GanQingGan > Yêu Người Liệu Có Đúng?
Chương 6
Những ngày sau đó, dường như cả hai đang dần quen việc có đối phương ở bên cạnh. Nhưng khi Keqing muốn về sống chung, Ganyu lại từ chối. Vì sao? Ganyu mang tiếng có nhà nhưng lại rất ít khi về, công việc của cô thường rất bận bịu, là người điều phối mạng lưới thông tin phức tạp khắp cảng Liyue, Ganyu cũng là người xây dựng nền tảng hiệu quả hành chính của cảng Liyue.Những biên bản cuộc họp phức tạp, những dữ liệu báo cáo lộn xộn. Mỗi ngày công văn chồng chất như núi cho đến các chỉ thị luân chuyển trong các bộ phận đơn vị khác nhau nên nếu để nói, cô thường ngủ nghỉ ở Ngọc Kinh đài để tiết kiệm thời gian đi lại.Keqing cũng chẳng khá hơn, cô có hẳn phòng nghỉ để nghỉ ngơi tại phòng làm việc. 21 giờ 37 phút. Vẫn đang làm việc.22 giờ 28 phútVẫn đang làm việc. 23 giờ 00 phút.Keqing - Vẫn đang làm việc.
Ganyu - đã nghỉ ngơi Một tuần của họ trôi qua như thế đó, Keqing và Ganyu thậm chí không có thời gian viết thư cho đối phương, chứ đừng nói gặp mặt.Cuối cùng cũng có ngày giải quyết xong công việc sớm, Keqing đến tìm Ganyu. Đứng trước cửa, tay cô giơ lên định ngõ thì một bóng hình màu xanh bước ra. - " Ke..Qing? Xin lỗi em, chị có việc gấp, nói chuyện sau nhé. " Ganyu nói xong bước vội đi, tay ôm chỗ biên bản qua đầu chạy. Để lại Keqing đứng đơ chưa kịp phản ứng. Cô lủi thủi trở về. Văn phòng ngọc hành. Keqing dồn hết uất ức vào chỗ giấy tờ,Ừ, việc gấp. Keqing biết bản thân ích kỉ, muốn người kia dành thời gian cho mình, nhưng..nói không giận là nói dối. 17 giờ 30 phút. Cô giải quyết chỗ giấy tờ kia mất có 30 phút. - "Hah." Keqing cười nhạt, cô vẫn giỏi như thường, lại như con mèo hếch cằm lên như vừa bắt được chuột. Ngay sau đó, mặt lại tối đi, lôi điện tràn cả căn phòng. 00 giờ 00 phút. Ganyu cảm thấy không có gì sai cả, cô thậm chí còn chả nhớ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Đâu đó, ai kia vẫn trằn trọc mãi không ngủ được.__Sáng hôm sau__Có lẽ Keqing đã suy nghĩ cả đêm, quyết rằng, Ganyu quá bận việc, vì dù sao cô cũng là thư kí của thất tinh, mình không nên giận dỗi vô cớ, sẽ làm người kia mệt hơn.Nghĩ vậy, quyết vậy nhưng lông mày cô vẫn không giãn ra được. Ánh mắt Ganyu dừng lại một chút trên khuôn mặt Keqing, nhưng người kia chẳng hề quay sang. Vẫn nghiêm túc, vẫn lạnh lùng như thường lệ.Ngày hôm sau, họ gặp nhau trong cuộc họp.Ánh mắt Ganyu dừng lại một chút trên khuôn mặt Keqing, nhưng người kia chẳng hề quay sang. Vẫn nghiêm túc, vẫn lạnh lùng như thường lệ.Sau buổi họp, Ganyu vội bước theo.“Keqing.”“Ừ?” – Lần này cô quay lại, nụ cười nhàn nhạt. “Chị không có việc sao?"Ganyu thoáng khựng lại. Đôi mắt hiện rõ bất ngờ. Đáng lẽ, Keqing phải vui vẻ khi thấy cô mới phải. “Không… hôm nay không.”“Nhưng em có, em đi trước nhé.”Một câu rất khẽ, nhưng rơi xuống như tảng đá nặng nghìn cân.Ganyu không biết phải nói gì. Cô không giỏi từ chối, cũng chẳng giỏi giữ người bên cạnh. Nhưng đôi lúc, cô quên mất rằng người kia đã cố gắng đến thế nào để ở lại.Ngày thứ nhất, Keqing vẫn bận rộn, không đến.Ngày thứ hai, thứ ba vẫn thế. Nhưng Ganyu đã bắt đầu thấy lòng mình bồn chồn.Đến ngày thứ năm, sau khi xử lý xong đống hồ sơ, Ganyu khoác thêm áo choàng, đến văn phòng Keqing.---Cô đứng trước cửa phòng làm việc của Keqing. Lần này là cô ngập ngừng.Ánh đèn trong phòng vẫn sáng, qua khe cửa có thể nghe thấy tiếng giấy lật, tiếng bút viết… và tiếng ho nhẹ.Ganyu gõ cửa.Không ai đáp. Cô gõ thêm lần nữa.Một lúc sau, cửa mới mở ra, có người đứng đó, nhưng không phải Keqing. - "Tiểu thư Ganyu." Cô thư kí thấy Ganyu chào nhẹ rồi đi mất. Keqing ngồi trong, ánh mắt hơi mệt mỏi, tóc có vài lọn xõa xuống trán. Vẫn là dáng vẻ đó, nhưng ánh nhìn thì xa cách hơn.“Chị đến đây có việc gì?”Ganyu không trả lời. Cô lấy ra túi bánh, đặt lên bàn cho em. - " Hôm nay chị không có việc sao, bình thường, chị tan rất muộn."- "Sao vậy, chị đến thăm em, em không vui sao" Ganyu choàng tay vào cổ cô, tiến tới, định hôn cô một cái.Keqing không tự chủ nghiêng mặt né đi, chợt nhận ra hành động của mình, cô hơi hoảng loạn.-"X..xin lỗi,..em..em hôm nay hơi mệt." Cô gạt tay Ganyu ra, bỗng chốc, căn phòng như đông cứng lại, ngượng ngạo không chịu nổi. Ganyu đứng lặng. Cánh tay bị gạt ra vẫn còn lơ lửng giữa không trung, rồi chậm rãi buông xuống. Đôi mắt cô dịu đi, nhưng cũng khẽ rung nhẹ—vì đau, vì bất lực, vì cảm giác khoảng cách giữa hai người bỗng dài ra đến vô tận chỉ trong một cái nghiêng đầu né tránh.“…Chị xin lỗi.”"Chị..để bánh ở đây, rồi đi được rồi.." Keqing đang đuổi cô. Ganyu đứng dậy, rời đi ngay lập tức. 00 giờ 00 phút.Ganyu vẫn chưa ngủ được. Liệu việc quen Keqing có đúng đắn không? Keqing rất kiểm soát, một chút mâu thuẫn nhỏ cũng khiến em giận cả tuần, ngay cả đó là công việc, đời tư, cô như mất đi một phần tự do vốn có. Nhưng, cô yêu em quá. Dù em có quá đáng như thế nào, dù em có ghen tuông vô cớ, cô vẫn rộng lượng tha cho em. Cô nghĩ đến việc hôm đó, bỗng chốc thấy mệt mỏi. Nhưng, cô sợ em bỏ cô. Cô sợ lắm. Vì cô yêu em, yêu rất nhiều. _____________________
Ganyu - đã nghỉ ngơi Một tuần của họ trôi qua như thế đó, Keqing và Ganyu thậm chí không có thời gian viết thư cho đối phương, chứ đừng nói gặp mặt.Cuối cùng cũng có ngày giải quyết xong công việc sớm, Keqing đến tìm Ganyu. Đứng trước cửa, tay cô giơ lên định ngõ thì một bóng hình màu xanh bước ra. - " Ke..Qing? Xin lỗi em, chị có việc gấp, nói chuyện sau nhé. " Ganyu nói xong bước vội đi, tay ôm chỗ biên bản qua đầu chạy. Để lại Keqing đứng đơ chưa kịp phản ứng. Cô lủi thủi trở về. Văn phòng ngọc hành. Keqing dồn hết uất ức vào chỗ giấy tờ,Ừ, việc gấp. Keqing biết bản thân ích kỉ, muốn người kia dành thời gian cho mình, nhưng..nói không giận là nói dối. 17 giờ 30 phút. Cô giải quyết chỗ giấy tờ kia mất có 30 phút. - "Hah." Keqing cười nhạt, cô vẫn giỏi như thường, lại như con mèo hếch cằm lên như vừa bắt được chuột. Ngay sau đó, mặt lại tối đi, lôi điện tràn cả căn phòng. 00 giờ 00 phút. Ganyu cảm thấy không có gì sai cả, cô thậm chí còn chả nhớ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Đâu đó, ai kia vẫn trằn trọc mãi không ngủ được.__Sáng hôm sau__Có lẽ Keqing đã suy nghĩ cả đêm, quyết rằng, Ganyu quá bận việc, vì dù sao cô cũng là thư kí của thất tinh, mình không nên giận dỗi vô cớ, sẽ làm người kia mệt hơn.Nghĩ vậy, quyết vậy nhưng lông mày cô vẫn không giãn ra được. Ánh mắt Ganyu dừng lại một chút trên khuôn mặt Keqing, nhưng người kia chẳng hề quay sang. Vẫn nghiêm túc, vẫn lạnh lùng như thường lệ.Ngày hôm sau, họ gặp nhau trong cuộc họp.Ánh mắt Ganyu dừng lại một chút trên khuôn mặt Keqing, nhưng người kia chẳng hề quay sang. Vẫn nghiêm túc, vẫn lạnh lùng như thường lệ.Sau buổi họp, Ganyu vội bước theo.“Keqing.”“Ừ?” – Lần này cô quay lại, nụ cười nhàn nhạt. “Chị không có việc sao?"Ganyu thoáng khựng lại. Đôi mắt hiện rõ bất ngờ. Đáng lẽ, Keqing phải vui vẻ khi thấy cô mới phải. “Không… hôm nay không.”“Nhưng em có, em đi trước nhé.”Một câu rất khẽ, nhưng rơi xuống như tảng đá nặng nghìn cân.Ganyu không biết phải nói gì. Cô không giỏi từ chối, cũng chẳng giỏi giữ người bên cạnh. Nhưng đôi lúc, cô quên mất rằng người kia đã cố gắng đến thế nào để ở lại.Ngày thứ nhất, Keqing vẫn bận rộn, không đến.Ngày thứ hai, thứ ba vẫn thế. Nhưng Ganyu đã bắt đầu thấy lòng mình bồn chồn.Đến ngày thứ năm, sau khi xử lý xong đống hồ sơ, Ganyu khoác thêm áo choàng, đến văn phòng Keqing.---Cô đứng trước cửa phòng làm việc của Keqing. Lần này là cô ngập ngừng.Ánh đèn trong phòng vẫn sáng, qua khe cửa có thể nghe thấy tiếng giấy lật, tiếng bút viết… và tiếng ho nhẹ.Ganyu gõ cửa.Không ai đáp. Cô gõ thêm lần nữa.Một lúc sau, cửa mới mở ra, có người đứng đó, nhưng không phải Keqing. - "Tiểu thư Ganyu." Cô thư kí thấy Ganyu chào nhẹ rồi đi mất. Keqing ngồi trong, ánh mắt hơi mệt mỏi, tóc có vài lọn xõa xuống trán. Vẫn là dáng vẻ đó, nhưng ánh nhìn thì xa cách hơn.“Chị đến đây có việc gì?”Ganyu không trả lời. Cô lấy ra túi bánh, đặt lên bàn cho em. - " Hôm nay chị không có việc sao, bình thường, chị tan rất muộn."- "Sao vậy, chị đến thăm em, em không vui sao" Ganyu choàng tay vào cổ cô, tiến tới, định hôn cô một cái.Keqing không tự chủ nghiêng mặt né đi, chợt nhận ra hành động của mình, cô hơi hoảng loạn.-"X..xin lỗi,..em..em hôm nay hơi mệt." Cô gạt tay Ganyu ra, bỗng chốc, căn phòng như đông cứng lại, ngượng ngạo không chịu nổi. Ganyu đứng lặng. Cánh tay bị gạt ra vẫn còn lơ lửng giữa không trung, rồi chậm rãi buông xuống. Đôi mắt cô dịu đi, nhưng cũng khẽ rung nhẹ—vì đau, vì bất lực, vì cảm giác khoảng cách giữa hai người bỗng dài ra đến vô tận chỉ trong một cái nghiêng đầu né tránh.“…Chị xin lỗi.”"Chị..để bánh ở đây, rồi đi được rồi.." Keqing đang đuổi cô. Ganyu đứng dậy, rời đi ngay lập tức. 00 giờ 00 phút.Ganyu vẫn chưa ngủ được. Liệu việc quen Keqing có đúng đắn không? Keqing rất kiểm soát, một chút mâu thuẫn nhỏ cũng khiến em giận cả tuần, ngay cả đó là công việc, đời tư, cô như mất đi một phần tự do vốn có. Nhưng, cô yêu em quá. Dù em có quá đáng như thế nào, dù em có ghen tuông vô cớ, cô vẫn rộng lượng tha cho em. Cô nghĩ đến việc hôm đó, bỗng chốc thấy mệt mỏi. Nhưng, cô sợ em bỏ cô. Cô sợ lắm. Vì cô yêu em, yêu rất nhiều. _____________________