[Girl × Girl] Hoa Vô Sắc

24. Cãi Vã




Âm thanh sột soạt vang lên trong căn phòng xung quanh toàn là kệ chất đầy những tập tài liệu dày cộp , không khí bên trong thật sự ngột ngạt , cả một khoảng không chỉ vỏn vẹn tiếng lật một sấp tờ A4 , đứng trước bàn làm việc là Charlotte , sáng hôm nay nàng đến công ty sớm để nộp kịch bản của mình cho sếp . Không biết đã tốt chưa mà sao nhìn khuôn mặt cô gái đang ngồi vô cùng khó coi .

"Tôi nghĩ...kịch bản lần này tốt rồi đó " - Tina để sấp giấy xuống bàn

"Vậy...tôi có thể ?"

"Bây giờ tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi , cô nghĩ cô sang Anh và ở lại đó công tác bao lâu ?"

"Dạ , một đến hai năm ?"

"Chắc tôi phải nói rõ cho cô hiểu , để có thể sang trụ sở gốc của công ty không phải dễ dàng , một đến hai năm là quá ít rồi đó , cô cần phải học thêm về cách làm việc và tiếp xúc với các đạo diễn có tiếng trong giới đạo diễn , Anh là một thị trường khá tiềm năng cho những người trẻ như cô , ít nhất là ba năm , nhiều nhất là năm năm "

"Thời gian tôi bỏ ra để theo đuổi thứ này không ít , nhưng mà tôi muốn biết là mình có đủ điều kiện để đến Anh không ?"

"Nếu cô đồng ý chấp nhận khoản thời gian dài đó thì ngày hai hôm sau tôi sẽ liên hệ cho trụ sở và chuyển công tác cô sang bên đó ."

"Thật sao ? Vậy tôi đồng ý "

Thật tình , lúc này nàng thật sự rất vui , nhưng lại có một điều làm nàng trăn trở , nút thắt trong lòng mang tên Engfa , trước giờ vẫn mong một ngày nào đó mà ước mơ thuở nhỏ ao ước trở thành hiện thực , nhưng rồi bao nhiêu bộn bề phải lo toan làm cho dự định trước kia một phần nào đó lung lay , suy nghĩ rồi tương lai sau này sẽ như thế nào , nàng yêu chị , nhưng lại chẳng thể nào từ bỏ đam mê , quyết định của nàng liệu sẽ tốt cho cả hai không ?

[...]

Đầu giờ chiều , ngồi sau xe Engfa lướt ngang con đường về nhà quen thuộc , gió mùa thổi mạnh làm phấp phới mái tóc ngang vai của người ngồi phía trước , ánh mắt nàng vẫn luôn hướng về người kia như ngày đầu , sự yêu thương không thể nào ngừng dâng cao , mà hôm nay sao nhìn từ góc này trong chị lạ quá , không còn vẻ rạng rỡ tích cực chỉ vỏn vẹn khuôn mặt mang theo nỗi ưu tư , buồn bã vô vàng .

"Hôm nay em thế nào ? " - giọng nói trầm ấm vang lên , cả chận đường về em cứ im lặng chẳng nói câu nào làm cô lo lắng , không biết cả ngày làm việc em có mệt không , hôm nay đã ăn gì chưa , tâm trạng của em vui hay buồn ?

"Em ổn , kịch bản của em đã được thông qua rồi..." - câu nói dường như nghẹn lại ngay cuống họng , nàng không xuống rời xa Engfa của nàng một chút nào đâu , ngay lúc này đây tình cảm trong lòng cho phép nàng biết được cảm giác không đành lòng xa người mình yêu

"À..có nghĩa là em sẽ đến Anh ? Ở lâu không ?"

"Ít nhất là ba năm , chị nói xem , em nên đi hong ?" - cặp mắt đẫm sương mờ phản chiếu trên gương chiếu hậu của xe , nàng đã khóc , từ nhỏ đến giờ chưa có thứ gì có thể ngăn cản được quyết định của nàng hết , nhưng lại có một người làm được chuyện đó rồi .

"Em có thật sự muốn đi không ?" - tiếng thở hắt kèm theo câu nói lắp bắp từ người phía trước đủ có thể hiểu được cảm giác hoang mang đến cực độ , nghĩ lại chuyện này thật buồn cười , em muốn đi thì cứ đi , tại sao phải hỏi cô chứ ? Ước mơ của em đương nhiên là phải quan trọng hơn cô rồi...tuổi trẻ nhiều ao ước muốn thực hiện , việc gì cô phải ngăn cản em , nhưng sao sâu trong tim lại có một thứ gì đó chận lại , nỗi lo sợ sau này sẽ mất em đã thành hiện thực rồi ư ?

"Muốn rất muốn , nhưng mà chị muốn em đi hong ?"

"Charlotte à , ước mơ sau này của em là gì ? Nói chị nghe "

"Sau này à...em sẽ trở thành một đạo diễn thật giỏi , nhiều người biết đến . Được đi khắp nơi trên thế giới , và đặc biệt là em sẽ có hai đứa con thật xinh xắn cho riêng mình " - câu trả lời mang theo vị mặn đắng mà những giọt nước mắt chảy đến khoé môi , tựa đầu vào bờ vai đang run rẩy kia mà không khỏi bất ngờ , nàng không thể nghe thấy tiếng nức nở từ phía người kia nhưng sao vai của chị lại run lên như vậy ?

"Vậy sau này...à mà thôi đi , ba năm cũng ít mà chị đợi em được , em nhất định phải sang Anh , đừng vướng bận gì ở đây nữa , mọi thứ ở đây đã có chị lo , em cứ tận tâm làm những gì mà mà em thích , có khó khăn hãy gọi về gia đình họ chắc chắn sẽ giúp em ." - lời nói nhẹ nhàng như gió thoáng qua , mất đi trong chốc lát nhưng lại làm người nói nặng lòng , có lẽ đó là mơ ước cả tuổi trẻ của em , những giọt nước mắt em rơi xuống trước khi sang Anh không phải là ba mẹ , mà là cô . Rồi mai đây cả hai sẽ ra sao khi không ở bên nhau một khoản thời gian chẳng ngắn , liệu nó có giống trong những bộ phim hay không ?

"Chị không giữ em lại hả ? "

"Chị làm gì đủ khả năng để nếu kéo em lại bên mình , em thật sự muốn thì chẳng có lí do để em ở lại . Khi nào em bay ?"

"Em..em rốt cuộc đối chị là gì ? Chị không buồn giữ em lại luôn hả ? Tại sao , chị luôn hỏi em 'chị là gì đối với em ' vậy còn em là đối với chị ? Em sắp đi rồi đó , sắp rời xa chị rồi m..mà chị không chút gì quan tâm sao ?"

"Charlotte à em sao vậy ? Sao chị lại không quan tâm cho được , con người đã muốn rời khỏi thì dù có cản thế nào họ cũng chẳng ở lại , ngay cả việc em sang Anh em cũng đồng ý bay rồi , nghe này , mọi thứ đều muốn tốt cho em thôi nên hãy suy nghĩ thật chín chắn "

"Ha ! chị nói vậy em hiểu rồi . Đừng xe đi , tới nhà em " - nàng cộc cằn , xuống khỏi xe cô , nàng chẳng thể hiểu được tốt cho nàng là sao ? Thứ nàng cần bây giờ chính là những lời nói khác từ cô , nhưng nhận lại kết quả hoàn toàn khá xa với nàng nghĩ .

Mở cửa ra đi thật nhanh lên phòng , ông bà Austin vẫn đang hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra với hai đứa nhỏ , nhìn sang Engfa thì nó đã đưa tay lau vộ giọt nước chua chát trên khuôn mặt rồi rời đi mà không có lời chào hỏi .

Hai đứa này chắc cãi nhau chuyện gì rồi , yêu thì cũng phải có lúc cãi vã mà , chuyện chẳng có gì phải lo lắng đến nhìn thấy giọt nước mắt từ phía Engfa , bật phụ huynh cũng không biết làm gì hơn , con gái của họ trước giờ vẫn còn thói ngang bướng , chịu được tính cách như vậy cũng chả dễ dàng .

"Ông lên xem con nó như nào , có chuyện gì từ từ khuyên nhủ nó . " - bà huých vai chồng mình , cho dù không biết ai đúng ai sai nhưng vẫn phải rõ sự tình trước đã.

"Để tôi lên xem thử " - ông thở dài đứng dậy chạy lên phòng đứa con của mình , nó là đứa con mà ông thương yêu nhất trên đời , nó mà có chuyện gì chắc ông cũng không sống nổi .

Chương trước Chương tiếp
Loading...