[Friendly rivalry] Oneshot

sợ vợ




---

Trong một bữa tiệc gia đình, cả họ Chung và họ Lee đều tề tựu đông đủ.

Hyeri ngồi sát bên Subin, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi, trông y như một đứa trẻ ngoan hiền.

Mẹ của Subin quan sát một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi:

"Hyeri à, con không uống một ly rượu nào thật sao?"

Hyeri lập tức lắc đầu. "Dạ không ạ."

Bố của Subin bật cười. "Đây là tiệc gia đình mà con, uống một chút cũng không sao."

Hyeri lại lắc đầu, giọng chắc nịch: "Subin không thích mùi rượu ạ."

Bố Hyeri đứng quan sát nãy giờ chỉ biết cười rồi nói với mẹ nó

"Con bà đấy, tính khí chẳng biết giống ai mà sợ vợ thế không biết."

mẹ Hyeri nghe xong lườm nhẹ ông Lee một cái.

"Chứ không phải cái tính sợ vợ giống ông sao, chẳng hiểu sao hai bố con giống nhau y đúc."

"Đây là người ta yêu thương vợ cơ mà, ai lại bảo là sợ cơ chứ." Ông Lee ôm lấy eo mẹ Hyeri mà nũng nịu.

"Bà Lee khẽ cười :"con dâu Subin nhà ta cũng khá quá nhỉ, một đứa coi trời bằng vung như Hyeri cũng trị được."

"Thế mới xứng danh con dâu họ Lee chứ" ông Lee nói.

Về phía Hyeri

Mấy người họ hàng xung quanh cười rì rầm.

"Chậc chậc, sợ vợ quá nhỉ."

"Trời ơi, đúng là 'chồng ngoan' trong truyền thuyết."

"Cái này không phải sợ vợ nữa đâu, là sợ đến mức mất cả tự do rồi."

Subin khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Hyeri. "Chị muốn uống thì cứ uống đi, em có cấm đâu."

Hyeri mỉm cười, nắm lấy tay cô. "Không phải cấm, mà là chị tự nguyện không uống."

Mẹ của Subin bật cười hài lòng. "Được rồi, được rồi, xem ra con rể nhà ta ngoan quá nhỉ."

Hyeri suýt sặc. "Dạ... con không phải con rể ạ."

"Nhưng con giống thế còn gì?" Một người họ hàng trêu chọc.

Nàng bật cười, nhẹ nhàng dựa vào vai Hyeri. "Ai bảo chị lúc nào cũng bám theo em?"

Hyeri thản nhiên đáp: "Chị thích vợ chị mà."

Mọi người: "..."

Bó tay.

---

Một ngày nọ, Hyeri đi ăn tối cùng hội bạn thân của Subin.

Vừa vào bàn, một người trong nhóm đã trêu chọc: "Này Subin, bà làm gì mà quản chặt Hyeri thế? Tôi thấy cậu ta lúc nào cũng dính lấy bà."

Nàng chỉ nhún vai. "Tôi có ép đâu."

Hyeri tự động rót nước cam cho nàng, sau đó rót một ly cho mình.

Một người bạn khác tò mò hỏi: "Hyeri, cậu không uống rượu à?"

Hyeri lắc đầu. "Subin không thích."

Mọi người: "..."

Lại nữa!

Một người khác cười hì hì. "Thế cậu làm một điếu không không?"

Cô quay sang nhìn nàng rồi lại nhìn về người bạn đó.

Hyeri lắc đầu. "Vợ không thích."

"Đi bar?"

"Subin không thích."

"Vậy cậu làm cái gì mà Subin thích vậy?"

Hyeri mỉm cười, quay sang nhìn Subin đầy cưng chiều. "Tôi thích Subin."

Nàng suýt sặc nước. "Chị im đi."

Mọi người: "..."

Không thể cãi lại nổi.

---
Họp mặt công ty, ai cũng hú hét, Jaeyi ngoan ngoãn ngồi cạnh Seulgi, không dám hó hé gì.

Một đồng nghiệp cười nhạo: "Jaeyi, cậu cứ như chồng ngoan ấy nhỉ?"

Jaeyi gật đầu, tự hào nói: "Vì tôi yêu vợ tôi mà."

Mọi người: "..."

Không cãi được!

---

Subin có một thói quen: rất thích trêu chọc Hyeri trước mặt người khác.

Hôm đó, cả hai đi dự tiệc với bạn bè.

Một người bạn hỏi: "Hyeri, nghe nói mày nổi tiếng là sợ vợ lắm nhỉ?"

Hyeri lắc đầu. "Không sợ."

Subin nhướng mày. "Chị nói gì cơ?"

Hyeri lập tức sửa lại. "À nhầm, chị sợ ạ 🥹."

Mọi người cười nghiêng ngả.

Nhưng chẳng ai biết rằng, có một bí mật chỉ Subin mới rõ.

Vậy bí mật là gì?

---

Ngày thường thì ngoan ngoãn, sợ vợ là thế. Nhưng mỗi khi đèn tắt, cửa khóa...

Cả người bị đè xuống chính là Chung Subin.

Nàng thở dốc, hai tay bấu chặt ga giường. "Lee Hyeri, chị-"

Hyeri cười khẽ, ánh mắt như thú săn mồi.

"Ban ngày em thích bắt nạt tôi lắm mà, sao giờ lại run thế?"

Subin cắn môi, mặt đỏ bừng. "Ai... ai run chứ?"

Hyeri ghé sát tai cô, giọng nói trầm khàn:

"Vậy chịu khó một chút nhé... Vợ yêu."

Cắn nhẹ vào chiếc cổ trắng nõn nà của Subin, hôn một cách mạnh bạo làm cho cổ em chi chít vết như bị muỗi cắn vậy, mút rồi lại cắn. Cái tay thì từ từ cởi từng cúc áo của Subin xuống, bàn tay nhanh thoăn thoắt chưa đầy 30 giây sau, quần lót áo ngực của nàng đã nằm dưới sàn nhà. Cô hôn lên từng tấc thịt của nàng, vươn người lên hôn vào bờ môi mềm mại của nàng, từng phút, từng giây, những tiếng chóp chép từ khoan miệng của hai người vẫn chưa ngừng phát ra.

"Ưm~ Hyeri... em không thở được"

Cô từ từ nhả ra không quên kèm theo sợi chỉ bạc đang lơ lửng trên không trung, cô nhẹ nhàng tiến xuống bên dưới nơi tư mật của nàng, nơi cánh hoa hồng của nàng đang không ngừng chảy ra thứ nước tình ngọt ngào khiến Hyeri không ngừng thèm thuồng mà lao vào táp, chiếc lưỡi của cô giống hệt con rắn không xương len lỏi vào trong quậy phá. Nó như kiểu sunh ra là để dành cho nơi báu bở, cô luồn lách, đảo lưỡi qua lại ở bên trong nàng một cácg thuần thục khiến nàng phê đến chín tầng mây, miệng thì cứ rên rỉ làm cho Hyeri càng thêm phấn khích.

"Ư...ưm~Hyeri à...nhẹ thôi...em..ngh~ raa"

Tay trái thì cầm lấy nơi mềm mại to tròn mà bóp, tay phải thì từ từ nhét hai ngón vào nơi ẩm ướt của nàng, bên trong nóng hổi như một món ngon vừa ra lò chỉ đợi Hyeri thưởng thức thôi vậy. Ra vào liên tục khiến Subin chỉ biết nằm mà rên rỉ không thôi.

"Vợ yêu ướt quá, nằm im để tôi chăm sóc"

"Đồ..ưm..ư~ đáng ghét... ưm"

"Tôi yêu em là đủ rồi"

Chỉ một vài cú nhấp nữa của Hyeri đã khiến nước tình của nàng đã vương vãi hết trên ga giường, cô vẫn không có ý định tha mà ngâm ngón tay bên trong đó khiến nàng khó chịu.

"Hyeri...đụng đi...đừng ngâm nữa" nàng cắn chặt môi để chuẩn bị đón nhận một cơn đau kéo tới. Hyeri nghe xong liền cong ngón tay lên, len lỏi tìm nơi ấy của nàng.

"Ưm~ đừng...chạm vào chỗ đó"

"Sao mà không chạm được, Chung Subin" cô cười mỉm một cái, ngón tay lúc này cũng không thèm nghe chủ mà cong lên hết cỡ vừa đẩy vừa ra.

"Hyeri à, nhanh..nhanh hơn nữa.. ưm~ sướng..quá" và rồi cô đã chạm đến đỉnh điểm của nàng.

"Hyeri...em ra...ưm-ư~...ngh~ah"

Nước tình tuôn ra như thác. Subin giờ chỉ biết nằm xụi lơ trên giường, cô đẩy người nàng lên, cúi xuống liếm hết sạch nơi mà nàng vừa ra. Nàng thở hổn hển, đẩy nhẹ đầu cô ra.

"Đừng liếm, bẩn...bẩn lắm"

"Tôi thấy ngon"

Cô cứ tưởng mọi chuyện đến đây là xong nhưng không, nàng cô tha dễ dàng vậy được. Nãy giờ nàng sướng đủ rồi, giờ phải tới lượt cô chứ.

"Roẹt" tiếng khoá quần tây được hé mở, một con quái vật được lộ ra khiến Subin há hốc mồm, chỉ biết nằm niệm phật.

"Sao..sao to thế này"

"Thì do vợ chăm sóc kĩ ấy mà"

"Mút cậu em 30cm của tôi đi vợ nhỏ" Hyeri cười đắc trí trong khi Subin sắp cầm cái kéo bên cạnh mà cắt đi của quý của cô đến nơi

Cô cầm "cậu em" không ngần ngại nhét vào mồm của người mà cô hay gọi là "Vợ yêu" mà không một chút do dự nào.

Nàng cũng chẳng vừa gì mà liếm láp cây "kem" dài và to trước mắt mình, môi nàng chạm vào quy đầu hồng của cô, lưỡi thì không ngừng phục vụ đối phương hết mình, khéo léo khích thích cái thứ "sợ vợ" đang đứng trước mắt mình.

"Ah...Subin~"

Tiếng gầm gừ quen thuộc được vang lên, nàng coi như không nghe mà đưa bàn tay phải của mình cầm vào cây kem ấy mà vừa tuốt vừa liếm, dường như nàng đã sắp chạm vào cực đỉnh của Hyeri đến nơi rồi, cô chỉ biết ngửa cổ lên trần nhà, miệng không ngừng bật ra những lời nói dâm dục kích thích Subin ngày một làm nhanh hơn, yết hầu cũng nhấp nhô theo từng nhịp nuốt nước bọt của chủ nhân nó.

Hyeri nắm chặt vào đầu em mà thúc sâu vào bên trong, nhịp 1 rồi lại nhịp 2 xong lại nhịp 3... và rồi khoan miệng của Subin ấm lên bên trong được lấp đây bởi "sữa đặc" của người chồng yêu dấu - Lee Hyeri. Khi cô rút thứ quái quỷ kia ra, một dòng sữa trắng từng miệng Subin chạy dọc xuống. Cô cầm lấy cằm nàng mà hôn, cô đẩy thứ tinh dịch chết tiệt kia xuống cổ họng của nàng. Khi rời ra, cô còn cố tình trêu tức em cơ.

"Sao nào, sữa của chồng ngon không"

"Ngoan, nuốt hết đi"

Subin lườm một cái khiến Hyeri lại bật chế độ hiền, hiền đen.

Đúng là cái mồm A- hay đi chơi xa thật đấy, nhưng công nhận thứ đó ngọt và ngon thật.

"Hỏi ít thôi" Subin đáp.

Sau đó, Hyeri nhẹ nhàng bế thốc nàng lên mà đưa vào phòng tắm. Mọi chuyện chắc hẳn đã đến hồi kết rồi. Nhưng chẳng biết bên trong đó có chuyện gì mà khi cửa phòng tắm dần mở, hơi nóng từ nơi đó thoát ra, chiếc cún Subin đã nằm bất tỉnh trên tay của Hyeri luôn rồi.

Hàng xóm thì được một đêm mất ngủ. 7 tiếng của Subin trải qua như vậy đó. Kiểu gì sáng mai cô luật sư này cũng phải nghỉ làm thôi.

---

Trong một buổi họp mặt của công ty, Hyeri bị đám đồng nghiệp trêu chọc không thương tiếc.

"Này Hyeri, cậu có biết cậu nổi tiếng nhất công ty vì cái gì không?"

Hyeri bình thản đáp: "Vì tôi đẹp?"

Cả đám cười sặc sụa. "Không! Vì cậu là 'người đàn ông sợ vợ' nổi tiếng nhất!"

Hyeri thở dài. "Tôi không phải đàn ông."

Một đồng nghiệp cười khẩy. "Còn khác gì nữa? Nhìn cậu xem, cái gì cũng xin phép vợ, cái gì cũng nghe vợ. Đàn ông trong công ty này còn không sợ vợ như cậu đấy."

Hyeri không hề tức giận, chỉ nhấp một ngụm nước, thản nhiên nói: "Thế thì mấy người thua tôi rồi."

"Thua? thua chỗ nào" một người đồng nghiệp nói.

"Thua ở người sợ vợ là người biết trân trọng vợ. Người không sợ vợ... thì nên xem lại bản thân có đáng để vợ yêu thương không."

"Vợ mình chứ vợ ai đâu, mà không được sợ." Hyeri lấy tay gạt đống thuốc lá, thuốc lào sang một bên tránh có dính mùi kẻo tí về vợ lại khó chịu.

Cả đám nghẹn họng.

Một người khác chống cằm, tiếp tục cà khịa. "Tôi nghe nói cậu không cãi vợ bao giờ đúng không?"

Hyeri gật đầu chắc nịch. "Đúng."

"Vợ cậu bảo nhảy xuống sông Hàn cậu cũng nhảy chắc?"

Hyeri cười nhẹ. "Nếu Subin vui, tôi sẽ nhảy."

Cả đám: "..."

Thua!

---

Sau buổi gặp đồng nghiệp, Hyeri ra bãi đỗ xe, nhưng bất ngờ bị một đám người lạ mặt chặn lại.

Tên cầm đầu nở nụ cười nham hiểm. "Lee Hyeri, tao nghe nói mày sợ vợ lắm đúng không?"

Hyeri hờ hững tháo cúc áo vest, giọng vẫn nhẹ nhàng. "Thế thì sao?"

Hắn nhếch mép. "Vậy hôm nay tao muốn xem, nếu tao đánh mày tàn phế, Subin yêu dấu có cứu nổi mày không."

Hyeri mỉm cười.

Chỉ trong tích tắc, cô đã biến mất khỏi tầm mắt hắn.

Và ngay sau đó, một tiếng hét đau đớn vang lên.

Tên cầm đầu gục xuống, hai tay run rẩy ôm lấy cánh tay bị trật khớp.

Hyeri cúi xuống, nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn:

"Tao không sợ vợ."

"Tao thương vợ."

"Nhưng mày lại khẳng định là tao sợ vợ ý, ừ tao sợ đấy."

"Tao sợ vợ tao buồn, vợ tao khóc, vợ tao mệt, vợ tao ốm, tao sợ mất vợ tao."

"Còn nếu chúng mày còn định nhắm vào vợ tao nữa ý."

"Mà chỉ cần vợ tao rơi một giọt lệ, rụng một sợi tóc, xước sát 1 chút thôi, tao thề là tao sẽ san bằng cả cái đất Đại Hàn này chỉ để tìm ra đứa đụng vào vợ tao."

"Vểnh tai chó mày lên nghe cho rõ"

Những tên còn lại hoảng sợ, vội vàng tháo chạy.

Hyeri đứng thẳng dậy, phủi nhẹ vạt áo.

Điện thoại rung lên. Hiện thị trên màn hình điện thoại chỉ hai chữ "Vợ yêu" đã khiến cô sợ đến xanh cả mặt.

Cô lập tức nghe máy, giọng mềm mại đến đáng sợ:

"Alo, vợ à?"

Subin hơi nhíu mày. "Sao giờ này chị chưa về?"

Hyeri mỉm cười. "Chị vừa bận chút chuyện. Chị về ngay đây."

Subin nghi ngờ. "Không đi gây chuyện đấy chứ?"

Hyeri hắng giọng. "Không, chị ngoan lắm."

Subin lườm qua điện thoại. "Hừ, tốt nhất là thế."

Cúp máy, Hyeri ra hiệu cho đàn em dọn dẹp hiện trường rồi rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

---

Khi Hyeri về đến nhà, Subin đã đứng trước cửa, khoanh tay nhìn cô.

"Lại đi trễ."

Hyeri lập tức bước tới ôm eo Subin, cười nịnh nọt. "Chị xin lỗi, chị mua bánh ngọt cho em này."

Subin nhìn hộp bánh trong tay cô, hừ nhẹ. "Cũng biết dỗ tôi đấy nhỉ."

Hyeri cười dịu dàng. "Dỗ vợ là điều quan trọng nhất mà."

Subin bật cười, nhưng vẫn làm bộ nghiêm túc. "Đi tắm đi rồi vào ăn tối."

Hyeri ngoan ngoãn gật đầu. "Vâng, thưa vợ."

Subin: "..."

Cái người này... đúng là đồ ngốc hết thuốc chữa.

Nhưng thôi, may là Subin thích đồ ngốc đó

---

Đoạn H mình có trích vài cái từ fic của bạn vocuasenju, bạn đó viết fic về H khá hay các bạn có thể đọc thử nhé, bao nghiện.

KHÔNG KIỂM TRA CHÍNH TẢ
ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ

Chương trước Chương tiếp
Loading...