[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?
Chương 46. Vẫn như ngày ấy thôi
Chương 46Thảo Nghi kết thúc cuộc gọi, gửi định vị cho anh trai rồi mới thu dọn đồ vào balo, chuẩn bị tan tầm. Khi đi gần tới bàn của chị Tâm, chị ấy ngẩng lên nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, Nghi lễ phép gật đầu chào, chị ấy đáp lại với nụ cười rồi chăm chú nhìn vào màn hình. Mới bước được vài bước, Thảo Nghi nghe có người gọi tên mình từ phía sau, cô quay đầu lại. Chị Tâm nhìn cô với vẻ mặt bối rối."Em có thể xem qua cái này giúp chị được không?"Thảo Nghi chăm chú nhìn chị ấy. Tuy bản thân có thiên phú học nhanh hiểu nhanh nhưng kinh nghiệm không gọi là nhiều, muốn từ chối nhưng chị Tâm nhìn cô bằng ánh mắt khẩn khoản, Thảo Nghi đành bước tới bàn của chị ấy. Cô xem qua những hình ảnh bắt mắt trên màn hình nhưng chi tiết tương đối rời rạc và cũng vướng một số lỗi. Thảo Nghi suy nghĩ một chút, trong đầu nảy lên một vài ý tưởng. Diệu Tâm không thấy phản ứng của người đứng sau lưng ghế mình nên chị ấy quay lại nhìn với vẻ thắc mắc. Thảo Nghi đặt tay vào con chuột, chỉ ra các lỗi rồi làm vài thao tác sau đó cô đứng thẳng người lên để chị Tâm tiếp tục công việc. Nghi cũng nói ra một vài ý kiến của mình, chị ấy đáp lại rằng sẽ thử làm như gợi ý của cô. "Chị cảm ơn em nhiều nha. Mai em uống trà sữa không? Chị mua lên cho."Cô lắc đầu. "Dạ không chị. Em về đây."Thảo Nghi trở về nhà chờ một lúc thì cô nhận được cuộc gọi của anh Nghĩa. Cô bắt máy nhưng lại nghe được tiếng chị dâu. Cô xuống dưới đón hai anh chị lên. Cửa xe vừa mở, con Vàng đã nhào vào người Thảo Nghi, vẫy đuôi liên tục, chiếc lưỡi dài hồng hào của nó liếm ướt mặt cô. Cô bật cười và xoa xoa đầu nó. Anh trai một tay xách balo mèo, một tay xách một túi thức ăn dành cho thú cưng. Thảo Nghi nhìn khuôn mặt khó ở của Xám, dùng ngó trỏ gõ gõ vào balo ra hiệu cho nó nhìn mình, nó ngáp một cái rồi ngó lơ. Thật tình, đây đúng là sự khác biệt giữa chó và mèo. Cô còn nghĩ rằng Xám nó đã quên mất ai là chủ của nó luôn rồi, mà không chừng, nó mới là chủ của cô.Thảo Nghi dẫn anh chị lên căn hộ. Họ đi một vòng và hỏi một số câu về tiền thuê nhà. Anh Nghĩa gợi ý mang xe hơi riêng của cô qua đây phòng trường hợp cần đến nhưng Thảo Nghi lắc đầu, như vậy sẽ phát sinh thêm một khoản tiền giữ xe và những khoản liên quan khác, không phải là một con số nhỏ so với thu nhập của Nghi hiện tại."Bếp của em đầy đủ dụng cụ quá. Bình thường em vẫn nấu ăn hả?" Chị dâu cô bước trở lại phòng khách, hỏi."Cũng tùy ngày à chị. Em ít nấu lắm, chủ yếu là bạn của em nấu."Anh trai ngạc nhiên, quay qua nhìn cô: "Bạn cùng phòng hả? Em thuê chung với người khác à?"Chị dâu nhìn anh với vẻ mặt bất đắc dĩ. "Chồng ơi là chồng. Là người yêu đó," chị dâu nói xong liền nháy mắt với Thảo Nghi một cái. "Chị nói đúng không?""Dạ."Anh ngộ ra. "Tụi em dọn về ở chung rồi hả?" "Dạ chưa, thỉnh thoảng người yêu em mới ghé thôi.""Anh nghe kêu là ba mẹ gặp bé đó rồi. Vậy bao giờ anh chị mới gặp? Hôm nay bé nó có ghé đây không?"Thảo Nghi lắc đầu."Sau này rồi cũng sẽ có dịp." Anh ngả lưng lên ghế sô pha. "Mà tính ra trừ tiền thuê nhà và các phí sinh hoạt thì lương của em đâu còn dư bao nhiêu, vừa đủ thôi đúng không?"Cô gật đầu. "Đúng là em không dư gì nhiều dù rằng làm hai công việc. Nhưng chị Thảo có share tiền thuê với em nên em cũng đỡ phần nào. Với bữa trước em có nói với anh về việc hùn vốn với PH group, em chọn quán disum mới mở, một nhóm bốn người."Anh trai nhìn cô, ngạc nhiên vì vế đầu hơn là vế sau. "Anh biết PH group, tụi nó cũng hơn em vài tuổi thôi nhưng anh thấy ổn. Nhóm này tầm hơn mười thành viên mà. Được thì em tiếp không thì em rút vốn ra rồi chọn nhà hàng khác. Mà Thảo chưa qua ở chung mà đã chịu nửa tiền thuê rồi à?""Dạ. Từ hồi ở chung cư cũ đã vậy rồi."Chị dâu cô đang gãi gãi cằm con Xám nằm ở nhà cây. Chị ấy nghe xong câu nói của Thảo Nghi, cười hài lòng. "Vậy nên em đừng có để cho người yêu em bị thiệt thòi đấy nha!""Vâng.""Em có muốn đổi sang công ty khác không? Công ty của em làm chung với Trang chỉ là công ty nhỏ.""Dạ không, chủ yếu là em muốn làm chung team với chị Trang. Sau này vợ chồng chị Trang ra lập công ty riêng thì em sẽ đi theo.""Sợ phải mất thêm vài năm nữa," anh trai cô dự đoán đúng như những gì chị Trang từng nói. "Mà thôi, vậy cũng được. Còn giờ tụi mình đi ăn tối thôi, em đi ăn chung với anh chị luôn đi.""Anh chị đi đi, em không đi đâu. Em không làm phiền hai người với lại em còn một số việc cần làm."Cô nhìn Xám rồi chuyển mắt qua nhìn con Vàng đang được chị dâu cưng nựng, vuốt ve. "Mình đi ăn tí rồi về." Chị dâu cô ngẩng đầu nhìn Thảo Nghi.Nghi lắc đầu từ chối nên anh chị cũng không ép uổng nữa. Lúc rời đi, chị dâu luyến tiếc không rời, khư khư ôm hai con Vàng và Xám vào lòng, nhất quyết chưa muốn đi. "Chồng chờ em tí, để em ôm tí thôi."Anh trai cô đành chiều lòng vợ. Lúc đứng lên đi về phía cửa, chị dâu không nỡ đi nhanh, đi từng bước nặng trịch rồi vẫy vẫy tay tạm biệt Vàng và Xám. Thảo Nghi buồn cười với cảnh trước mắt, không nghĩ rằng hơn nửa năm nhờ anh chị chăm giùm mà chị dâu đã cảm thấy gắn bó với chúng đến như vậy rồi.Thảo Nghi nói: "Chị có thể ghé chơi với tụi nó lúc nào cũng được mà. Thỉnh thoảng chị mang tụi nó về nhà chơi vài ngày cũng được."Chị dâu đáp lại bằng cái gật đầu ngay tắp lự. Chị ấy còn đứng dặn dò Thảo Nghi hằng hà sa số những điều cần lưu ý khi chăm Vàng và Xám, dường như chị dâu quên mất việc cô là chủ của chúng, kinh nghiệm nuôi chó mèo không hề thiếu. Nhưng Thảo Nghi không ngắt lời chị dâu, nghiêm túc lắng nghe khiến anh trai cô phải lên tiếng."Vợ ơi, em dặn dò thừa rồi đó.""Vợ dặn thêm cho chắc."Cô muốn cùng hai anh chị xuống dưới nhưng họ cản lại. Cô cho Vàng và Xám ăn, rồi mới vào bếp nấu một số món đơn giản xong cô chụp ảnh rồi gửi cho chị Thảo. Chị trả lời cô gần như ngay lập tức.[ Cục cưng ngon miệng. *nhãn dán mèo xanh ăn tối* ][ Vợ ngon miệng. ]Thảo Nghi ăn uống và dọn dẹp xong, cô nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới đến khóa học trực tuyến mà cô đăng kí cách đây một tháng. Cô mở laptop và vào lớp học, chờ đợi. Cô cảm thấy khá hài lòng với lớp học này bởi cách chia sẻ kinh nghiệm cũng như kiến thức giữa các thành viên khá mở và không giới hạn chỉ có người trong nước nên phần lớn buổi học đều sử dụng tiếng Anh để giao tiếp, trao đổi. Cô dành hai tiếng cho mỗi buổi học, đôi khi có thể hơn khi mà đề tài vẫn được tiếp tục bởi các thành viên.Thảo Nghi kết thúc buổi học và mở xem tin nhắn công việc từ chị Trang, cô đọc và tập trung vào làm. Thời gian dường như trôi qua rất nhanh mỗi khi cô miệt mài làm việc. Thảo Nghi nhìn đồng hồ đã gần 23 giờ, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Thạch Thảo.[ Vợ ngủ ngon. ][ Cục cưng ngủ ngon. ]Thảo Nghi trở về phòng ngủ, nhìn bàn trang điểm. Cô đưa tay cầm lên một số sản phẩm dưỡng da của Thạch Thảo, nhớ lại cái lần mình vào phòng của chị, những món đồ trên bàn trang điểm ở nhà Thạch Thảo đa dạng và đầy đủ hơn nhiều. Nghĩ nghĩ một chút, Nghi nhắn tin cho chị hỏi các sản phẩm dưỡng da cũng như nhãn hiệu mà chị hay xài. Thạch Thảo gửi qua một số ảnh, gợi ý sản phẩm có thể phù hợp với cô. Thạch Thảo vốn đang hiểu nhầm Thảo Nghi muốn tham khảo cho bản thân nhưng không phải, cô muốn mua cho chị.[ Còn gì nữa không chị? ][Chị thấy những loại ở trên hợp với em. Em thử xem. Em có thể dùng thử một số loại chị để sẵn ở bên đó. ][ Ừm. Chị liệt kê hết được không? Em tìm hiểu thêm. ][ Được. ]Thạch Thảo gửi thêm một số bước nữa đồng thời căn dặn thêm các lưu ý đi kèm khi sử dụng từng sản phẩm. Sau khi nhận được đáp án, Thảo Nghi đặt đủ các sản phẩm dưỡng da mà chị cần, cô cũng mua thêm một cây son. Cuối tuần tiếp theo, khi mà Thạch Thảo ghé chỗ ở của Thảo Nghi. Chị nhìn bàn trang điểm, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Trên bàn trang điểm là toàn bộ những sản phẩm dưỡng da mới được mua thêm và chưa hề được khui ra. Từ hồi Nghi nhắn tin hỏi chị tới nay cũng hơn một tuần rồi. Chị rũ mi mắt.Thảo Nghi nhìn phản ứng của Thạch Thảo, tính mở miệng giải thích nhưng chị đã nói trước."Sao em mua mà không dùng?" Thạch Thảo cảm thấy hơi hụt hẫng khi mà Thảo Nghi hỏi ý mình xong nhưng lại không dùng đến."Em mua cho chị.""Sao?" Chị tròn mắt nhìn cô."Ừm. Tại vì em thấy đồ dùng chị để bên đây chưa đủ nên em mua thêm cho chị. Cây son cũng là mua cho chị."Thạch Thảo cầm cây son lên, màu đỏ cherry – không phải là màu mà Thảo Nghi hay dùng."Mua chừng này tốn lắm đó.""Cũng không nhiều. Em kiếm được mà."Chị kiễng nhẹ chân, búng vào trán Thảo Nghi. "Em biết chiều vợ thật đó."Cô xoa xoa trán rồi gật đầu như gà mổ thóc. "Em sẽ chiều chị nhiều hơn.""Miệng ngọt," Thạch Thảo ngẩng đầu nhìn cô bằng cặp mắt sáng long lanh, hàng lông mi cong cong chớp nhẹ. "Em chờ một thời gian nữa, chị sẽ dọn về ở chung với em. Em chịu không?"Thảo Nghi muốn chứ, còn gì đáng để chờ đợi hơn điều này đâu nhưng cô cũng cân nhắc một lúc lâu. Thảo Nghi quyết định bày tỏ: "Em rất muốn. Nhưng em sợ chỗ ở hiện tại chưa ổn định. Thật ra em tính..."Cô còn chưa nói xong, chị đã ngắt lời: "Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Nghe lời chị được không?"Cô ôm chị vào lòng. "Dạ, nghe lời chị."Cô và chị ăn cơm tối xong, cùng lên ý tưởng và đăng một số clip lên tài khoản công việc của Thạch Thảo. Dạo gần đây, thỉnh thoảng chị cũng đăng vài clip giải trí theo xu hướng để tạo thêm sự đa dạng cũng như kiếm thêm một vài lượng theo dõi dựa vào ngoại hình. Chị cũng đã vài lần phát trực tiếp ở một trong hai tài khoản trên nền tảng đăng video. Chị có lịch phát trực tiếp cố định, được sắp xếp giờ giấc phù hợp để tránh ảnh hưởng tới công việc chính, lượng người xem không nhiều chỉ khoảng hơn một nghìn người mỗi lần nhưng Thạch Thảo cũng có được cho mình một lượng người hâm mộ nhất định. Cái đích mà hai người hướng đến là lượng tương tác lâu bền nên những clip của chị đăng lên đều được Thảo Nghi chỉnh sửa rất công phu.Cảm thấy hài lòng với clip Thảo Nghi vừa chỉnh sửa, Thạch Thảo hôn vào má cô mấy cái liền. "Cục cưng giỏi. Giờ tụi mình nghỉ được rồi."Thảo Nghi đưa thêm một bên má còn lại cho Thạch Thảo nhưng chị lại nhéo vào bên má đó khiến cô vờ xuýt xoa ăn vạ. "Chị thèm ăn kem, tụi mình xuống đi dạo một chút rồi mua kem ăn nha."Thảo Nghi đứng lên đi về phía ban công, ngẩng đầu nhìn những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, không có dấu hiệu của một cơn mưa nên cô không cần mang theo dù. Cô quay trở lại phòng khách đã thấy chị dắt con Vàng đứng đợi sẵn ở cửa. Thảo Nghi bước tới cầm lấy dây dắt chó, chìa khuỷu tay ra để Thạch Thảo ôm cánh tay của mình. Họ đi dọc con đường, ghé một cửa hàng tiện lợi mua hai cây kem. Thảo Nghi cúi đầu nhìn chị cắn cây kem với gương mặt thỏa mãn, cô mỉm cười. Thạch Thảo đưa cây kem về phía Nghi, cô cúi đầu cắn một miếng. Con Vàng cũng thích chí vẫy vẫy đuôi ra chiều muốn ăn thử nhưng nó chỉ nhận được hai cái lắc đầu chối từ, nó tiu nghỉu. Cô bỏ hai que kem vào thùng rác bên đường.Buổi tối tiết trời mát mẻ dễ chịu, người đi đường đều cảm nhận được cái mát lạnh của từng cơn gió hoà với không khí sầm uất. Thảo Nghi nhìn dòng người ra vào từ những quán ăn uống gần đó, bắt gặp được một bóng dáng quen thuộc vừa bước ra từ quán ăn. Thạch Thảo dừng bước chân, nhìn chằm chằm về phía đó. Mà ở phía bên kia đường, người đó cũng đáp lại cái nhìn của chị.Thạch Thảo và Mỹ Anh bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu. Mỹ Anh thấy được bạn mình chuyển ánh mắt qua người đứng bên cạnh cô ấy. Mỹ Anh cảm thấy đáy lòng mình rơi lộp bộp. Mỹ Anh biết Thảo Nghi chuyển về chung cư ở Quận 7, chỉ là cô ấy không nghĩ trùng hợp tới mức có thể chạm mặt nhau ở đây. Thay vì lờ đi trốn tránh, Mỹ Anh chọn cách lên tiếng chào hỏi. Dù sao cô ấy cũng không thể tránh mãi được.Mỹ Anh giữ nụ cười dịu dàng trên môi, đi về phía hai người."Hi," Mỹ Anh lên tiếng chào. "Trùng hợp ghê ta."Thảo Nghi gật đầu chào hai người đứng đối diện mình. Hai chị ấy đáp lại cô bằng cái gật đầu. Còn Thạch Thảo vẫn im lặng, tiếp tục duy trì cái nhìn chằm chằm vào Mỹ Anh rồi mới nở nụ cười.Mỹ Anh chỉ tay vào người phụ nữ đứng bên cạnh mình. "Đây là chị Linh," rồi cô ấy nhìn Bảo Linh. "Còn đây là Thảo và Nghi, bạn của em.""Em chào chị," Thạch Thảo lên tiếng. "Em là Thảo, tụi mình từng gặp nhau rồi.""Chào em," Bảo Linh gật đầu. "Chị vẫn nhớ mà."Thảo Nghi nhận ra được sự im lặng kì lạ từ Thạch Thảo và Mỹ Anh. Hai chị liếc nhìn nhau một cách kín đáo giống như đang trò chuyện bằng ánh mắt.Mỹ Anh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Đi dạo hả bạn iu?" Nói rồi, cô ấy khom người xoa xoa đầu Vàng, nó vẫy vẫy đuôi ngồi ngoan ngoãn mặc cho Mỹ Anh xoa đầu."Ừa. Có muốn đi chung không?" Thạch Thảo mỉm cười nhưng ý cười không tràn tới mắt. "Thôi nè. Giờ tao chuẩn bị về rồi nè.""OK mai gặp.""Mai gặp."Thạch Thảo nhìn Mỹ Anh đi lại về phía bên kia đường, bóng dáng cô ấy khuất hẳn chị mới quay đầu lại, ôm lấy cánh tay Thảo Nghi tiếp tục đi dạo. Chị cúi đầu nhìn những bước chân của mình. "Sao vậy chị?""Người mà em vừa gặp là người mà Mỹ Anh từng nhắc tới. Người phụ nữ mà Mỹ Anh vô tình gặp ở quán bar."Cô hiểu vấn đề.Chị nói tiếp. "Chị chưa kể với em. Mỹ Anh và chị vô tình gặp chị Linh ở tiệc của công ty. Hai người đó nói chuyện với nhau. Chị Linh ly hôn rồi."Thảo Nghi hiểu lời giải thích của chị mang hàm nghĩa gì nhưng cô có cảm giác Thạch Thảo vẫn cảm thấy lo lắng."Chị chỉ lo là hai người họ không phải là mối quan hệ nghiêm túc," Thạch Thảo dừng lại, nhìn Thảo Nghi thật sâu. "Em có nghĩ là chị lo xa quá không?"Cô lắc đầu, phần nào hiểu được cảm giác lo lắng ấy của chị.Chị bước tiếp. "Chị với Mỹ Anh giống như chị em trong nhà vậy. Tụi chị còn nghĩ rằng hai đứa giống như chị em sinh đôi. Tuy rằng vẻ bề ngoài khác nhau, tính cách nhiều điểm cũng khác nhưng tình cảm của tụi chị gắn bó tới mức bạn bè cũng khẳng định tụi chị nhất định phải là chị em. Công ty còn trêu chị với Mỹ Anh là người yêu đó." Thảo Nghi cau mày. Thạch Thảo quay qua nhìn cô, phì cười."Gì đấy, ghen hả?""Không hẳn. Với chị Mỹ Anh thì em không có cảm giác ghen bởi vì em biết rõ tình cảm của hai chị mà.""Ừa, đúng rồi.""Nhưng mà người yêu của em bị gán ghép với người khác, em không thích như vậy." Cô ngoảnh mặt về hướng khác.Thạch Thảo lấy ngón tay đẩy mặt cô đối diện với chị. "Bạn nhỏ hờn dỗi."Nghi gật đầu thừa nhận."Chị với Mỹ Anh thân nhau từ cấp hai. Đầu năm lớp 6 tụi chị chưa có chơi chung cho đến cái ngày mà hai đứa cùng đi học trễ. Nhà của tụi chị gần trường nên hai đứa đi bộ tới trường. Có lần, trên đường đi tới trường chị thấy một chú bán đồ nặn ở lề đường. Chị tò mò nên dừng chân đứng xem. Chị nghe mấy anh chị mua hàng nói chuyện với chú mới biết được cái đó gọi là tò he, hồi xưa từng phổ biến lắm, sau này thời đại phát triển dần thì nó không còn gắn liền với tuổi thơ của lớp trẻ sau này nữa. Chị nhìn đôi tay khéo léo của chú ấy nhào nặn thành từng con vật, mải xem quên cả giờ giấc. Khi biết mình bị trễ, chị đã ráng chạy thật nhanh tới trường cho kịp giờ. Lúc mà chị gần tới trường thì quanh đó đã không còn bóng dáng của học sinh nào nữa rồi, mọi người đều đã vào lớp. Vì là buổi trưa nên đường cũng rất vắng. Em biết lúc đó chị đã gặp gì không?""Bị ba mẹ bắt gặp đi trễ hả chị?""Không phải. Chị gặp một tên biến thái dí theo chị, dồn chị vào một góc đường. Khi mà ông ta đang kéo quần xuống cho chị xem cái đó, chị đã khóc toáng lên và hoảng sợ đến nỗi không biết phải làm gì cả, hai chân bủn rủn hết cả lên. Bỗng nhiên, có một cánh tay kéo chị chạy thật nhanh, bạn đó còn vừa chạy vừa la hét báo động cho mọi người biết nhưng lúc đó hai bên đường đều không có người. Chị cứ chạy theo bạn đó đến cổng trường. Chị còn nhớ vẻ mặt Mỹ Anh lúc đó cũng hoảng sợ giống chị vậy, chỉ có điều không khóc thôi."Thảo Nghi ngắm nhìn nét mặt dịu dàng của Thạch Thảo khi nhớ lại kỉ niệm đã qua."Lúc tụi chị bước vào lớp thì đã vào tiết đầu, cũng là tiết của giáo viên chủ nhiệm. Tay tụi chị vẫn nắm chặt lấy nhau. Cô đã hỏi lý do đi trễ. Tụi chị cùng bật khóc trước lớp và cùng nhau nói trong tiếng nấc là gặp biến thái. Cô chủ nhiệm bị doạ sợ bởi tiếng khóc ré lên, cũng lo lắng hỏi tụi chị có bị sao không. Khi nhận được câu trả lời, cô mới yên tâm rồi kêu hai đứa về chỗ. Về tới chỗ ngồi, chị sụt sịt lau nước mắt rồi nhìn về dãy bàn bên kia, Mỹ Anh cũng đồng dạng như chị."Thảo Nghi tưởng tượng ra được cảnh hai đứa bé nắm tay nhau đứng trước lớp mà khóc. Hình ảnh ấy hiện lên trong đầu cô một cách sinh động."Sau lần đó, chị và Mỹ Anh nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi trở nên thân thiết. Mỹ Anh nói với chị là trưa hôm đó do ngủ quên mà Mỹ Anh bị trễ học, vô tình gặp được chị."Thảo Nghi mỉm cười, siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay Thạch Thảo, đầu ngón tay di di trên mu bàn tay chị. Họ quay trở lại con đường đi về phía chung cư."Em đoán là chị với chị Mỹ Anh hẳn là có rất nhiều kỉ niệm vui."Chị gật đầu. "Hồi tụi chị lớp 8. Chị có thích một anh lớp trên. Chị với Mỹ Anh đã cùng nhau đưa thư cho anh đó. Hai đứa cũng hay tìm cách gặp anh đó vào khoảng thời gian ra về. Được một thời gian sau, thì cái anh đó tỏ tình với Mỹ Anh."Thạch Thảo bật cười khi kể đến đây."Anh ấy nhầm thư của chị là của chị Mỹ Anh hả?""Đâu có. Người anh đó thích là Mỹ Anh. Nhưng chị buồn cười là lúc sau kìa. Lúc mà anh đó tỏ tình với Mỹ Anh là chị cũng đang đứng gần đó. Anh đó vừa dứt lời, Mỹ Anh chạy về phía chị, nắm lấy tay chị và la toáng lên về phía anh ấy là "'Không! Em không thích anh," rồi Mỹ Anh nhìn chị và lặp lại câu đó khiến chị bật cười. Anh đó ngơ ngác nhìn tụi chị bỏ đi.""Em đoán là chị Mỹ Anh lúc đó hẳn là sợ chị giận lắm.""Đúng rồi. Sau này, có lần tụi chị nhắc lại chuyện đó. Mỹ Anh cũng thừa nhận là hồi đó Mỹ Anh cũng có thích anh lớp trên đó nhưng mà khi nghe anh tỏ tình, Mỹ Anh chỉ nghĩ tới cảm nhận của chị thôi. Em biết mà, tình cảm tuổi đó như mưa bóng mây vậy, thoáng qua một chút rồi tạnh liền à. Nhưng sau lần đó, tụi chị sợ lịch sử lặp lại, sợ rằng hai đứa thích chung một người nên tụi chị hiếm khi nào có mối liên quan chung với một chàng trai."Khuôn mặt xinh đẹp của Thạch Thảo khúc xạ dưới ánh sáng đèn đường. Thảo Nghi mỉm cười. Tình bạn con gái đôi khi rất phức tạp nhưng chính sự phức tạp đó làm họ trở nên gắn kết."Đáng yêu," cô đáp. "Tình bạn của hai chị đáng yêu. Em thì cũng có bạn thân nhưng thân thiết cỡ chị với Mỹ Anh thì không có.""Ừa, cũng có nhiều kiểu tình bạn mà, tùy ở tính cách mỗi người. Chị với Mỹ Anh lên cấp ba lại rất ít nói chuyện với nhau. Tụi chị từng giận nhau vì không chọn chung trường cấp ba đó nhưng cũng nhanh chóng hoà. Thời gian đầu khi vào cấp ba, đứa nào cũng có bạn bè mới, tiếp xúc với những cái mới hơn nên tình bạn của tụi chị lúc đó nhạt dần. Sau mới thân thiết trở lại rồi dính nhau tới giờ."Cô nhớ chị Mỹ Anh cũng có đề cập qua vấn đề này vào lần đầu tiên gặp gỡ. "Lúc trước em từng ghen tị với chị Mỹ Anh. Em ước là mình được như chị Mỹ Anh, học cùng lớp với chị, cùng chị đến trường, cùng nhau trưởng thành.""Thật?" Chị nhếch nhẹ đôi mắt hoa đào.Cô gật đầu. "Dạ thật.""Lúc nào vậy?""Lúc em với chị còn mập mờ."Câu trả lời của cô khiến Thạch Thảo bật cười.Thảo Nghi nói tiếp: "Em cũng sợ mình bị rơi vào mối quan hệ mập mờ không kết quả rõ ràng với chị.""Vậy bây giờ hết mập mờ rồi. Em thấy sao?" "Ừm. Em thấy hạnh phúc."Thảo Nghi đứng trước cửa nhà, nhìn Thạch Thảo bằng ánh mắt kiên định, sự ấm áp từ đáy lòng cô kéo nhau len vào đôi mắt cô và gửi chúng tới người đối diện. Thạch Thảo mỉm cười, đôi mắt chị tràn ngập tình yêu.____________
Lúc trước, tên chương này là Kỉ niệm nay mình đổi lại vì mình nhớ đến bài hát của mấy chị nhóm Mây Trắng."Ngày ấy qua đi thật mau bây giờ xa thấy nhớ,
Chuyện ngày xưa vẫn đấy đã không còn bé con.
Trời đã qua bao mùa đông, bao mùa thu đã tàn
Chuyện ngày hôm qua đó sẽ trở về với tôi.
...
Tìm kiếm hoài ngày tháng qua cùng với nhau,
Vui buồn bao nhiêu tình thân bạn bè.
Trong giấc mơ, có thấy chăng?
Mình là một cô bé vẫn như ngày ấy thôi."Chương này dài gấp đôi bởi vì Thạch Thảo nói quá nhiều.
Lúc trước, tên chương này là Kỉ niệm nay mình đổi lại vì mình nhớ đến bài hát của mấy chị nhóm Mây Trắng."Ngày ấy qua đi thật mau bây giờ xa thấy nhớ,
Chuyện ngày xưa vẫn đấy đã không còn bé con.
Trời đã qua bao mùa đông, bao mùa thu đã tàn
Chuyện ngày hôm qua đó sẽ trở về với tôi.
...
Tìm kiếm hoài ngày tháng qua cùng với nhau,
Vui buồn bao nhiêu tình thân bạn bè.
Trong giấc mơ, có thấy chăng?
Mình là một cô bé vẫn như ngày ấy thôi."Chương này dài gấp đôi bởi vì Thạch Thảo nói quá nhiều.