằng nụ cười chân thật. Nghi biết trước giờ anh đồng nghiệp luôn đối xử khá tốt với mình, cách thân cận của anh ấy cũng không khiến cô khó chịu vì nó luôn tồn tại khoảng cách nhất định trong mối quan hệ hai người."Em cảm ơn. Em ổn.""Anh có vào xem thêm vài clip của người yêu em đó. Ý tưởng tốt ghê," anh đồng nghiệp cũng muốn khen thêm là người yêu của em thật xinh đẹp nhưng lời nói này bị anh nuốt vào bên trong bởi anh không chắc đó có phải lời nên nói không. "Bạn gái em chuyên về sáng tạo nội dung trên mạng hả?""Dạ không, chỉ là công việc phụ."Thảo Nghi quay lại nhìn màn hình, nghĩ nghĩ một lúc. Cô nhắn tin cho Thạch Thảo.[ Dạo gần đây chị đi làm ổn không? ][ Ổn. Sao vậy? ][ Dạ không có gì. ][ Em sợ mọi người bàn tán gì chị đúng không? ][ Ừm. ][ Không sao đâu. Chị cũng không bận tâm với lại mọi người bên này cũng thoải mái. Em thì sao? ]Thảo Nghi nhắn liền hai tin.[ Em ổn. ][ Tối nay chị có ghé không? ][ Mấy ngày không gặp, em nhớ chị không? ][ Em nhớ. ][ Vậy chị ghé nha. *icon hôn* ]Cô thừa dịp, thuận tiện trêu chị một chút. [ Vậy nếu em không nhớ thì chị không ghé hả? ] [ Thử nói không nhớ đi, người ta khỏi ghé luôn cho biết tay. ]Cô xoa xoa vành tai, bản lĩnh muốn trêu Thạch Thảo tiếp đã bị cạn sạch, cô nhắn: [ Em không dám. ][ Coi chừng tui đó nha. ][ Hehe. ]Thảo Nghi lúc này mới yên tâm mà tập trung vào công việc.Diệu Tâm đứng nhìn Thảo Nghi từ phía xa. Chị như người mất hồn lơ đễnh nhìn vào không trung, người ngồi ở bàn làm việc lên tiếng gọi cũng không phản ứng cho tới khi người nọ xoay người về phía sau trực tiếp vỗ vỗ vào tay Diệu Tâm, chị mới bừng tỉnh, ngại ngùng cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính. Vài ngày trước, khi mà Tâm vô tình xem được đoạn clip đó, một nỗi thất vọng dấy lên trong lòng nhưng dường như Tâm càng muốn né tránh sự thật bao nhiêu, đoạn clip càng đập vào mắt bản thân bấy nhiêu. Diệu Tâm kìm lòng không nổi mà nhấn vào tên của Thạch Thảo được nhắc ở dưới phần bình luận, Tâm đã dành thời gian xem thật kĩ trang cá nhân của Thạch Thảo trên nền tảng đăng video ấy. Sau nửa ngày xem toàn bộ những clip của Thạch Thảo đăng lên, nỗi tự ti xâm chiếm. Vẻ ngoài xinh đẹp, cách nói chuyện duyên dáng của Thạch Thảo là điều mà Diệu Tâm không thể so sánh được. Ban đầu Tâm còn muốn tự đánh lừa chính mình để kết thúc đi cách biệt, bản tự trấn an rằng Thạch Thảo xinh đẹp nhưng có thể ở ngoài sẽ không được long lanh như trên clip, biết đâu Thạch Thảo sử dụng một vài hiệu ứng hỗ trợ cho vẻ ngoài thì sao? Cũng có thể lắm chứ. Nỗi an tâm giả tạo sau đó đã vỡ vụn thành từng mảnh khi Diệu Tâm xem clip Thạch Thảo tham gia chuyến thiện nguyện ở vùng cao. Chị ấy nhìn gương mặt yêu kiều của Thạch Thảo vẽ lên những nụ cười, từng cử chỉ hay lời nói đều toát lên sức hấp dẫn không cưỡng lại được. Diệu Tâm lúc này mới thấm thía được sự thật. Tâm cũng tìm đến trang cá nhân facebook của Thạch Thảo, càng lướt xem thì mặc cảm xen lẫn ghen tị càng chất chồng. Nhưng Diệu Tâm biết mình cũng có thế mạnh của riêng mình. Và một tia hy vọng bỗng lóe lên trong đầu chị. Thảo Nghi yêu người cùng giới, vậy chẳng phải mình cũng có hy vọng rồi sao?.
Thạch Thảo nhìn nội dung tin nhắn, cười ngọt ngào. Bên đây đương nhiên Thạch Thảo cũng nhận được những ánh nhìn đầy tò mò, dù đồng nghiệp vẫn trêu Thạch Thảo và Mỹ Anh là một cặp nhưng đối diện với việc Thạch Thảo thật sự có người yêu cùng giới cũng khiến họ khó mà tiếp nhận thông tin kịp. Khi biết chuyện, họ giống như đang kết nối mạng thì bị ngắt một lúc rồi sau đó mới truy cập lại được. Không những vậy, lúc đi ăn, chị sếp đã ngồi cùng bàn với Thạch Thảo và Mỹ Anh. Minh Thư nhìn chằm chằm hai người họ một lúc."Gì vậy chị?" Thạch Thảo không kiêng dè, trực tiếp hỏi thẳng."Chị cứ đinh ninh em với Mỹ Anh là người yêu."Câu nói này của chị sếp khiến Mỹ Anh cười nắc nẻ, chắc chỉ có chị sếp là tin lời nói đùa giữa đồng nghiệp là sự thật.Hai cô đồng thanh hỏi: "Tụi em có chỗ nào giống người yêu vậy?"Chị sếp nhìn cả hai một lúc lâu, thấy họ ngồi sát vào nhau, hai bả vai khẽ chạm, thỉnh thoảng Thạch Thảo sẽ đút cho Mỹ Anh ăn còn Mỹ Anh luôn hiểu ý, lấy những thức ăn mà Thạch Thảo không thích ăn, gắp bỏ vào khay cơm của mình. "Chỗ nào cũng giống." "Không hề," Thạch Thảo phủ định, đưa một tay hất khuôn mặt Mỹ Anh ra xa khi thấy bạn mình đùa dai, sấn tới muốn hôn lên má mình. "Tụi em là bạn thân.""Tụi em không có hôn cổ nhau." Giọng điệu cợt nhả của Mỹ Anh hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài đoan trang, thậm chí Mỹ Anh còn giả vờ thở dài tiếc nuối.Thạch Thảo trừng mắt nhìn Mỹ Anh, đánh cái bốp vào cánh tay bạn mình, nói: "Miệng chó không thể mọc được ngà voi."Minh Thư gật đầu tiếp nhận sự thật vừa được mở ra. Chị ấy nhìn Mỹ Anh đang ôm bụng cười phía đối diện. "Vậy hóa ra người còn độc thân là Mỹ Anh. Lúc trước hai em có từng nói qua."Hai cô không đáp lại câu nói này mà chỉ cười cười cho qua, ngoài cười nhưng trong lòng thì không. Câu nói của Minh Thư giống như vô tình chạm vào vết thương mới. Mỹ Anh cúi đầu ăn cơm, dùng khóe mắt đánh giá phản ứng của Thạch Thảo. Bầu không khí lúng túng chỉ hai người họ biết được.Thạch Thảo trưng ra vẻ mặt hờ hững. Sau lần chạm mặt vô tình giữa bốn người vào dạo đó, Thạch Thảo đã nói chuyện với Mỹ Anh nhưng chỉ nhận lại được câu trả lời lấp lửng và trốn tránh. Thảo cũng đành chịu thua, không truy xét nữa. Chị biết, dù rằng giữa hai người là bạn thân nhưng có những khoảng riêng tư cũng phải biết chừa lại mà không bước vào.Hai cô lặng lẽ cúi đầu ăn cơm."Vậy hóa ra em là người yêu của em gái thằng Nghĩa," chị sếp ngẩng đầu nhìn Thạch Thảo. "Trước thằng Nghĩa gọi chị nhờ đưa người vào công ty, chị còn tưởng em quen biết thế nào với nó." "Chị biết Nghi hả?" "Gặp qua một vài lần nên chị nhớ mặt nhưng chưa nói chuyện với nhau lần nào. Lúc chị xem clip chị cũng hơi ngạc nhiên."Thạch Thảo cười quyến rũ. "Sao chị ngạc nhiên? Chị tin em với Mỹ Anh một cặp vậy mà lại ngạc nhiên khi biết em với Nghi là người yêu?""Chị tưởng em bắt cá hai tay. Em vội vàng tắt live stream mà." Minh Thư thẳng thắn bộc lộ sự nghi ngờ.Mỹ Anh nghe xong lời này ngay lập tức bị sặc, vỗ vỗ ngực liên tục ho khan. Thạch Thảo cắn cắn môi, uất hận nhìn chị sếp."Chị mà không phải sếp của em, em bóp cổ chị chết.""Làm gì có nhân viên nào nói chuyện với sếp mình bằng giọng điệu như em." Chị sếp sợ hãi."Hahahahahahaha," Mỹ Anh sau khi ho xong liền cười một tràng ra nước mắt. "Bạn iu ơi, tụi mình làm gì mà để bị hiểu lầm quá kìa.""Tụi mình có nên giữ khoảng cách một chút không?"Hai người nhìn nhau ngầm thảo luận bằng ánh mắt. Xong, họ lắc đầu. Không cần!Cả hai đồng thanh: "Tụi em khẳng định lại: Tụi em là bạn thân!"Minh Thư gật đầu đã hiểu.Thạch Thảo thường tan tầm sớm hơn Thảo Nghi. Khi Thảo Nghi về tới chỗ ở, cô đã thấy chị lười biếng nằm dài trên sô pha, một chân chị thả xuống dưới đặt trên thân hình to mập của con Vàng, thỉnh thoảng chị khẽ động bàn chân, cọ cọ vào bộ lông vàng mượt tận hưởng cảm giác êm ái dễ chịu, chị đang chăm chú nhắn tin. Thảo Nghi lại gần Thạch Thảo, nhìn chị vẫn còn trong bộ đồ công sở, cổ áo sơ mi hé mở, xương quai xanh lấp ló lộ ra theo từng cử động nhỏ. Thảo Nghi lấy tay đẩy con Vàng, đuổi nó ra chỗ khác chơi. Nghi ngồi xuống, đưa tay luồn vào trong váy của Thạch Thảo, vuốt ve làn da mịn màng. Chị liếc nhìn cô rồi thả điện thoại xuống, ngồi lên và đưa một tay cởi nút áo sơ mi đầu tiên, mời gọi cô đặt một nụ hôn lên đó. Thảo Nghi làm theo tiếng mời gọi nhưng khi cô muốn tiến xa hơn đã bị chị đẩy ra. Thạch Thảo cười khẽ."Đi tắm đây." Chị nói và đứng dậy rời khỏi sô pha.Cô nhìn chị với vẻ tiếc nuối."Đi tắm đây." Chị lặp lại.Thảo Nghi vẫn chưa hiểu ý, ngồi ngây người như phỗng trên sô pha khiến chị nổi điên. Thạch Thảo đi ngược trở lại, đứng nhìn Nghi từ trên cao. "Đi tắm, có nghe không?""Dạ? Em tưởng chị tắm trước. Vậy để em đi lấy đồ." Thảo Nghi nhổm người đứng lên nhưng bị Thạch Thảo đẩy xuống. Chị ngồi lên đùi cô, một tay ôm lấy cổ cô. Cúc áo sơ mi trên cùng vẫn chưa được cài lại thu hút ánh nhìn của Thảo Nghi."Nhà tắm đủ rộng không?""Dạ đủ.""Hai người tắm vừa không?""Dạ dư.""Ừa."Thảo Nghi bật cười, bế Thạch Thảo vào nhà tắm dù rằng chị phản đối muốn về phòng ngủ lấy quần áo trước. Cô không chiều theo ý chị, một đường thẳng đi đến nhà tắm. Hai thân thể sũng nước triền miên trong sự ngọt ngào.Sau bữa tối, khi đã nạp đủ năng lượng bù đắp cho những hoạt động trước đó, Thảo Nghi ngồi ở bàn làm việc chỉnh sửa clip, lồng âm thanh chị đã chuẩn bị sẵn rồi mới đăng lên. "Chị mới nhận tiếp thị liên kết đó. Hiện tại cũng chưa nhận được nhiều lời mời hợp tác nhưng trước mắt thì khá tốt."Những đoạn clip gần đây Thạch Thảo sẽ giới thiệu một số sản phẩm và ở đầu trang cá nhân của chị sẽ là những đường dẫn để đặt mua sản phẩm đó. Khi khách hàng nhấn vào đường dẫn đó và đặt mua sản phẩm, số tiền hoa hồng sẽ được gửi cho chị từ phía chủ gian hàng, thậm chí với một số đường dẫn chỉ cần có người nhấn vào xem là chị đã được trả hoa hồng từ nền tảng thương mại điện tử. Bên cạnh đó, Thạch Thảo vẫn nhận booking. Việc mà chị làm chính là lên ý tưởng giới thiệu các sản phẩm thật khéo léo, tự nhiên tạo cho người xem cảm giác sản phẩm ấy thực sự là trải nghiệm tốt của cá nhân chị, không phải chỉ vì mục đích quảng cáo."À đúng rồi, thỉnh thoảng chị sẽ mượn cánh tay của em một chút, đôi khi chị sẽ cần em nói vài câu vọng vào. Chị mượn sự xuất hiện lấp ló của em để tăng tương tác." Cô gật đầu liên tục. "Dạ được."Chị cười hài lòng, nhích sát vào người cô. "Nghe chị nói nè. Cái gì của em cũng là của chị. Em cũng là của riêng chị. Hiểu không?""Dạ hiểu."Chị đan những ngón tay vào tay của cô, chị khẽ nói với chất giọng mềm dính: "Ngón tay của em cũng vậy. Nhớ chưa?"Vành tai cô đỏ ửng. Dạ nhớ.
Thạch Thảo nhìn nội dung tin nhắn, cười ngọt ngào. Bên đây đương nhiên Thạch Thảo cũng nhận được những ánh nhìn đầy tò mò, dù đồng nghiệp vẫn trêu Thạch Thảo và Mỹ Anh là một cặp nhưng đối diện với việc Thạch Thảo thật sự có người yêu cùng giới cũng khiến họ khó mà tiếp nhận thông tin kịp. Khi biết chuyện, họ giống như đang kết nối mạng thì bị ngắt một lúc rồi sau đó mới truy cập lại được. Không những vậy, lúc đi ăn, chị sếp đã ngồi cùng bàn với Thạch Thảo và Mỹ Anh. Minh Thư nhìn chằm chằm hai người họ một lúc."Gì vậy chị?" Thạch Thảo không kiêng dè, trực tiếp hỏi thẳng."Chị cứ đinh ninh em với Mỹ Anh là người yêu."Câu nói này của chị sếp khiến Mỹ Anh cười nắc nẻ, chắc chỉ có chị sếp là tin lời nói đùa giữa đồng nghiệp là sự thật.Hai cô đồng thanh hỏi: "Tụi em có chỗ nào giống người yêu vậy?"Chị sếp nhìn cả hai một lúc lâu, thấy họ ngồi sát vào nhau, hai bả vai khẽ chạm, thỉnh thoảng Thạch Thảo sẽ đút cho Mỹ Anh ăn còn Mỹ Anh luôn hiểu ý, lấy những thức ăn mà Thạch Thảo không thích ăn, gắp bỏ vào khay cơm của mình. "Chỗ nào cũng giống." "Không hề," Thạch Thảo phủ định, đưa một tay hất khuôn mặt Mỹ Anh ra xa khi thấy bạn mình đùa dai, sấn tới muốn hôn lên má mình. "Tụi em là bạn thân.""Tụi em không có hôn cổ nhau." Giọng điệu cợt nhả của Mỹ Anh hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài đoan trang, thậm chí Mỹ Anh còn giả vờ thở dài tiếc nuối.Thạch Thảo trừng mắt nhìn Mỹ Anh, đánh cái bốp vào cánh tay bạn mình, nói: "Miệng chó không thể mọc được ngà voi."Minh Thư gật đầu tiếp nhận sự thật vừa được mở ra. Chị ấy nhìn Mỹ Anh đang ôm bụng cười phía đối diện. "Vậy hóa ra người còn độc thân là Mỹ Anh. Lúc trước hai em có từng nói qua."Hai cô không đáp lại câu nói này mà chỉ cười cười cho qua, ngoài cười nhưng trong lòng thì không. Câu nói của Minh Thư giống như vô tình chạm vào vết thương mới. Mỹ Anh cúi đầu ăn cơm, dùng khóe mắt đánh giá phản ứng của Thạch Thảo. Bầu không khí lúng túng chỉ hai người họ biết được.Thạch Thảo trưng ra vẻ mặt hờ hững. Sau lần chạm mặt vô tình giữa bốn người vào dạo đó, Thạch Thảo đã nói chuyện với Mỹ Anh nhưng chỉ nhận lại được câu trả lời lấp lửng và trốn tránh. Thảo cũng đành chịu thua, không truy xét nữa. Chị biết, dù rằng giữa hai người là bạn thân nhưng có những khoảng riêng tư cũng phải biết chừa lại mà không bước vào.Hai cô lặng lẽ cúi đầu ăn cơm."Vậy hóa ra em là người yêu của em gái thằng Nghĩa," chị sếp ngẩng đầu nhìn Thạch Thảo. "Trước thằng Nghĩa gọi chị nhờ đưa người vào công ty, chị còn tưởng em quen biết thế nào với nó." "Chị biết Nghi hả?" "Gặp qua một vài lần nên chị nhớ mặt nhưng chưa nói chuyện với nhau lần nào. Lúc chị xem clip chị cũng hơi ngạc nhiên."Thạch Thảo cười quyến rũ. "Sao chị ngạc nhiên? Chị tin em với Mỹ Anh một cặp vậy mà lại ngạc nhiên khi biết em với Nghi là người yêu?""Chị tưởng em bắt cá hai tay. Em vội vàng tắt live stream mà." Minh Thư thẳng thắn bộc lộ sự nghi ngờ.Mỹ Anh nghe xong lời này ngay lập tức bị sặc, vỗ vỗ ngực liên tục ho khan. Thạch Thảo cắn cắn môi, uất hận nhìn chị sếp."Chị mà không phải sếp của em, em bóp cổ chị chết.""Làm gì có nhân viên nào nói chuyện với sếp mình bằng giọng điệu như em." Chị sếp sợ hãi."Hahahahahahaha," Mỹ Anh sau khi ho xong liền cười một tràng ra nước mắt. "Bạn iu ơi, tụi mình làm gì mà để bị hiểu lầm quá kìa.""Tụi mình có nên giữ khoảng cách một chút không?"Hai người nhìn nhau ngầm thảo luận bằng ánh mắt. Xong, họ lắc đầu. Không cần!Cả hai đồng thanh: "Tụi em khẳng định lại: Tụi em là bạn thân!"Minh Thư gật đầu đã hiểu.Thạch Thảo thường tan tầm sớm hơn Thảo Nghi. Khi Thảo Nghi về tới chỗ ở, cô đã thấy chị lười biếng nằm dài trên sô pha, một chân chị thả xuống dưới đặt trên thân hình to mập của con Vàng, thỉnh thoảng chị khẽ động bàn chân, cọ cọ vào bộ lông vàng mượt tận hưởng cảm giác êm ái dễ chịu, chị đang chăm chú nhắn tin. Thảo Nghi lại gần Thạch Thảo, nhìn chị vẫn còn trong bộ đồ công sở, cổ áo sơ mi hé mở, xương quai xanh lấp ló lộ ra theo từng cử động nhỏ. Thảo Nghi lấy tay đẩy con Vàng, đuổi nó ra chỗ khác chơi. Nghi ngồi xuống, đưa tay luồn vào trong váy của Thạch Thảo, vuốt ve làn da mịn màng. Chị liếc nhìn cô rồi thả điện thoại xuống, ngồi lên và đưa một tay cởi nút áo sơ mi đầu tiên, mời gọi cô đặt một nụ hôn lên đó. Thảo Nghi làm theo tiếng mời gọi nhưng khi cô muốn tiến xa hơn đã bị chị đẩy ra. Thạch Thảo cười khẽ."Đi tắm đây." Chị nói và đứng dậy rời khỏi sô pha.Cô nhìn chị với vẻ tiếc nuối."Đi tắm đây." Chị lặp lại.Thảo Nghi vẫn chưa hiểu ý, ngồi ngây người như phỗng trên sô pha khiến chị nổi điên. Thạch Thảo đi ngược trở lại, đứng nhìn Nghi từ trên cao. "Đi tắm, có nghe không?""Dạ? Em tưởng chị tắm trước. Vậy để em đi lấy đồ." Thảo Nghi nhổm người đứng lên nhưng bị Thạch Thảo đẩy xuống. Chị ngồi lên đùi cô, một tay ôm lấy cổ cô. Cúc áo sơ mi trên cùng vẫn chưa được cài lại thu hút ánh nhìn của Thảo Nghi."Nhà tắm đủ rộng không?""Dạ đủ.""Hai người tắm vừa không?""Dạ dư.""Ừa."Thảo Nghi bật cười, bế Thạch Thảo vào nhà tắm dù rằng chị phản đối muốn về phòng ngủ lấy quần áo trước. Cô không chiều theo ý chị, một đường thẳng đi đến nhà tắm. Hai thân thể sũng nước triền miên trong sự ngọt ngào.Sau bữa tối, khi đã nạp đủ năng lượng bù đắp cho những hoạt động trước đó, Thảo Nghi ngồi ở bàn làm việc chỉnh sửa clip, lồng âm thanh chị đã chuẩn bị sẵn rồi mới đăng lên. "Chị mới nhận tiếp thị liên kết đó. Hiện tại cũng chưa nhận được nhiều lời mời hợp tác nhưng trước mắt thì khá tốt."Những đoạn clip gần đây Thạch Thảo sẽ giới thiệu một số sản phẩm và ở đầu trang cá nhân của chị sẽ là những đường dẫn để đặt mua sản phẩm đó. Khi khách hàng nhấn vào đường dẫn đó và đặt mua sản phẩm, số tiền hoa hồng sẽ được gửi cho chị từ phía chủ gian hàng, thậm chí với một số đường dẫn chỉ cần có người nhấn vào xem là chị đã được trả hoa hồng từ nền tảng thương mại điện tử. Bên cạnh đó, Thạch Thảo vẫn nhận booking. Việc mà chị làm chính là lên ý tưởng giới thiệu các sản phẩm thật khéo léo, tự nhiên tạo cho người xem cảm giác sản phẩm ấy thực sự là trải nghiệm tốt của cá nhân chị, không phải chỉ vì mục đích quảng cáo."À đúng rồi, thỉnh thoảng chị sẽ mượn cánh tay của em một chút, đôi khi chị sẽ cần em nói vài câu vọng vào. Chị mượn sự xuất hiện lấp ló của em để tăng tương tác." Cô gật đầu liên tục. "Dạ được."Chị cười hài lòng, nhích sát vào người cô. "Nghe chị nói nè. Cái gì của em cũng là của chị. Em cũng là của riêng chị. Hiểu không?""Dạ hiểu."Chị đan những ngón tay vào tay của cô, chị khẽ nói với chất giọng mềm dính: "Ngón tay của em cũng vậy. Nhớ chưa?"Vành tai cô đỏ ửng. Dạ nhớ.