[Girls love - Tự viết] Tích Tịch Tình Tang

Chương 8



Trở về đưa cho đám bạn mỗi đứa một phần ăn, đứa nào đứa nấy thấy đồ ăn là mắt sáng rực, "Trời ơi cảm ơn đại ca nghen, ngày mai tụi này tặng đại ca một phần ăn sáng!" Một người trong nhóm bạn hí ha hí hửng khi có đồ ăn. Cậu ta vừa bỏ ớt vào mì vừa nói rằng hôm sau sẽ mua cho Dương một phần ăn sáng coi như là đáp lễ.

"Mua bánh mì heo quay nhiều pate đi!" Dương khoanh tay tựa vào ghế nhìn tới đám bạn cùng tuổi nhưng vẫn tôn cô lên làm đại ca này. Cũng tại cô có tánh mạnh mẽ hơn đám tụi nó, gan cũng gan dạ hơn nên là tụi này hâm mộ cô lắm.

"Ok đại ca luôn!" Người noi nghe Dương nói rằng muốn ăn bánh mì cũng gật gật đầu đồng ý.

Hoàng Anh đứng bên cạnh Dương, trên tay nàng còn dắt đứa bé với bộ đồ bệnh nhân rộng rinh kia, nàng khều khều Dương nói rằng con bé đói lắm, ngày mai cô có thể cúng cho nó ít đồ ăn trước khi đưa nó lên chùa hay không.

Dương xót xa nhìn đứa bé ấy, cô mở phần ăn của mình ra rồi để yên một góc. Vì đã được Hoàng Anh chỉ cách cúng kiếng nên cô đã cho cô bé ăn trước phần ăn của mình. "Sao nó không ăn được?" Dương đứng một góc khuất xoay lưng về phía nhóm bạn nên họ cũng không biết rằng Dương đang làm gì. Cô cứ vái cúng hết lần này đến lần khác mà đứa nhỏ vẫn đứng im ru, bởi vậy cô hỏi Hoàng Anh vấn đề này.

"Nó chưa có ai đặt tên hết, nếu như chị vái không vái riêng tên của nó thì nó vẫn sẽ bị những vong lớn hơn tranh đồ ăn!" Hoàng Anh vừa nói vừa vuốt tóc con bé. Nàng chậm rãi giải thích cho Dương nghe. Ở phần âm cũng giống như phần dương thôi, trái lại người âm còn sân si hơn người dương rất nhiều nên là việc tranh giành đồ cúng cũng vô cùng bình thường, nếu đủ mạnh thì no còn không thì chịu đói.

"Nhưng mà con không có tên cô ơi!" Con bé đứng chỉ ngang lưng quần của Dương cất chất giọng ngây thơ nói ra. Bản thân nó đã quanh quẩn ở cái bệnh viện này biết bao nhiêu năm tới nay chỉ có mình Dương thấy nó, cô còn chạm được vào nó và thắt tóc cho nó trở nên gọn gàng hơn nữa chứ. Nó ước gì ba nó sẽ cần nó, hoặc chí ít mẹ nó cũng cho nó một cái tên trước khi rời đi để nó không làm một con ma vô danh.

Khi xưa mẹ đi phá nó vì ba biết nó là con gái còn nhà nội thì lại cần con trai nên khi phát hiện cấn thai và là con gái thì nhà nội đã nhẫn tâm bắt đi bỏ đứa nhỏ. Lúc tới bệnh viện do thai đã lớn nên họ đã dùng cách cắt nhỏ từng bộ phận của thai nhi ra để có thể đưa nó ra ngoài. Từng nhát cắt đau đớn xé vào da thịt, từng cơn đau dày vò khiến nó trở nên ám ảnh dù cho đã qua bao nhiêu năm. Một phần ám ảnh vì đau, một phần ám ảnh vì sợ. Nếu như tính ra thì nó cũng chỉ là đứa trẻ, nhưng đứa trẻ nào được cơ hội sống thì sẽ được ba mẹ thương yêu, được ở cùng người thân gia đình hoặc ít nhất nếu là trẻ mồ côi đi chăng nữa thì vẫn còn có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời của cuộc sống, có khi sẽ nhận lại những sự quan tâm, cảm thông khác từ người ngoài. Còn con bé này không ai cả, chỉ cô độc ở đây, không một ai bảo vệ, đã vậy còn bị tranh giành phần cúng nữa chứ. Đói, lạnh, cô đơn luôn luôn bao trùm lấy thân thể nhỏ bé ấy. Không siêu thoát được, không đầu thai được bởi nó vẫn mãi ghi nhớ một câu rằng mẹ nó đã dặn hãy chờ mẹ nó ở đây, nhưng chờ mãi, chờ mãi cho đến tận năm năm vẫn chưa hề thấy bóng dáng mẹ nó quay trở lại.

"Mình đặt tên cho nó được không em?" Dương vẫn đứng ở đó lầm bầm, cô lại xài chiêu cũ đó chính là giả vờ nghe điện thoại, nhờ vậy mà đám bạn không đứa nào nghi ngờ hay nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ nữa cả.

"Nhưng con muốn đợi mẹ con đặt, không sao hết cô, con chịu đói được!" Con bé cười hì hì đi tới cái ghế trống ngồi xuống. Mặc dù nó đã muốn ăn lắm phần đồ ăn đó, nhưng vì trong lòng còn nuôi hy vọng mẹ nó sẽ đem nó lên chùa và đặt cho nó một cái tên nên là nó nói rằng không cần Dương cúng cho nó nữa.

Hoàng Anh nghe con bé nói vậy thì phì cười, nàng ngắt vào gương mặt xinh xắn nhưng tái nhợt ấy của con bé. "Sợ gì, có cô bảo kê, đố con ma nào dám ăn hiếp con!" Hoàng Anh nhướng mày thầm tự hào. Cũng nhờ nàng chết giờ linh thôi, chứ gặp chết giờ thường thì nàng cũng bị đám cô hồn khác đá lăn tròn tròn à. "Ờ ha, con quên, bởi vậy nãy giờ con không dám nhúc nhích luôn!"

Dương khi nghe Hoàng Anh hãnh diện vì điều đó thì cô cũng không nhịn nổi mà bật cười, giòn cười vang lên rất nhanh thu hút vào ánh mắt nhìn cô tại vì họ đang tò mò rằng cô đang nói chuyện điện thoại với ai mà cười to dữ.

"Nhìn gì mấy ba, lo ăn đi!" Dương trề trề môi mở hộp đồ ăn ra, cô khấn vái vài câu khác theo cách Hoàng Anh hướng dẫn. Quả thật khi vừa khấn xong Dương đã thấy con bé ngồi gắp từng đũa mì lên ăn ngon lành.

"Chị đang thắc mắc phải không?" Hoàng Anh chống cằm nhìn Dương đang suy tư, nàng biết ngay Dương đang thắc mắc về cách khấn vái này nên nàng chậm rãi giải thích cho cô nghe. "Chồng em khi xưa có nói với em có rất nhiều vong khác nhau, điển hình là vong có nhà và không nhà mà người đời hay gọi là cô hồn đó. Ban nãy chị khấn cúng cô hồn thì con bé nó sợ bị tranh nên không dám ăn, em dạy chị cách khấn khác đó chính là cách khấn vong nhi, cách khấn của những người đem vong nhi về nhà để nuôi đó!" Hoàng Anh từ từ nói ra.

"À như kumanthong á hả?" Dương như hiểu ra, cô gật đầu vài cái. Thì ra còn có nhiều thứ mới lạ cô chưa biết như vậy, có lẽ cô nên nhờ Hoàng Anh kể cho cô nghe mới được. Nàng là người thời xưa thì chắc hẳn nàng sẽ kể cho cô nghe rất nhiều thứ mà cô chưa từng chứng kiến qua. Nếu như vậy thì ngầu đét rồi, cô sẽ có thêm những tài liệu lịch sử bổ ích trong đầu mình để mà còn đi solo võ mồm với mấy đứa ngu sử mà còn hay cãi nữa.

"Kumanthong?"

"Là thờ vong nhi đó, bên Thái cũng có xài. Thời em kêu là nước Xiêm á!"

"À em hiểu, chồng em từng đấu phép với thầy người Xiêm rồi." Hoàng Anh cười mỉm kể về chuyện xưa cho Dương nghe.

Dương nghe đấu phép như trong phim thì cô trở nên tò mò, cô mở to đôi mắt sáng rực mong chờ Hoàng Anh sẽ kể cho cô nghe về những chuyện tâm linh ngày xưa này. Thời xưa thì bùa ngải dữ dội lắm, bởi vậy cô muốn nghe người đã chứng kiến kể thử coi có hấp dẫn hơn phim cô coi hay là không."Em kể cho chị nghe đi!"

"Hồi đó chồng em làm thầy có tiếng lắm, ảnh làm giàu bằng nghề này, đất đai bạt ngàn!" Hoàng Anh kể sơ sơ trước cho Dương hiểu về tiếng tăm của chồng mình rồi mới vô vấn đề chính, "Bởi vậy có nhiều ông thầy có tánh sân si muốn đấu phép để hạ bệ chồng em, lúc đó ông nào ông nấy đều thua rồi trở về trong ấm ức. Sau này có một ông thầy người Xiêm qua, cũng vì tiếng tăm đó của chồng em mà muốn đấu phép thử để so tài cao thấp." Hoàng Anh tự dưng lại nhớ rõ từng khoảnh khắc của chồng nàng tới như vậy. Khi đó chồng nàng không chịu đấu vì cha chồng nàng vẫn thường nói với hai vợ chồng nàng rằng làm thầy là để giúp người chứ không phải hơn thua mấy chuyện này. Qua được thì cho qua. Nhưng mà cũng tại mấy ông này vô duyên, đụng tới ai không đụng, tự nhiên hễ tới là đụng tới nàng nói nàng thế này thế nọ nên chồng nàng mới sôi máu chấp nhận đấu phép để cho đám này một trận nhớ đời. Nói gì thì nói, mà nói đụng tới nàng là chồng nàng bực à, cản cỡ nào cũng không có được.

"Lúc đó ha hai người mới đầu như ngang sức vậy á. Gió nổi lên, sấm chớp ì đùng luôn!" Hoàng Anh tiếp tục kể diễn biến cho Dương nghe, "Ổng có kêu quỷ của bên ổng ra á. Chồng em lúc đó thấy vậy thì cũng trục xuất âm binh ra để đánh, mà âm binh chồng em nuôi á toàn là vong quỷ dữ từ thời mà trước đó cả ngàn năm, nhiều khi còn lâu hơn vậy nữa. Nuôi từ thời xưa rồi truyền tới các đời con cháu sau, mục đích là để dùng đối phó với các ông thầy khác có ý đồ hãm hại nhà chồng em!" Hoàng Anh vẫn thao thao bất tuyệt kể cho Dương nghe, mà khi kể thì Hoàng Anh lại một câu chồng em, hai câu cũng chồng em khiến trong lòng Dương tự nhiên trở nên cáu bẳn. Cô giả vờ nói rằng con bé kia đã ăn xong nên là đã tới lượt cô ăn nói rằng Hoàng Anh tạm gác lại chuyện này để hôm sau kể tiếp. Dương đi tới tô mì đã nở ra thè lè và còn hơi âm ấm, cô bỏ thêm ít ớt và chanh vào rồi ngồi đó ăn cho qua cơn đói. Thức khuya mà, đói bụng dữ lắm.

Dương mở điện thoại ra xem vài clip trên mạng, cô nhìn vô màn hình một cách chăm chú, cô còn nhường chỗ cho hai cô cháu của Hoàng Anh để cho hai người coi ké nữa. Nội dung clip đang chiếu phim để người ta có thể học từ vựng tiếng Pháp này nọ, Dương nghe qua thấy nhức nhức cái đầu nên muốn lướt qua tại cô có đam mê học tiếng Pháp đâu, khó muốn gần chết.

"Ủa sao chị lướt?" Hoàng Anh chu môi không cam tâm vì Dương đã lướt bỏ khoảnh khắc quan trọng của phim. Nàng đang tập trung coi mà Dương làm nàng mất hứng dễ sợ.

"Chứ coi có hiểu gì đâu trời!"

"Hiểu chứ sao không!"

"Gì?" Dương khó tin thốt lên, nhưng mà nhận ra cô nói có hơi lớn nên là phải giả vờ nghe điện thoại tiếp.

"Ủa em có học mà, thầy Tây lại tới nhà dạy em đó!" Hoàng Anh thấy Dương ngạc nhiên nên nàng cười cười nói cho cô nghe. Nàng cũng từng được học tiếng Pháp chứ bộ, không những vậy mà nàng còn nói và hiểu vô cùng rành mạch nữa kìa.

"Em có quá nhiều thứ chị chưa biết đó Hoàng Anh!" Dương có hơi bất ngờ về người con gái trước mặt. Tay cô lướt lại video ban nãy để Hoàng Anh có thể xem trọn vẹn hơn.

Sau buổi trực đã là sáng hôm sau, mọi người ai nấy cũng ngáp dài ngáp ngắn vì một đêm thức trắng. Thật may mắn đêm nay không có ca cấp cứu nào quá nặng cả, nhờ đó mà cùn không cực gì mấy, chỉ phải đi tới đi lui thăm chừng mấy ca bệnh nặng vừa cấp cứu vào đêm qua thôi. Đi lên đi xuống miết vậy đó chứ có ở không đâu. Mà nhờ vậy nhóm cô cũng đỡ buồn ngủ hơn rất nhiều.

Vừa đi vừa uống ly cà phê cho tỉnh táo, Dương xoa cái bụng đã đó lêni của mình. Cô chợt nhớ tới quán ăn gần ký túc xá hôm bữa nên là cô vội vàng ra lấy xe rồi tới đó ăn nhanh bữa sáng đặng còn tắm rửa để mà chuẩn bị cho tiết học chiều nay.

Hoàng Anh ngồi sau xe của Dương, nàng dường như sợ té nên là nàng đã vịn vào vạt áo của cô một cách ngại ngùng. Tuy nói rằng nàng có thể bay tới bay lui dễ dàng, nhưng mà vẫn như thói quen là sợ té nên nàng vẫn vịn lấy vạt áo cô. Trên xe bữa nay còn có thêm con bé vong nhi nữa, bởi vậy Dương cũng thấy vui và đỡ buồn ngủ hơn hẳn vì con bé cứ ríu rít bởi những thứ nó mới thấy lần đầu tiên khi đi ra đường không thôi. Do nó là vong nhỏ còn yếu nên sợ trời nắng lắm, bởi vậy nó phải nhận lấy sự chở che từ Hoàng Anh.

Tới quán ăn, quá  này chủ yếu bán cho sinh viên và nhân viên văn phòng nên bán cả ngày trời. Tuy không quá đông nhưng vẫn lai rai đủ khách để kiếm lời.

Ông chủ thấy Dương bước vào thì có nhìn cô bằng đôi mắt mà theo cô là rất lạ, nó khác hoàn toàn với người bình thường nhìn cô. Ông ra cầm thực đơn đi ra để trước mặt Dương tự dưng lại đảo mắt tới bên cạnh Hoàng Anh và vong nhi đang ngồi xong rất nhanh lảng ánh mắt đi chỗ khác y như đó là sự vô tình vậy.

"Một cơm rang thịt bò, một sting thêm tẩy!" Dương gọi món xong thì ngồi đợi. Cô nhìn khái quát quán này không gian cũng không rộng lắm, nói chung đủ chừng hơn hai mươi người ngồi, khách ban sáng thì cũng đông nhưng hầu như mua mang đi, chỉ có vài người có thời gian mới ngồi lại ăn thôi. Cơm ở đây bán rẻ và cũng khá ngon, ông chủ còn rảnh rỗi bán thêm mấy đồ ăn vặt này nọ nữa nên là Dương cảm thấy có lẽ cô sẽ lui tới thường xuyên hơn.

Đang ngồi đợi đồ ăn đem ra thì tự dưng bên ngoài có người đi vào, chuyện sẽ không có gì nếu như người đó không cất cái giọng oang oang của mình ra để nói về vấn đề máu chó mực. "Trời đất ơi ông dặn tôi máu chó mực, tôi gom đủ cho ông rồi đây. Gì mà ngày nào cũng máu chó mà phải máu chó mực, kiếm gần chết mới có đủ đó!"

Ông chủ nghe người đàn ông đó lớn miệng như vậy thì gương mặt tỏ vẻ giận dữ. Ông ta đi ra đưa tiền xong và không quên nói người đàn ông đó lần sau nhỏ nhỏ cái miệng lại, tự dưng sáng sớm tới quán nói mấy chuyện máu me như vậy.

Sau khi người kia đi rồi thì ông chủ mới cười cười nói với Dương, "Thằng đó điên điên nên giỡn ấy mà, huyết tươi để làm huyết chưng mà nó cứ nói là máu chó mực, mới sáng sớm mà miệng thúi, con đừng để ý nha." Hình như ông ta sợ Dương nghi ngờ gì đó nên mới nói vậy thì phải, ông ta cứ giải thích đủ thứ lên hết lên khiến cho cô cảm thấy cũng đâu cần phải cặn kẽ tới như vậy đâu. Đã vậy còn xin lỗi khách khứa đủ thứ vì đã làm ồn nữa chứ.

Hoàng Anh từ đầu chí cuối ngồi cạnh Dương cũng chẳng nói gì. Nàng ban nãy thấy ông ta nhìn nàng thì nàng cũng không sợ hãi nhìn ông ta lại chằm chằm bằng đôi mắt dữ tợn của ác linh. Nàng biết ngay mà, thế nào ông ta cũng có gì đó mờ ám.

Chương trước Chương tiếp
Loading...