[Girl × Girl] Hoa Vô Sắc
25. Ước Mơ Của Em Sao Lớn Lao Quá
Lên đến phòng , đóng mạnh cánh cửa lại quăn túi xách xuống sàn nhà , nức nở ngồi co chân lên chiếc giường thân yêu , nàng không ngờ chị là người như vậy , tại sao lại không nếu kéo nàng chứ ? Hay là chị đã hết yêu nàng rồi mới như thế , chị là đồ đáng ghét ! "Con gái à , có chuyện gì mở cửa cho ba đi con " - ông nhẹ nhàng cất tiếng nói , bên trong phòng bây giờ chỉ còn là âm thanh ức nghẹn của đứa con gái mà ông thương yêu . "Cửa không khoá " Cánh cửa nặng nề mở ra khi Charlotte kết thúc câu nói , ông Austin từ từ tiếng lại giường ôm lấy đứa con mà mình dùng hết sức để bao bọc , từ nhỏ đến lớn ông chưa bao giờ để cho nó khóc một lần nào , ông thương nó hơn cả mình , tính cách ương bướng này là do ông nuông chiều nó quá mức , không cho con mình đụng tay vào bất cứ thứ gì , nhìn nó nức nở trong vòng tay lại nhớ về lúc nó vừa sinh ra , bé xíu đỏ hỏn oe oe trong tay . Bàn tay theo thói quen mà vuốt lấy mớ tóc óng ả mà dỗ dành ."Ờ..con đừng khóc nữa , có ba rồi có chuyện gì kể ba nghe , Engfa nó đã làm gì cho con buồn hả ?" - ông đau lòng nhìn Charlotte Thế là nàng bắt đầu kể hết mọi chuyện cho ba mình nghe , vừa kể mà nước mắt không ngừng trào ra , chị ta có thật sự yêu nàng không ? Sao lại để cho nàng đi như vậy , chị không buồn khi chúng ta phải xa nhau sao ? Ai mà không đau khi biết người mình yêu sẽ rời xa ? Chỉ là lí do rời xa quá chính đáng không thể nào nếu kéo được , đã yêu là phải chấp nhận tất cả , cho dù phải cho đi nhiều thứ miễn là nó tốt cho đối phương , cô nhất định sẽ cho hết . Ước mơ của em nó lớn lao quá , cô chẳng thể nào cho em được , em muốn trở thành đạo diễn tài năng , em muốn du lịch đó đây , em muốn có con cho riêng mình...những thứ đó Engfa này chẳng thể cho em đâu .Cuộc nói chuyện của hai ba con kéo dài đến tận tối , đến cả bà Austin đứng bên ngoài cũng cảm thấy xót xa cho Engfa , đứa con của vốn chẳng thể suy nghĩ sâu xa về câu nói mà Engfa nói với nó . Cũng không thể trách Charlotte vì nó chưa bao giờ trải qua thứ gọi là tình yêu , con người đa sầu đa cảm như nó rất dễ hiểu lầm cho mà coi ."Ba , có phải chị ấy không còn yêu con nữa không hức...đến cả việc con sắp rời xa chị ấy cũng chả thèm quan tâm tới " "Ha...đứa con khờ , con đã lớn rồi đừng cứ như con nít hở có chuyện gì cũng oà khóc lên , ba hiểu con ấm ức vì Engfa không nói rõ nó muốn cái gì . nhưng mà nghe ba nói nè , Engfa vốn không giỏi về việc ăn nói , ước mơ của con quá lớn , nó không đủ khả năng để thực hiện nó cho con nên nó để con đi , đừng nghĩ nó không yêu con , nó thương con nên mới khuyên con sang Anh đó . ""Nhưng mà ba...""Ba biết con định nói gì , con muốn nghe điều gì từ Engfa...xuống nước cầu xin con ở lại bên nó à ? Hay là những lời nói gió bay ?""Con không biết""Ngay chính con còn không biết nói gì thì làm sao Engfa nó biết nói gì ? Cho dù có nói thế nào đi nữa hai hôm sau con vẫn phải đi Anh , vậy mà về đến nhà liền giận hờn vô cớ , không phải ba trách con , tính cách ngang ngược của con , Engfa nó chịu được là cũng giỏi " "Nhưng mà !""Nhưng mà làm sao nữa ? Đến cả ba con không hiểu con có thật lòng đối với nó không , ngay cả ước mơ của con còn không có nó nữa là .""Ước mơ..? Không có chị ấy " - đúng rồi , tương lai sau này thật sự chẳng có cái tên Engfa xuất hiện , có lẽ nàng thật sự đã sai rồi , nàng quên mất cả hai đều giống nhau , chỉ là đang yêu thôi mà , cũng sẽ có đau lòng xót xa chứ , tự dưng nàng lại cảm thấy mình ích kỷ vậy ? Sao lại không suy nghĩ đến cảm xúc của chị ngay lúc này ra sao ."Yêu nhau thật lòng là không tiếc cho đi tất cả , chắc nó nghĩ tương lai sau nay của con sẽ không đẹp như con ao ước khi nó giữ con lại , yêu một người như con không dễ đâu , nghĩ thật kỹ đi ba ra ngoài đây ." - ông thở dài đứng dậy đi ra khỏi phòng , để lại Charlotte với hàng tá suy nghĩ trong đầu . Nàng nghĩ về những lời ba mình nói , liệu bây giờ chị như thế nào rồi ? Nàng thật sự cảm thấy mình ngốc nghếch khi có cảm xúc thái quá như vậy , nàng còn chẳng nghĩ đến chị sẽ ra sao khi nghe nàng sắp sang Anh bỏ lại mình , đột nhiêu nhớ lại cậu nói " Em là người quan trọng nhất đối với chị " , liền bật cười trong vô thức , đến cả khi nàng ngang ngược và trẻ con chị còn không nỡ lớn tiếng với nàng thì sao chị không yêu nàng cơ chứ ? Engfa từ lúc rời khỏi nhà Charlotte không ngừng cầm chặt tay lái kiềm nén những thứ sắp trào ra sâu trong lòng , mớ ngổn ngang nằm ngay lòng ngực làm cô phải hít thở mạnh đến mức chạy bên cạnh có thể nghe thấy , nhìn thấy em bật khóc chạy lên phòng có lẽ em đã giận cô lắm , cô chán ghét mình vì không giỏi trong việc ăn nói , vô thức đã làm em hiểu lầm mất rồi . Chạy xe trên đường không khống chế được hành động mà đập mạng tay vào đầu xe để xả cơn tức giận trong người , cảm giác hoang mang lo lắng không ngừng kéo đến bên cô . Engfa biết thế nào cũng sẽ có ngày này , ngày mà mọi thứ quan trọng đối cô dần dần biến mất , ba mẹ và em họ đều có lí do rời xa cô rồi . Lúc đó trông em khác quá , chẳng còn nét dễ thương như thường ngày , em nghẹn ngào phía sau lưng cô mà chẳng thể nào lau cho em giọt nước mắt đó , cô muốn lau hết loại nước mặn đắng kia cho em , muốn che chở cho em suốt phần đời còn lại , muốn thay ba em mà lo lắng cho em thật tốt , nhưng rồi ai sẽ là người lo lắng cho cô ? Cô cũng là con người mà ? Cũng biết đau lòng mà ? Đâu phải sỏi đá đâu mà cứng rắn mãi thế .