[GL] Còn muốn chia tay nữa không? (18+)
Chương 12: Luôn đợi
Cơ An Thư cất điện thoại vào trong túi xách, hít một hơi thật sâu rồi bước trở lại bàn. Không khí trong nhóm vẫn rôm rả, mọi người đang chuẩn bị chụp ảnh tập thể.“An Thư, mau lại đây! Đứng vào giữa nè cho nổi bật!” – một bạn nữ gọi nàng, kéo nàng vào hàng đứng giữa.Cố An Thư cười nhẹ, vừa bước vào chỗ thì Minh cũng len theo sau, tự động đứng sát bên trái nàng. Khoảng cách gần đến mức tay áo anh ta suýt chạm vào tay nàng.Nàng nghiêng nhẹ người, cố tạo ra một khoảng trống nhỏ giữa hai người, nhưng Minh cứ lẽo đẽo điều chỉnh tư thế để đứng gần hơn. Dưới ánh đèn, nàng thoáng thấy ánh mắt anh ta liếc sang — không còn đơn thuần là ánh nhìn bạn bè.Má Cố An Thư hơi nóng, tim đập nhanh không phải vì ngại, mà là vì cảm giác… không thoải mái.Trong đầu, giọng Diệp Vân Chi như vẫn còn vang vọng:“Lúc em cười, người ta sẽ tưởng mình có cơ hội.”Vậy nên nàng không cười nữa. Biểu cảm nàng giữ ở mức nhẹ nhàng, lễ phép nhưng lạnh hơn bình thường một chút.Sau vài tấm hình, nàng viện cớ đi vệ sinh để tránh khỏi vòng vây đang dần trở nên gượng gạo. Khi đi ngang qua Minh, anh ta thì thầm:“Lát nữa đi karaoke chung không?”Cố An Thư dừng chân, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta, không cần lên giọng nhưng từng chữ đều rõ ràng:“Xin lỗi, mình không đi. Người yêu mình không thích.”Minh thoáng sững lại, nhưng nàng không đợi anh ta phản ứng mà quay lưng rời đi, ngẩng cao đầu, lòng nhẹ bẫng — vì biết rằng Diệp Vân Chi sẽ tự hào về hành động này của nàng.Khi đồng hồ chỉ hơn chín giờ tối, bữa tiệc sinh nhật dần đến hồi kết. Mọi người đã no nê, bánh cũng đã ăn xong, và tiếng cười nói vẫn chưa dứt. Một bạn trong nhóm vỗ tay đề xuất:“Đi karaoke tiếp đi! Nay đông đủ hiếm lắm đó!”Lập tức, mấy người hưởng ứng ngay, trong đó có cả Minh — ánh mắt vẫn cứ lấp lửng liếc sang Cố An Thư.Nàng đứng dậy, khẽ chỉnh lại túi xách, rồi cúi đầu nói nhẹ:“Mình xin phép không đi cùng mọi người. Hôm nay vui lắm rồi… nhưng mình hơi mệt.”“Về liền á? Tiếc vậy…” – vài người tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng phần lớn chỉ cười và vẫy tay chào.Minh chau mày:
“Cậu về một mình được không? Hay để mình đưa—”“Không cần đâu. Có người đang đợi mình rồi.” – Cố An Thư mỉm cười, lần này không còn là kiểu xã giao dịu dàng, mà là nụ cười tự tin, kiên định.Nàng bước ra khỏi quán, để lại ánh mắt ngỡ ngàng của Minh phía sau.Ngoài trời se lạnh. Cố An Thư gọi xe, tay run nhẹ vì gió đêm và vì… mong ngóng.Vừa lên xe, nàng liền nhắn tin:“Em đang trên đường về với chị nè.”Và gần như ngay lập tức, tin nhắn trả lời xuất hiện:“Chị đợi em. Về nhanh. Chị muốn ôm em lắm rồi.”.............Tiếng mở cửa vang lên khẽ khàng. Cố An Thư bước vào, vẫn còn chút lạnh từ gió đêm. Mùi quen thuộc trong căn nhà ùa đến khiến nàng thở phào như trút bỏ hết cả một ngày dài.Diệp Vân Chi đang ngồi trên ghế sofa, mặc áo len rộng, tóc buộc cao, vừa nghe thấy tiếng cửa đã đứng dậy bước nhanh tới.Không cần hỏi gì, không cần nói lời nào, cô dang tay ôm chặt nàng vào lòng.Một cái ôm ấm áp, dài lâu — tay cô vòng sau lưng, cằm tựa nhẹ lên vai nàng.
"Về rồi, chị nhớ em muốn chết…” – giọng Diệp Vân Chi trầm thấp, nhỏ đến mức như thở vào tai.Cố An Thư dụi mặt vào ngực Diệp Vân Chi, tay ôm lấy hông cô như tìm lại nơi mình thuộc về."Cho chị ôm thêm chút nữa..." – Diệp Vân Chi thì thầm, nhưng lại ôm chặt hơn, như muốn giữ nàng không để ai khác lại gần nữa.Sau một lúc, Cố An Thư ngẩng đầu dậy, cười khẽ:
"Em đi tắm đây, người toàn mùi khói với đồ ăn."Diệp Vân Chi gật đầu, buông nàng ra nhưng vẫn luyến tiếc vuốt nhẹ tóc nàng:
“Ừ. Tắm xong ra đây, chị sấy tóc cho. Rồi kể hết cho chị nghe nha… từng chút một.”Nàng mỉm cười, gật đầu ngoan ngoãn rồi bước về phía phòng tắm, lòng dịu lại hoàn toàn, vì biết có người vẫn đang luôn luôn đợi mình.___________
P/S: Mình đang viết thêm một bộ có tên là "Cai Thuốc, Nghiện Em".Mọi người đọc rồi nhận xét góp ý để mình viết tiếp cốt truyện cho cả hai bộ thật chỉn chu nhé, xin cảm ơn!
“Cậu về một mình được không? Hay để mình đưa—”“Không cần đâu. Có người đang đợi mình rồi.” – Cố An Thư mỉm cười, lần này không còn là kiểu xã giao dịu dàng, mà là nụ cười tự tin, kiên định.Nàng bước ra khỏi quán, để lại ánh mắt ngỡ ngàng của Minh phía sau.Ngoài trời se lạnh. Cố An Thư gọi xe, tay run nhẹ vì gió đêm và vì… mong ngóng.Vừa lên xe, nàng liền nhắn tin:“Em đang trên đường về với chị nè.”Và gần như ngay lập tức, tin nhắn trả lời xuất hiện:“Chị đợi em. Về nhanh. Chị muốn ôm em lắm rồi.”.............Tiếng mở cửa vang lên khẽ khàng. Cố An Thư bước vào, vẫn còn chút lạnh từ gió đêm. Mùi quen thuộc trong căn nhà ùa đến khiến nàng thở phào như trút bỏ hết cả một ngày dài.Diệp Vân Chi đang ngồi trên ghế sofa, mặc áo len rộng, tóc buộc cao, vừa nghe thấy tiếng cửa đã đứng dậy bước nhanh tới.Không cần hỏi gì, không cần nói lời nào, cô dang tay ôm chặt nàng vào lòng.Một cái ôm ấm áp, dài lâu — tay cô vòng sau lưng, cằm tựa nhẹ lên vai nàng.
"Về rồi, chị nhớ em muốn chết…” – giọng Diệp Vân Chi trầm thấp, nhỏ đến mức như thở vào tai.Cố An Thư dụi mặt vào ngực Diệp Vân Chi, tay ôm lấy hông cô như tìm lại nơi mình thuộc về."Cho chị ôm thêm chút nữa..." – Diệp Vân Chi thì thầm, nhưng lại ôm chặt hơn, như muốn giữ nàng không để ai khác lại gần nữa.Sau một lúc, Cố An Thư ngẩng đầu dậy, cười khẽ:
"Em đi tắm đây, người toàn mùi khói với đồ ăn."Diệp Vân Chi gật đầu, buông nàng ra nhưng vẫn luyến tiếc vuốt nhẹ tóc nàng:
“Ừ. Tắm xong ra đây, chị sấy tóc cho. Rồi kể hết cho chị nghe nha… từng chút một.”Nàng mỉm cười, gật đầu ngoan ngoãn rồi bước về phía phòng tắm, lòng dịu lại hoàn toàn, vì biết có người vẫn đang luôn luôn đợi mình.___________
P/S: Mình đang viết thêm một bộ có tên là "Cai Thuốc, Nghiện Em".Mọi người đọc rồi nhận xét góp ý để mình viết tiếp cốt truyện cho cả hai bộ thật chỉn chu nhé, xin cảm ơn!