[GL] Conflict

3.Pretty little liar



Cả đêm Jaeyi không về, Seulgi ngồi đợi, nhưng điện thoại cô hoàn toàn im lặng. Không tin nhắn. Không cuộc gọi.

Một phần trong Seulgi biết Jaeyi vẫn luôn bám theo cô mọi lúc. Nhưng lần này, cô ấy không có ở đây.

Jaeyi đang làm gì?

Có lẽ cô không nên quan tâm. Nhưng thật kỳ lạ, một nỗi lo lắng khó hiểu cứ bám lấy cô, khiến cô không tài nào chợp mắt.
____

Căn phòng VIP ngập tràn tiếng nhạc điện tử dồn dập. Rượu tràn ly, những thân hình lả lướt đắm mình trong sắc đỏ mờ ảo.

Jaeyi ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng, mặc kệ những bàn tay ve vuốt khắp người mình.

Một cô gái lạ ngồi xuống cạnh Jaeyi, mỉm cười đầy ẩn ý. " Cô có vẻ không vui? Muốn tôi giúp cô thư giãn chứ?"

Jaeyi khẽ nheo mắt, bàn tay chậm rãi siết chặt ly rượu. Không vui sao? Đúng vậy, cô đang rất tức giận.

Tức giận vì Seulgi. Tức giận vì chính mình. Tức giận vì cảm giác lần đầu tiên trong đời không thể kiểm soát được ai đó.

Cô kéo cô gái lạ kia vào lòng, thì thầm vào tai cô ta với giọng trầm khàn:
" Cô định giúp tôi bằng cách nào đây?"

Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng tối hôm đó. Chỉ biết rằng sáng hôm sau, nhân viên quán bar phát hiện một cô gái nằm gục trong phòng VIP, toàn thân đầy vết bầm tím, trên môi vẫn còn dính vệt son đỏ nhòe nhoẹt.

Jaeyi đã rời đi từ lâu.

Màn đêm kết thúc. Trò chơi của cô chỉ vừa mới bắt đầu. Những gì của Yoo Jaeyi mãi vẫn là của Yoo Jaeyi. Jaeyi sẽ không để bất cứ ai cướp đi thứ thuộc về mình, nhất là Woo Seulgi.

Jaeyi trở về nhà vào sáng sớm, áo sơ mi xộc xệch, cổ áo còn vương vết son nhòe. Cô bước qua Seulgi mà chẳng nói gì, chỉ cúi xuống bế Jaejun lên, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm của chú cún. Không thèm nhìn Seulgi lấy một lần, Jaeyi ôm Jaejun vào phòng, đóng cửa lại.

Seulgi đứng sững giữa phòng khách, nhìn cánh cửa đã đóng chặt. Em không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Em chưa từng thấy bộ dạng này của Yoo Jaeyi từ trước đến nay.

"Thuốc giải rượu tớ để trên đầu giường. Tớ đi làm đây, Jaeyi." Seulgi lên tiếng, giọng bình tĩnh nhưng trong lòng đã không ngừng dậy sóng. Đến cả người ngốc cũng biết Jaeyi đã làm điều gì vào đêm hôm qua.

Mấy ngày sau, cô không còn bám lấy Seulgi như trước. Nếu không có việc quan trọng, cô gần như biến mất khỏi nhà, dành hầu hết thời gian tại trung tâm. Ngay cả khi không có ca phẫu thuật nào, Jaeyi vẫn xuất hiện ở đó, tìm thứ gì đó để bận rộn.

Seulgi nhận ra sự khác biệt. Mỗi lần em về nhà, cả căn hộ vắng lặng đến đáng sợ. Không còn những vòng tay siết chặt hay giọng nói trêu chọc. Không còn ánh mắt u ám của Jaeyi dõi theo em.

Đáng lẽ ra, Seulgi phải cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng thay vào đó, em lại thấy khó chịu.

Yoo Jaeyi cũng không hề nhàn rỗi trong khoảng thời gian này.
Cô đã tìm được bằng chứng vạch trần gã Kang. Những lần trốn thuế, những giao dịch ngầm, và cả những đoạn video chứng minh hắn quan hệ với trẻ vị thành niên. Một trong số những nạn nhân của hắn đã từng đến trung tâm của Jaeyi để phá thai và điều trị vết thương do bị hành hung. Lão vẫn nghĩ cô đứng về phía lão cơ đấy.

Một bức thư không ký tên, kèm theo vài bức ảnh bằng chứng, được gửi thẳng đến văn phòng của nghị sĩ Kang.
" Thằng nhóc nhà ông hay dòm ngó đến đồ của người khác quá nhỉ? Đây chỉ là lời cảnh cáo. Nếu nó còn lén phén đến gần người của tôi, thì tôi thề với Chúa là tôi sẽ đẩy cả thế giới của ông xuống địa ngục."

Nhưng Jinhoo vẫn không chịu từ bỏ. Cậu ta tiếp tục tìm đến Seulgi, ngày càng công khai hơn. Những lần Seulgi trực ca đêm, Jinhoo luôn có mặt trong bệnh viện với lý do nào đó. Một chấn thương nhẹ. Một cuộc kiểm tra sức khỏe định kỳ. Một tách cà phê đưa tận tay. Seulgi bắt đầu cảm thấy khó chịu.
___
Một tin nhắn đến máy Choi Kyung là một file tài liệu.

" Có việc cho công tố viên Choi làm rồi đó. Xử lý vụ này giúp mình nhé."-Yoo Jaeyi

Kyung khẽ nhếch mép, Jaeyi tức giận thật đáng sợ, chỉ trong vài ngày đã moi ra một đống bằng chứng đủ để hạ bệ một nghị sĩ cấp cao. Kyung thầm cảm ơn Seulgi và sự ngu ngốc của Jinhoo. Đây sẽ là một chiến công hiển hách để Kyung khoe khoang với Yeri.

Bê bối của nghị sĩ Kang nổ ra.

Từng mảng đen tối trong cuộc đời hắn bị lật tẩy trước công chúng. Tội ác, những lần thao túng quyền lực, cả những đoạn video được phát tán trên mạng.

Bố Jinhoo phát điên lên. Hai bố con cậu ta cãi nhau kịch liệt, rồi cậu ta bỏ nhà đi.

Seulgi tình cờ gặp lại Jinhoo trong tình trạng tồi tệ. Em không thể không cảm thấy thương hại khi nhìn cậu ta mất tất cả chỉ trong một đêm. Em ngồi lại với Jinhoo, an ủi cậu ta bằng vài câu nói đơn giản. Một người mất đi gia đình thì đau đớn thế nào, em là người rõ hơn ai hết.

Jinhoo không có tội, à không tội lỗi duy nhất của cậu ta là chạm vào đức tin của kẻ sùng đạo như Yoo Jaeyi.

Khi Seulgi về đến nhà, Jaeyi đã ngồi đó từ bao giờ.

Ánh sáng từ đèn phòng khách hắt xuống, chiếu lên gương mặt không chút cảm xúc của cô. Jaejun nằm ngoan trong lòng Jaeyi, đôi tai cụp xuống vì bầu không khí căng thẳng.

Seulgi cởi áo khoác, ném phịch xuống ghế. Em không kìm chế được nữa. Em bước nhanh về phía Jaeyi, nắm lấy cổ áo cô bạn, siết chặt.

" Là cậu làm phải không?"

Jaeyi không né tránh. Ánh mắt cô vẫn bình thản như nước lặng.

" Không phải chính cậu cũng ghét bọn chúng sao?"

" Không phải chuyện đó!" Seulgi gắt lên. "Cậu!"

Seulgi nhìn Jaeyi, trái tim như bị siết chặt. Em ghét cái cách Jaeyi hờ hững gần đây. Ghét cái cách cô tránh mặt em. Ghét luôn cả cái vẻ bất cần đầy trêu ngươi ấy.

Nhưng điều làm em ghét nhất chính là em không hiểu nổi Jaeyi đang nghĩ gì.

Jaeyi cố tình đến gần hơn, cố tình để hơi thở của mình phả nhẹ lên môi Seulgi.

Cô muốn nhìn thấy phản ứng của Seulgi.

" Tớ làm không tốt à?" Jaeyi cười nhạt. "Hắn ta động vào cậu. Cậu nghĩ tôi sẽ để yên à?"

" Cậu điên rồi." Seulgi siết chặt tay. "Cậu không có quyền quyết định ai được đến bên tôi. Không ai có quyền cả."

Jaeyi bật cười, nhưng ánh mắt cô lại không có chút vui vẻ nào.
" Không ai có quyền sao?"

Cô nâng cằm Seulgi lên, ngón tay cái lướt nhẹ qua môi cô ấy. Một cử chỉ vừa dịu dàng vừa bóp nghẹt.

" Vậy cậu nghĩ, trong suốt ba năm qua, cậu thực sự tự do sao, Woo Seulgi?"

Seulgi khựng lại.

Jaeyi ghé sát tai cô, giọng nói nhẹ bẫng, như một lời thì thầm của kẻ ám ảnh.

" Cậu không bao giờ có quyền rời khỏi tớ."

Jaeyi tiếp tục tiến lại gần, hơi thở phả nhẹ lên làn da Seulgi, mang theo chút hơi lạnh nhưng lại nóng rực như lửa.

Seulgi lùi lại một bước theo phản xạ, nhưng Jaeyi đã nhanh hơn, một tay chống lên tường ngay bên cạnh cô, nhốt cô lại giữa vòng vây vô hình.

" Jaeyi, cậu.."

Cô chưa kịp nói hết câu, Jaeyi đã nghiêng đầu, nở một nụ cười thoáng qua, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm đến đáng sợ.

" Tớ đã cho cậu ba năm để quen với điều này rồi mà, Seulgi."

Ngón tay Jaeyi vuốt nhẹ qua lọn tóc Seulgi, giọng nói như rót vào tai.

" Cậu có thể giận tớ. Cậu có thể chống đối tớ. Nhưng cậu không thể thoát khỏi tớ."

Không khí trong phòng bỗng trở nên đặc quánh, khiến Seulgi cảm thấy nghẹt thở. Nhưng Jaeyi vẫn chỉ nhìn cô, đôi mắt đen láy chứa đựng một thứ cảm xúc khó lường.

" Nhớ kỹ điều này, Woo Seulgi."

Cô chạm nhẹ vào ngực Seulgi, ngay vị trí trái tim đang đập loạn nhịp.

Lấy lại được ý thức sau cơn xoáy cảm xúc. Seulgi vùng vẫy, đấm mạnh vào vai Jaeyi, nhưng Jaeyi vẫn chẳng buông tay.

"Cậu điên rồi! Thả tôi ra!" Seulgi hét lên, giọng đầy phẫn nộ.

Jaeyi cười khẽ, nhưng ánh mắt lại tối sầm lại.

" Đúng, tớ điên rồi. Và cậu mới là người khiến tớ phát điên đấy, Seulgi."

Cả cơ thể em bị nhấc bỏng lên. Cánh cửa phòng đóng sầm lại sau lưng họ.

Jaeyi quăng Seulgi xuống giường, nhưng ngay khi Seulgi định bật dậy, Jaeyi đã đè lên cô, giữ chặt cổ tay cô xuống đệm.

" Yoo Jaeyi, cậu buông tôi ra."

" Tớ làm tất cả vì cậu, vậy mà cậu lại nói muốn rời bỏ tớ?" Giọng Jaeyi khàn đi.

Seulgi vùng vẫy, nhưng sức lực của Jaeyi mạnh hơn em tưởng.

" Chết tiệt, cậu nghĩ cậu là ai?!" Seulgi nghiến răng.

" Yoo Jaeyi." Jaeyi cúi xuống, hơi thở ấm nóng mang theo một chút hương trà nhẹ nhàng phả lên mặt Seulgi. " Người duy nhất cậu thuộc về."

Seulgi nhìn thẳng vào mắt Jaeyi, thấy trong đó một vực sâu không đáy của sự chiếm hữu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...