[GL] Còn muốn chia tay nữa không? (18+)
Chương 11: Nghiêm túc
Tuy Diệp Vân Chi không đi cùng nàng, nhưng vẫn nhắn tin dặn dò nàng giữ liên lạc thường xuyên.Sau một lúc, cả nhóm chuyển đến quán ăn gần đó để tiếp tục buổi tiệc sinh nhật. Không gian quán ăn ấm cúng, bàn ăn bày đầy những món ngon hấp dẫn.Mọi người cùng nhau trò chuyện, chia sẻ chuyện đời và công việc hiện tại. Cố An Thư cảm thấy thoải mái hơn, dần quên đi sự bối rối ban đầu.Có vài chàng trai trong nhóm liên tục hỏi han nàng, khiến nàng đỏ mặt và lúng túng. Nhưng nàng vẫn giữ được sự duyên dáng, nhớ lời Diệp Vân Chi dặn.Khi bánh sinh nhật được mang ra, mọi người cùng hát mừng và chúc phúc. Cố An Thư nhìn quanh, nhớ về những ngày tháng cũ và cả những điều mới mẻ đang chờ đón phía trước.Sau khi cắt bánh sinh nhật, không khí trong nhóm rộn ràng hơn, mọi người chia thành những nhóm nhỏ ngồi nói chuyện riêng. Nàng ngồi ở một góc bàn, đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Diệp Vân Chi:“Ổn chứ? Có ai làm phiền em không?”Nàng nhắn lại: “Ổn mà. Bạn bè cũ thôi, chị đừng lo.”Chưa kịp nhấn gửi thì một giọng nam trầm trầm cất lên từ bên cạnh:
“Không ngờ cậu vẫn dịu dàng như hồi xưa. Mới nhìn qua là nhận ra liền.”Cố An Thư ngẩng lên, thấy Minh – bạn học cũ, từng là hotboy của lớp — đang kéo ghế ngồi xuống đối diện nàng.Nàng cười xã giao, gật đầu:
“Lâu rồi mới gặp, cậu cũng khác nhiều lắm.”Minh nhướng mày, nhìn em đầy ẩn ý:
“Khác ở đâu? Đẹp trai hơn à?”Nàng bật cười lịch sự, nhưng không đáp. Minh nghiêng người về phía nàng, giọng nhỏ hơn:
“Cậu có người yêu chưa? Tớ đoán là chưa đâu nhỉ?”Cố An Thư thoáng chột dạ nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời:
“Có rồi. Mình đang quen một người.”Minh tỏ vẻ bất ngờ nhưng vẫn cười:
“Không sao. Mình không ngại bắt đầu chậm hơn người khác một chút.”Tim Cố An Thư đập mạnh. Không phải vì rung động, mà là bối rối. Ranh giới lịch sự với bạn cũ đang bị xô lệch. Nàng cười gượng:
“Mình nghiêm túc với người ấy. Thật sự.”Minh không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng chăm chú. Có vẻ anh ta cho rằng nàng chỉ là đang muốn từ chối khéo và nghĩ rằng mình còn có cơ hội.Điện thoại Cố An Thư rung. Tin nhắn từ Diệp Vân Chi hiện lên như một cái cứu sinh:“Bé Thư, gửi chị một tấm ảnh đi, chị nhớ em rồi.”Nàng thở phào, chụp nhanh bức ảnh ly nước cam, gửi kèm tin nhắn:“Một bạn nam vừa hỏi em có người yêu chưa, em nói rồi mà cậu ấy vẫn không buông…”Sau vài giây, tin nhắn Diệp Vân Chi gửi đến:“Ra ngoài một lát, gọi video cho chị. Ngay bây giờ.”Cố An Thư đứng dậy, khẽ xin phép nhóm bạn:
“Cho mình ra ngoài nghe điện thoại chút nhé.”Minh nhìn nàng, ánh mắt có chút nghi ngờ, nhưng không nói gì. Nàng bước nhanh ra khỏi quán ăn, đến một góc hành lang yên tĩnh gần lối thoát hiểm. Tay vẫn hơi run, nàng nhấn vào cuộc gọi video với Diệp Vân Chi.Chỉ vài giây sau, màn hình hiện lên khuôn mặt, mái tóc xõa nhẹ, ánh mắt nghiêm nhưng không giấu được sự lo lắng.“Bé ngoan của chị đâu rồi?” – giọng Diệp Vân Chi vang lên, nhẹ nhàng nhưng có một sức nặng kỳ lạ khiến Cố An Thư rùng mình.Nàng cắn môi, hạ giọng:
“Em ra ngoài rồi… xin lỗi vì làm chị lo.”Diệp Vân Chi im lặng vài giây, mắt không rời khỏi nàng.
“Cậu ta là ai?”“Bạn học cũ… tên Minh. Em nói rõ là có người yêu rồi, nhưng cậu ấy vẫn…” – nàng nói lí nhí, mắt không dám nhìn thẳng vào màn hình.Diệp Vân Chi thở dài, nhưng không trách móc.
“Em có cười với cậu ta không?”“Có… nhưng chỉ là cười xã giao…” – nàng lí nhí thú nhận.Cô khẽ nhíu mày, rồi đổi giọng trầm hơn:
“Em có biết mình cười thế nào không? Lúc em cười, người ta sẽ tưởng mình có cơ hội.”Cố An Thư cứng người, lí nhí:
“Em xin lỗi…”“Ngẩng đầu lên.” – cô yêu cầu.Nàng làm theo, gương mặt hiện rõ trên màn hình — đôi má ửng hồng vì xấu hổ, ánh mắt đầy vẻ biết lỗi.Diệp Vân Chi ngắm nàng trong giây lát, rồi thở dài dịu lại:
“Thôi. Không giận. Nhưng từ giờ phải biết giữ ranh giới. Em không cần phải trả lời bất kỳ ai điều gì, cũng không cần phải cười với ai cả, hiểu không?”Cố An Thư gật đầu ngoan ngoãn.“Giờ quay lại đi. Nếu cậu ta lại bắt chuyện, em cứ viện cớ mệt, đừng ngồi gần. Nếu vẫn không chịu buông… nhắn chị. Chị sẽ đến.”Nàng mở to mắt:
“Chị sẽ đến thật à?”Diệp Vân Chi mỉm cười, ánh mắt như cười như mắng:
“Chị mà đến, là em phải chịu phạt đấy.”Mặt Cố An Thư đỏ bừng, vội nói nhỏ:
“Không để chị phải đến đâu… em hứa.”“Ừ. Ngoan thì thưởng sau. Giờ quay vào đi.” – Diệp Vân Chi nói, rồi nhẹ nhàng thêm một câu cuối:
“Chị yêu em.”
“Không ngờ cậu vẫn dịu dàng như hồi xưa. Mới nhìn qua là nhận ra liền.”Cố An Thư ngẩng lên, thấy Minh – bạn học cũ, từng là hotboy của lớp — đang kéo ghế ngồi xuống đối diện nàng.Nàng cười xã giao, gật đầu:
“Lâu rồi mới gặp, cậu cũng khác nhiều lắm.”Minh nhướng mày, nhìn em đầy ẩn ý:
“Khác ở đâu? Đẹp trai hơn à?”Nàng bật cười lịch sự, nhưng không đáp. Minh nghiêng người về phía nàng, giọng nhỏ hơn:
“Cậu có người yêu chưa? Tớ đoán là chưa đâu nhỉ?”Cố An Thư thoáng chột dạ nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời:
“Có rồi. Mình đang quen một người.”Minh tỏ vẻ bất ngờ nhưng vẫn cười:
“Không sao. Mình không ngại bắt đầu chậm hơn người khác một chút.”Tim Cố An Thư đập mạnh. Không phải vì rung động, mà là bối rối. Ranh giới lịch sự với bạn cũ đang bị xô lệch. Nàng cười gượng:
“Mình nghiêm túc với người ấy. Thật sự.”Minh không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng chăm chú. Có vẻ anh ta cho rằng nàng chỉ là đang muốn từ chối khéo và nghĩ rằng mình còn có cơ hội.Điện thoại Cố An Thư rung. Tin nhắn từ Diệp Vân Chi hiện lên như một cái cứu sinh:“Bé Thư, gửi chị một tấm ảnh đi, chị nhớ em rồi.”Nàng thở phào, chụp nhanh bức ảnh ly nước cam, gửi kèm tin nhắn:“Một bạn nam vừa hỏi em có người yêu chưa, em nói rồi mà cậu ấy vẫn không buông…”Sau vài giây, tin nhắn Diệp Vân Chi gửi đến:“Ra ngoài một lát, gọi video cho chị. Ngay bây giờ.”Cố An Thư đứng dậy, khẽ xin phép nhóm bạn:
“Cho mình ra ngoài nghe điện thoại chút nhé.”Minh nhìn nàng, ánh mắt có chút nghi ngờ, nhưng không nói gì. Nàng bước nhanh ra khỏi quán ăn, đến một góc hành lang yên tĩnh gần lối thoát hiểm. Tay vẫn hơi run, nàng nhấn vào cuộc gọi video với Diệp Vân Chi.Chỉ vài giây sau, màn hình hiện lên khuôn mặt, mái tóc xõa nhẹ, ánh mắt nghiêm nhưng không giấu được sự lo lắng.“Bé ngoan của chị đâu rồi?” – giọng Diệp Vân Chi vang lên, nhẹ nhàng nhưng có một sức nặng kỳ lạ khiến Cố An Thư rùng mình.Nàng cắn môi, hạ giọng:
“Em ra ngoài rồi… xin lỗi vì làm chị lo.”Diệp Vân Chi im lặng vài giây, mắt không rời khỏi nàng.
“Cậu ta là ai?”“Bạn học cũ… tên Minh. Em nói rõ là có người yêu rồi, nhưng cậu ấy vẫn…” – nàng nói lí nhí, mắt không dám nhìn thẳng vào màn hình.Diệp Vân Chi thở dài, nhưng không trách móc.
“Em có cười với cậu ta không?”“Có… nhưng chỉ là cười xã giao…” – nàng lí nhí thú nhận.Cô khẽ nhíu mày, rồi đổi giọng trầm hơn:
“Em có biết mình cười thế nào không? Lúc em cười, người ta sẽ tưởng mình có cơ hội.”Cố An Thư cứng người, lí nhí:
“Em xin lỗi…”“Ngẩng đầu lên.” – cô yêu cầu.Nàng làm theo, gương mặt hiện rõ trên màn hình — đôi má ửng hồng vì xấu hổ, ánh mắt đầy vẻ biết lỗi.Diệp Vân Chi ngắm nàng trong giây lát, rồi thở dài dịu lại:
“Thôi. Không giận. Nhưng từ giờ phải biết giữ ranh giới. Em không cần phải trả lời bất kỳ ai điều gì, cũng không cần phải cười với ai cả, hiểu không?”Cố An Thư gật đầu ngoan ngoãn.“Giờ quay lại đi. Nếu cậu ta lại bắt chuyện, em cứ viện cớ mệt, đừng ngồi gần. Nếu vẫn không chịu buông… nhắn chị. Chị sẽ đến.”Nàng mở to mắt:
“Chị sẽ đến thật à?”Diệp Vân Chi mỉm cười, ánh mắt như cười như mắng:
“Chị mà đến, là em phải chịu phạt đấy.”Mặt Cố An Thư đỏ bừng, vội nói nhỏ:
“Không để chị phải đến đâu… em hứa.”“Ừ. Ngoan thì thưởng sau. Giờ quay vào đi.” – Diệp Vân Chi nói, rồi nhẹ nhàng thêm một câu cuối:
“Chị yêu em.”