[GL] Conflict
5.I'm Wide Awake
Seulgi tỉnh dậy, tấm chăn trượt khỏi vai, để lộ những vết bầm tím còn hằn lại trên da. Cơn đau âm ỉ nhắc em nhớ đến những gì đã xảy ra đêm qua, và cả sự thật về con người mà em đã từng nghĩ mình hiểu rõ.Yoo Jaeyi, cái tên ấy giờ đây khiến em cảm thấy ghê tởm.Em nhìn quanh phòng, căn phòng vốn không thuộc về mình, tràn ngập mùi hương của Jaeyi. Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngay cả vết thương trên người em cũng đã được bôi thuốc cẩn thận. Trên đầu giường là một khay thức ăn còn nóng, bên cạnh là một ly nước cùng vài viên thuốc giảm đau.Seulgi bật cười một tiếng cười đầy cay đắng. Làm gì có chuyện em sẽ tha thứ cho con quỷ đội lốt thánh nhân đó. Viện trưởng mẫu mực, bác sĩ tài giỏi, thiên tài với đôi tay cứu người... Tất cả chỉ là một vỏ bọc hoàn hảo cho một kẻ tâm lý bất ổn, bệnh hoạn đến đáng sợ.Jaeyi nghĩ mình là ai chứ? Nghĩ mình là Chúa sao?
Tự cho mình quyền quyết định mọi thứ, kiểm soát cuộc sống của em theo ý muốn của mình? Không đời nào em để việc đó xảy ra.Seulgi siết chặt tấm chăn trong tay, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy kiên định.Em phải kéo Yoo Jaeyi xuống khỏi cái ngai vàng chết tiệt đó.
___Nghe tin Seulgi bị bệnh phải nghỉ làm vài ngày. Choi Kyung liền kéo Joo Yeri đến thăm.
Kyung thân với Seulgi hơn Jaeyi, mặc dù hai người họ đã quen nhau từ hồi còn nhỏ. Đơn giản vì Kyung không chịu được cái tính kiêu ngạo của Jaeyi tí nào. Nhỏ ghét cay ghét đắng cái dáng vẻ coi mọi thứ như cỏ rác của Yoo Jaeyi. Nhưng Yeri thì lại thân với Jaeyi hơn, có lẽ vì cùng chung lí tưởng là luôn vì lợi ích của bản thân và ngoại lệ của mình. Tuy nhiên, Yeri vẫn đặt ý kiến của Kyung lên trên trước hết. Seulgi cũng chẳng nói ra lí do em thành ra nông nổi này, em làm sao mà dám nói khi Yeri vẫn còn ngồi ở đây. Yeri cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra, làm việc với nhau lâu như vậy nhỏ quá hiểu tính cách của Jaeyi. Chỉ khi Yeri rời đi vì có lịch diễn thì em mới dám mở lời với Kyung. Kyung khoanh tay, cau mày nhìn Seulgi." Cậu thật sự định đối mặt với Jaeyi như bình thường à?"Seulgi tựa lưng vào ghế, ánh mắt trống rỗng. "Ừ."" Thật luôn?"Seulgi không trả lời ngay, em lặng lẽ nhìn xuống bàn tay mình. Những vết thương đã mờ dần, nhưng cảm giác đau đớn hôm đó vẫn còn nguyên. Em hít sâu một hơi, rồi ngước lên nhìn Kyung." Cái chết của bố tớ và bố Jaeyi... không đơn thuần chỉ là tai nạn đâu. Tớ nghĩ vậy."Kyung nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế. " Cái vụ của bố Jaeyi thì tớ biết. Ai đời bố mình bị ngộ sát mà lại có thể bỏ qua cho hung thủ một cách dễ dàng được chứ? Lúc đầu tớ còn tưởng vì cậu ta ghét bố nên chẳng quan tâm, nhưng nghĩ kỹ lại thì nó có quá nhiều uẩn khúc. Jaeyi đâu phải kiểu người dễ dàng tha thứ cho kẻ dám động vào 'đồ' của cậu ta."Seulgi siết nhẹ bàn tay, giọng nói trầm xuống.
" Tớ muốn cậu giúp điều tra về vụ bố Jaeyi. Còn về vụ chị Jena, tớ sẽ cố kiếm thêm thông tin."Kyung nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén. " Cậu chắc chứ?"" Ừm."" Được rồi. Nhưng cậu đừng có giấu tớ chuyện gì đấy." Kyung nhắc nhở bạn mình, nhỏ không muốn Seulgi cứ ôm hết tất cả đau khổ vào trong lòng.Seulgi ngừng lại một chút, rồi nói nhỏ:
" Đừng nói gì với Yeri."" Biết rồi, ai mà tin được con nhỏ lắm lời đó chứ." Kyung nói xong quay người rời đi.Seulgi ngồi lặng giữa căn nhà rộng lớn, cảm giác trống trải bủa vây lấy em. Jaejun nhẹ nhàng tiến lại gần, cọ đầu vào chân em rồi đưa lưỡi liếm nhẹ bàn tay em như thể muốn an ủi. Seulgi khẽ cười, cúi xuống xoa đầu nó. Bảo sao Jaeyi lại cưng chiều nó đến thế, một chú chó ngoan ngoãn và trung thành như vậy.Jaejun đã ở bên Jaeyi từ trước khi em xuất hiện. Nó là chú chó duy nhất mà Jaeyi nuôi từ nhỏ, một cách để lấp đầy sự cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo của cậu ta.Có Jaejun bên cạnh, Seulgi cảm thấy bớt đơn độc hơn một chút.Khi Jaeyi về nhà, cô chỉ lặng lẽ quan sát Seulgi mà không nói một lời. Dù vậy, Jaeyi vẫn cẩn thận chuẩn bị đồ ăn cho em, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Seulgi cũng chẳng buồn lên tiếng, chỉ lặng lẽ ăn trong khi thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc mũi bị băng bó kỹ lưỡng của Jaeyi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng là bác sĩ, em có thể dễ dàng nhận ra đó đúng là một vết gãy." Đáng đời, không biết nhỏ điên này sẽ giải thích với mọi người thế nào về cái mũi đó đây?" Seulgi nghĩ, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười châm chọc.Em từng nghĩ Jaeyi rất quan tâm đến sức khỏe của bản thân, nhưng rồi nhận ra cậu ta vẫn la cà ở quán bar đến tận sáng. Một kẻ tuần nào cũng đi cầu nguyện lại sống một cuộc đời trác táng sau lưng mọi người. Sự đối lập ấy khiến Seulgi vừa khinh thường vừa khó hiểu. Nhưng kể từ khi sống cùng Seulgi, tần suất ăn chơi của Jaeyi đã giảm đi đáng kể. Có lẽ vì đã tìm thấy một niềm vui mới mang tên Woo Seulgi.Yoo Jaeyi không hề chạm vào em. Cô lặng lẽ dọn đồ ra sofa ngủ, nhường phòng mình cho em. Seulgi không muốn ngủ ở phòng mình vì những ký ức ám ảnh vẫn chưa phai nhạt. Còn Jaeyi, có lẽ cô vẫn giữ lời hứa trước đây rằng sẽ không vào phòng em khi không có em ở đó.Jaejun nhảy lên giường, cuộn tròn bên cạnh Seulgi, hơi thở ấm áp của nó phả nhẹ lên cánh tay em. Seulgi kéo chăn lên, nằm nghiêng người nhìn về phía cánh cửa.Ở đâu đó sâu trong lòng, em vẫn cảm thấy rung động trước những hành động nhỏ nhặt, tinh tế của Jaeyi khi cô vẫn còn tỉnh táo.
____Chủ nhật nào cũng vậy, dù bận rộn đến đâu, Jaeyi vẫn dành thời gian đến nhà thờ. Khác với cha mình, người luôn ép cô phải trở thành một con chiên ngoan đạo đến mức cuồng tín. Jaeyi chưa bao giờ bắt Seulgi phải đi cùng. Điều này ít nhiều khiến Seulgi cảm thấy mâu thuẫn, bởi Jaeyi dường như sống một cuộc đời hai mặt, lúc thì ngoan đạo đến cực đoan, lúc lại đắm chìm trong những điều tội lỗi.Seulgi lợi dụng khoảng thời gian này để lẻn vào phòng làm việc của Jaeyi. Căn phòng quen thuộc nhưng lúc này lại mang một không khí khác, như đang ẩn giấu vô số bí mật. Em lướt nhìn kho tài liệu khổng lồ trước mặt mà không khỏi cảm thấy choáng ngợp.Yoo Jaeyi đúng là thiên tài y như lời đồn. Không chỉ giải quyết hàng loạt vấn đề liên quan đến bệnh viện, cậu ta còn đầu tư chứng khoán và thậm chí tham gia vào các hoạt động chính trị. Làm hết ngần ấy việc thì người bình thường cũng phát điên mất.Seulgi tập trung suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm một manh mối nào đó. Lật qua một loạt tập tài liệu mà không thấy gì đặc biệt, em bất chợt nảy ra một ý tưởng.Seulgi tìm đến những tập hồ sơ có số thứ tự trùng với ngày sinh của Jena. Bên trong không có tài liệu mà là một chiếc điện thoại được giấu kín.Seulgi nhíu mày, tim đập nhanh hơn. Nếu Jaeyi đã giấu nó cẩn thận như vậy, thì chắc chắn nó phải chứa thứ gì đó quan trọng. Em bật điện thoại lên. Màn hình khóa hiện ra yêu cầu nhập mật khẩu.Seulgi thử ngày sinh của Jaeyi, Jena đều hiện thị mật khẩu sai. Em cắn môi, thử đến ngày sinh của Yoo Taejoon vẫn không đúng. Thử hết tất cả mọi số liệu có thể liên quan đến Jaeyi đều không mở được. Một cảm giác bồn chồn len lỏi trong lòng.
Nếu là Jaeyi, cậu ta sẽ đặt mật khẩu là gì?Đánh liều, Seulgi nhập ngày sinh của chính mình.
Màn hình sáng lên.Seulgi chết lặng.
Cô vậy mà lại đặt mật khẩu là ngày sinh của em.Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Seulgi, nhưng em nhanh chóng gạt đi và tập trung vào nội dung trong điện thoại.Bên trong chỉ có duy nhất một số liên lạc và một lịch sử chuyển khoản đều đặn hằng tháng đến một tài khoản ẩn danh.Em nhanh chóng chụp lại toàn bộ thông tin, cẩn thận cất điện thoại về chỗ cũ rồi rời khỏi phòng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.Dù vậy, trái tim em vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Tự cho mình quyền quyết định mọi thứ, kiểm soát cuộc sống của em theo ý muốn của mình? Không đời nào em để việc đó xảy ra.Seulgi siết chặt tấm chăn trong tay, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy kiên định.Em phải kéo Yoo Jaeyi xuống khỏi cái ngai vàng chết tiệt đó.
___Nghe tin Seulgi bị bệnh phải nghỉ làm vài ngày. Choi Kyung liền kéo Joo Yeri đến thăm.
Kyung thân với Seulgi hơn Jaeyi, mặc dù hai người họ đã quen nhau từ hồi còn nhỏ. Đơn giản vì Kyung không chịu được cái tính kiêu ngạo của Jaeyi tí nào. Nhỏ ghét cay ghét đắng cái dáng vẻ coi mọi thứ như cỏ rác của Yoo Jaeyi. Nhưng Yeri thì lại thân với Jaeyi hơn, có lẽ vì cùng chung lí tưởng là luôn vì lợi ích của bản thân và ngoại lệ của mình. Tuy nhiên, Yeri vẫn đặt ý kiến của Kyung lên trên trước hết. Seulgi cũng chẳng nói ra lí do em thành ra nông nổi này, em làm sao mà dám nói khi Yeri vẫn còn ngồi ở đây. Yeri cũng biết rõ chuyện gì đã xảy ra, làm việc với nhau lâu như vậy nhỏ quá hiểu tính cách của Jaeyi. Chỉ khi Yeri rời đi vì có lịch diễn thì em mới dám mở lời với Kyung. Kyung khoanh tay, cau mày nhìn Seulgi." Cậu thật sự định đối mặt với Jaeyi như bình thường à?"Seulgi tựa lưng vào ghế, ánh mắt trống rỗng. "Ừ."" Thật luôn?"Seulgi không trả lời ngay, em lặng lẽ nhìn xuống bàn tay mình. Những vết thương đã mờ dần, nhưng cảm giác đau đớn hôm đó vẫn còn nguyên. Em hít sâu một hơi, rồi ngước lên nhìn Kyung." Cái chết của bố tớ và bố Jaeyi... không đơn thuần chỉ là tai nạn đâu. Tớ nghĩ vậy."Kyung nheo mắt, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế. " Cái vụ của bố Jaeyi thì tớ biết. Ai đời bố mình bị ngộ sát mà lại có thể bỏ qua cho hung thủ một cách dễ dàng được chứ? Lúc đầu tớ còn tưởng vì cậu ta ghét bố nên chẳng quan tâm, nhưng nghĩ kỹ lại thì nó có quá nhiều uẩn khúc. Jaeyi đâu phải kiểu người dễ dàng tha thứ cho kẻ dám động vào 'đồ' của cậu ta."Seulgi siết nhẹ bàn tay, giọng nói trầm xuống.
" Tớ muốn cậu giúp điều tra về vụ bố Jaeyi. Còn về vụ chị Jena, tớ sẽ cố kiếm thêm thông tin."Kyung nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén. " Cậu chắc chứ?"" Ừm."" Được rồi. Nhưng cậu đừng có giấu tớ chuyện gì đấy." Kyung nhắc nhở bạn mình, nhỏ không muốn Seulgi cứ ôm hết tất cả đau khổ vào trong lòng.Seulgi ngừng lại một chút, rồi nói nhỏ:
" Đừng nói gì với Yeri."" Biết rồi, ai mà tin được con nhỏ lắm lời đó chứ." Kyung nói xong quay người rời đi.Seulgi ngồi lặng giữa căn nhà rộng lớn, cảm giác trống trải bủa vây lấy em. Jaejun nhẹ nhàng tiến lại gần, cọ đầu vào chân em rồi đưa lưỡi liếm nhẹ bàn tay em như thể muốn an ủi. Seulgi khẽ cười, cúi xuống xoa đầu nó. Bảo sao Jaeyi lại cưng chiều nó đến thế, một chú chó ngoan ngoãn và trung thành như vậy.Jaejun đã ở bên Jaeyi từ trước khi em xuất hiện. Nó là chú chó duy nhất mà Jaeyi nuôi từ nhỏ, một cách để lấp đầy sự cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo của cậu ta.Có Jaejun bên cạnh, Seulgi cảm thấy bớt đơn độc hơn một chút.Khi Jaeyi về nhà, cô chỉ lặng lẽ quan sát Seulgi mà không nói một lời. Dù vậy, Jaeyi vẫn cẩn thận chuẩn bị đồ ăn cho em, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Seulgi cũng chẳng buồn lên tiếng, chỉ lặng lẽ ăn trong khi thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc mũi bị băng bó kỹ lưỡng của Jaeyi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng là bác sĩ, em có thể dễ dàng nhận ra đó đúng là một vết gãy." Đáng đời, không biết nhỏ điên này sẽ giải thích với mọi người thế nào về cái mũi đó đây?" Seulgi nghĩ, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười châm chọc.Em từng nghĩ Jaeyi rất quan tâm đến sức khỏe của bản thân, nhưng rồi nhận ra cậu ta vẫn la cà ở quán bar đến tận sáng. Một kẻ tuần nào cũng đi cầu nguyện lại sống một cuộc đời trác táng sau lưng mọi người. Sự đối lập ấy khiến Seulgi vừa khinh thường vừa khó hiểu. Nhưng kể từ khi sống cùng Seulgi, tần suất ăn chơi của Jaeyi đã giảm đi đáng kể. Có lẽ vì đã tìm thấy một niềm vui mới mang tên Woo Seulgi.Yoo Jaeyi không hề chạm vào em. Cô lặng lẽ dọn đồ ra sofa ngủ, nhường phòng mình cho em. Seulgi không muốn ngủ ở phòng mình vì những ký ức ám ảnh vẫn chưa phai nhạt. Còn Jaeyi, có lẽ cô vẫn giữ lời hứa trước đây rằng sẽ không vào phòng em khi không có em ở đó.Jaejun nhảy lên giường, cuộn tròn bên cạnh Seulgi, hơi thở ấm áp của nó phả nhẹ lên cánh tay em. Seulgi kéo chăn lên, nằm nghiêng người nhìn về phía cánh cửa.Ở đâu đó sâu trong lòng, em vẫn cảm thấy rung động trước những hành động nhỏ nhặt, tinh tế của Jaeyi khi cô vẫn còn tỉnh táo.
____Chủ nhật nào cũng vậy, dù bận rộn đến đâu, Jaeyi vẫn dành thời gian đến nhà thờ. Khác với cha mình, người luôn ép cô phải trở thành một con chiên ngoan đạo đến mức cuồng tín. Jaeyi chưa bao giờ bắt Seulgi phải đi cùng. Điều này ít nhiều khiến Seulgi cảm thấy mâu thuẫn, bởi Jaeyi dường như sống một cuộc đời hai mặt, lúc thì ngoan đạo đến cực đoan, lúc lại đắm chìm trong những điều tội lỗi.Seulgi lợi dụng khoảng thời gian này để lẻn vào phòng làm việc của Jaeyi. Căn phòng quen thuộc nhưng lúc này lại mang một không khí khác, như đang ẩn giấu vô số bí mật. Em lướt nhìn kho tài liệu khổng lồ trước mặt mà không khỏi cảm thấy choáng ngợp.Yoo Jaeyi đúng là thiên tài y như lời đồn. Không chỉ giải quyết hàng loạt vấn đề liên quan đến bệnh viện, cậu ta còn đầu tư chứng khoán và thậm chí tham gia vào các hoạt động chính trị. Làm hết ngần ấy việc thì người bình thường cũng phát điên mất.Seulgi tập trung suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm một manh mối nào đó. Lật qua một loạt tập tài liệu mà không thấy gì đặc biệt, em bất chợt nảy ra một ý tưởng.Seulgi tìm đến những tập hồ sơ có số thứ tự trùng với ngày sinh của Jena. Bên trong không có tài liệu mà là một chiếc điện thoại được giấu kín.Seulgi nhíu mày, tim đập nhanh hơn. Nếu Jaeyi đã giấu nó cẩn thận như vậy, thì chắc chắn nó phải chứa thứ gì đó quan trọng. Em bật điện thoại lên. Màn hình khóa hiện ra yêu cầu nhập mật khẩu.Seulgi thử ngày sinh của Jaeyi, Jena đều hiện thị mật khẩu sai. Em cắn môi, thử đến ngày sinh của Yoo Taejoon vẫn không đúng. Thử hết tất cả mọi số liệu có thể liên quan đến Jaeyi đều không mở được. Một cảm giác bồn chồn len lỏi trong lòng.
Nếu là Jaeyi, cậu ta sẽ đặt mật khẩu là gì?Đánh liều, Seulgi nhập ngày sinh của chính mình.
Màn hình sáng lên.Seulgi chết lặng.
Cô vậy mà lại đặt mật khẩu là ngày sinh của em.Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Seulgi, nhưng em nhanh chóng gạt đi và tập trung vào nội dung trong điện thoại.Bên trong chỉ có duy nhất một số liên lạc và một lịch sử chuyển khoản đều đặn hằng tháng đến một tài khoản ẩn danh.Em nhanh chóng chụp lại toàn bộ thông tin, cẩn thận cất điện thoại về chỗ cũ rồi rời khỏi phòng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.Dù vậy, trái tim em vẫn chưa thể bình tĩnh lại.