[Girl × Girl] Hoa Vô Sắc
29. "Tay Trái , Ngón Áp Út"
Bầu trời trong vắt không bóng mây , giờ đã 8h sáng Engfa hôm nay dậy hơn thường ngày chạy lanh quanh trong khu chợ kiếm một tiệm hoa mua đoá hoa chính tay mình lựa chọn rồi lại leo lên xe máy gấp rút lái đến cửa hàng trang sức mua hai chiếc nhẫn sáng bóng bằng bạc tuy hơi đơn giản nhưng cũng đủ bắt mắt . Đường từ vùng ngoại ô đến sân bay quốc tế coi cũng xa đối với cô , tận 30 phút lái xe nhưng không sao cả , hôm nay là ngày tiễn em sang với Vương Quốc Anh rộng lớn cho dù có xa đến đâu cô nhất định sẽ đến ."Sang bên đó nhớ chú ý ăn uống , cẩn thận với những người xung quanh nếu có chuyện gì thì gọi cho mẹ nha không ?" "Dạ con biết rồi , mọi người ở nhớ giữ gìn sức khoẻ ""À mà sao nãy giờ không thấy Engfa đến vậy bác gái ?" - Nudee ngó ngàng tất cả mọi cổng vào sân bay , không thấy hình bóng của cô đâu cả giờ cũng đã trễ lắm rồi ."Bác cũng không biết , chắc đường xa nên đến trễ thôi mà " Mọi người mãi mê nói chuyện mà quên để ý đến có một người vẫn luôn đứng ngồi không yên , ánh mắt liên tục hướng về phía cổng vào , sao giờ này chị còn chưa đến nữa chứ , không lẽ chị đã quên rồi sao ? Sự lo lắng sốt vó của Charlotte đã lọt vào tầm mắt người im lặng từ nãy đến giờ , ông Austin biết con gái mình trông chờ ai nhưng làm sao được . Bản thông báo trên cao đã chuyển xanh , chuyến bay từ X đến London sắp khởi hành , những vị khách cùng chuyến đã bắt đầu gấp rút di chuyển gia đình nàng cũng vậy , tạm biệt vài câu rồi thôi . Nhận những lời đó nàng chỉ biết mỉm cười vẩy tay chào bốn người họ rồi cùng hoà vào dòng hành khách ."Charlotte Austin !! Chờ chị một chút " -Engfa từ đâu chạy vào gọi lớn , tuy mệt đến sắp đứt hơi nhưng vẫn nhanh chân bước đến phía em Nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng quay đầu lại , là Engfa , chị đến rồi . Không ngần ngại buông luôn hành lý nhào đến sà vào lòng người kia " chị đến trễ quá đó " - sụt sịt ôm lấy cổ chị mà trách móc , lúc nào cũng làm cho nàng lo lắng mà thôi , suýt nữa cứ tưởng chị sẽ không đến chứ ."Xin lỗi em , chị đến hơi trễ một chút là lỗi của chị " - cô buông em ra , lấy từ trong túi áo hộp nhẫn lúc nãy "Cái này ?""Cái này chị tặng em , nhanh lên thời gắp rút em muốn đeo nó ở ngón nào chị đeo cho em ?" "Tay trái , ngón áp út " "Ngón đó không được , đó là dành cho cặp đôi vợ chồng ""Coi như món quà đi , em cho phép chị đeo chiếc nhẫn vào ngón đó " Engfa nhẹ nhàng mỉm cười đeo vào cho em , bó hoa trên tay cũng tặng luôn cho người đối diện , thời gian không còn nhiều khi tặng xong liền hôn khẽ lên bàn tay xinh đẹp đó rồi đẩy em đi . "Không nói gì với em sao ?" - đứng lại đó cách xa cô tận hai mét , ánh mắt rưng rưng nhìn con người đứng đằng xa mà lên tiếng ."Mau đi đi , sang đến Anh rồi báo cho chị " Nhận câu trả lời từ người kia chỉ biết thở dài quay lưng bước theo đoàn người đông đúc , đưa tay lau vài giọt nước nóng hổi trên má , không sao hết rồi chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau . Đứng bất động tại chỗ dõi theo bóng lưng đang khuất xa , hình ảnh nhỏ bé cầm theo bó hoa mà chính tay mình tặng bất giác lại bật cười , lúc này cô chẳng biết nói gì hết , những lời nói đó toàn là những lời sáo rỗng chả có ý nghĩ gì đối với em ."Con , về nhà với bác " - ông Austin bước đến vỗ vai cô , nhưng có một người đứng như pho tượng , không động đậy , đôi mắt hụt hẫng nhìn về phía cánh cửa ra máy bay , nó trở nên đục ngầu phủ đầy sương nóng , lạ thật những giọt nước không chảy ra ngoài , cứ lưu chân trên khoé mắt cay của con người bơ vơ giữa sân bay đông nghẹt ."Thôi , con có xe con tự về được rồi , mọi người về nhà cẩn thận con xin phép " - quay lưng bước nhanh ra khỏi nơi này , một giây một phút nán chân ở lại càng làm cho tim cô đau như vỡ ra mà thôi , quẹt vội giọt nước trên khoé mắt khi nó chưa kịp lăn dài , leo lên con xe máy gấp gáp chạy về ngôi nhà thân yêu của mình . Lao vun vút trên đường , gió lớn không ngừng tạt vào thân làm cô đau rát từng cơn , tốc độ hiện tại nhanh đến nổi chẳng thể nghe được tiếng xe máy xung quanh , chỉ vỏn vẹn tiếng gió hù hù văng vẳng bên tai . Cô không muốn hình ảnh yếu lòng nhất của mình bị tất cả biết đến , giữa lòng thành phố hình như chỉ còn lại con người đang lao nhanh trở về nơi mình có thể yếu đuối . Con đường quanh năm vẫn vậy , băng qua bao nhiêu con dốc mà sao hôm nay đoạn đường này lại trở nên xa xăm đến lại , chạy mãi chẳng thể nào đến được nơi mình cần .Xin thông báo ,Chuyến bay đến London Anh đã cất cánh an toàn , chúc quý hành khách có một trãi nghiệm thật tốt , xin cảm ơn .