[GL] Còn muốn chia tay nữa không? (18+)
Chương 10: Của chị
Diệp Vân Chi lấy khăn ấm, lau người Cố An Thư cẩn thận từng chút một. Dù tay vẫn ướt, dù ga giường loang lổ, cô chẳng hề phiền lòng."Nhìn em lúc khóc, lúc ướt, lúc yếu ớt thế thế này... chị chỉ muốn ôm mãi thôi."Cố An Thư khẽ cười qua hơi thở, tay níu lấy vạt áo cô như đòi thêm một lời dỗ dành.Cô lau xong, kéo chăn trùm hai người lại, để nàng gối đầu lên tay mình, vuốt tóc nàng từng chút một."Ngủ một lát đi, ngoan. Khi nào tỉnh, chị ẵm đi tắm. Hôm nay không cần làm gì cả, chỉ cần làm bé con của chị thôi."..........Vài ngày sau.Ánh nắng sớm nhẹ nhàng len qua rèm cửa, rọi lên gương mặt Cố An Thư đang ngủ vùi. Cơ thể vẫn còn mỏi nhừ sau những gì đã trải qua, nhưng cảm giác ấm áp từ vòng tay Diệp Vân Chi đang ôm phía sau khiến nàng an tâm đến lạ.Điện thoại nàng rung khẽ. Một tin nhắn mới vừa đến, màn hình sáng lên vài giây rồi lụi tắt.Một lúc sau, nàng cựa mình, mắt vẫn còn lơ mơ khi vươn tay lấy điện thoại từ đầu giường. Tin nhắn hiện lên là từ một người cái tên quen mà đã lâu không gặp:"Tụi mình sắp tổ chức sinh nhật cho Thanh nè! 6h tối mai ở quán café Blue Wind, cậu tới được không? Lâu quá rồi chưa gặp. Nhớ nha!"Cố An Thư nhìn dòng tin nhắn, lòng có chút lạ lẫm, có chút tò mò, cũng có phần ngại ngùng. Từ sau khi yêu Diệp Vân Chi, nãng sống chậm lại, ít tiếp xúc với bạn cũ. Dường như cả thế giới của nàng thu lại chỉ còn Diệp Vân Chi là trung tâm.Phía sau, Diệp Vân Chi dụi đầu vào gáy nàng, giọng ngái ngủ:
"Nhìn gì mà im vậy? Ai nhắn thế?"Nàng quay sang, nhẹ giọng:
"Bạn học cũ... mời đi sinh nhật."Cô mở mắt, ánh nhìn không giấu được sự quan tâm:
"Đi không?"Cố An Thư ngập ngừng một lát rồi gật đầu.
"Chắc đi... cũng nên gặp lại một chút."Diệp Vân Chi không nói gì thêm, chỉ siết nàng vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên vai trần.
"Vậy đi đi. Nhưng mặc đẹp vào... và nhớ, là bé của ai hả?"Cố An Thư bật cười, má đỏ ửng, gật đầu ngoan:
"Của chị."............
Chiều muộn, khi Cố An Thư đứng trước gương trong phòng ngủ, ánh sáng dịu dàng phản chiếu trên làn da mịn màng, Diệp Vân Chi bước vào với một túi đồ nhỏ trong tay.Cô mỉm cười, đưa cho nàng bộ váy mà cô đã chọn kỹ càng - một chiếc váy ôm sát, vừa đủ thanh lịch lại vẫn khoe nhẹ đường cong nữ tính của nàng."Chị nghĩ cái này hợp với em lắm, vừa nữ tính vừa quyến rũ, đủ để làm người ta không thể rời mắt," cô nói, giọng nhẹ nhàng mà đầy tự tin.Cố An Thư ngượng ngùng nhưng vẫn cảm thấy tự hào khi được cô lựa đồ cho. Cô còn chuẩn bị cả đôi giày cao gót vừa vặn, một chiếc túi xách nhỏ xinh và bộ trang điểm nhẹ nhàng, tập trung làm nổi bật đôi mắt và bờ môi nàng.Diệp Vân Chi ngồi xuống, cẩn thận giúp nàng tô son, chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng mà vẫn mềm mại."Nhớ giữ dáng đi đứng thướt tha, đừng quên mỉm cười thật tươi, và quan trọng nhất... bé của chị phải ngoan nhé," cô nhắc nhở, ánh mắt chứa đầy yêu thương và quyền lực.Nàng gật đầu, cảm thấy được yêu chiều và nâng niu trong từng chi tiết nhỏ.Diệp Vân Chi còn nhắc nàng đừng quên mang theo điện thoại, giữ liên lạc với cô và đừng để bản thân bị ai làm phiền quá mức."Điều gì khiến em không thoải mái, chỉ cần nhắn chị, chị sẽ đến đón ngay," cô nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng.Cuối cùng, cô ôm nàng một cái thật chặt, thì thầm:
"Đi đi, bé cưng. Có gì vui thì lúc về nhà nhớ kể chị nghe nhá."..........Ánh đèn vàng ấm áp của quán café Blue Wind phủ nhẹ lên từng gương mặt thân quen, những tiếng cười rộn rã hòa lẫn mùi cà phê thoang thoảng.Cố An Thư bước vào, hơi bối rối khi nhìn quanh - trong nhóm bạn có cả nam lẫn nữ, nhiều người đã thay đổi nhiều so với hồi cấp ba, nhưng vẫn giữ được nét thân thiện và vui vẻ."Ê, lâu quá không gặp! Xinh nha!" một bạn nữ reo lên khi nhận ra nàng, khiến nàng đỏ mặt ngượng ngùng.Câu chuyện bắt đầu rôm rả, những kỷ niệm cũ được nhắc lại, xen lẫn tiếng cười và những cái chạm nhẹ khi nâng ly chúc mừng.
"Nhìn gì mà im vậy? Ai nhắn thế?"Nàng quay sang, nhẹ giọng:
"Bạn học cũ... mời đi sinh nhật."Cô mở mắt, ánh nhìn không giấu được sự quan tâm:
"Đi không?"Cố An Thư ngập ngừng một lát rồi gật đầu.
"Chắc đi... cũng nên gặp lại một chút."Diệp Vân Chi không nói gì thêm, chỉ siết nàng vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên vai trần.
"Vậy đi đi. Nhưng mặc đẹp vào... và nhớ, là bé của ai hả?"Cố An Thư bật cười, má đỏ ửng, gật đầu ngoan:
"Của chị."............
Chiều muộn, khi Cố An Thư đứng trước gương trong phòng ngủ, ánh sáng dịu dàng phản chiếu trên làn da mịn màng, Diệp Vân Chi bước vào với một túi đồ nhỏ trong tay.Cô mỉm cười, đưa cho nàng bộ váy mà cô đã chọn kỹ càng - một chiếc váy ôm sát, vừa đủ thanh lịch lại vẫn khoe nhẹ đường cong nữ tính của nàng."Chị nghĩ cái này hợp với em lắm, vừa nữ tính vừa quyến rũ, đủ để làm người ta không thể rời mắt," cô nói, giọng nhẹ nhàng mà đầy tự tin.Cố An Thư ngượng ngùng nhưng vẫn cảm thấy tự hào khi được cô lựa đồ cho. Cô còn chuẩn bị cả đôi giày cao gót vừa vặn, một chiếc túi xách nhỏ xinh và bộ trang điểm nhẹ nhàng, tập trung làm nổi bật đôi mắt và bờ môi nàng.Diệp Vân Chi ngồi xuống, cẩn thận giúp nàng tô son, chỉnh lại tóc tai cho gọn gàng mà vẫn mềm mại."Nhớ giữ dáng đi đứng thướt tha, đừng quên mỉm cười thật tươi, và quan trọng nhất... bé của chị phải ngoan nhé," cô nhắc nhở, ánh mắt chứa đầy yêu thương và quyền lực.Nàng gật đầu, cảm thấy được yêu chiều và nâng niu trong từng chi tiết nhỏ.Diệp Vân Chi còn nhắc nàng đừng quên mang theo điện thoại, giữ liên lạc với cô và đừng để bản thân bị ai làm phiền quá mức."Điều gì khiến em không thoải mái, chỉ cần nhắn chị, chị sẽ đến đón ngay," cô nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng.Cuối cùng, cô ôm nàng một cái thật chặt, thì thầm:
"Đi đi, bé cưng. Có gì vui thì lúc về nhà nhớ kể chị nghe nhá."..........Ánh đèn vàng ấm áp của quán café Blue Wind phủ nhẹ lên từng gương mặt thân quen, những tiếng cười rộn rã hòa lẫn mùi cà phê thoang thoảng.Cố An Thư bước vào, hơi bối rối khi nhìn quanh - trong nhóm bạn có cả nam lẫn nữ, nhiều người đã thay đổi nhiều so với hồi cấp ba, nhưng vẫn giữ được nét thân thiện và vui vẻ."Ê, lâu quá không gặp! Xinh nha!" một bạn nữ reo lên khi nhận ra nàng, khiến nàng đỏ mặt ngượng ngùng.Câu chuyện bắt đầu rôm rả, những kỷ niệm cũ được nhắc lại, xen lẫn tiếng cười và những cái chạm nhẹ khi nâng ly chúc mừng.