[Girl × Girl] Hoa Vô Sắc

3. Merry Go Found Life



Khói của ngọn lửa bốc lên từ hiên nhà , nó len lỏi qua từng tầng lá thông bay lên trời , dưới này Engfa đang ngồi trên bộ bàn ghế đặt ở bên hiên nhà đốt một ít lửa trại thưởng thức tách trà trên tay , bên cạnh là Phalo đang gậm cọng ngò hồi nãy cô mới hái cho nó . Từng ti lửa bay lên , cái ấm áp do ngọn lửa mang lại thật thoải mái giữa tiết trời se lanh của nơi đây , tách trà nóng hổi thơm thoang thoảng mùi hoa nhài rất dễ chịu .

"Đã lâu rồi ba mới có thời gian ngồi ở đây vừa uống trà nóng vừa ngắm bờ hồ như thế này , con thấy sao Phalo ? Mà thôi con mà trả lời là ba chết luôn chứ không cần đợi bệnh tái pháp luôn đó con . Nghĩ thật lạ , ba chưa từng có cảm giác được yêu thương kể từ khi ba mẹ mất , đã trải qua tám năm trời dài đằng đẵng như vậy rồi , ba không biết chừng nào ba sẽ không còn trên đời này nữa...thật đau lòng khi không được ở bên con lâu hơn , Phalo đừng buồn ba nha ?" - cô bế nó lên tay , thở dài vì sự cô đơn của mình

Gió trời nổi lên từng cơn lạnh buốt , cái lạnh của quanh năm đã quá quen với cô , được ngồi cạnh lửa trại tận hưởng tách trà yêu thích , ngắm được bầu trời đầy sao phản chiếu trên mặt hồ quả là bình yên . Tiếng gió trời thổi qua tán cây xào xạc vô tình làm rơi mấy trái thông lên mái nhà rồi trượt xuống nền đất lạnh , âm thanh du dương của bản nhạc đang được phát trong nhà vọng ra , khiến Engfa vô thức nhắm nghiền đôi mắt tại tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này cùng với Phalo .

[...]

Ánh sáng của bình minh đang chiếu vào chiếc giường cạnh cửa sổ lớn của Engfa , đánh thức con người đang say ngủ dậy bắt đầu một ngày mới . Đôi chân bước xuống giường , đi thẳng vào phòng tắm , bây giờ chỉ mới 7h sáng cô phải thức sớm để có thể chuẩn bị mở cửa quán cafe .

Tiếng nước chảy đã ngừng từ lâu , Engfa mở cửa nhà , leo lên con xe cổ của mình chạy đến nơi làm việc . Hôm nay cô chẳng cầu kỳ , sơ mi màu BE bên ngoài là ghile caro nâu cuối cùng là một chiếc Blazer chất liệu dạ dày ấm cúng , bên dưới là một chiếc quần tay vải tweed màu kaki cùng với đôi giày oxford nữ , phụ kiện chỉ là cái kính cận và đồng hồ .

Con chiến mã của Engfa đừng trước cửa hiệu quen thuộc , quán cafe Petrichor , bước xuống xe mở cửa ra bật đèn lên bắt đầu đón khách . Những vị khách đầu tiên đi vào , tuy không gian yên tĩnh hoài cổ của cửa tiệm làm cho con người ta cũng trở nên tĩnh lặng theo cảnh vật xung quanh mình , tiếng nhạc cổ điển vang lên từ máy đĩa than làm tôn lên không gian của quán .

Bản nhạc Merry Go Found Of Life vang lên , âm thanh của Dương Cầm cùng Vĩ Cầm hoà với nhau tạo nên một sự hoàn hảo trong một bản hoà tấu vô cùng sang trọng được phát ra từ máy đĩa than .

"Hôm nay cháu đổi sang bản nhạc mới à ? " - một vị khách quen lên tiếng

"Dạ đúng rồi , chứ mở lập đi lập lại một bản hoài cũng chán nên cháu đổi sang bản này bác và mọi người thích chứ ? ".

"Thích , hiếm chỗ được yên tĩnh như ở đây cháu còn trẻ mà có vẻ rất hiểu ý những người lớn tuổi như bác " - ông bật cười

"Mọi người đến đây ủng hộ và nói chuyện với cháu là vui rồi , với lại năm nay cháu đã 28 tuổi xuân đâu còn trẻ nữa ạ " - cô đặt đĩa bánh croissant lên bàn cho ông lão

Bên ngoài tiếng chuông được cô treo trên cửa rung lên , một vị khách quen thuộc với cô bước vào là Charlotte , nàng ta đã giữ lời hứa mà đến đây , không nói gì liền ngồi xuống cái bàn cạnh cửa kính .

"Cô chủ ! " - nàng giơ tay lên gọi lớn

"Đến ngay đây " - Engfa để menu xuống bàn

"Cho tôi như cũ , và chiếc bánh ngọt nha loại nào cũng được " - gạt menu sang một bên , chống cầm nhìn thẳng vào cô mà nói

"Vậy cô đợi một chút " - cô đi vào quày , pha cho Charlotte một tách trà y như hôm qua rồi lấy một chiếc bánh ngọt để lên dĩa bưng ra cho nàng .

Sau khi bưng ra thì Engfa liền trở lại quày , làm đồ uống cho những khách hàng tiếp theo . Hình ảnh cô đang tập trung vào những món nước vô tình đã lọt vào tầm mắt của cô thiếu nữ đang thưởng thức tách trà nóng cùng chiếc bánh ngọt ngắm nhìn đường sá . Càng nhìn càng thấy cô chủ ở đây thật cuốn hút , Engfa trong chiếc tạp dề màu nâu đậm trên mắt là cái kính cận gọng vuông nói hút mắt đến lạ , đội mắt có chút buồn bã nhưng vẫn trong trẻo . Vẻ đẹp của người này không giống như những người con gái khác , nó mạnh mẽ không mềm yếu , có chút cứng cỏi khuôn mặt góc cạnh có phần lạnh lùng của cô làm cho nàng phải chăm chú ngắm nhìn .

Người gì đâu mà đẹp vậy nhờ ? Đang tự hỏi chính mình thì đột nhiên cô ngẩng mặt lên mỉm cười với nàng một cái , vội vàng quay sang hướng khác che đi sự ngại ngùng trên khuôn mặt đỏ ửng của mình .

"Aiss..cái tên đó , đẹp biết đẹp rồi sao lại cười nữa ai chịu nổi chứ " - Charlotte gãi gãi cổ lẩm bẩm trong miệng

"À tính tiền cho tôi đi chủ quán !" - nàng đứng dậy

"Của cô hết 100 nghìn " - Engfa chạy ra

Nàng lấy từ túi xách ra số tiền rồi nhanh chóng rời đi mà quên luôn cái áo vất trên ghế , đến khi nhận ta thì đã đi xa cửa tiệm một đoạn rồi .

Charlotte Austin , hiện tại đang là một nhân viên tại một công ty lớn gia đình khá giả quyền quý vô cùng , nàng hiện chỉ mới 24 tuổi mà thôi tuổi trẻ tài năng , ở công ty nàng là một giám đốc kinh doanh được ngưỡng mộ bởi rất nhiều nhân viên , xinh đẹp tài giỏi lại giàu có , phải nói là sinh ra từ vạch đích rồi còn gì ? Nhưng có một điều là mọi người xung quanh chưa bao giờ thấy nàng thích một ai cả , xinh đẹp như này mà không có người yêu thì hơi phí nên có rất nhiều chàng trai đến để làm quen nhưng lại bị từ chối một cách tuyệt tình . Haizz...đúng là vừa có sự nghiệp vừa có sắc thì mấy ai muốn yêu đương nhăng nhít chứ !

Chương trước Chương tiếp
Loading...