[GL] Conflict
4.Cry for me |18|
Warning: Rape
___Jaeyi cúi xuống, hơi thở nóng rực lướt qua làn da Seulgi.
Seulgi trừng mắt nhìn cô, nhưng chưa kịp phản ứng, một nụ hôn đã chạm xuống môi em mạnh bạo, ngang ngược, đầy chiếm hữu.Seulgi cứng đờ.Cảm giác ấm áp ấy lan tỏa, nhưng nó không dịu dàng. Nó như một cơn sóng dữ cuốn em vào vùng xoáy không lối thoát. Seulgi run rẩy. Không phải vì sợ hãi mà vì chính bản thân em cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này.Em vùng vẫy, đẩy mạnh vai Jaeyi. Nhưng Jaeyi không buông.
Cô nghiêng đầu, ép sâu hơn, nụ hôn mang theo sự điên cuồng đến đáng sợ.Cuối cùng, khi Jaeyi rời khỏi môi em, ánh mắt cô ấy tối sầm lại. Seulgi thở gấp, toàn thân căng cứng khi Jaeyi cúi xuống, nụ hôn một lần nữa giáng xuống bờ môi căng mọng của em. Lần này sâu hơn, điên cuồng hơn hơn.Tay Jaeyi trượt xuống, cởi bỏ từng cúc áo sơ mi một cách chậm rãi.
Nhưng trước khi cô kịp làm thêm bất cứ điều gì, một cơn đau nhói truyền đến từ môi.Seulgi đã cắn mạnh. Jaeyi khựng lại, đầu lưỡi nếm được vị tanh của máu.Chưa kịp phản ứng, một cú húc mạnh vào mũi khiến cô loạng choạng, cơn đau nhức lan đến tận trán.Seulgi không bỏ lỡ cơ hội. Em đẩy mạnh Jaeyi xuống, dùng toàn bộ sức lực lật người cô lại, thoát khỏi sự kiểm soát.Lần này, chính em mới là người ngồi trên người Jaeyi. Nhưng Jaeyi chỉ cười. Nụ cười méo mó, điên loạn, mặc cho máu từ mũi đang chảy xuống chiếc áo sơ mi. Seulgi cau mày, đứng dậy bỏ đi nhưng Jaeyi nhanh hơn. Cô túm chặt tay Seulgi, kéo em trở lại, vòng tay siết chặt như một sợi xích không thể phá vỡ." Seulgi." giọng Jaeyi trầm ấm, xen lẫn hơi thở nặng nề " cậu vẫn chưa hiểu sao?"Seulgi vùng vẫy, nhưng Jaeyi đã quá chán ghét sự phản kháng vô ích này. Cô đứng dậy, kéo mạnh Seulgi về phía mình, lưng em đập vào cánh cửa.Chốt khóa bị xoay, cửa phòng đóng sầm lại.Seulgi sững sờ nhìn theo, chứng kiến Jaeyi không chút do dự vứt cả chìa khóa xuống lầu." Ở lại đây đi" Jaeyi thì thầm, ánh mắt tối sầm lại.Seulgi thở dốc, tim đập loạn nhịp khi lưng em áp sát vào cánh cửa lạnh lẽo.Jaeyi đứng trước mặt em, gương mặt xinh đẹp nhuốm vài vệt máu, từng giọt đỏ tươi nhỏ xuống áo sơ mi trắng, nhưng cô không hề tỏ ra đau đớn.Màu đỏ ấy khiến Seulgi bực bội, nhưng đồng thời cũng khiến em khó chịu theo một cách khác. Em vô thức muôn sờ lấy khuôn mặt lấm lem của Jaeyi. Nhưng lí trí em không cho phép. Jaeyi nhẹ nhàng buông tay ra khỏi người Seulgi. Chầm chậm đi đến bên ngăn tủ, lấy bộ dụng cụ y tế để cầm máu cho chiếc mũi yêu kiều của mình. Cảm xúc của Seulgi trở nên hỗn loạn, như hai thế lực đang đấu đá lẫn nhau trong tâm trí em.
Em ghét Jaeyi.
Nhưng vì lý do nào đó, lồng ngực em vẫn quặn thắt khi thấy Jaeyi bị thương. Seulgi nghiến răng, tay nắm chặt đến mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Sự bất lực, đau khổ, chán ghét, áp bức nhưng lại có chút thương xót. Cảm xúc trong Seulgi rối tung, như những sợi dây siết chặt lấy em, không tài nào thoát ra được.Và rồi, em nhận ra mình đang khóc. Seulgi cắn môi, cố kìm nén, nhưng nước mắt cứ thế lặng lẽ tràn ra.Em không hiểu. Không hiểu Jaeyi đang nghĩ gì, càng không hiểu cảm xúc của mình đối với Jaeyi là gì.Ở bên kia căn phòng, Jaeyi sửng sờ nhìn em ngồi sụp xuống khóc trước mắt mình. Seulgi càng khóc Jaeyi càng càng cảm thấy tức giận." Khóc cái gì chứ?" Cô nghiến răng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má Seulgi.
" Cậu khóc vì hắn ta à? Hay vì muốn rời khỏi tôi?"Seulgi run rẩy vì cái chạm của Jaeyi, nước mắt càng chảy mạnh hơn. Cô cúi xuống, áp trán mình vào trán Seulgi, giọng nói dịu dàng đến đáng sợ, như một bản giao hưởng đầy chết chóc cuốn lấy con mồi làm cho nó mê mẩn không có lối thoát ra.
" Đừng rời xa tớ, Seulgi."Jaeyi nhẹ nhàng luồn tay ra sau gáy Seulgi, một tay khác ôm lấy eo em,nâng em lên bằng sự cẩn thận đến kỳ lạ không còn vội vã hay dồn dập.Jaeyi đặt Seulgi xuống giường, em ngồi yên vị trong lòng Jaeyi. Đầu ngón tay lướt nhẹ trên làn da em như thể đang chạm vào một thứ gì đó quý giá.Không nói lời nào, cô chậm rãi bật máy chiếu. Ánh sáng xanh mờ nhạt phản chiếu lên khuôn mặt Jaeyi, khiến đôi mắt cô trở nên tối hơn, sâu hơn. Một đoạn video bắt đầu hiện lên trên màn hình.Trong video, Jinhoo cùng đám bạn của hắn đang vây quanh một nam sinh trung học. Bọn họ đá cậu ta ngã xuống đất, cười cợt, giật tóc, ép cậu bé tội nghiệp kia ăn tàn thuốc lá vương vãi trên nền gạch bẩn thỉu.Seulgi cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại.Jaeyi vừa nói vừa cởi từng món đồ trên người em. Giọng nói ngọt ngào nhưng đầy mỉa mai của Jaeyi vang lên." Bất ngờ lắm sao?"Seulgi không đáp, cũng không phản kháng. Em chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Những ký ức cũ mà em đã cố chôn vùi lại trỗi dậy, lởn vởn như những bóng ma. Những ngày tháng em bị bắt nạt, bị đẩy ngã, bị sỉ nhục, những ánh mắt khinh miệt nhìn em mỗi khi em bước qua hành lang lớp học. Từng nỗi đau năm đó như bị lưỡi dao trong video cắt rách toạc ra một lần nữa.Jaeyi nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên bụng Seulgi. Cô chậm rãi hôn lên từng tấc da thịt, từ môi, cổ, đến xương quai xanh của Seulgi, tựa như muốn đánh dấu lãnh thổ.Video chuyển cảnh. Một trang báo hiện lên với tiêu đề chói mắt:" Nam sinh X tự sát vì áp lực học tập." Jaeyi khẽ cười, thì thầm bên tai Seulgi:
" Thấy sao hả? Tớ đã bảo rồi, chỉ có tớ là thật lòng với cậu."
Bàn tay mân mê cơ thể Seulgi, dừng lại ở vùng nhạy cảm. Chả báo trước, cũng chẳng có lấy thương cảm nào cho cơ thể tội nghiệp của em. Jaeyi đẩy mạnh hai ngón tay mình vào trong, một cảm giác ấm áp thỏa mãn đi cơn thú tính trong người cô. Seulgi giật bắn người, đau đớn cắn vào vai Jaeyi. Cảm giác lạ lẫm nhưng có một dòng điện chạy dọc theo sống lưng. Seulgi chưa từng có mối quan hệ yêu đương với bất kì ai, đây là lần đầu tiên trong đời em. Nhưng Jaeyi như một con quỷ khát tình, điên cuồng chiếm lấy em, mặc cho sự đau đớn đang hành hạ cơ thể và tâm trí em." Tớ đau, Jaeyi... Xin cậu...dừng lại đi."Jaeyi khựng lại một giây.Chỉ một giây.Rồi cô bật cười, đôi môi lướt qua gò má ướt đẫm nước mắt của Seulgi." Xin tôi?" Jaeyi cười, trong giọng nói lại chất chứa sự thỏa mãn. Jaeyi biết rõ, ngây tại thời điểm hiện tại Seulgi đã thuộc về cô mãi mãi. Cả tâm hồn và thể xác của Seulgi đều chỉ thuộc về riêng cô.Jaeyi vẫn giữ lấy tốc độ cũ, mạnh bạo như muốn xé toạt lấy thân thể người bên dưới. Cô muốn cả hai hòa nguyện vào nhau mãi mãi, không thể tách rời. Tất cả mọi thứ cô điều làm vì Seulgi kể cả việc tước đoạt đi sinh mạng của bố mình. Woo Seulgi làm sao biết được cô yêu em đến nhường nào. Yêu đến mất lí trí." Tớ mới là người cầu xin cậu, xin cậu đừng rời xa tớ, Woo Seulgi."" Ah- Jay... tớ đau."
Seulgi rên rỉ, những khoái cảm pha lẫn sự đau đớn và tuổi nhục. Lần đầu tiên trong đời em bị cướp đoạt một cách không thương tiếc. Chả có cảm giác gì khác ngoài sự đau đớn tuyệt vọng. Jaeyi dừng lại khi nhận ra em đã đạt đến đỉnh điểm, cô hôn lên trán Seulgi như trấn an. Trấn an em vì cô sẽ không tiếp tục hay sao? Đúng là kẻ khốn nạn đội lốt con chiên ngoan đạo.Jaeyi nhìn gương mặt vô hồn của Seulgi, lòng chợt gợn lên một cảm giác xa lạ. Thứ cảm xúc khó chịu mà cô không thể gọi tên. Cô không quen với việc Seulgi im lặng như thế này. Không cãi lại, không đẩy cô ra, không còn phản kháng như mọi khi.Jaeyi khẽ chạm vào má Seulgi, nhưng em ấy nghiêng đầu tránh đi. Lần đầu tiên trong đời, Jaeyi cảm thấy mình đã thật sự mất kiểm soát." Tớ xin lỗi."Yoo Jaeyi dùng tay nâng mặt Seulgi hướng về phía mình. Seulgi tức giận hất tay cô ra, giọng nói có chút run rẩy bởi dư âm của cuộc hoan ái." Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi."Jaeyi sững người dừng hành động của mình lại." Chết tiệt, rốt cuộc cậu xem tôi là gì? Là một con điếm sao? Nuôi tôi chả khác gì mấy thú cưng mua vui cho cậu nhỉ."Lời nói của Seulgi như một nhát dao cứa thẳng vào cô, nhưng điều làm cô bức bối hơn cả là ánh mắt Seulgi ánh mắt tràn đầy căm ghét và khinh miệt.Cô muốn giải thích, muốn nói rằng Seulgi không phải ai khác, rằng cô chưa từng coi Seulgi như một thú vui qua đường. Nhưng cổ họng như nghẹn lại. Những lời biện minh của cô giờ đây chẳng có ý nghĩa gì.Seulgi kéo tấm chăn che kín người, co mình lại như muốn thu nhỏ đến mức biến mất. Cô ấy khóc, khóc như thể tất cả những gì mình tin tưởng đều đã sụp đổ." Tôi còn chả được coi trọng như Jaejun." Seulgi thút thít." Tớ yêu cậu."
Jaeyi bỏ lại một câu nói xong lặng lẽ tìm kiếm chìa khóa dự phòng rồi rời đi.
_________
Không biết viết r18 sao hết ấy, nó kiểu vậy.
___Jaeyi cúi xuống, hơi thở nóng rực lướt qua làn da Seulgi.
Seulgi trừng mắt nhìn cô, nhưng chưa kịp phản ứng, một nụ hôn đã chạm xuống môi em mạnh bạo, ngang ngược, đầy chiếm hữu.Seulgi cứng đờ.Cảm giác ấm áp ấy lan tỏa, nhưng nó không dịu dàng. Nó như một cơn sóng dữ cuốn em vào vùng xoáy không lối thoát. Seulgi run rẩy. Không phải vì sợ hãi mà vì chính bản thân em cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này.Em vùng vẫy, đẩy mạnh vai Jaeyi. Nhưng Jaeyi không buông.
Cô nghiêng đầu, ép sâu hơn, nụ hôn mang theo sự điên cuồng đến đáng sợ.Cuối cùng, khi Jaeyi rời khỏi môi em, ánh mắt cô ấy tối sầm lại. Seulgi thở gấp, toàn thân căng cứng khi Jaeyi cúi xuống, nụ hôn một lần nữa giáng xuống bờ môi căng mọng của em. Lần này sâu hơn, điên cuồng hơn hơn.Tay Jaeyi trượt xuống, cởi bỏ từng cúc áo sơ mi một cách chậm rãi.
Nhưng trước khi cô kịp làm thêm bất cứ điều gì, một cơn đau nhói truyền đến từ môi.Seulgi đã cắn mạnh. Jaeyi khựng lại, đầu lưỡi nếm được vị tanh của máu.Chưa kịp phản ứng, một cú húc mạnh vào mũi khiến cô loạng choạng, cơn đau nhức lan đến tận trán.Seulgi không bỏ lỡ cơ hội. Em đẩy mạnh Jaeyi xuống, dùng toàn bộ sức lực lật người cô lại, thoát khỏi sự kiểm soát.Lần này, chính em mới là người ngồi trên người Jaeyi. Nhưng Jaeyi chỉ cười. Nụ cười méo mó, điên loạn, mặc cho máu từ mũi đang chảy xuống chiếc áo sơ mi. Seulgi cau mày, đứng dậy bỏ đi nhưng Jaeyi nhanh hơn. Cô túm chặt tay Seulgi, kéo em trở lại, vòng tay siết chặt như một sợi xích không thể phá vỡ." Seulgi." giọng Jaeyi trầm ấm, xen lẫn hơi thở nặng nề " cậu vẫn chưa hiểu sao?"Seulgi vùng vẫy, nhưng Jaeyi đã quá chán ghét sự phản kháng vô ích này. Cô đứng dậy, kéo mạnh Seulgi về phía mình, lưng em đập vào cánh cửa.Chốt khóa bị xoay, cửa phòng đóng sầm lại.Seulgi sững sờ nhìn theo, chứng kiến Jaeyi không chút do dự vứt cả chìa khóa xuống lầu." Ở lại đây đi" Jaeyi thì thầm, ánh mắt tối sầm lại.Seulgi thở dốc, tim đập loạn nhịp khi lưng em áp sát vào cánh cửa lạnh lẽo.Jaeyi đứng trước mặt em, gương mặt xinh đẹp nhuốm vài vệt máu, từng giọt đỏ tươi nhỏ xuống áo sơ mi trắng, nhưng cô không hề tỏ ra đau đớn.Màu đỏ ấy khiến Seulgi bực bội, nhưng đồng thời cũng khiến em khó chịu theo một cách khác. Em vô thức muôn sờ lấy khuôn mặt lấm lem của Jaeyi. Nhưng lí trí em không cho phép. Jaeyi nhẹ nhàng buông tay ra khỏi người Seulgi. Chầm chậm đi đến bên ngăn tủ, lấy bộ dụng cụ y tế để cầm máu cho chiếc mũi yêu kiều của mình. Cảm xúc của Seulgi trở nên hỗn loạn, như hai thế lực đang đấu đá lẫn nhau trong tâm trí em.
Em ghét Jaeyi.
Nhưng vì lý do nào đó, lồng ngực em vẫn quặn thắt khi thấy Jaeyi bị thương. Seulgi nghiến răng, tay nắm chặt đến mức móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Sự bất lực, đau khổ, chán ghét, áp bức nhưng lại có chút thương xót. Cảm xúc trong Seulgi rối tung, như những sợi dây siết chặt lấy em, không tài nào thoát ra được.Và rồi, em nhận ra mình đang khóc. Seulgi cắn môi, cố kìm nén, nhưng nước mắt cứ thế lặng lẽ tràn ra.Em không hiểu. Không hiểu Jaeyi đang nghĩ gì, càng không hiểu cảm xúc của mình đối với Jaeyi là gì.Ở bên kia căn phòng, Jaeyi sửng sờ nhìn em ngồi sụp xuống khóc trước mắt mình. Seulgi càng khóc Jaeyi càng càng cảm thấy tức giận." Khóc cái gì chứ?" Cô nghiến răng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má Seulgi.
" Cậu khóc vì hắn ta à? Hay vì muốn rời khỏi tôi?"Seulgi run rẩy vì cái chạm của Jaeyi, nước mắt càng chảy mạnh hơn. Cô cúi xuống, áp trán mình vào trán Seulgi, giọng nói dịu dàng đến đáng sợ, như một bản giao hưởng đầy chết chóc cuốn lấy con mồi làm cho nó mê mẩn không có lối thoát ra.
" Đừng rời xa tớ, Seulgi."Jaeyi nhẹ nhàng luồn tay ra sau gáy Seulgi, một tay khác ôm lấy eo em,nâng em lên bằng sự cẩn thận đến kỳ lạ không còn vội vã hay dồn dập.Jaeyi đặt Seulgi xuống giường, em ngồi yên vị trong lòng Jaeyi. Đầu ngón tay lướt nhẹ trên làn da em như thể đang chạm vào một thứ gì đó quý giá.Không nói lời nào, cô chậm rãi bật máy chiếu. Ánh sáng xanh mờ nhạt phản chiếu lên khuôn mặt Jaeyi, khiến đôi mắt cô trở nên tối hơn, sâu hơn. Một đoạn video bắt đầu hiện lên trên màn hình.Trong video, Jinhoo cùng đám bạn của hắn đang vây quanh một nam sinh trung học. Bọn họ đá cậu ta ngã xuống đất, cười cợt, giật tóc, ép cậu bé tội nghiệp kia ăn tàn thuốc lá vương vãi trên nền gạch bẩn thỉu.Seulgi cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại.Jaeyi vừa nói vừa cởi từng món đồ trên người em. Giọng nói ngọt ngào nhưng đầy mỉa mai của Jaeyi vang lên." Bất ngờ lắm sao?"Seulgi không đáp, cũng không phản kháng. Em chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Những ký ức cũ mà em đã cố chôn vùi lại trỗi dậy, lởn vởn như những bóng ma. Những ngày tháng em bị bắt nạt, bị đẩy ngã, bị sỉ nhục, những ánh mắt khinh miệt nhìn em mỗi khi em bước qua hành lang lớp học. Từng nỗi đau năm đó như bị lưỡi dao trong video cắt rách toạc ra một lần nữa.Jaeyi nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên bụng Seulgi. Cô chậm rãi hôn lên từng tấc da thịt, từ môi, cổ, đến xương quai xanh của Seulgi, tựa như muốn đánh dấu lãnh thổ.Video chuyển cảnh. Một trang báo hiện lên với tiêu đề chói mắt:" Nam sinh X tự sát vì áp lực học tập." Jaeyi khẽ cười, thì thầm bên tai Seulgi:
" Thấy sao hả? Tớ đã bảo rồi, chỉ có tớ là thật lòng với cậu."
Bàn tay mân mê cơ thể Seulgi, dừng lại ở vùng nhạy cảm. Chả báo trước, cũng chẳng có lấy thương cảm nào cho cơ thể tội nghiệp của em. Jaeyi đẩy mạnh hai ngón tay mình vào trong, một cảm giác ấm áp thỏa mãn đi cơn thú tính trong người cô. Seulgi giật bắn người, đau đớn cắn vào vai Jaeyi. Cảm giác lạ lẫm nhưng có một dòng điện chạy dọc theo sống lưng. Seulgi chưa từng có mối quan hệ yêu đương với bất kì ai, đây là lần đầu tiên trong đời em. Nhưng Jaeyi như một con quỷ khát tình, điên cuồng chiếm lấy em, mặc cho sự đau đớn đang hành hạ cơ thể và tâm trí em." Tớ đau, Jaeyi... Xin cậu...dừng lại đi."Jaeyi khựng lại một giây.Chỉ một giây.Rồi cô bật cười, đôi môi lướt qua gò má ướt đẫm nước mắt của Seulgi." Xin tôi?" Jaeyi cười, trong giọng nói lại chất chứa sự thỏa mãn. Jaeyi biết rõ, ngây tại thời điểm hiện tại Seulgi đã thuộc về cô mãi mãi. Cả tâm hồn và thể xác của Seulgi đều chỉ thuộc về riêng cô.Jaeyi vẫn giữ lấy tốc độ cũ, mạnh bạo như muốn xé toạt lấy thân thể người bên dưới. Cô muốn cả hai hòa nguyện vào nhau mãi mãi, không thể tách rời. Tất cả mọi thứ cô điều làm vì Seulgi kể cả việc tước đoạt đi sinh mạng của bố mình. Woo Seulgi làm sao biết được cô yêu em đến nhường nào. Yêu đến mất lí trí." Tớ mới là người cầu xin cậu, xin cậu đừng rời xa tớ, Woo Seulgi."" Ah- Jay... tớ đau."
Seulgi rên rỉ, những khoái cảm pha lẫn sự đau đớn và tuổi nhục. Lần đầu tiên trong đời em bị cướp đoạt một cách không thương tiếc. Chả có cảm giác gì khác ngoài sự đau đớn tuyệt vọng. Jaeyi dừng lại khi nhận ra em đã đạt đến đỉnh điểm, cô hôn lên trán Seulgi như trấn an. Trấn an em vì cô sẽ không tiếp tục hay sao? Đúng là kẻ khốn nạn đội lốt con chiên ngoan đạo.Jaeyi nhìn gương mặt vô hồn của Seulgi, lòng chợt gợn lên một cảm giác xa lạ. Thứ cảm xúc khó chịu mà cô không thể gọi tên. Cô không quen với việc Seulgi im lặng như thế này. Không cãi lại, không đẩy cô ra, không còn phản kháng như mọi khi.Jaeyi khẽ chạm vào má Seulgi, nhưng em ấy nghiêng đầu tránh đi. Lần đầu tiên trong đời, Jaeyi cảm thấy mình đã thật sự mất kiểm soát." Tớ xin lỗi."Yoo Jaeyi dùng tay nâng mặt Seulgi hướng về phía mình. Seulgi tức giận hất tay cô ra, giọng nói có chút run rẩy bởi dư âm của cuộc hoan ái." Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi."Jaeyi sững người dừng hành động của mình lại." Chết tiệt, rốt cuộc cậu xem tôi là gì? Là một con điếm sao? Nuôi tôi chả khác gì mấy thú cưng mua vui cho cậu nhỉ."Lời nói của Seulgi như một nhát dao cứa thẳng vào cô, nhưng điều làm cô bức bối hơn cả là ánh mắt Seulgi ánh mắt tràn đầy căm ghét và khinh miệt.Cô muốn giải thích, muốn nói rằng Seulgi không phải ai khác, rằng cô chưa từng coi Seulgi như một thú vui qua đường. Nhưng cổ họng như nghẹn lại. Những lời biện minh của cô giờ đây chẳng có ý nghĩa gì.Seulgi kéo tấm chăn che kín người, co mình lại như muốn thu nhỏ đến mức biến mất. Cô ấy khóc, khóc như thể tất cả những gì mình tin tưởng đều đã sụp đổ." Tôi còn chả được coi trọng như Jaejun." Seulgi thút thít." Tớ yêu cậu."
Jaeyi bỏ lại một câu nói xong lặng lẽ tìm kiếm chìa khóa dự phòng rồi rời đi.
_________
Không biết viết r18 sao hết ấy, nó kiểu vậy.