GanQingGan > Yêu Người Liệu Có Đúng?
Chương 5
Buổi sáng sau đêm mưa. Keqing thức dậy sớm hơn thường ngày. Ganyu vẫn đang ngủ. Ánh nắng mờ mờ chiếu qua khung cửa sổ gỗ, in lên mái tóc màu xanh nhạt của Ganyu xõa ra gối. Gương mặt thanh tú của cô được ánh nắng chiếu vào xinh đẹp lại càng xinh đẹp. Keqing ngồi dậy, chăn vẫn phủ ngang eo. Cô quay sang nhìn Ganyu đang nằm kế bên, đôi môi hồng nhạt hơi mím lại, hàng mi cong vút khẽ động như đang mơ một giấc mơ dịu dàng.Tim Keqing khẽ run. Ganyu ở bên cô như thế này, gần gũi, mềm mại, và thật sự thuộc về nhau.Cô vươn tay, nhẹ nhàng vén một lọn tóc trên trán Ganyu. Đầu ngón tay vừa lướt qua làn da trắng mịn, Keqing đã cảm nhận được hơi ấm quen thuộc len lỏi trong lòng ngực mình.Ganyu khẽ cựa người, môi lẩm bẩm không rõ tiếng gì.Keqing nghiêng người lại gần, mũi gần chạm vào mũi Ganyu, giọng nói nhỏ nhẹ, thủ thỉ bên tai cô."Chị mơ thấy gì vậy, Ganyu?"Không có câu trả lời, chỉ có hơi thở đều đều và tiếng chim hót ngoài cửa sổ. Keqing mỉm cười, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán Ganyu.“Ngủ thêm một chút nữa cũng được…”Cô thì thầm, giọng mềm như lụa, như chính ánh nắng đang chạm vào khung cảnh ấm áp này.Tay Keqing tìm lấy bàn tay Ganyu, đan nhẹ vào nhau. Sáng nay, chẳng có công việc nào, chẳng có văn sớ nào cần kiểm tra… chỉ có Ganyu, và ánh nắng mờ mờ sau cơn mưa đêm qua.Mọi thứ đều yên bình như một giấc mơ kéo dài mãi mãi.Ganyu vẫn nằm nguyên trên giường, mắt lim dim, cố không mở ra. Cô vươn tay tìm Keqing, nhưng chỉ sờ thấy gối. Cô ngẩng đầu lên, thấy Keqing đã ngồi dậy, đang kéo chăn phủ lên người, đôi mắt sáng rực.“Dậy rồi hả?” – Ganyu dụi mắt, ngáp một cái.“Ừ, dậy rồi, chị ngủ sâu quá, em không nỡ đánh thức.” – Keqing cười nhẹ, ánh mắt nhìn vào Ganyu, không giấu được vẻ dịu dàng.- " Dậy đi, Ganyu. "Ganyu ngước mắt lên, cười một cách lười biếng: “Chị không dậy đâu, đang trong chế độ ngủ sâu.”“Ngủ nướng sẽ béo lên đấy, chị mà không dậy, em sẽ đánh chị. "Keqing nói với giọng điệu giả vờ đe dọa, nhưng trong đôi mắt lại chẳng có chút gì là nghiêm túc.Ganyu cười nửa miệng: “Thì em đánh đi, chị không sợ đâu. "“Vậy chị ngủ đi, nhưng chị đừng trách em làm chị mất ngủ thôi.” – Keqing nói rồi bỗng cúi xuống, môi gần sát Ganyu, khe khẽ nói: “Nếu chị không dậy thì… em sẽ hôn em đấy.”Ganyu mở mắt, nhìn vào đôi mắt của Keqing, rồi cười một cách nghịch ngợm:“Tới lúc đó đừng có trách chị làm gì em nha.”Keqing không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi nhẹ nhàng chạm môi lên trán Ganyu một cái, mềm mại như một cơn gió thoảng qua. Ganyu bất ngờ, đôi mắt to tròn dừng lại một lúc rồi mới mỉm cười. Cô không vội vã, chỉ để cho nụ cười đó dịu dàng và ấm áp.“Coi như chị tha cho em lần này.” – Ganyu thì thầm, rồi quay người, nhắm mắt lại, nhưng nụ cười vẫn không rời khỏi môi.Keqing lặng lẽ nhìn cô một lúc, đôi tay siết nhẹ hơn trên chăn, cảm nhận được sự bình yên mà mình đang có. Thế giới ngoài kia có thể ồn ào, nhưng trong phòng này, chỉ có hai người, và chẳng có gì có thể thay đổi điều đó." Không được ngủ nữa, chị hứa nấu ăn cho em rồi. " Keqing lật chăn Ganyu ra, không khí sau cơn mưa vẫn còn hơi lạnh làm cô dê kia run lên một chút." Được được, chị dậy, dậy mà.. " Họ cùng nhau ăn sáng, Keqing dừng đũa, nắm lấy tay Ganyu để trên bàn- " Chị Ganyu, chị đi chơi với em, được không, chúng ta đi hẹn hò nhé. " Ganyu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý. "Quyết định thế nhé, em sẽ đợi ở ngoài."Ganyu nhìn theo bóng Keqing rời khỏi phòng, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng dần xa, rồi tan biến trong khoảng không yên ắng. Cô đưa tay chạm vào môi mình, khẽ mỉm cười, rồi chậm rãi đứng dậy, thay đồ.Ngoài trời, ánh nắng sau mưa dần rực rỡ. Những vạt nắng len lỏi qua kẽ lá, rọi xuống con đường lát đá trước hiên. Keqing đứng chờ, lưng tựa vào cột gỗ, tóc ánh tím nhẹ rung trong gió sớm, ánh mắt đầy mong đợi.Ganyu bước ra, trong tay còn cầm theo một chiếc ô màu lam nhạt.“Trời không mưa nữa mà.” – Keqing nghiêng đầu hỏi.“Thì mang theo để che nắng.” – Ganyu đáp, nháy mắt tinh nghịch.Hai người sóng bước bên nhau, không ai vội vã, không có đích đến rõ ràng. Họ chỉ đi, tận hưởng từng khoảnh khắc bình dị mà trọn vẹn. Tiếng chim khe khẽ vang lên từ tán cây, lẫn vào tiếng cười nho nhỏ của Keqing khi Ganyu kể một câu chuyện cũ nào đó.Bỗng nhiên, Keqing dừng lại.“Gì thế?” – Ganyu hỏi, ngạc nhiên nhìn cô.Keqing quay sang nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh, tay khẽ kéo nhẹ cổ tay Ganyu để cô dừng hẳn lại.“Chị Ganyu, em mong bây giờ, cả sau này nữa,chị sẽ mãi ở bên em, có được không?”Ganyu sững người trong một thoáng. Đôi mắt cô mở lớn, rồi chầm chậm khép lại, như thể đang giữ gìn một cảm xúc thật mong manh. Không phải vì bất ngờ, mà vì… cuối cùng, những lời ấy đã được thốt ra.“Em nói lại đi.” – Ganyu nhẹ giọng, gần như thì thầm.Keqing siết nhẹ tay cô, nghiêm túc hơn bao giờ hết.“Em mong bây giờ, cả sau này nữa,chị sẽ mãi ở bên em, có được không. Những lời này, là thật lòng.”Lần này, Ganyu không trả lời. Cô chỉ bước tới, chủ động nắm lấy hai tay Keqing, ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng khôn tả.“Chị cũng vậy, chị yêu em.”Rồi cô khẽ khàng dựa vào vai Keqing. Không cần thêm lời nào nữa. Nắng vẫn chiếu, chim vẫn hót, con đường phía trước vẫn dài. Nhưng khoảnh khắc này, tình cảm này, là điều mà cả hai đã chờ đợi từ rất lâu._____________________Sorry mọi người, tại chap này tôi bí quá, thật sự không nghĩ ra được Ganyu Keqing sẽ đi chơi ở đâu, nên chap này khá sượng 😭